Lý Tư Minh cảm thấy thực sự rất có lỗi với Triệu Hợp Di, sao mà hắn có thể để Triệu Hợp Di phải uống loại thuốc tránh thai vô cùng có hại cho cơ thể đó được cơ chứ. Đều là do hắn quá nóng vội, để rồi biện pháp duy nhất bây giờ cũng chỉ có thể để cho Triệu Hợp Di phải uống thuốc. "Chỉ duy nhất một lần này."- Lý Tư Minh nghĩ.
Hắn đặt điện thoại lên đầu giường, vừa định quay lại ôm lấy Triệu Hợp Di tiếp tục làm, chưa kịp cảnh giác hắn đã bị cậu đè xuống dưới người. Hai chân của Triệu Hợp Di tách ra, cậu khóa ngồi lại ở trên người Lý Tư Minh
Lý Tư Minh nâng mắt nhìn người đang ngồi trên có thể hắn, cả người của đối phương ngập tràn vết tích phóng đãng mà hắn tạo ra. Hắn nắm lấy mắt cá chân trái của Triệu Hợp Di, cười nói: "Cục cưng, muốn nằm trên?"
Vốn nghĩ Triệu Hợp Di sẽ thẹn thùng hoặc sẽ quay đầu đi không thèm để ý tới hắn nữa, nhưng không ngờ người trên kia chỉ trừng mắt lên rồi tặng cho hắn một cái liếc mắt, Triệu Hợp Di dùng răng xé mở áo mưa, trùm áo mưa lên đầu trụ, đôi tay cậu men theo hình dáng dương v*t mà vuốt bao xuống. Lý Tư Minh sợ Triệu Hợp Di phải chịu đau, nên dùng tay mình nâng mông cậu lên để cho người kia không một lượt ngồi xuống ăn hết cả cây hàng của mình.
Có thể nói Triệu Hợp Di quả thực đã vô cùng xem nhẹ quá trình khuếch trướng mà Lý Tư Minh nghiêm túc làm cho cậu khi nãy, bây giờ đến lượt mình tự thân ra trận mà mất một lúc lâu rồi cũng chỉ mới ăn vào được quy đầu.
Lý Tư Minh nhìn thấy sự lúng túng của cậu, hắn duỗi tay chạm vào miệng *** của Triệu Hợp Di, vẫn còn sưng, nhưng đã chảy nước ra rồi. Hắn không để cho đối phương ngồi trên người mình để cưỡi ngựa nữa, không tốn một chút sức lực nào hắn đã đảo khách thành chủ, đè lại Triệu Hợp Di xuống dưới thân, "Lần sau sẽ để cho em cưỡi ngựa nhé, còn bây giờ để cho tôi *** chân em, kẹp chắc vào."
Giọng điệu hắn không hề có ý tứ muốn thương lượng, Triệu Hợp Di nghe vậy liền thức thời mà khép hai chân của mình lại. Chân của cậu rất đẹp, cẳng chân vừa nhỏ vừa dài, cũng không có cơ bắp, sau khi kẹp chân lại khiến cho Triệu Hợp Di nhìn càng ngoan ngoãn hơn.
"Triệu Hợp Di." Lý Tư Minh gọi cậu.
"Ừm?" Triệu Hợp Di nghiêng đầu, đôi lông mày khẽ nhíu lại vào nhau, thoạt nhìn giống hệt một chú mèo nhỏ đang tò mò vậy.
"Lần sau em mặc váy được không." Lời nói ra không giống như là dò hỏi, càng giống mệnh lệnh hơn.
Triệu Hợp Di nghe vậy đột nhiên cảm thấy thật khó chịu, lẽ nào Lý Tư Minh đang coi cậu như con gái mà chơi sao? Nhưng hình như mình cũng không có tư cách gì để mà khó chịu, nên dùng thân phận gì để khó chịu đây? Đối tượng yêu đương? Bạn tình? Lại dùng giới tính gì để cảm thấy khó chịu? Nam? Hay là nữ? Một con quái vật song tính bất nam bất nữ? Có nhiều đáp án để lựa chọn như vậy, thế mà mỗi cái đều nghe thật sai lẫn khiên cưỡng.
Triệu Hợp Di là kiểu người nếu để cậu suy nghĩ thật lâu về một vấn đề mà mãi vẫn không thể tìm được lối thoát, cậu sẽ tự khiến cho bản thân rơi vào cảm giác đau khổ cực độ. Cậu sẽ không tự kiểm soát được mà tưởng tượng ra càng nhiều viễn cảnh hơn, và rồi nếu như kết cục xảy ra theo cách mà cậu không nghĩ tới sẽ càng làm cho cậu cảm thấy cực kỳ khổ sổ.
Bởi sẽ rất tệ nếu để cảm xúc của bản thân bị mất khống chế, vì vậy mỗi lần cậu chỉ có thể nỗ lực áp xuống tưởng tượng của bản thân mình. Triệu Hợp Di đưa bản thân cậu chìm đắm vào trong khoái cảm, dẫu là của thứ gì cũng được, miễn là có thể để cho cậu mệt mỏi đến mức tê liệt bản thân, dù chỉ trong một khoảnh khắc.
Không biết gậy th*t đã ra vào ở bắp đùi bao nhiêu lâu, phía bên trong đã trở nên vừa sưng nóng vừa đau rát, dính thêm trên đó còn là chất lỏng do *** nhỏ chảy xuống. Triệu Hợp Di muốn đứng dậy để lau người, nhưng vừa mới đứng dậy, cậu phát hiện bản thân mình hiện tại muốn quỳ cũng không quỳ được. Nếu không phải được Lý Tư Minh ôm lấy, bây giờ cậu đã ngã xuống giường.
"Bây giờ tôi ôm em đi tắm nhé, nghe lời tôi."
"Không muốn làm nữa đâu." Triệu Hợp Di nhìn vào mắt của Lý Tư Minh, rất nhanh đã cúi đầu xuống, "Phía dưới tôi không thoải mái, có hơi đau."
—
Hắn quả thật chỉ giúp mình tẩy rửa sạch sẽ, không có một chút động tác dư thừa nào, cũng không có lấn lướt định làm thêm, Triệu Hợp Di mệt mỏi mà nghĩ.
Lý Tư Minh vừa giúp cậu tắm vừa nghĩ em ấy thật ngoan. Hắn từng giúp Hàm Kỳ Vận mang con mèo Ragdoll của cậu ta tới thú y để tắm rửa, mèo so với Triệu Hợp Di bây giờ một chút cũng không ngoan bằng.
Trước kia Lâm Hải với Lý Hạo Bằng cũng từng hỏi qua hắn có muốn nuôi một con thú cưng hay không, lần nào cũng bị Lý Tư Minh từ chối, hắn cảm thấy bản thân ở một mình như vậy rất ổn, thi thoảng nhìn thấy mèo hoang ở ven đường cũng chỉ cần cho tụi nó một chút tình thương, lâu dần đôi bên cũng sẽ có tình cảm. Nhưng nếu phần tình cảm đó còn phải gánh thêm một tầng ý thức trách nhiệm nữa, nó sẽ khiến cho người ta dần mệt mỏi, Lý Tư Minh cảm thấy như thế không cần thiết.
Hắn mang Triệu Hợp Di quay trở lại giường, đắp chăn cho cậu cẩn thận xong, hắn mặc quần áo, sau đó dặn phía lễ tân chuẩn bị đồ ăn, không cần gọi điện thoại cho hắn, hắn sẽ tự mình xuống lấy.
Triệu Hợp Di nửa tỉnh nửa mê, ngay khi sắp chìm vào giấc ngủ thì cậu bị Lý Tư Minh đến cạnh đỡ dậy bắt uống thuốc, đối phương đưa nước cho cậu để cậu uống xong rồi mới để cậu ngủ tiếp. Triệu Hợp Di mơ mơ màng màng nuốt vào thuốc hắn đút, nói với hắn là được rồi, tiếp đó nằm xuống giường mà ngủ thiếp đi.
Lý Tư Minh gọi một cuộc điện thoại cho Hàm Kỳ Vận, nhờ hắn qua nhà mình một chuyến, chỉ cần đảm bảo phía khóa cửa ghi lại việc đã mở cửa hôm nay là được. Hàm Kỳ Vận lập tức vui vẻ buôn chuyện, "anh họ tính cả đêm này không quay về ngủ hả? Mà anh lớn rồi bác cả vẫn còn giám sát chặt vậy sao."
