Tại miền Trung của nước Tịch Lâm.
Giữa một khu rừng núi xa nôi, sâu trong một hang động tối đen.
"Không một nơi nào có người bị ăn mòn ở cường độ cao cả... Cũng chỉ có hai tỉnh này thôi..."
"Phải thu được đủ nhiều máu để ăn. Trước khi Anjeri đuổi tới, ta phải dưỡng thương thật tốt và hoàn toàn trở thành thể hoàn chỉnh!" Trong bóng tối, một giọng đàn ông khàn khàn mang theo hơi thở lạnh lẽo u ám chậm rãi khuấy động không gian.
"Chỉ cần trở thành thể hoàn chỉnh, cho dù là Anjeri đi chăng nữa thì cũng phải chết!" Trong hang động, một cái bóng đỏ sậm khổng lồ dữ tợn phát ra tiếng rít gào trầm đục đầy phẫn nộ.
Đó là một quái vật to lớn trông như bọ ngựa. Tay gã đè lên một tấm bản đồ, đôi mắt quan sát hình tròn khoanh trên đó. Gã nhanh chóng liếc một lượt tấm bản đồ, chẳng mấy chốc đã xác định được phương hướng của tỉnh Anduin.
Nơi đó có đường bờ biển rất dài, gã có thể săn mồi ở đó, sau khi trở thành thể hoàn chỉnh thì sẽ chiếm lĩnh một địa phương làm sào huyệt của mình. Ở miền Đông bộ và Trung bộ có quá nhiều người siêu phàm đẳng cấp cao, không dễ chơi.
"Chỉ có thể ẩn náu bồi dưỡng một thời gian." Gã tính toán trong lòng, nếu như vừa ra tay đã săn giết số lượng quá lớn thì rất có thể sẽ làm cho khu vực Trung bộ bị chú ý. Cho nên việc săn giết phải chia nhỏ ra mới được.
"Tuy rằng có rất ít khoáng thạch, nhưng ăn nhiều máu một chút thì có thể bù đắp một ít. Anjeri... Mày chờ đó, chờ tao trở lại...!" Bị buộc phải đi đến một vùng đất xa xôi cằn cỗi, phải dựa vào việc săn loại đồ ăn hạ đẳng mà sống, sự nhục nhã này khiến cho lửa giận trong lòng quái vật bốc lên hừng hực.
Sau một tiếng "Xoẹt", quái vật bọ ngựa xé vụn tấm bản đồ trong tay. Đôi cánh phía sau rung lên rồi mở ra, nháy mắt liền mang gã biến mất, ở đây không còn một tiếng động nào.
Hơn mười phút sau, trong hang động tối tăm lại vang lên tiếng bước chân rời rạc.
Từng chùm sáng đèn pin rọi vào cửa hang, chiếu đến những mảnh vụn bản đồ rơi lả tả. Một đội nhân viên mặc đồ bảo hộ màu trắng cồng kềnh cấp tốc chạy vào, nhanh chóng phát hiện những mảnh bản đồ trên mặt đất và bắt đầu ghép lại như cũ. Rất nhanh, một tấm bản đồ được xếp lại hoàn chỉnh đến 90% đã được khôi phục. Trên bản đồ khoanh rõ ràng một dấu tròn màu đỏ.
"Là tỉnh Gloria! Có khả năng quái vật kia bỏ chạy đến tỉnh Gloria! Hắn lấy được càng nhiều máu thịt thì sẽ khôi phục càng nhanh! Nhanh, mau báo cho đại sư Anjeri!
"Vâng!"
...
Hai ngày sau...
"Tin tức từ thành phố Đỗ Nham ngày hôm qua: Khoảng bảy giờ tối, một gia đình ba người sinh sống tại phố Hoa Lan quận Đông Thành, trong giờ khắc đón chào năm mới đã gặp phải tai họa bất ngờ, bị kẻ cướp đột nhập lặng lẽ giết chết cả nhà trong phòng ngủ. Sau khi giết chết ba người, hung thủ đã cướp mấy chục nghìn tiền mặt rồi thoát khỏi hiện trường."
"Cô Vương – một người tản bộ dưới lầu ngay lúc đó đã kể với phóng viên, cả nhà người bị hại bình thường luôn rất thân thiện, cũng không có bất đồng hay cãi cọ với người khác, khả năng bị báo thù là không lớn."
"Trong quá trình điều tra, cảnh sát đã phát hiện trong một bụi cỏ cách hiện trường ba mươi mét có vết máu mà hung thủ để lại. Theo các chuyên gia nhận định, hung thủ cao khoảng một mét chín, thân hình gầy gò, cánh tay rất dài, tính cách lạnh lùng, lì lợm. Hy vọng ai biết được thông tin về vụ việc này có thể tích cực cung cấp manh mối, điện thoại đến đường dây nóng số 123."
Lâm Hiểu nằm trên sofa hơi cựa quậy người.
"Mấy hôm trước mới xảy ra án mạng, chưa được bao ngày lại có thêm một án mạng nữa. Tình hình an ninh bây giờ càng ngày càng kém..." Cô thay một chiếc áo sơmi trắng, cái chân lành lặn gác trên ghế sofa. Mái tóc dài xõa ra, gò má trắng nõn vì ánh đèn điện ấm áp tràn ngập căn phòng mà hơi phiếm hồng.
Cố Uyển Thu vừa đan áo len vừa ngẩng đầu xem tin tức.
"Thật đúng là, trước kia có lần mẹ nghe đồng nghiệp nói, gia đình không may đó là ông chủ của một xưởng sửa chữa ở thành phố lân cận. Thực ra, lúc ở trong xưởng tính tình ông ta rất tệ."
"Chẳng lẽ là báo thù?" Lâm Hiểu suy đoán, bây giờ cô không thể ra khỏi cửa, chỉ có hai trò tiêu khiển là xem tivi và đọc sách.
"Chẳng biết nữa." Cố Uyển Thu lắc đầu: "Em trai con đâu? Đang làm gì vậy? Thấy từ hôm qua về nhà nó cứ ở mãi trong phòng, chẳng biết đang nghịch cái gì."
Lâm Hiểu lắc đầu: "Không biết..."
Hôm trước Lâm Thịnh trở về, cô cũng cảm thấy em trai mình hơi là lạ. Áo quần trên người giống như bị thứ gì đó kéo căng ra, cúc áo và khóa kéo ở một số chỗ còn bị hỏng. Cả vẻ mặt của cậu nữa, trông hệt như một đứa đang táo bón lâu ngày lại đột nhiên thải ra được, mà còn thải ra sạch sành sanh ấy chứ.
Không biết cô nghĩ ra điều gì mà vẻ mặt vô cùng vui vẻ, khoái trá.
"Chẳng lẽ..." Lâm Hiểu bỗng nghĩ đến một khả năng: "Chẳng lẽ Trầm Trầm đang yêu??"
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không nói suy đoán của mình cho mẹ biết. Trầm Trầm suy nghĩ chín chắn, tự biết cách kiểm soát bản thân và thời gian của mình. Cô là chị gái, cảm thấy mình nên tin tưởng em trai mới đúng.
"Nhưng mà, hình như gần đây Trầm Trầm có vẻ lêu lổng... Tốt nhất là đừng bị đám côn đồ vô học làm hư." Cô Uyển Thu lại nói.
"Không đâu, Trầm Trầm chắc chắn có suy nghĩ của riêng mình. Chúng ta chỉ cần ủng hộ em nó là được. Dù sao nó cũng là người lớn rồi." Lâm Hiểu trấn an mẹ mình.
"Cũng đúng..." Chỉ là Cố Uyển Thu bỗng nhớ lại lúc ở bệnh viện Lâm Thịnh nghiêm khắc quát họ hàng, dáng vẻ hùng hổ hung ác nên mới hơi bận tâm.
