Editor: Nguyetmai
Trong vô thức, Thánh lực trong cơ thể Lâm Thịnh tăng tốc vận chuyển, hai mắt cậu khép hờ. Trong tầm mắt tối tăm, một loạt các quả cầu ánh sáng đang từ từ sáng lên.
Màu đỏ đại diện cho kiếm sĩ Hắc Vũ.
Màu trắng đại diện cho Khiên Thánh Tàn Bạo.
Màu xám đại diện cho binh sĩ hầm giam.
Màu lam đại diện cho Thiên sứ xám.
Ngoài ra còn có một loạt các quả cầu ánh sáng với đủ loại kích cỡ khác, chúng từ từ sáng lên trong bóng tối, lặng lẽ trôi nổi, lơ lửng, đợi cậu đưa ra lựa chọn.
Lâm Thịnh nhìn hoa cả mắt, trong tầm nhìn xuất hiện một lúc cả bảy quả cầu ánh sáng.
"Là do không gian linh hồn lần này đủ rộng nên mới xuất hiện nhiều lựa chọn vậy sao?"
Cậu thầm suy đoán trong lòng, tầm mắt nhanh chóng lướt qua các quả cầu ánh sáng, sau đó dừng lại ở quả cầu lớn nhất. Đó là một quả cầu ánh sáng màu trắng toát mà cậu chưa thấy bao giờ. Nó chỉ lớn hơn quả cầu của Khiên Thánh Tàn Bạo một chút, nhưng bên ngoài lại có một cái mặt người mờ ảo không ngừng nổi lên rồi lại biến mất.
Lâm Thịnh chỉ mới nhìn chăm chú vào quả cầu ánh sáng này thôi đã cảm thấy hơi phiền não, xen lẫn cả áp lực, và sự không thoải mái.
"Chắc là cái này." Cậu xác nhận thêm lần nữa. Trong toàn bộ phạm vi tầm nhìn, quả cầu ánh sáng này là lớn nhất, cũng đặc biệt và quái dị nhất.
Cảm giác cùng với hơi thở này hoàn toàn phù hợp với đặc điểm của quái vật mặt người nghìn tay. Cậu không do dự thêm nữa, quyết định tới gần quả cầu ánh sáng này.
Giữa không gian tĩnh lặng, quả cầu ánh sáng từ từ mở rộng và phân tán tựa như một bức màn sân khấu được kéo ra. Nó nhẹ nhàng vây quanh ý thức của Lâm Thịnh từ hai bên rồi nhập vào.
Vù...
Trong tiếng gió thoảng...
Lâm Thịnh mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng ở một cung điện khổng lồ, hoa lệ, nhưng lại tràn ngập trong bầu không khí chán chường và lạnh lẽo.
Trên đỉnh đầu của cậu là một giá cắm nến màu bạc khổng lồ được tạo thành từ hàng trăm ngọn nến, tựa như một phiến băng to lớn rủ xuống trong vùng băng tuyết, hoa lệ đến mức không gì tả nổi.
Dưới chân là tấm thảm đen mềm mại, dày dặn điểm những đốm trắng hình lục giác.
Hai bên trái phải, cứ cách một đoạn lại có một cây cột hình trụ tròn nhô ra khỏi bức tường, bên cạnh cây cột treo một vài bức chân dung quý tộc cỡ lớn mà tinh xảo.
Trong bóng tối, những người đó tựa như tắm mình dưới ánh nến và âm nhạc nhưng lại có vẻ u ám mà lạnh nhạt.
"Tay của ngươi thật đẹp."
Ngay chỗ gấp khúc ở hành lang, một cậu bé xinh đẹp mặc lễ phục tinh tế màu trắng đang yên lặng đứng đó, ngoảnh mặt về phía Lâm Thịnh nở nụ cười.
"Ta cũng muốn có đôi tay đẹp như vậy." Cậu bé mở to mắt nhưng lại không có chút thần thái nào, con ngươi cũng không có tiêu cự.