"Ngu ngốc" - Lý Tư Minh trong đầu thầm mắng Hàm Kỳ Vận một câu, nhưng ngoại trừ tên ngốc đó ra thì bây giờ hắn cũng không biết nhờ ai tới giúp cho mình, hắn không thích đi làm phiền người khác, cho nên có rất nhiều lúc bản thân gặp khó khăn cũng luôn tự mình đối phó. Chỉ là hôm nay hắn không muốn rời khỏi Triệu Hợp Di, hắn có cảm giác mơ hồ rằng, nếu như bây giờ hắn rời đi, Triệu Hợp Di sẽ giống một trận mưa mùa hè vậy, bản thân hắn không biết được bao giờ mưa rơi xuống cũng không thể giữ lại được cơn mưa nếu nó muốn biến đi mất dạng. Hắn muốn khi Triệu Hợp Di tỉnh lại, cậu có thể ngay lập tức thấy hắn đang ở bên cạnh.
Vì sao cậu nhìn vào mắt hắn rồi lại quay mặt đi? Vì sao lại đáp ứng đề nghị làm tình khiếm nhã của hắn? Vì sao khi bắt đầu làm lần hai cậu ấy lại có biểu cảm đau khổ như vậy? Vì sao lại không oán trách sự thiếu sót của hắn?
Lý Tư Minh có quá nhiều những điều mà hắn không hiểu ở trên người của Triệu Hợp Di, vốn dĩ muốn ở trong phòng tắm hỏi cậu, nhưng hắn nhìn thấy Triệu Hợp Di đã rất mệt, vì vậy hắn ngậm miệng mình lại, thầm nghĩ không sao, tương lai còn rất dài, mình có thể từ từ hỏi Triệu Hợp Di.
Triệu Hợp Di có cảm giác bản thân đã ngủ thật lâu, thời điểm cậu tỉnh dậy xúc cảm không khỏe trên người cũng không còn đặc biệt mãnh liệt, phía dưới cũng bắp đùi cũng đã được bôi thuốc qua. Cậu muốn vươn tay sang phía bên tủ đầu giường của Lý Tư Minh để lấy nước, nhưng động tĩnh xoay người của cậu cũng làm cho Lý Tư Minh tỉnh lại. Hắn xoa nhẹ đôi mắt của minh, vươn tay đeo mắt kính đen mà hắn vẫn hay đeo thường ngày lên, nói "Tôi đun nước rồi, đừng uống nước lạnh này, để tôi lấy nước kia cho cậu."
"À, được,"
"Bên dưới có còn khó chịu hay không?"
Hai tay Triệu Hợp Di ôm lấy lý sứ ấm áp, thổi thổi miệng cốc, "Bây giờ ổn hơn nhiều rồi, không có khó chịu như lúc vừa làm xong nữa."
"Vậy thì tốt, tôi đặt bữa tối, cậu có kiêng ăn món gì không?"
"Tôi không thích ăn nội tạng với hải sản."
"Trùng hợp thật, tôi cũng không ăn mấy món này."
Lúc Triệu Hợp Di đang ngủ, Lý Tư Minh tranh thủ đến cửa hàng gần nhất mua hai bộ quần áo, Triệu Hợp Di mặc vào rất vừa vặn, rồi hai người lại chìm vào sự im lặng. Kỳ thật giữa bọn họ cũng chẳng có gì nhiều để nói, hơn nữa cả hai cũng không phải là người thích nói chuyện. Lý Tư Minh đưa tay nhấn mở TV, hắn quay sang hỏi Triệu Hợp Di muốn xem phim gì.
"Có thể xem Tom và Jerry không?"
"Được, cậu tự nhấn tập đi."
Trong lúc Triệu Hợp Di còn đang phân vân xem mình nên xem tập nào, thì Lý Tư Minh đã mang đồ ăn mà hắn gọi bày ra trên bàn, sau đó gọi Triệu Hợp Di lại ăn. Triệu Hợp Di lúc ăn không có tập trung như lúc cậu xem TV, Lý Tư Minh nhìn cậu ăn một lúc, cảm thấy vừa đúng liền hỏi: "Cậu có thể mang thai được sao?"
