Editor: Nguyetmai
Một ngày mùa đông, tiết trời không quá lạnh, ánh mặt trời chiếu lên mặt biển xanh với những con sóng gợn lăn tăn. Sóng biển từng đợt từng đợt xô bờ, một con tàu chiến nhỏ với chiều dài hai mươi mét, thân thuyền trắng chậm rãi đung đưa theo làn nước biển dập dềnh, cấp tốc tiến thẳng đến Anduin. Trên con tàu chiến, cả phần đầu và đuôi đều có cắm một thiết bị chiếu sáng màu lục. Ánh sáng màu lục tràn ngập khắp con tàu chiến, dường như đã bao trọn lấy nó, nhuộm thành một sắc xanh riêng tách biệt với màu của đại dương bên dưới.
"Tổng hội Thiết Quyền?"
Trên con tàu chiến nhuộm màu lục, một bóng người cao lớn đội chiếc mũ rộng vành với tay nắm chặt lấy lan can phía đuôi tàu.
"Là cái thứ gì thế? Tôi chưa từng nghe nhắc đến bao giờ." Gã lắc đầu, cất tiếng cười chế giễu.
"Chắc là một thế lực vô danh không biết từ đâu chui ra mà thôi. Dạo này, có quá nhiều các thế lực vô danh luôn muốn chờ thời cơ để xưng hùng xưng bá như thế."
"Đừng vội khinh thường, trước đó một người ăn mòn (*) cấp Song Dực của Hải Lam Chi Tâm đã mất tích tại đây, cả bọ ngựa tám cánh cũng đã ngã xuống trong tay hội Thiết Quyền này. Có thể xử lý những thứ siêu phàm này, xem ra tổng hội Thiết Quyền chắc chắn cũng có thực lực không nhỏ. Lỡ đâu lại có kẻ mạnh hơn đột nhiên xuất hiện..."
(*) Tên gọi tắt của những người có tà năng ăn mòn.
Giữa ánh sáng xanh lục, một người đội mũ rộng vành, dáng người mảnh khảnh chậm rãi đến gần, vừa đi vừa cất tiếng.
"Tôi đã điều tra toàn bộ những ghi chép lịch sử trong vòng mười năm qua của Tịch Lâm, chưa bao giờ nghe nói đến một tổ chức siêu phàm tự xưng là hội Thiết Quyền nào cả! Ha ha..." Người cao lớn cười nhẹ.
"Anh thật sự vẫn còn tin vào cái gọi là bối cảnh tổng hội đấy sao? Cái lời nói dối này thật là vụng về, có cả trăm ngàn kẽ hở như thể, chẳng cần dùng não cũng có thể nhìn ra chân tướng rồi. Có lẽ mấy kẻ siêu phàm kia chỉ kéo đại một miếng da hổ không biết từ đâu ra để bọc ngoài bảo vệ bản thân thôi."
"Lỡ như thực sự có cao thủ ẩn thân trong tổng hội Thiết Quyền này thật, khi ấy không phải quá mức mạo hiểm hay sao?" Người mảnh khảnh bất đắc dĩ lên tiếng.
"Vậy thì cứ để bọn họ mau mau cử cao thủ tới đánh chết tôi đi nè…" Người cao lớn đáp lại một cách cợt nhả.
"Năm đó không phải giáo hội Nguyệt Hoa Chân Lý đã tuyên bố sẽ có thần tử đích thân giáng xuống đó à? Cuối cùng thì sao? Tới tận khi tất cả diệt vong cũng chả thấy bất cứ cái rắm gì hết."
Người mảnh khảnh trút một tiếng thở dài, đi đến cạnh gã, cầm theo một cuốn sổ ghi chép trên tay.
Anh ta chậm rãi mở cuốn sổ màu nâu ra, bên trong là rất nhiều chữ viết tỏa ra ánh sáng màu lục đang chuyển động.
"Thương Bạch Xà là người ăn mòn cấp Trấn Áp trong quân đội đóng ở gần đây. Cô ta không thích có người siêu phàm tùy tiện ra vào trong khu vực quản lý của mình. Chúng ta phải nhanh chóng giải quyết xong mục tiêu, lấy được bí pháp rồi lập tức rút lui."
Anh ta dừng lại một chút rồi lại tiếp tục nói.
"Nếu không nhất thiết phải đụng vào cao thủ trong quân đội thì cố gắng đừng tiếp xúc với họ, dù sao lần này cũng chỉ có mình gia tộc ta ra tay. Ngộ nhỡ để cô ta phát giác thành quả sau khi điều tra xong, chiến lợi phẩm này chắc chắn sẽ phải chia năm xẻ bảy với người khác."
