"Đi đi..." Hoài Ân bình tĩnh nói rồi nhanh chóng mở miệng con trai ra, đút vào đó một viên thuốc con nhộng nhỏ có chứa chất lỏng trong suốt. Đây là thứ thuốc quý dùng để tạm thời bảo toàn tính mạng ông từng lấy được. Bây giờ dùng trên người con trai mình thật sự rất thích hợp.
Thực ra, trong lòng ông đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rằng hôm nay sẽ phải bỏ mạng ở chốn này. Lũ quái vật và cả những kẻ phản bội kia chắc chắn sẽ không tha cho ông. Ông đã bị cô lập hoàn toàn, mất đi toàn bộ sức mạnh... Thế nhưng còn Saru... Saru còn trẻ như thế, nó không nên chết ở đây... Nó vẫn còn những năm tháng tươi đẹp chưa kịp hưởng thụ, chưa kịp trải qua.
Sắc trời tối dần, màn đêm sắp buông xuống. Mặt trời ngoài kia đã ngả về tây, không khí nơi rừng núi này cũng ngày càng lạnh dần.
Hai người hộ vệ không dám làm gì, chỉ có thể cầm chắc khẩu súng lục trên tay, không ngừng đi tới đi lui, quan sát bốn phía, luôn luôn đề cao cảnh giác, đề phòng bị kẻ khác đánh lén.
Hoài Ân ôm lấy Saru, cởi áo khoác âu phục ra, đắp lên người con trai. Không bao lâu sau, Saru đã mơ mơ màng màng tỉnh lại, dường như đã khôi phục vài phần ý thức.
"Cha... Không cần đắp cho con, con còn chịu được mà..." Saru cố gắng vùng vẫy, nhưng phát hiện toàn thân mình như nhũn ra, căn bản là không có một chút sức lực nào. Chỗ bị đạn bắn ngày một đau đớn hơn.
"Nói ít thôi, tiết kiệm hơi sức đi!" Hoài Ân vội vàng ngăn con lại: "Con..." Lời còn chưa dứt, đột nhiên khóe mắt ông liếc qua, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn sang bên phải.
Phía bên phải trong khu rừng rậm, một con quái vật hình bọ ngựa cao lớn khẳng khiu đạp lên đám lá khô rụng, những âm thanh lạo xạo vang dội theo từng bước chân đi.
"Quái vật bọ ngựa!! Hỏng rồi..." Một cảm giác lạnh lẽo phút chốc dâng lên trong lòng Hoài Ân.
Không ngờ họ đã trốn được lâu như vậy, cuối cùng vẫn bị con quái vật này đuổi kịp. Hoài Ân ông đã chinh chiến ngang dọc cả nửa đời, đâu ai biết được kết cục lại phải chết một cách uất ức ngay tại nơi đây. Thậm chí ngay cả con trai duy nhất của mình, ông cũng không bảo vệ nổi...
Không chỉ riêng ông, cả hai người hộ vệ đứng ngay cạnh cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Súng trong tay họ không ngừng run rẩy, ngắm đến chỗ bọ ngựa chuẩn bị bắn bất cứ khi nào..
"Saru... Con có sợ không?" Hoài Ân cười thảm, nhẹ nhàng cúi xuống đặt lên trán con trai mình một nụ hôn.
"Lúc trước cha đã quá nghiêm khắc với con, tha lỗi cho cha... Cha chỉ không muốn con tiếp tục đi vào con đường mà cha đã từng đi qua..."
Saru giãy giụa gắng sức nâng người dậy.
"Con biết... Bây giờ... có nói gì cũng muộn rồi... Nếu như.... Nếu như lần này có thể sống sót, con muốn đi tìm mẹ con..."
Hoài Ân đột nhiên im lặng. Cả hai cha con cùng với hai người hộ vệ chăm chú nhìn sang con bọ ngựa. Thành thật mà nói, với tình hình hiện tại mà còn gặp phải quái vật bọ ngựa biến dị này, Hoài Ân cảm giác bản thân đã có thể nhắm mắt chờ chết rồi.
