Sáng sớm tinh mơ, Tây Y Hà mệt mỏi, cô muốn vươn vai để lấy lại sức nhưng ở cổ lại có một thứ gì đó khiến cô đau buốt, cô đau đến mức kêu thành tiếng.
"Á, đau quá! Cái.."
Cô mới chợt nhớ tới chiếc vòng sinh học làm bằng kim loại kia, bàn tay cô bất giác chạm vào chiếc vòng, mân mê nó một hồi, cô giật mình bởi chiếc vòng phát ra thứ tiếng kì lạ, giống với tiếng phát thanh của đài radio, giọng nói phát ra mập mờ, hư ảo do ảnh hưởng sóng từ nhiễu loạn.
"Cô gái à..
cô c ó nghe bọn..
ôi nói chứ..
è..
è..
è"
"Cái gì vậy.."
Cô giật mình sợ hãi, lùi đến cạnh giường nhìn ngó xung quanh, chiếc vòng vẫn cứ phát ra thứ âm thanh è è khó chịu đó, rốt cuộc là ai đang ở đầu dây bên kia muốn kết nối với cô? Rốt cuộc người đó có mục đích gì? Vì sao cô lại là nạn nhân tiếp theo, cô không thể hiểu nổi.
Chuyện khó tin như vậy mà cũng xảy ra với cô.
"Các người..
các người là ai?"
Người cô không ngừng run lên, cô cố gắng hết sức bình sinh để lắng nghe chiếc vòng đang nói về gì.
"Cô bé không cần phải sợ, chúng tôi lựa chọn cô là thủ lĩnh của chúng tôi trong thí nghiệm lần này, vì thếnhững gì mà chúng tôi gửi qua điện thoại của cô, cô bắt buộc phải làm theo."
Cái quái? Thủ lĩnh mà phải làm theo lời của người khác là sao?
"Ơ, nhưng mấy người vừa nói tôi được lựa chọn là thủ lĩnh của mấy người cơ mà, sao lại bắt tôi làm theo lời của mấy người là sao?"
Giọng nói ở đầu dây bên kia cứ một lúc nhỏ dần rồi è mất, sau tiến g è "xoẹt" một tiếng khiến cô giật mình, cô vội vàng ôm lấy móc thỏ con siết chặt nơi lồng ngực.
"Ha ha ha, đúng là một cô bé ngây thơ, chúng tôi không rảnh để giải thích cho cô, một là cô đồng ý hai là cái vòng trên cổ sẽ giết chết cô đấy, cô bé à!"
Cô sợ hãi nhìn ra phía cửa chính, chỉ mong có người đến cứu cô, nhưng không như cô mong đợi.
"Cái..
Á.."
Vừa dứt lời chiếc vòng cổ siết chặt lấy cổ của Tây Y Hà, cô khó khăn cựa quậy, nắm chặt chiếc vòng.
"Tôi..
các người..
tôi..
đồng..
ý! Tha.."
Chiếc vòng cổ lúc này được nới lỏng ra một chút, cô ho khan ra một vũng máu, dính bệt trên ga giường, Trạch Nhiên lúc này nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ phòng của Y Hà, cậu vội chạy lên xem thử, mở cửa phòng ra, đập vào mắt cậu là hình ảnh cô đang nằm trên giường tay hứng đầy máu được nôn từ miệng ra.
"Y Hà, chị có sao không? Y Hà!"
Người cô lúc này mềm nhũn, tín hiệu từ chiếc vòng cổ cũng biết mất, cô không nói được, chỉ ú ớ vài chữ, Trạch Nhiên nghe không hiểu cô đang muốn nói gì, cậu chỉ biết tình hình bây giờ của cô, rất là nguy cấp.
Cậu vội vàng bế xốc cô lên kiểu công chúa, mang cô đến phòng y tế dưới tầng trệt, Khang Manh thấy Trạch Nhiên vội vã bế cô vào, cậu ta mệt thở không ra hơi.
"Chị ấy..
không hiểu sao..
máu.."
Khang Manh nhìn một lượt từ trên xuống dưới, cô hiện tại không thể nói vì cổ họng đã bị một vật gì đó gây tổn thương thanh quản bên trong, cô đau đớn khóc không thành tiếng, giương đôi mắt lã tã nước mắt nhìn Khang Manh, mỹ nam thấy người con gái trước mặt mới ngày thứ ba đeo chiếc vòng đã khổ sở như vậy anh không kiềm được mà chạy lại ôm cô, mặc kệ vết máu còn dính ở tay và miệng của cô.
"Anh xin lỗi, anh sẽ giúp em, em đừng quá lo lắng."
Trạch Nhiên vì quá mệt, cậu cũng chả để tâm đến tình cảnh trước mắt, cậu thấy Y Hà như muốn có gì đó nhờ mình, vì cô không thể nói được, đành nhờ Khang Manh lấy giúp cô cây bút và tờ giấy để cô viết ra.