"Đúng rồi, hôm qua con còn nói chuyện điện thoại với chị Mẫn Giai đấy. Con mời chị ấy đến nhà ăn cơm, nhưng tiếc là chị không có thời gian. Chị ấy sắp phải ra nước ngoài công tác, hình như chỗ đó gọi là Rilchistan thì phải." Lâm Hiểu mỉm cười nói.
"Đừng quấy rầy người ta..."
"Con chỉ có cảm giác, chị Mẫn Giai ở một mình rất cô đơn."
...
Bên trong phòng ngủ.
Lâm Thịnh tập trung nhìn chằm chằm cây đàn hạc thứ ba trước mặt mình, cẩn thận cầm dụng cụ lên rồi gõ lung tung lên giá đỡ đàn một lúc. Đã hai ngày trôi qua kể từ khi cậu mua về một cây đàn hạc Saar, cậu liền si mê loại nhạc cụ đơn giản mà lại có âm thanh trong trẻo này.
Đương nhiên, ký ức của cậu đã biết làm sao để chơi loại nhạc cụ này. Dưới sự phụ trợ của ký ức cơ thể, tốc độ thành thạo đàn hạc của cậu rất nhanh. Chỉ là trong quá trình cải tạo nó thành đàn hạc Huyết Lam, Lâm Thịnh gặp phải chút khó khăn.
Đàn hạc Huyết Lam phiền phức hơn đàn hạc Saar ở chỗ, nó cần lấy máu của người sử dụng vẽ lên. Sau đó cần dùng sức mạnh siêu phàm luyện tập tương ứng, lấy máu làm vật dẫn để rót vào trong đó, và ngâm dây đàn vào. Tiếp theo, dùng sức mạnh siêu phàm bọc dây đàn lại, làm cho chất liệu của nó biến đổi. Sau đó phải dùng nước thuốc được điều chế đặc biệt để ngâm giá đàn, cuối cùng mới ghép chúng lại.
Nghe thì rất đơn giản, nhưng khó ở chỗ cuối cùng phải để dây đàn và giá đàn Huyết Lam kết hợp làm một thể và kích hoạt cho sức mạnh siêu phàm dự trữ lưu chuyển trong đó một thời gian dài.
Điều này đòi hỏi trong khoảnh khắc hoàn thành, cậu phải rót sức mạnh siêu phàm vào rồi bịt kín ngay lập tức.
Lâm Thịnh đang mắc kẹt ở điểm này.
Lạch cạch...
Cây đàn thứ ba bị phá hủy...
"Kích hoạt thất bại..."
Lâm Thịnh lại lấy ra một cái giá đàn mới từ chậu nhựa đặt bên cạnh. Để chế tác đàn hạc Huyết Lam, cậu đã ngâm một lúc cả sáu giá đàn, bởi vì sợ mình sẽ thất bại liên tiếp. Trong hai ngày này, khi cậu trở lại hầm giam trong mộng, tất cả đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Lâm Thịnh cũng không đi tìm đường chết, trêu chọc quái vật cường đại dưới đáy hồ làm gì mà ngoan ngoãn tu hành ở trong hầm giam. Điều khiến cậu kinh ngạc là sa mạc bên ngoài hầm giam lại không có buổi tối. Cậu quan sát hai ngày liên tục, thấy bên ngoài hầm giam luôn là một màu vàng rực rỡ. Điều này làm cho Lâm Thịnh càng không dám ra ngoài.
Trong lúc nhàm chán không có chuyện gì làm, cậu quyết định ngồi ở lối vào hầm giam, mượn ánh sáng màu vàng nhạt của tia nắng vừa minh tưởng Hôi Ấn, tu luyện Thánh quang, vừa học tập ngôn ngữ Tà linh, tiện thể ôn tập tài liệu thi vào đại học. Không cần phải nói, làm như vậy cũng có nghĩa là thời gian học tập của Lâm Thịnh bỗng dưng lại nhiều hơn người khác vài giờ. Tuy rằng thời gian này không phải hoàn toàn dùng cho việc ôn tập.
- ----