"Khả năng là có? Từ năm tôi 14 tuổi thì mỗi tháng đều sẽ có kỳ sinh lý, chẳng qua mỗi lần nó đến đều không giống nhau." Triệu Hợp Di vừa nhìn chằm chằm lên màn hình lớn, vừa trả lời Lý Tư Minh.
"Nếu ở trường học......"
"Tôi đi sang bên tòa nghệ thuật, bên đó không có ai cả." Triệu Hợp Di thu gọn phần cơm mình đã ăn xong vào trong túi đựng rác, "Trong balo tôi lúc nào cũng có băng vệ sinh, lần trước là tình huống đột ngột, cậu còn muốn hỏi gì nữa không?"
"Không còn nữa, buổi tối ở lại đây ngủ đi."
"Cậu phải đi hả?"
"Không đi, tôi nhờ Hàm Kỳ Vận qua nhà tôi điểm danh rồi, đêm nay có thể không cần trở về."
"Hàm Kỳ Vận? Điểm danh?"
"Là con trai của dì tôi, tôi có một căn phòng ở gần trường chúng ta, mẹ của tôi mỗi ngày sẽ kiểm tra tôi có về nhà hay không, bị phát hiện thì cũng chẳng sao nhưng sẽ bị hỏi tới hỏi lui khá phiền phức." Lý Tư Minh chú ý đến bắp đùi vẫn đang còn hơi phiếm hồng của Triệu Hợp Di, "Cậu lên giường ngồi trước đi, tôi bôi thêm thuốc cho cậu."
"Tôi tự mình bôi... cũng được. Cậu không cần giúp đâu."
Lại thẹn thùng nữa, Lý Tư Minh đưa thuốc bôi cho Triệu Hợp Di, xoa xoa mái tóc của cậu, nói mình đi xuống dưới dạo một chút, lúc về sẽ mang cho cậu một chén chè đậu đỏ bột báng hương cam.
—
Cả hai nằm trên giường lớn chuẩn bị ngủ, không có ôm ấp, Triệu Hợp Di quay lưng về phía của Lý Tư Minh, Lý Tư Minh thì nhìn lên trần nhà.
Hai bên đều biết rằng đối phương chưa ngủ.
Lý Tư Minh hỏi vì sao lúc đó Triệu Hợp Di lại đồng ý cùng hắn làm tình, Triệu Hợp Di nói, đừng hỏi cái này.
Chờ đến lúc tôi muốn nói, tôi sẽ nói với cậu, nếu lúc đó cậu vẫn còn bằng lòng nghe tôi nói.
"Khuyên tai của cậu có ý nghĩa gì đặc biệt không?"
"Có."
Lý Tư Minh không tiếp tục hỏi nữa, hắn hiểu rằng nếu Triệu Hợp Di muốn nói cho mình nghe, thì cậu ấy sẽ chủ động. Hắn nghĩ, ngày mai hắn phải đi hỏi Hàm Kỳ Vận xem lúc yêu đương thì nên tặng cho đối phương đồ vật gì mới thật ý nghĩa. Nhưng lại cảm thấy Hàm Kỳ Vận không đáng tin tí nào, vẫn phải dựa vào bản thân mình thôi, tặng cho đối phương món quà mà để vào đó cả tấm lòng không phải chính là món quà có ý nghĩa nhất hay sao. Hắn sẽ thật tỉ mỉ chuẩn bị, liệu Triệu Hợp Di có cảm nhận được tâm ý của hắn không?
Hẳn là có nhỉ.
"Ngủ đi.". Đọc thê𝓂 các chương 𝓂ới tại # T R u 𝗠 T R 𝖴 𝗬 𝐸 N.vn #
"Ngủ ngon Lý Tư Minh."
- --
Tác giả nói: Không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ ngày càng......
Yan: Phần xưng hô thì mình để như này nhen:
- Lúc không làm tình: tôi - cậu (cả 2 cùng tuổi, không thân thiết lắm)
- Lúc làm tình:
+ Lý Tư Minh: tôi - em (ổng gọi bé Di là 宝宝 rùi 宝贝 miết luôn, nên tui để vậy)
+ Triệu Hợp Di: tôi - cậu
Xưng hô sẽ thay đổi dựa theo mức tiến triển trong quan hệ của cả hai, nếu mọi người có góp ý gì thì cứ cmt cho mình biết nhen.