"Mi, mi là…!!" Bên cạnh Lâm Thịnh vang lên một giọng nữ đầy gấp gáp và sợ hãi.
Cậu quay đầu nhìn lại.
Không biết từ lúc nào, ở đó đã có thêm một cô gái tóc vàng mặc váy ren dài màu trắng. Trên mặt cô gái là vẻ sợ hãi rõ rệt, cô lùi về phía sau từng bước. Khăn trùm đầu màu bạc nặng nề trên tóc cũng rung lên theo cô, rồi cứ thế mà lệch đi.
"Đừng… đừng mà!!" Cô gái bỗng nhiên hoảng sợ xoay người bỏ chạy.
Cô chạy thật nhanh đến đầu kia của hành lang, chạy về phía có cánh cửa lớn dẫn ra ngoài. Phía bên phải cửa lớn lại xuất hiện một cậu bé xinh đẹp mặc lễ phục màu trắng trông giống cậu bé vừa rồi như đúc. Nó lặng lẽ đi tới giữa đường, chặn lại lối đi.
"A a a!" Cô gái hét lên.
Tiếng thét chợt im bặt, ngay sau đó da thịt toàn thân cô ta bắt đầu trở nên già nua, đen sạm, khô héo và mất đi độ ẩm. Duy chỉ có đôi tay kia là càng ngày càng mềm mại, mịn màng, giống như là đôi tay ấy đã hấp thu hết linh hồn và máu thịt toàn thân cô ta.
Bịch.
Cô gái ngã nhoài xuống đất, không còn hơi thở.
Hai tay của cô như một ngọn nến nóng chảy, từ từ hòa vào tấm thảm, các bộ phận còn lại thì chậm rãi hóa thành tro bụi, hoàn toàn tiêu tan. Cậu bé đứng tại chỗ mỉm cười, sau đó chậm rãi đi tới chỗ Lâm Thịnh.
"Thật ra ngài không nghe được bất cứ thứ gì, đúng không? Điện hạ."
Đúng lúc đó, phía sau Lâm Thịnh vang lên một giọng đàn ông già nua. Cậu xoay người, thấy một lão già tóc trắng mặc áo vàng đang đứng trên tấm thảm màu đen, sắc mặt bình tĩnh nhìn chăm chú vào cậu bé.
"Là Erig à." Cậu bé mỉm cười, nói: "Đúng vậy, ngươi nói đúng, ta không nghe được tiếng của ngươi."
"Vương quốc sắp sụp đổ." Lão già bình tĩnh nói: "Đi theo ta, chúng ta còn chút hy vọng cuối cùng."
"Ta thích tay của ngươi, có thể cho ta mượn tay ngươi được hay không?" Cậu bé hỏi một đằng trả lời một nẻo. Nó thẫn thờ nhìn chằm chằm tay của lão già, vẻ mặt khá mong chờ.
Lão già im lặng một lúc rồi lấy một chiếc mặt nạ bằng vàng từ trong ngực ra, nhẹ nhàng đeo lên, sau đó vươn một tay lên đè lên cánh tay kia của mình.
Xoạt!
Máu tươi nhỏ xuống. Ông ta tàn nhẫn cắt đi một cánh tay của chính mình, vứt cho cậu bé.
"Ta không có cách nào bảo vệ ngài nữa, điện hạ." Ông ta nhanh chóng cầm máu trên miệng vết thương, ánh mắt càng trở nên bi ai.
"Không sao." Cậu bé bắt được cánh tay, liền ôm chặt vào trong ngực: "Chỉ cần nó còn ở chỗ ta, ngươi sẽ không phải chết." Cậu bé mỉm cười, ngẩng đầu lên nói.
"Giống như cách ngươi bảo vệ ta, Erig."
Choang!!
Cảnh tượng trước mắt Lâm Thịnh giống như thủy tinh vỡ vụn, hóa thành vô số hạt cát tản ra bốn phía. Cậu trở về với bóng tối một lần nữa. Trong không gian trước mắt của cậu, một cậu bé tóc bạc đang lẳng lặng, bay lơ lửng ở đó.
Đôi mắt cậu bé mở to nhưng con ngươi lại không có chút cảm xúc. Cậu mặc bộ lễ phục cung điện vừa in, hết sức lộng lẫy tinh xảo, gương mặt mịn màng không chút tì vết.
Nhưng lại có một điều khiến Lâm Thịnh khá kinh ngạc, đó là lão già tóc trắng mặc áo vàng thoắt ẩn thoắt hiện cũng đang lơ lửng sau lưng cậu bé.
Lão già cầm pháp trượng trong tay, miệng bị khâu lại, từ phần eo trở xuống đều bị nối liền vào lưng cậu bé. Chỉ là cơ thể ông ta nửa trong suốt, cho nên không chú ý thì sẽ không nhìn thấy.
"Hòa làm một sao?" Lâm Thịnh khỏi phải đoán cũng biết lão già này hẳn là Erig, pháp sư cung đình bị cậu bé Cardura giữ lại bên cạnh mình mãi mãi. Cậu không biết trong hầm giam Tinh Linh xảy ra chuyện gì, nhưng Cardura và Erig vẫn luôn yên lặng ở trong hồ bấy lâu, giống như là đang chống lại gì đó, cũng giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Là sức mạnh suy vong không xác định kia? Hay là một thứ gì đó bị phong ấn trong cung điện bằng đá?
Trước kia Lâm Thịnh cho rằng cung điện kia được thiết kế ra để phong ấn Cardura, nhưng tối hôm qua rõ ràng cậu đã giết chết cậu bé, vậy mà cung điện vẫn còn nguyên ở đấy, không hề nhúc nhích hay hao tổn. Cây rìu thần vẫn tỏa ra ánh sáng xanh chói mắt như trước.
"Những bí mật giấu kín ấy chắc sẽ không bao giờ được phơi bày ra ánh sáng." Lâm Thịnh thở dài rồi tập trung hết lực chú ý lên cậu bé trước mặt.
"Đến lúc thử nghiệm phương thức mới rồi."
Cậu bình tĩnh nhìn chằm chằm đối phương, ý thức nhanh chóng tiến vào trong cơ thể cậu bé. Vô số nội dung ký ức của quái vật mặt người nghìn tay nhanh chóng chảy ồ ạt như dòng nước lũ vào trong vật thể triệu hoán trống rỗng này. Kèm theo vô số ký ức vặn vẹo ấy, khuôn mặt cậu bé dần dần trở nên kỳ dị và yêu ma.
Rõ ràng chỉ là một nụ cười rất đỗi bình thường, nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác điên cuồng, nguy hiểm, run sợ và tàn khốc.
Mấy giây sau, cho đến khi tất cả các mảnh ghép linh hồn của Cardura được phục chế xong xuôi, Lâm Thịnh mới thu hồi ý thức, mở hai mắt ra.
Trong ngôi miếu cũ nát, trước trận đồ nghi thức triệu hoán là một cậu bé tóc bạc, khuôn mặt đẹp đẽ đến mức khó phân biệt là nam hay nữ.
Thoạt nhìn cậu bé chỉ mới tám chín tuổi, đôi mắt vô hồn, sáng sủa trong veo như thủy tinh màu tím. Làn da của cậu bé còn trắng hơn cả ngọc trai, không có một chút tì vết nào, đôi môi hồng hồng, căng mọng, thanh khiết như cánh hoa hồng.
Quả thực là một cậu bé còn đẹp hơn cả búp bê.
"Cardura, tên của em trước đây là Cardura, tuy nhiên đó cũng không phải là tên thật của em." Lâm Thịnh lặng lẽ dặn dò.
Không nói nhảm nữa, ý thức của cậu nhanh chóng men theo con đường thần bí, dũng mãnh tiến vào trong trí óc Cardura. Thực ra cậu có thể toàn quyền điều khiển vật triệu hoán, như vậy cũng đồng nghĩa với việc chúng là các loại phân thân tạm thời của cậu.