"Cậu lên phòng lấy giúp tôi chiếc điện thoại, có người muốn thông qua điện thoại để liên lạc với tôi.."
Dòng chữ khiến Trạch Nhiên khó hiểu, có người muốn liên lạc với cô.
"Ai vậy, ngoài bọn anh ra?" Khang Manh lo lắng, nhìn cô, cô đành lấy tờ giấy khác ra ghi chi tiết mọi chuyện cho hai người đọc.
"Ý em là chiếc vòng cổ này sao?"
Tây Y Hà gật đầu xác nhận.
Đúng như cô nói, Trạch Nhiên vừa đi lấy điện thoại cho cô thì tin nhắn vang lên, trong điện thoại của cô còn được cài cả ứng dụng theo dõi lúc nào không hay.
Cậu liền tập hợp mọi người lên trên tầng trệt bàn chuyện, Lý Thành một bên gỡ thiết bị theo dõi trên điện thoại cô, một tin nhắn nữa lại được gửi cho cô.
Cô yếu ớt được Khang Manh bế ra ngoài trong tình trạng cái cổ của cô bị băng bó rất dày bởi băng y tế.
Mọi người chỉ biết trầm mặt nhìn nhau, Lý Thành phóng to đoạn tin nhắn lên nền tường trắng cho mọi người cùng xem.
"Đúng mười hai giờ tối nay, cử ba người này đi theo cô làm nhiệm vụ được gửi như trong tin nhắn đầu tiên,
[Hình ảnh 1]
Tên: Mặc Danh
Nghề nghiệp: Đầu bếp (Sát thủ)
[Hình ảnh 2]
Tên: Trạch Nhiên
Nghề nghiệp: Người pha chế (Lính đánh thuê)
[Hình ảnh 3]
Tên: Tình Vương
Nghề nghiệp: Chủ nhà hàng (Sát thủ bắn tỉa)
Nếu thiếu một trong ba người, chúng tôi không đảm bảo rằng, cô sẽ sống sót qua đêm nay hay không!
Nên nhớ, mọi sự phản bội đều sẽ bị trả giá.
Chỉ những người đang ở trong nhà hàng được biết nhiệm vụ, tuyệt đối không được tiết lộ cho bất kì ai, kể cả người đã thuê bọn chúng, nếu không tối nay là ngày giỗ của cô đấy! Cô hiểu chưa, cô bé."
"Bọn chúng có trên hai tên, theo như tôi phán đoán." Kiệt Giai nhăn mày giải thích.
"Bọn chết tiệt đó còn dám ra lệnh cho chúng ta, rốt cuộc là nhiệm vụ gì vậy?" Trạch Nhiên vò đầu bứt tai, khó hiểu nhìn Tây Y Hà nghi vực.
"Chị nói bọn chúng chỉ điểm chị là thủ lĩnh của bọn chúng trong đợt thí nghiệm này? Vậy chị ít nhất cũng có liên quan đến bọn chúng rồi còn gì?"
"Cậu bớt ăn nói tào lao lại đi, chưa có chứng cứ, không thể áp đặt em ấy là người xấu được!" Khang Manh lên tiếng bào chữa cho cô trước sự ngờ vực của Trạch Nhiên.
Vậy bây giờ đã là tám giờ sáng hơn rồi, Mặc Danh cũng đã làm xong việc, từ bếp đi ra, anh vẫn chưa hiểu mọi người đang căng thẳng việc gì, ánh mắt anh lướt qua bức tường trắng đang chiếu đoạn tin nhắn.
"Hả? Bọn nào dám điều tra anh đây hả, còn lấy cả ảnh anh mày đây!"
"Bình tĩnh nào, tình trạng bây giờ của Y Hà tùy thuộc vào nhóm bọn mình đó!" Khang Manh ngăn Mặc Danh nổi tiết, anh ta nhìn thấy cô bị băng bó ở cổ nặng hơn hôm qua, liền quay sang trách móc Lý Thành.
"Cái cậu nói là tốt cho em ấy, bây giờ là vầy đấy hả?"
Lý Thành khi không lại bị dính đạn tỉnh bơ, cậu gân cổ lên cãi "Anh hỏi mọi người xem, đã có chuyện gì xảy ra!"
Mặc Danh thấy cô không nói năng gì, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt đượm buồn rồi lắc đầu ra hiệu anh đừng có làm ồn nữa, anh bất lực cởi bỏ tạp dề để trên quầy bar rồi đọc đoạn tin nhắn còn lại.
Hộp thư đến (1)
"Nhiệm vụ kì này, tối nay đúng một giờ, có một buổi đấu giá buôn bán trái phép sẽ diễn ra tại tòa cao ốc B, nhiệm vụ của các người là hãy tìm được cô gái tên **** *** và giao cô ấy đến bờ sông H, sẽ có xe chờ sẵn đến đón cô ta.
Xong việc lập tức giải tán, chúng tôi sẽ cho cô bé đó nói chuyện lại được.".