Năm giây trôi qua...
Mười giây trôi qua...
Hai mươi giây trôi qua...
Ba mươi giây trôi qua...
Con bọ ngựa ở đầu kia quan sát cả bốn người, tuy nhiên tiếp sau đó, nó không hề đến gần mà ngược lại còn từng bước thụt lùi lại phía sau. Hoài Ân với đôi mắt tinh tường thậm chí còn thấy nó đang run rẩy. Cánh tay của bọ ngựa tà ảnh đang run lên cầm cập!
"Mày đang sợ cái gì thế?"
Ở sau lưng bốn người, một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng mà bình thản vang lên, có vẻ như của một người trẻ tuổi.
Ai!!?
Hoài Ân không dám quay đầu, ông rất sợ sẽ khiến bọ ngựa tà ảnh trước mặt kinh động.
"Cậu đang ở đây mà khóc đó sao? Saru." Giọng nói của người con trai ấy lại vang lên, kèm theo đó là những tiếng bước chân thong thả từng nhịp đến gần. Saru nằm trong lòng cha mình, nghe được giọng nói này, cả người bỗng chốc run lên, nước mắt nóng hổi cũng bắt đầu dâng trào trên khóe mắt.
"Đại... Đại ca...!!"
Cậu ta đã không còn sức lực để quay lại, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng nói đó, cậu ta cũng có thể xác định chắc chắn thân phận của người đang bước đến đây. Đó là người con trai mạnh mẽ nhất mà cậu vẫn ngưỡng mộ, đi theo và ủng hộ.
Hoài Ân từ từ chuyển động đầu, nhìn về chỗ sườn cỏ nằm phía sau lưng ông. Lúc trước đó chỉ là một thảm cỏ trống trơn, không một bóng người qua lại, bây giờ chẳng biết từ khi nào đã có người xuất hiện ở đó.
Một người con trai cao lớn với vóc dáng săn chắc, hoàn hảo, từng bắp thịt rắn rỏi như bức điêu khắc cẩm thạch. Người con trai ấy cầm một thanh kiếm chữ thập màu bạc trên tay, bước chân bình thản, ung dung. Hai mắt người đó như chim ưng, tựa như chẳng thể thấy được hình bóng của bất cứ vật nào phản chiếu trong đó.
"Tôi tìm cậu đã lâu. Đến lúc trở về hội quán thôi." Người con trai cúi đầu nhìn Saru.
Đột nhiên, con bọ ngựa kia dường như đã nắm được cơ hội. Bóng dáng nó lóe lên rồi biến mất, lập tức xông thẳng đến chỗ cậu con trai kia. Lưỡi hái trên tay nó điên cuồng nhằm thẳng cổ cậu mà chém.
Ầm!!!
Một tiếng vang dữ dội.
Tay trái cậu như đạn pháo bắn ra, chỉ trong một phát đã tóm được cổ con bọ ngựa bất ngờ vọt đến, nhấc lên trời.
Phụt!!
Máu thịt bắn ra tung tóe. Đầu của con bọ ngựa tà ảnh thoáng chốc bị bóp nát. Thi thể không đầu rơi xuống, lăn lộn trên mặt đất rồi chết hẳn.
"Đi thôi, trở về nào."
Lâm Thịnh ném thanh kiếm chữ thập đang cầm cho Saru.
"Cho cậu làm gậy chống đi đường."
Hoài Ân: "..."
Saru: "..."
Mới nãy khi nhìn Lâm Thịnh cầm kiếm đi tới, còn tưởng rằng cậu là cao thủ dùng kiếm, cuối cùng thì...
"Đừng phí phạm thời gian, tranh thủ minh tưởng nhanh đi. Vận chuyển nội lực trong cơ thể cậu để tự chữa trị, đừng có nằm đó giả chết!" Lâm Thịnh bật thốt ra: "Hôm nay chúng ta cần làm không ít việc đâu."
"Ừ... Dạ!!"