Người cao lớn cũng lên tiếng đồng ý.
"Chuyện này tôi tự biết rõ. Cấp Trấn Áp... Chậc chậc chậc, ở Anduin này tổng cộng có bao nhiêu người cấp Trấn Áp?"
"Hai người. Là Thương Bạch Xà và Tuyết Yêu Hồn." Người mảnh khảnh đáp lời.
"Đánh giá mục tiêu thì sao?" Người cao lớn lại hỏi.
Người mảnh khảnh cúi đầu nhìn vào quyển sổ ghi chép trên tay.
"Đánh giá giá trị hội Thiết Quyền. Bí pháp đặc biệt có thể che giấu sóng siêu phàm hoàn toàn, giá trị từ cấp ba đến giữa cấp năm. Có thể thông qua phương pháp minh tưởng để đạt được sức mạnh đặc biệt từ ký hiệu thần bí, giá trị từ cấp bốn đến giữa cấp bảy. Chỉ hai thứ này thôi đã đủ khiến chúng ta chấp nhận đối mặt với nguy cơ đắc tội người Trấn Áp để ra tay đoạt hồn rồi."
"Mục tiêu cụ thể thì sao?" Người cao lớn hỏi lại.
"Mục tiêu kỵ sĩ trắng: Sóng siêu phàm là cấp một Đan Dực, cụ thể là giữa Huyết Ảnh và Dạ Ảnh đỉnh phong.
Mục tiêu Lâm Thịnh: Sóng siêu phàm là cấp một Đan Dực, cụ thể là giữa Huyết Ảnh và Dạ Ảnh phổ thông.
Mục tiêu thuộc hạ Quạ Đen, tổng cộng hai người: Sóng siêu phàm ở cấp Tàn Ảnh thuộc cấp một Đan Dực.
Ngoài ra còn có bốn gã binh lính mặc giáp sắt vừa mới xuất hiện, căn bản là không có sóng siêu phàm.
Tuy nhiên theo như sự quan sát của gián điệp thì bọn họ có thể nhanh chóng hóa thành khói đen rời đi, hết sức linh hoạt. Kỹ năng này cũng có thể xếp vào cấp Tàn Ảnh của Đan Dực."
"Toàn bộ người ăn mòn tại thành phố Hoài Sa chỉ có bọn chúng thôi sao?" Người cao lớn chậm rãi bỏ mũ vành đội trên đầu xuống. Dưới ánh sáng xanh lục, một gương mặt xấu xí với những vết sẹo chữ X trải rộng dần lộ ra. Gã có mái tóc dài màu vàng kim, những sợi tóc rối tùy ý buông lơi, không hề có chút mỹ cảm nào. Nét hung tợn, dữ dằn hiện rõ trên gương mặt gã, ngoài ra, trên cổ gã còn có cả một hình xăm bọ cạp màu bạc.
"Đúng, gia tộc ta đã mất ba ngày để thăm dò cụ thể. Tất cả đều nằm ở đây." Người mảnh khảnh gật đầu đáp lời.
"Nhóm lần trước tới đây là ai? Nghe nói tin tình báo là do bọn họ đem về."
"Là nhóm của Kamei." Người mảnh khảnh đáp: "Có vấn đề gì à? Phải báo cho cả bọn họ nữa hay sao?"
"Không sao cả, chỉ là mấy tên miễn cưỡng có thể xem là đến bậc Song Dực thôi mà, chắc là vô tình nhặt được bảo bối gì đó mới phát triển được vậy. Cho dù có cao thủ cấp Trấn Áp Tứ Dực ở đó, tôi cũng có thể tranh thủ được thêm mười giây rút lui... Có điều, tốt nhất là nhân lúc quân đội còn chưa phát giác, chúng ta nhanh chóng đoạt hồn mang đi. Chúng ta không có thời gian dây dưa ở chỗ này."
Lydum không phải quốc gia đoàn kết đồng lòng, quân đội và ba gia tộc lớn của bọn họ vẫn luôn như nước với lửa khó dung hòa. Kiểu đi săn hồn như thế này có thể thu được nhiều lợi ích, dĩ nhiên ai ra tay trước thì sẽ đoạt được phần thắng.
"Biết rồi. Cậu chú ý chuẩn bị cẩn thận đi, còn hai ngày nữa là chúng ta có thể vòng qua eo biển đến được Tịch Lâm rồi. Cậu chỉ có thời gian một ngày để ra tay hành động thôi. Trong vòng một ngày đó, nếu không thành công phải lập tức rút lui. Còn nữa, lần này, cậu đừng có mà đến muộn nữa đấy."
