Triệu Hoán Mộng Yểm

Editor: Nguyetmai

Giáo sư đột nhiên trở nên ân cần khiến cho Lâm Thịnh cảm thấy không thoải mái lắm. Cậu láng máng cảm nhận được rằng, thái độ của Umandila thậm chí đã bắt đầu có chút thái quá. Hơn nữa cậu còn chú ý đến một khái niệm mới trong câu nói của đối phương.

"Người tà tâm? Thầy ơi, nó có nghĩa là gì ạ? Là từ chỉ thiên tài có thiên phú hơn người sao?" Lâm Thịnh hỏi.

"Tất cả những thiên tài khi mới bắt đầu thức tỉnh tà năng đã có số lượng vượt quá hai trăm đều có một tên gọi, chính là "người tà tâm". Người tà tâm và những người tà năng bình thường hoàn toàn là hai cấp bậc."

Trên mặt của Umandila thoáng qua một chút phức tạp, một chút ngưỡng mộ.

"Tóm lại, em yên tâm, thầy nhất định sẽ dùng toàn bộ sức lực của mình để đào tạo em! Sẽ không để em thất vọng đâu!" Ông ta vỗ ngực mình đảm bảo.

Bạch Chỉ tổng cộng có mười bốn trường Crown, trong đó Đại học Bane là tầm thường nhất, nếu không cũng không đến nỗi vì vấn đề tài chính mà nhận du học sinh nước ngoài.

Umandila rất rõ rằng, một khi thân phận "người tà tâm" của Lâm Thịnh bị lộ ra, sẽ có rất nhiều giáo sư giỏi hơn ông dùng mọi cách để mời Lâm Thịnh. Bọn họ có thể đưa ra những điều kiện tốt hơn rất nhiều so với ông. Bọn họ có thể cho Lâm Thịnh địa vị và tài nguyên tốt hơn ông. Bọn họ có thể bảo vệ và cho cậu một chỗ đứng toàn diện, vững chắc hơn.

Vì thế, để có thể giữ lại cậu học trò đứng đầu là Lâm Thịnh, ông gần như không coi mình là thầy hướng dẫn, không coi mình là giáo sư nữa.

Ông, một kẻ không phải là người tà tâm, kế thừa Tâm Linh Thành Bảo mà ông nội để lại đã tám mươi năm nay rồi. Trong tám mươi năm này, ông phải dốc hết sức lực của mình mới có thể duy trì cho Tâm Linh Thành Bảo vận hành bình thường.

Khoảng cách giữa người không phải tà tâm và người tà tâm đã đạt đến mức độ một trời một vực.

Ông nội là một người tà tâm nên có thể vận hành Tâm Linh Thành Bảo một cách nhẹ nhàng, vậy mà khi vào tay ông thì giống như chiếc máy bị hoen gỉ. Mỗi lần chuyển động đều phải dùng hết sức lực của mình.

Umandila đã quá mệt mỏi rồi. Ông từng gửi gắm hi vọng của mình lên đời sau, nhưng con trai vừa sinh ra, tư chất thậm chí còn không bằng ông, mà cháu gái cũng chỉ mạnh hơn ông một chút. Đến bây giờ, cuối cùng ông cũng đã tuyệt vọng rồi.

Vì không muốn công xưởng Tâm Linh Thành Bảo phải đoạn tuyệt trong tay mình, cuối cùng ông đành gửi gắm hi vọng lên người học trò của mình.

Nhưng những người tà tâm thiên tài thông thường sẽ không ở lại Đại học Bane mà đa số sẽ lựa chọn những trường đại học nằm trong top 10. Để giữ chân những thiên tài này, ông đã chuẩn bị sẵn phải bỏ ra một cái giá rất đắt.

Dù Lâm Thịnh không hiểu thấu mọi suy nghĩ của Umandila, nhưng cậu cũng phát hiện ra tư chất của mình vượt xa hơn so với dự tính. Có điều, hiện tại cậu không có ý định chuyển đi chỗ khác.

Có lẽ những trường đại học tốt trong top 10 kia có thể giúp tà năng của cậu tiến xa hơn. Song, cậu không hi vọng bản thân ở trong một môi trường quá mức nguy hiểm. Những trường đại học thuộc tầng lớp trung lưu như Đại học Bane sẽ không khiến cậu cảm thấy lo lắng, điều kiện ở đây cũng khá tốt.

Vì vậy, cậu quyết định cứ học tập tìm hiểu ky càng trước rồi mới đưa ra quyết định. Dù sao, có đi đâu chăng nữa thì cậu cũng chỉ đến vì tìm hiểu tà năng rõ hơn, sớm muộn rồi cũng phải rời đi.

Sau khi Umandila nhiệt tình giải thích một hồi liền đưa cho Lâm Thịnh một tấm thẻ học viên làm bằng thủy đinh đen rồi đưa cậu đi chọn phòng ký túc, cuối cùng ông mới rời đi.

Lâm Thịnh cũng đã đồng ý sẽ ở lại trong lâu đài. Dù sao ở bên trường học cậu không có gì cần phải thu dọn, nên tối nay dứt khoát ở lại đây luôn.

Vẫn là một đêm không mộng mị.

Bởi vì phải liên tục đổi nơi ở nên giấc mơ vẫn rất mờ ảo, nhưng Lâm Thịnh cũng không có gì phải gấp gáp cả. Dù sao bây giờ cậu cũng đang cần thời gian chuyên tâm học tà năng.

Cậu lờ mờ cảm nhận được rằng dường như tà năng là sức mạnh có cùng nguồn gốc với Thánh lực, chúng dường như có thể tác động lẫn nhau.