Saru vùng ra khỏi ngực cha, ngồi dậy, nhắm mắt lại bắt đầu minh tưởng. Đúng như dự đoán, sự ấm áp nhàn nhạt nơi bụng giống như khe suối nhỏ không ngừng tràn vào phần vết thương do đạn bắn của cậu ta, ngăn không cho nó nhiễm trùng. Lâm Thịnh đến gần, bàn tay nhanh như chớp chạm vào chỗ vết thương do đạn bắn của Saru.
Keng.
Dưới lực ép của cậu một viên đạn dễ dàng bắn ra, rơi xuống mặt cỏ.
"Chú đỡ cậu ấy dậy rồi đi theo cháu." Lâm Thịnh bình thản cất giọng.
Lúc này, Hoài Ân và hai người hộ vệ mới tỉnh táo lại, thôi không ngây ra nữa mà vội vàng tiến đến đỡ Saru dậy.
...
...
Ban đêm.
Khu vực quanh hội quán Thiết Quyền lặng ngắt như tờ, không một bóng người qua lại. Lâm Thịnh sắp xếp người ổn thỏa, đưa Saru về khu vực phòng nghỉ phía sau hội quán dưỡng thương.
Cậu cũng đã gọi bác sĩ đến xử lý sơ qua vết thương của cậu ta. Thực ra mà nói, bác sĩ ở ngoài không có bằng hành nghề, vốn là không được phép thăm khám cho người ta. Nhưng dẫu sao mọi việc đều có ngoại lệ.
Trong hàng ngũ học viên đông đảo tại hội quán, có một người trung niên trước kia đã từng giữ chức bác sĩ khoa ngoại. Làm một vài việc sơ cứu, bôi thuốc chống nhiễm trùng thì đại khái cũng không quá phức tạp. Chẳng mấy chốc vết thương của Saru đã được xử lý xong.
Lúc này, trong phòng khách của hội quán, Lâm Thịnh, cha của Saru Hoài Ân, Đạo Linh và người mới gia nhập Rocina đều đang ngồi quanh chiếc bàn tiếp khách hình tròn trong phòng.
Cho tới tận bấy giờ, Hoài Ân vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần sau cơn chấn động vừa rồi. Vốn dĩ, chỉ có tay súng bắn tỉa bắn trực diện mới có thể giết chết con bọ ngựa quái dị đó, thế nhưng với người con trai đang ngồi trước mặt này, nó lại giống như một món đồ chơi yếu ớt, không hề có sức kháng cự. Chỉ bằng một cái bóp đơn giản, nó đã dễ dàng nổ tung trong chớp mắt.
Cảm giác chấn động trong phút chốc ấy khiến Hoài Ân liên tưởng ngay tới người có tà năng ăn mòn cao cấp trong truyền thuyết.
"Chủ tịch Lâm... Lần này, cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ..." Hoài Ân vừa mở miệng đã thấy Lâm Thịnh giơ tay lên, ngụ ý muốn ông dừng lại.
"Không cần khách sáo thế đâu ạ. Cháu muốn chú nói một chút về loại bọ ngựa này, rốt cuộc chúng có lai lịch như thế nào? Tại sao đột nhiên chúng lại tìm đến tận đây?" Lâm Thịnh bình tĩnh nói.
"Còn nữa! Sáng hôm nay trong thành phố đã xảy ra ba vụ án mạng liên tiếp, trong đó có một vụ liên quan đến gia đình của một học viên trong hội Thiết Quyền chúng tôi." Đạo Linh ngồi cạnh trầm giọng nói.
"Tần suất như thế cũng quá cao rồi!"
Lúc đầu, ông vốn còn tưởng có người muốn nhắm vào hội quán, cuối cùng sau khi điều tra mới phát hiện toàn bộ thành phố Hoài Sa đều xuất hiện loại chuyện như vậy. Không, không chỉ là thành phố Hoài Sa, mà còn có rất nhiều các thành phố lân cận khác cũng đều có án mạng như vậy xảy ra.
- ----