Editor: Nguyetmai
"Thật xin lỗi thầy, em ngủ quên mất."
Lâm Thịnh cúi đầu áy náy nói với giáo sư Umandila.
Bên trong phòng học, giáo sư Umandila đang lạnh lùng giảng giải chương trình học là kiến thức thông thường về tà năng cho mấy học viên. Nhìn thấy Lâm Thịnh đang đứng ngoài cửa, vẻ lạnh lùng trên mặt ông ta lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ dịu dàng và thân thiết cực kỳ.
"Không sao, mau vào đi, là do thầy không cho người hầu tàng hình gọi em. Nhất định là tối qua em đã học đến rất khuya phải không? Thật là cực khổ cho em. Có muốn về ngủ thêm một lát không?"
Cạch.
Bút chì trong tay một học viên ngồi bên dưới đột ngột xuất hiện vết nứt.
Melissa ngồi ở một góc, cúi đầu xuống không dám nhìn mặt giáo sư Umandila và Lâm Thịnh. Cô ta sợ mình mà nhìn thêm nữa thì sẽ không kiềm chế được ngọn lửa trong lòng mà xông tới đánh người.
Lâm Thịnh cũng bị mấy câu nói đó làm cho dở khóc dở cười. Sáng nay cậu minh tưởng phương pháp tinh luyện, hiệu quả tốt đến lạ kỳ, không ít tạp chất trong huyết mạch Nham Long bên trong cơ thể đã bị loại ra ngoài.
Cậu có thể cảm giác được, mặc dù vì bị tinh luyện mà tổng lượng của huyết mạch Nham Long giảm đi, dẫn đến việc năng lực cũng yếu hơn, nhưng cơ thể của cậu lại giống như được trải qua một lần hoàn toàn gột rửa. Thậm chí là so với trước khi tinh luyện, dường như cả thể xác và tinh thần cậu đều thoải mái và sạch sẽ hơn rất nhiều.
Nhưng mà phương pháp tinh luyện này lại cần tiêu hao năng lượng linh hồn của chính bản thân cậu. Chỉ mới vừa minh tưởng được hơn hai tiếng đồng hồ, Lâm Thịnh đã cảm thấy sức mạnh linh hồn của mình giảm xuống một chút. Mức độ này cũng tương đương với việc triệu hoán một binh sĩ Hầm Giam. Nếu như đổi thành một người bình thường thì tương đương với việc năng lượng linh hồn bị tiêu hao hơn phân nửa.
Dường như cậu đã có một chút hiểu biết về những ghi chép mà chim ưng khổng lồ đó lưu lại.
Một mặt là bị ăn mòn và bị kéo vào cơn ác mộng, một mặt là tiêu hao linh hồn, theo đuổi huyết mạch tổ tiên càng tinh khiết hơn, qua đó có lẽ sẽ nhìn thấy được một chút hy vọng để chạy trốn và trốn thoát. Cả hai bên đều là tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
"Không cần đâu thầy à, em vẫn nên nghe giảng chung với mọi người thì hơn."
Lâm Thịnh trả lời rồi đi tới chỗ ngồi của mình, ngồi xuống.
Lớp học lại được tiếp tục.
Giáo sư Umandila giảng bài vô cùng chi tiết và cẩn thận. Mỗi một lý luận hay công thức định luật, ông ta đều sẽ trích dẫn ít nhất ba trường hợp, giảng giải cho tất cả mọi người nghe.
Liên quan tới phương pháp rèn luyện thủy tinh của tà năng, phải làm sao để xây dựng một chiến sĩ Thủy Tinh hoàn thiện, bên trong việc rèn luyện sẽ gặp phải những vấn đề và khó khăn như thế nào, làm sao có thể phân biệt, giải quyết những vướng mắc đó? Nếu như tình hình thay đổi ngoài mức dự liệu thì nên làm cái gì và vân vân...
Lớp học vẫn tiếp tục cho đến thời gian ăn trưa.
Sau khi hết giờ học, Lâm Thịnh trở về phòng của mình ngủ trưa một lát, nhưng thật ra là cậu tiếp tục minh tưởng phương pháp tinh luyện.
Tiêu hao năng lượng linh hồn, đối với những người khác mà nói có thể là một vấn đề lớn, nhưng đối với cậu thì một chút tiêu hao đó không tính là gì. Có lẽ là huyết mạch Nham Long trong cơ thể cậu thật sự quá yếu, có lẽ là hiệu quả của việc minh tưởng phương pháp tinh luyện quá tốt.
Một buổi trưa trôi qua, Lâm Thịnh cảm giác dường như huyết mạch Nham Long trong cơ thể đã được tinh luyện đến giới hạn.