Sáng hôm sau, Lâm Thịnh dậy lúc 8 giờ.

Căn phòng mà cậu chọn rất lộng lẫy và hoa lệ, chiếc giường lớn bằng lông thiên nga mềm mại rộng đến ba mét, dài sáu mét. Cả căn phòng có kích thước tương đương với một sân bóng rổ cỡ nhỏ.

Một bên tường toàn bộ là giá sách và tủ quần áo. Trên giá sách có đủ loại sách quý hiếm và đồ trang trí. Cậu mở tủ quần áo ra, trong tủ đầy ắp các loại quần áo không biết đã được chuẩn bị tự bao giờ.

Tường phòng ngủ được sơn màu xám thuần, trần và nền nhà được lát bằng những viên gạch giống như thủy tinh màu vàng, không ngừng phát ra vầng sáng màu vàng mờ mờ. Lúc cậu nằm lên giường, tất cả những ánh sáng đó đều tự động tắt đi. Trên tường cũng sẽ tự nứt ra tạo thành cửa sổ, mang theo những luồng không khí tươi mát vào phòng.

"Ồ... Nơi này cũng khá tốt đấy." Lâm Thịnh ngồi dậy, xoay xoay cổ. Cậu cảm thấy toàn thân mình rất thoải mái.

Chiếc giường này hình như không phải một chiếc giường bình thường, mà nó còn phát ra những đợt sóng tà năng, hiển nhiên là có vài công dụng thần kỳ nào khác.

Tối hôm qua là lần Lâm Thịnh ngủ ngon nhất. Từ Tịch Lâm đến Tây Luân, rồi đến Mida, cậu chưa từng cảm nhận được rằng hóa ra ngủ lại hạnh phúc và thoải mái như thế.

Cậu xuống giường, mang giày rồi đi đến trước giá treo, cầm lấy quần áo của mình.

"Được giặt rồi sao? Lại còn ấm nữa?" Cảm giác và mùi hương của quần áo khiến Lâm Thịnh hơi ngây ra.

Cậu thậm chí không cảm nhận được quần áo của mình đã được giặt sạch rồi được đem đi là ủi từ lúc nào. Cậu cầm quần áo rồi từ từ mặc vào từng cái một, tuy chỉ là chiếc áo sơmi màu lam nhạt chưa đến ba trăm đồng và chiếc quần thể thao màu nâu bình thường, nhưng sau khi được là ủi cẩn thận cũng khiến cho người ta cảm giác mình đã cao cấp lên rất nhiều.

"Lạch cạch", cửa được mở ra, Lâm Thịnh chậm rãi men theo hành lang được trải thảm màu xám, đi về phòng học ở phía sau lâu đài.

Nơi đó chính là nơi học tập và làm việc chính thức mà giáo sư nói đến ngày hôm qua.

Lâm Thịnh đi đến gần. Cậu bắt đầu loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc và tiếng la mắng.

Dãy hành lang trông như toa tàu lửa dần dần đã đến điểm cuối, Lâm Thịnh bước vào một khoảnh sân vườn hình tròn. Vị trí mà cậu đang đứng là cửa ra vào giáp với vườn.

Ở giữa khu vườn là những căn phòng thủy tinh trong suốt, lớn nhỏ khác nhau. Trong mỗi phòng thủy tinh đều có hai học viên đang cố gắng làm việc với những ống nghiệm đựng thuốc đang sủi bọt và phát ra các loại ánh sáng có màu khác nhau.

Giáo sư Umandia đang cầm một cây thước dạy học, đánh từng roi vào một học viên nữ buộc tóc đuôi ngựa. Trên tay và mặt cô toàn là những vết máu nhìn rất đáng sợ, một con mắt của cô đã bị đánh đến mức sưng vù lên.

Có một ống nghiệm màu xanh bị đổ trên đất, chất lỏng màu bạc chảy ra từ miệng ống nghiệm, tràn ra khắp nền nhà.

Lâm Thịnh vừa nhìn sang, liền trông thấy Melissa cũng ở trong phòng. Cô ta đang cùng một nữ sinh có nốt ruồi đen trên mũi làm thí nghiệm. Hình như họ đang chế tạo cái gì đó.

Umandila lại mắng thêm vài câu nữa, nhưng khi vừa nhìn thấy Lâm Thịnh thì sự phẫn nộ trên mặt lúc này đã biến thành một nụ cười thân thiết. Ông ta vội vàng đi đến chỗ cậu đang đứng.

"Sao em không ngủ thêm chút nữa? Hôm nay là ngày đầu tiên em tới đây, không cần phải dậy đúng giờ, em nên nghỉ ngơi để lấy tinh thần mới đúng. Thầy cố tình tắt đồng hồ báo thức của em đi là sợ đánh thức em, không ngờ em vẫn dậy sớm như thế."

"Thưa thầy, em cũng muốn có thể tiếp xúc sớm với những kiến thức tà năng huyền bí, ảo diệu kia." Lâm Thịnh trả lời một cách đầy tôn trọng.

Lúc cậu nói, cậu cũng đã thấy đám người Melissa nhìn về phía này.

Những học viên này cũng chỉ là học viên chứ không phải là đệ tử ruột của Umandila. Tổng cộng có tất cả 8 học viên, người lớn tuổi nhất trong này đã hơn 50 tuổi, nhỏ tuổi nhất chính là Melissa và một đứa bé trai mới mười mấy tuổi. Đa số bọn họ đều có bọng mắt rất to, ai nấy đều trông mệt mỏi kiểu không được nghỉ ngơi đầy đủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui