Editor: Nguyetmai
Tạm biệt Rocina, Lâm Thịnh đi ra khỏi hội quán, từ chối lời mời của một đệ tử mới muốn lái xe đưa cậu về. Một mình cậu chậm rãi đi bộ về nhà.
Hội Thiết Quyền, từ một tổ chức phải dựa vào số tiền mà cậu cướp mới có thể duy trì được, đến bây giờ đã có thể thu lại lợi nhuận, còn có thể đảm bảo kế sinh nhai của đệ tử và gia đình họ, trở thành hậu thuẫn vững chắc sau lưng mọi người. Tất cả những thứ này đều có được trong một thời gian ngắn. Bỗng chốc trong lòng cậu dâng trào niềm xúc động khó tả.
Khi đi qua một con phố, một đội binh sĩ Tịch Lâm áo xanh đeo súng trường trên lưng đang bước những bước đều đặn thoăn thoắt đi qua đường. Rồi bọn họ nhanh nhẹn leo lên một chiếc xe bán tải. Chiếc xe bọc thép màu đen ấy phun khói mù mịt, đi về phía bến tàu bằng tốc độ nhanh chóng và ổn định.
Mấy ngày nay, Lâm Thịnh luôn đợi cuộc điều tra được triển khai sau cái chết của Thiếu tá Đông Đê. Nhưng cậu không ngờ rằng mình chẳng đợi được cuộc điều tra ấy, mà trái lại là những tin tức về giới võ thuật tựa như từng nghe qua cứ nườm nượp kéo tới.
"Thực lực quốc gia suy yếu, võ sĩ ngoại quốc quét sạch giới võ đạo, tình hình trị an ngày càng loạn. Xã hội kiểu này..."
Lâm Thịnh chưa từng coi mình là một phần trong giới võ đạo, đối với những tin tức này, cậu cũng chỉ cho vào tai phải ra tai trái thôi. Chẳng qua là những binh sĩ này...
Những chiếc xe chở lính không ngừng chạy qua chạy lại trên đường phố Hoài Sa, tàu thuyền của hạm đội Bạch Ưng liên tục cập bến chở một số lượng lớn binh sĩ đi. Còn chưa đến cuối năm, thế mà đám mây đen chiến tranh đã che phủ trên đầu của mỗi người dân nơi đây.
"Thầy Lâm?"
Phía trước, một giọng nói kinh ngạc cất lên kéo Lâm Thịnh từ trong dòng suy nghĩ quay trở lại thực tế.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn. Bên cạnh một chiếc xe nhỏ màu trắng, có hai bóng dáng quen thuộc. Là Russell và Hạ Nhân.
Russell mặc một bộ comple màu trắng, nhìn rất ra dáng. Cậu ta lại còn để râu nên trông chững chạc lên không ít. Hạ Nhân mặc áo sơmi màu tím đơn giản và quần đen trông rất khỏe khoắn, xinh đẹp và chín chắn, mái tóc buộc đuôi ngựa. Người mở miệng gọi Lâm Thịnh vẫn là Russell như khi xưa.
Cậu ta đi nhanh tới.
"Thầy tới tham dự lễ đính hôn của em và Hạ Nhân sao?" Trên mặt Russell toát ra sự vui mừng và bất ngờ.
Có thể nhìn ra được, cậu ta thật sự vui vì Lâm Thịnh tới. Nhưng Hạ Nhân đứng bên cạnh lại nhíu mày. Sau đợt xích mích lần trước, cô không còn ấn tượng tốt với Lâm Thịnh nữa, nhưng dù gì trước kia cũng qua lại với nhau lâu như vậy, nên cô vẫn lễ phép lên tiếng chào Lâm Thịnh.
"Đính hôn à... Tôi chỉ đi ngang qua thôi." Lâm Thịnh nói thẳng: "Tôi cũng không biết cậu và Hạ Nhân đính hôn. Chúc mừng hai người."
"Đã gặp rồi thì thầy cùng tới dự đi." Russell nhiệt tình mời.
