Editor: Nguyetmai
Lâm Thịnh có thần thuật Dò tìm tội ác, lúc này một tia sáng vàng chợt lóe lên trong mắt cậu, cậu lập tức nhìn ra linh quang đo độ tà ác trên người Đạo Linh và Rocina đã tăng lên.
Với việc sử dụng thần thuật Dò tìm tội ác, bất kỳ người nào tu luyện Thánh lực, một khi xuất hiện ý nghĩ dao động đối với Thánh lực hay Thánh điện thì sẽ lập tức thể hiện rõ trong linh quang mà thần thuật nhìn thấy. Nói đúng hơn, sự thể hiện này giống như một kiểu chiết suất và phóng đại một phần nào đó trong tinh thần và linh hồn.
Trong mắt Lâm Thịnh, chỉ có linh quang trên người Saru không hề suy yếu đi mà ngược lại còn ngày một tỏa ra mạnh mẽ hơn.
"Saru có thể đưa vào đội ngũ đào tạo nòng cốt, còn hai người kia tạm gác qua một bên." Lâm Thịnh nhanh chóng đưa ra quyết định.
"Tất cả mọi người hãy dập lửa và thu dọn thi thể cũng như hiện trường đi. Đạo Linh phụ trách trấn an người thân của các đệ tử hy sinh, ngoài ra gọi đội sửa chữa tới để sửa sang lại nơi này." Lâm Thịnh không nhiều lời mà trực tiếp phân công việc cho mọi người.
"Saru, cậu đi theo tôi." Cậu xoay người, nhanh chóng bước sâu vào trong hội quán.
Saru cắn răng vội vàng đứng dậy, đuổi theo sau.
Trong lòng Đạo Linh và Rocina đều thấy xót xa, biết rằng mình đã bị Lâm Thịnh coi thường. Lâm Thịnh là người nắm giữ và truyền lại Hôi Ấn, cho nên một khi cậu có thành kiến với họ thì không cần nghĩ cũng biết kết quả là như nào. Hai người họ liếc mắt nhìn nhau, chẳng cần nói cũng có thể nhìn ra ý định rời đi trong mắt người còn lại.
Dù sao họ cũng đã mượn dùng Thánh lực và đột phá được giới hạn cơ thể, bây giờ mà rời đi, dù thực lực có bị thụt lùi về lại mức cũ thì cũng không phải chuyện thiệt thòi gì.
Mà quan trọng là họ còn có thể bán tin tình báo liên quan đến Hôi Ấn và Thánh lực cho các thế lực khác, thì lợi ích thu được cũng không ít.
Vừa hay, gần đây ở chợ đen có người đang thu thập tài liệu chi tiết về Hôi Ấn và Thánh lực của hội Thiết Quyền, cái giá người nọ đưa ra cũng không phải thấp.
Đến lúc đó, họ có thể lợi dụng những thứ này để thu về một ít lợi lộc, trở lại vị trí siêu phàm cũng dễ dàng, lại không cần phải chịu sự trói buộc của hội Thiết Quyền.
Trong lòng hai người đã đưa ra quyết định, tuy hội Thiết Quyền này rất mạnh và thần bí, nhưng đã đụng đến quân đội Lydum. Dù thế lực có mạnh hơn thì cũng không thể chịu đựng nổi sự chèn ép của cả một quốc gia, sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện chẳng lành.
Bây giờ rời đi vẫn còn kịp!
Còn về chuyện tổng hội Thiết Quyền có cho cao thủ đuổi giết họ hay không, thì sau khi họ rời đi rồi cứ lên thẳng máy bay, rời khỏi Tịch Lâm rồi tìm đại một chỗ nào đó để nương thân là được.
Trong những thành phố có cả mấy chục triệu dân thế kia, nếu muốn tìm ra bọn họ e là còn khó hơn lên trời. Đâu còn cần phải sợ hội Thiết Quyền gì đó nữa, có đúng không?
Hai người đã quyết định chắc chắn rồi, thế nhưng hiện tại vẫn đứng nguyên cúi đầu trong bãi tập, vẫn tiếp tục phân phó nhiệm vụ cho các học viên xung quanh xử lý hiện trường. Nói gì thì nói, ngoài mặt vẫn không thể lật lọng.
Trong tĩnh thất*.
(*) Gian phòng dùng để tu tâm tĩnh trí và thiền định của Phật gia, ở đây Lâm Thịnh dùng để tu luyện và minh tưởng.
Lâm Thịnh và Saru kẻ đứng người quỳ, bầu không khí vô cùng nghiêm túc và trang trọng.
"Nữ sĩ quan quân đội kia không đại diện cho Lydum, cũng không đại diện cho Bộ Quốc phòng. Cô ta chỉ đại diện cho chính mình. Cho nên cậu không cần suy nghĩ nhiều hay làm phức tạp hóa vấn đề lên." Lâm Thịnh bình tĩnh nói.
"Đại ca, anh bảo làm như thế nào thì tôi sẽ làm đúng y như thế!!!" Saru quỳ một chân trên đất, lời nói chắc như đinh đóng cột.
"Không cần cậu phải làm gì cả, bây giờ chỉ cần chờ thôi." Lâm Thịnh ngửa đầu nhìn chữ "Thần" to lớn treo trên tường của tĩnh thất. Chữ "Thần" này không đại diện cho thần linh, thần thánh mà là "Thần" trong tinh – khí – thần.
Người học võ coi trọng nhất chính là một chữ "Thần" này. "Thần" cai quản tất cả, chỉ huy toàn bộ tinh khí và năng lực siêu phàm. Nó là thứ quan trọng nhất, là hạt nhân của Thánh lực. Bản thân "Thần" chính là do linh hồn thể hiện ra, vậy nên theo lẽ thường cũng có thể đại diện cho Thánh lực.
"Chờ!?" Saru không hiểu, hỏi lại.
"Phải. Người của tổng hội sẽ nhanh chóng đến đây. Đến lúc đó, chúng ta không cần làm gì hết, bọn họ sẽ tìm lại tất cả về cho chúng ta." Lâm Thịnh bình tĩnh đáp, thoáng thấy sát ý ánh lên trong mắt cậu.
Hôm nay, ngay trước cửa nhà, suýt nữa cậu đã bị người ta cưỡng chế ép giao nộp hung thủ sát hại thuộc hạ của mình! Cuối cùng, nếu không phải Lâm Thịnh vịn vào cái danh của tổng hội Thiết Quyền khiến đối phương dè chừng, thì e rằng bây giờ cậu đã phải đối mặt với những cuộc điều tra liên tiếp của Bộ Quốc phòng quân đội Lydum rồi.
Về mặt chiến tranh, vì Tịch Lâm không hề có động thái phản công nên hiện giờ Lydum chính là lực lượng chính phủ đương nhiệm. Mặc dù bọn họ bận rộn ứng phó với việc Tịch Lâm có thể sẽ phản công, song chỉ cần điều động số lượng nhỏ nhân lực ra thì vẫn có thể tiêu diệt hội Thiết Quyền dễ như trở bàn tay.
Đáng tiếc thật. Lâm Thịnh thầm than trong lòng.
Nếu như mới nãy cậu có đủ sức mạnh thì đã có thể đánh chết hết toàn bộ những kẻ dám kéo đến hội Thiết Quyền này rồi! Vậy thì sẽ không cần phải giống như hiện tại, im hơi lặng tiếng trốn trong hội, kìm nén cơn giận và ý muốn đánh chém của mình.
"Đại ca, người của tổng hội thật sự có thể ổn định cục diện sao?" Saru không nhịn được, nhỏ giọng hỏi.
"Ai mà biết được. Điều duy nhất tôi biết chính là tổng hội sẽ không bỏ mặc chúng ta." Lâm Thịnh chậm rãi ngồi xuống.
"Cậu cũng đã đột phá siêu phàm rồi phải không?" Cậu hướng mắt nhìn sang Saru, ánh sáng vàng trong mắt chợt lóe, đại khái đã cảm nhận được trạng thái Thánh lực trong cơ thể Saru.
"Có cảm giác là sắp rồi." Saru vội vàng đáp lời.
"Cố gắng lên nhé, đừng khiến tôi phải thất vọng." Lâm Thịnh bình tĩnh nói: "Sàng lọc trong hội một số "hạt giống" có thể bảo đảm tuyệt đối trung thành, nhân cách tốt. Chúng ta sẽ tập trung đào tạo người siêu phàm!"
"Rõ! Đại ca!" Saru đáp lại với vẻ nghiêm nghị, cậu ta biết đại ca Lâm Thịnh thật sự nổi giận rồi.
Lâm Thịnh vẫn duy trì hội Thiết Quyền đến tận bây giờ. Rõ ràng cậu có thể ung dung gọi ra những quái vật kinh hoàng, thế nhưng vẫn kiên trì mở rộng quy mô của hội Thiết Quyền. Thật ra nguyên nhân lớn nhất là vì trí khôn và khả năng độc lập của quái vật triệu hoán không mạnh. Bọn họ giống như những cỗ máy vô tri vô giác, sau khi tiếp nhận mệnh lệnh của con người thì có thể thực hiện được rất tốt.
Nhưng hành động thực hiện này lại không được đầy đủ và toàn diện.
Chẳng hạn như bây giờ bảo một tên kiếm sĩ Hắc Vũ sao chép sách, hắn cũng chỉ có thể sao chép sách. Nếu như giữa chừng xuất hiện những chuyện ngoài ý muốn, cần hắn tự mình đối mặt giải quyết, vậy thì có lẽ hắn sẽ bị gián đoạn một lúc. Cuối cùng, rất có thể là hắn mang sách trốn ra xa thật xa, tiếp tục công việc sao chép.
Còn về việc đột ngột phát sinh kia rốt cuộc quan trọng đến thế nào, cái này không nằm trong phạm vi suy xét của hắn.
Nhân tài có tính độc lập, đây mới là nguyên nhân chủ yếu vì sao Lâm Thịnh cần hội Thiết Quyền. Trừ phi trên người các sinh vật triệu hoán của cậu cũng phát triển khả năng độc lập này, nếu không cậu chắc chắn sẽ không bỏ rơi hội Thiết Quyền. Huống hồ, sự phát triển này cũng là một phần giúp sức đối với cậu. Dẫu sao cậu cũng là người thường, cần có tiền và nhân lực. Người nhà cậu nếu muốn sống tốt hơn đương nhiên cũng cần tiền, cần thế lực bảo vệ.
"Cậu chuẩn bị cho tôi mấy món đồ, tôi cần dùng để tu luyện." Trong lòng Lâm Thịnh khẽ động, cậu đưa ra vài lời dặn dò với Saru. Bây giờ là thời điểm để hội Thiết Quyền hỗ trợ cậu.
"Đại ca cứ việc nói!" Saru không cần hỏi thêm gì đã đồng ý với cậu.
Lâm Thịnh chọn mấy loại nguyên liệu khá khó kiếm để giao cho Saru đi thu thập.
Ví dụ như nhện trắng, loại động vật này phải đích thân đi bắt nên rất phiền phức.
Cuối cùng, trời bên ngoài cũng đã sáng.
Sau khi Lâm Thịnh phân công Saru đi thu thập vài nguyên liệu thì tiếp tục dặn cậu ta đi điều tra nguyên nhân thật sự khiến kẻ quái dị kia bất ngờ tấn công hội Thiết Quyền.
Bất kể thế nào, người kia chắc chắn không thể vô duyên vô cớ lao tới đây chém giết bừa bãi được. Sau khi xử lý xong vài chuyện vặt vãnh này, Lâm Thịnh sải chân rời khỏi tĩnh thất, đi tới phòng luyện võ đối kháng.
"Người đâu, đi gọi Đạo Linh và Rocina tới đây đi." Lâm Thịnh đứng giữa phòng học, phân phó cho hai đệ tử đứng trước cửa đang đợi lệnh.
Hiện giờ, nhờ phát triển nhanh chóng mà hội Thiết Quyền đã có thể tự độc lập tài chính và kiếm được lợi nhuận, cũng có nhiều đệ tử mà cả nhà họ đều dựa vào hội Thiết Quyền để sống.
Phần lớn các đệ tử này ở ngoài đều bị chèn ép, bị dồn đến đường cùng, không có chỗ nương thân, không nghề không nghiệp, không ai muốn thuê làm. Vậy nên bọn họ mới không còn con đường nào khác mà phải gia nhập vào hội Thiết Quyền, bán mạng làm chuyện vặt.
Nhưng bọn họ cũng là một trong số những người có lòng trung thành cao nhất. Hoàn cảnh của hai đệ tử đang giữ cửa kia chính là như vậy. Nghe được mệnh lệnh của Lâm Thịnh, bọn họ liền chia nhau ra, nhanh chóng chạy về phía đại sảnh.
Lâm Thịnh yên lặng chờ đợi.
Mới vừa rồi cậu đã trông thấy sự dao động trên người Rocina và Đạo Linh. Vấn đề đã xảy ra thì nhất định phải xử lý kịp thời.
Không lâu sau, những tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng tiến đến gần. Đệ tử vừa chạy đi thông báo tìm người đã xuất hiện trước cửa phòng, thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch.
"Chủ tịch! Không tìm thấy thầy Đạo Linh và thầy Rocina đâu cả! Bọn em đã tìm mấy lần khắp cả hội quán rồi. Lúc nãy, hai thầy có nói sẽ đến phòng tài liệu tìm ít tư liệu. Nhưng bây giờ ở phòng tài liệu không có lấy một bóng người!"
"Cái gì??" Lâm Thịnh quay đầu lại, sát ý trên người vừa mới yên được một lúc nay đã bùng phát trở lại.