"Anh yên tâm, lần này tôi chắc chắn sẽ không như vậy nữa." Gã con trai tóc vàng cười, khoe ra cả một hàm răng vàng khè.
...
...
Hội Thiết Quyền.
Lâm Thịnh cùng Saru, còn cả Đạo Linh và Rocina, tất cả bốn người đều ngồi quây lại một chỗ, yên lặng nhìn chăm chú vào một bức thư mời nằm trên mặt bàn. Phong thư rất giản dị, từ trên xuống dưới là một màu đen tuyền, chỉ có phần giữa là in thêm hình một con chim ưng màu bạc đang vỗ cánh như thể muốn bay vút lên. Hình chim ưng bạc có lẽ là dùng một con dấu đóng xuống, đường viền vẫn còn một ít bột vương lại.
Nhưng cho dù là vậy, cả bốn người ngồi đây đều không dám coi thường bức thư mời này. Trong lúc bọn họ đang ngồi thảo luận các bước đi sắp tới thì bên ngoài đã có binh lính Lydum tìm đến tận cửa, đưa thư mời này cho chủ tịch Lâm Thịnh.
Binh lính không nói câu nào đã xoay người bỏ đi, có thể thấy rằng hắn đã được huấn luyện rất kỹ. Tuy nhiên, nội dung trong bức thư mời này lại không phải những lời đơn giản giống vậy.
"Quân đội Lydum bảo tôi phải đến thành phố Adyan trước sáng mai, sau đó tham gia buổi tọa đàm tại Bộ quốc phòng lâm thời." Lâm Thịnh gõ nhẹ ngón tay trên bức thư mời, giải thích qua bằng tông giọng bình thản.
Cậu đã đọc xong nội dung bên trong, bây giờ chỉ việc thuật lại với mọi người. Những người còn lại đều im lặng, không lên tiếng cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Đây không phải áp lực từ một thế lực bình thường, mà là đại diện cho sức mạnh khổng lồ của cả một quốc gia. Hiện giờ, trên thế giới, Lydum vẫn luôn là một trong các cường quốc có sức mạnh quân sự hàng đầu.
Còn hội Thiết Quyền của bọn họ, tuy rằng có tổng hội chống lưng cho nhưng đối mặt với loại áp lực thế này, nếu không cẩn thận cũng sẽ dễ dàng rơi vào cảnh thịt nát xương tan, chết không có chỗ chôn thây.
"Đại ca, cha tôi đã hỏi thăm được, những nhân vật đại biểu trong các thành phố khác cũng đã nhận được một phong thư đen giống như thế này... Theo như ý tứ của Lydum, có lẽ tất cả những người có ảnh hưởng trên toàn tỉnh đều được mời đến." Saru thấp giọng nói.
Lâm Thịnh chậm rãi gật đầu.
"Xem ra đây là lời nhắc nhở và đề nghị chính thức. Nếu không còn gì nữa, sáng mai tôi lập tức đến đó. Mặc dù quân đội đã thay đổi, nhưng đối với những người bình thường như chúng ta, đổi người quản lý cũng có khác gì?"
"Đúng thế. Tịch Lâm trước kia thối nát, loạn lạc, hai ba ngày lại có án oan án sai, cũng chẳng khác gì so với kiểu quản lý bằng cách quân sự hóa của Lydum. Đều gây ra bức xúc như nhau."
Mấy ngày nay, sau khi biến cố lớn diễn ra, Lydum tiến hành những kế hoạch tạm thời để thay đổi chế độ xã hội tại toàn bộ thành phố Hoài Sa. Thay đổi thì cần có thời gian, bởi vậy tạm thời việc quản lý toàn bộ thành phố sẽ dùng hình thức quân sự hóa.
Không cho phép đi chơi ngoài đường vào buổi tối. Không cho phép rời khỏi nhà sau mười hai giờ đêm. Không cho phép tụ tập với số lượng vượt quá nhóm ba mươi người. Trong phút chốc, không khí ở toàn bộ thành phố Hoài Sa trầm hẳn xuống, căng như dây đàn. Trước biến đổi lớn này, mỗi người đều cố gắng thăm dò động thái của quân đội. Tất cả người dân trong thành phố đều giữ thái độ dè dặt, cẩn trọng, phần lớn thời gian trong ngày họ đều lựa chọn không ra ngoài