"Không được, tôi không quấy rầy nữa. Chúc hai người hạnh phúc." Lâm Thịnh không muốn làm phiền tới cuộc sống của bọn họ. Không cần biết là Russell hay Hạ Nhân, từ sau khi câu lạc bộ Thiết Quyền giải tán, bọn họ đã rời khỏi cái giới này rồi. Cậu không muốn khuấy động cuộc sống yên bình của bọn họ.
"Thầy Lâm, thầy không biết rồi. Ngày mà câu lạc bộ giải tán, mỗi khi mọi người hồi tưởng lại đều nhớ tới việc làm ngày xưa của thầy..." Russell kéo lấy Lâm Thịnh, bùi ngùi nói chuyện, nét mặt đượm buồn.
"Khi đó, chúng em quả thực đã sai rồi." Hạ Nhân cũng yên lặng một lát rồi thở dài, nói: "Mô hình câu lạc bộ đó lực liên kết quá yếu, vốn đã không thể đoàn kết từ ngay trong nội bộ, chẳng khác nào một lâu đài cát, vừa động vào liền sụp đổ ngay tức khắc."
"Đến chỗ tôi đi, Russell, Hạ Nhân. Tôi vừa thành lập hội Thiết Quyền, không còn những thiếu sót như trước kia nữa. Nó rất hoàn chỉnh, giống như tưởng tượng lúc ban đầu của tôi vậy." Lâm Thịnh cười nói.
Russell khá là cảm động. Nhờ gia tộc hùng mạnh của mình nên tất nhiên cậu ta đã biết về sức ảnh hưởng của hội Thiết Quyền, biết được hiện giờ nó lớn mạnh đến mức nào.
Trong thời gian ngắn ngủi, sự phát triển vượt bậc của hội Thiết Quyền khiến cho vô số người phải há hốc mồm. Mấy ngày trước, Cục cảnh sát còn trực tiếp trao tặng huy chương cho hội, đồng thời khen ngợi bọn họ đã có công trợ giúp cảnh sát bảo vệ trật tự trị an xã hội.
Bây giờ hội Thiết Quyền đã không cần đến hai người họ nữa, chưa kể thái độ của Hạ Nhân hồi trước có thể nói là vô cùng tồi tệ. Thế mà Lâm Thịnh vẫn mời bọn họ gia nhập. Russell còn đỡ, nhưng Hạ Nhân thì không như vậy. Trước kia cô vẫn luôn phản đối Lâm Thịnh, nên bây giờ lại thấy hơi xấu hổ. Giờ đây, cô giống như là vừa làm quen lại Lâm Thịnh thêm một lần nữa vậy.
"Thầy Lâm... Thật xin lỗi, lúc ấy em quá kích động rồi..." Hạ Nhân nghiêm túc nói xin lỗi với Lâm Thịnh.
"Không sao cả, thật ra thì tôi có thể hiểu được lựa chọn của mọi người." Lâm Thịnh thật sự không hề tức giận.
Có thể nhìn ra được, dù là Russell hay Hạ Nhân thì bọn họ đều lựa chọn rời khỏi cái giới hỗn tạp này, trở về nhà và bước lên con đường mà người nhà đã sắp xếp cho bọn họ.
"Nếu như có chuyện gì cần chúng tôi giúp, thầy Lâm cứ mở lời. Nếu có thể giúp được, chúng tôi quyết không từ chối!" Hạ Nhân thành tâm mở lời hứa hẹn.
"Ý của Hạ Nhân cũng là ý của em!" Russell cũng vội nói theo.
Thật ra bọn họ không hề biết rằng hội Thiết Quyền được Cục cảnh sát đích thân khen ngợi này rốt cuộc mạnh đến mức nào. Mà bọn họ chỉ đang đứng từ góc độ đơn giản, coi hội Thiết Quyền là một thế lực mới lớn chỉ vừa ổn định mà thôi. Ba người nói chuyện một lúc, đến khi có người ở trong khách sạn đằng xa đi ra thúc giục, Russell và Hạ Nhân mới cùng nhau đi về phía đó.
Lâm Thịnh tạm biệt hai người, cuối cùng bọn họ vẫn không đồng ý gia nhập hội Thiết Quyền, mà Lâm Thịnh cũng không tham gia lễ đính hôn của bọn họ. Hai bên cứ vậy mà lẳng lặng tách ra, giống như trước đó chưa từng gặp nhau.
Lâm Thịnh lại xuyên qua từng con phố, bất giác đã đến khu bến tàu. Gió biển thét gào, trong gió mang theo hơi nước mát lạnh. Từng cơn sóng biển đục ngầu không ngừng xô đập vào bến tàu, làm văng lên từng đợt bọt nước trắng xóa.
Cậu băng qua quảng trường vắng vẻ, đi tới bên lan can cạnh bờ biển, nhìn về nơi xa xăm.
Người qua lại thưa thớt, biển khơi rộng lớn, tất cả đều mang đến cho cậu cảm giác sảng khoái. Những áp lực tích tụ trong lòng từ trước đến nay cũng tan đi theo cơn gió biển, tâm hồn dần dần thoải mái hơn rất nhiều.
Bên phải cậu cũng có một cô gái trẻ tuổi tới hóng gió giải sầu. Cô gái này có mái tóc ngắn, mặc một chiếc áo croptop màu trắng phối cùng với quần jean màu xám. Chiếc quần dài bó sát tôn lên bờ mông căng tròn đầy đặn, vô cùng thu hút ánh nhìn.
Dường như cô đang cúi đầu nhìn thứ gì đó trong tay, chân mày xinh đẹp hơi nhíu lại. Hai người cứ như vậy đứng ở hai phía lan can, trong làn gió biển thổi, không nói lời nào. Hiếm khi Lâm Thịnh mới có thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi một chút.
Kể từ khi phát hiện ra điểm kỳ lạ trong giấc mơ, thời gian nghỉ ngơi của cậu cũng ít đi rất nhiều, mỗi giờ mỗi phút cậu đều điên cuồng tập luyện và đi thăm dò. Nhưng dù sao con người cũng không phải là cái máy, tất nhiên cũng cần được thả lỏng, thư giãn.
Đứng ở đây mặc cho gió biển tạt vào mặt, cậu cảm thấy trong lòng rất thoải mái, đặc biệt là khi xung quanh không ai biết cậu là ai...
Cảm giác này, vô cùng sảng khoái...
Trong khi đó, Tạ Kiều Nguyệt đứng phía bên kia lại ôm một bụng tức không biết có nên nói ra không. Chân cô sắp tê cứng hết rồi, cô chỉ đợi Lâm Thịnh mau mau rời khỏi đây thôi, nhưng kết quả là đã hơn một tiếng đồng hồ... thế mà tên nhóc này lại chưa đi!
"Có còn cho người ta đường sống không...??"
Trong lòng Tạ Kiều Nguyệt khóc không ra nước mắt. Cô chỉ là một kẻ móc túi bình thường phải lăn lộn kiếm miếng ăn mà thôi, có cần phải đáng sợ như vậy không...
Cô chỉ đi hóng gió thôi mà bên cạnh bỗng có một đại ca giết người không chớp mắt chạy tới. Lâm Thịnh vừa đi tới gần, cô liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của người này. Trong trận đại chiến với bọ ngựa lần trước, cô núp ở cửa sổ nhà mình, chính mắt nhìn thấy mấy đại ca của hội Thiết Quyền ra tay giết quái vật.
Mà Lâm Thịnh lại chính là đại ca của các đại ca, tất nhiên là được chú ý nhất. Cho nên sau này mỗi ngày cô đều chú ý quan sát, ghi tạc khuôn mặt của Lâm Thịnh ở trong lòng.
Có không ít người cũng giống như cô, mà tất cả đều là những người kiếm cơm ở tầng đáy tối tăm của xã hội. Những người này phần lớn đều nhớ kỹ những đại ca của những thế lực lớn, để tránh cho một ngày nào đó chọc vào người mà mình không nên dây vào. Bình thường bọn họ chủ yếu hoạt động ở loanh quanh đây, nếu không thì vì sao lúc Lâm Thịnh tới lại thấy được quảng trường rộng rãi vắng vẻ đến thế?
Người chạy đi hết rồi nên tất nhiên là phải vắng...
Bởi vì thấy cậu tới, mọi người đều tháo chạy...
Lâm Thịnh cứ tưởng không ai biết mình, nhưng thật ra những người biết cậu đều không dám lên tiếng...