Cậu đã hấp thu được ký ức của những con chim ưng khổng lồ đó, biết được ngay cả chúng cũng không dám phung phí năng lượng linh hồn trắng trợn không kiêng dè gì như cậu để nhanh chóng minh tưởng phương pháp tinh luyện.
Mỗi ngày chúng chỉ dành ra một ít thời gian để minh tưởng, sau đó chờ cho linh hồn tự nhiên được hòa trộn, hồi phục và tích lũy trong một thời gian dài. Cứ thế, chúng phải tinh luyện rất lâu mới có thể đạt đến kết quả hoàn hảo.
Buổi chiều chính là giờ thí nghiệm thực hành do giáo sư Umandila đứng lớp. Học sinh phải tự tay điều chế thuốc cho ông ta, còn Lâm Thịnh thì đương nhiên là được miễn nhiệm vụ này. Cậu chỉ cần làm một chút trắc nghiệm về mức độ tà năng.
Con số tà năng cao hơn năm trăm, thậm chí là còn cao hơn lần kiểm tra đầu tiên một khoảng.
Tốc độ tăng trưởng này làm cho giáo sư Umandila cười đến mức không ngậm mồm vào được, càng không thèm để ý đến cách sắp xếp thời gian của Lâm Thịnh như thế nào. Không có chuyện gì làm, Lâm Thịnh tiếp tục trở về phòng minh tưởng phương pháp tinh luyện.
Cậu có năng lượng linh hồn khổng lồ, còn có thể không ngừng săn giết quái vật để bổ sung thêm, nên căn bản là không thèm để ý đến việc tiêu xài lãng phí này.
Cậu cứ liên tục minh tưởng đến hơn sáu giờ chiều, cuối cùng thì cũng cảm giác được huyết mạch Nham Long trong cơ thể mình đã được thanh lọc hoàn toàn.
Sau đó, chỉ cần có thể tăng cường huyết mạch Nham Long, như vậy thì chắc chắn thể chất của cậu cũng sẽ được tăng lên nhanh chóng.
Đối với huyết mạch cao cấp của Vua Thép và Vua Bóng Đêm, Lâm Thịnh đã ngấp nghé từ lâu rồi.
Đặc biệt là Vua Bóng Đêm...
Hơn nữa, chỉ cần nâng cao tố chất thân thể, như vậy thì việc thăng cấp của Thánh lực cũng sẽ không gặp phải nút thắt như cậu bây giờ. Đến lúc đó, Thánh lực cấp tám, cấp chín, cấp mười, một mạch đạt đến cấp Nghị Viên cũng sẽ không còn là mộng tưởng nữa. Giống như Vua Bóng Đêm chưa bao giờ cần rèn luyện vậy...
Buổi chiều ăn cơm xong, Lâm Thịnh về phòng. Cậu không tiếp tục minh tưởng mà chỉ đơn giản kiểm tra thể lực của mình một lát. Ở trong trạng thái Bán Long Hóa, năng lực phòng ngự toàn thân của cậu giảm xuống rất nhiều, ngọn lửa rồng mà cậu phun ra cũng nhỏ đi rất nhiều. Chỉ có điều, mặc dù lượng lửa nhỏ đi, thế nhưng uy lực lại tăng lên rất nhiều. Từ màu đỏ rực lúc đầu biến thành màu đỏ sậm huyền ảo. Điều quan trọng nhất là mắt rồng và khí thế của rồng, hình như bởi vì huyết mạch thuần khiết hơn mà có thay đổi mới.
Chỉ là loại thay đổi này còn đang trong giai đoạn điều chỉnh, chứ chưa hoàn toàn ổn định.
Chạng vạng, vì còn thiếu một số đồ dùng vệ sinh hằng ngày, vả lại cả ngày nay đã minh tưởng rồi, huyết mạch Nham Long đã ổn định lại, việc tinh luyện cũng đã đạt đến mức độ không thể nào tiếp tục được nữa. Nói chung, cậu dự định ra ngoài cho khuây khỏa một chút.
Dù là Tâm Linh Thành Bảo hay là đại học Bane, thật ra đều nằm trong phạm vi siêu phàm, mà Lâm Thịnh thích đi đến thế giới của những người bình thường để thư giãn và nghỉ ngơi hơn.
Dù sao thì ở thế giới này, mặc kệ là siêu phàm thế nào đi nữa, người bình thường mới thật sự là lực lượng chiếm giữ số lượng tuyệt đối.
…
…
"Cám ơn bạn đã ủng hộ, tổng cộng là mười lăm đồng bảy mươi lăm xu. Số lẻ không tính, còn mười lăm đồng."
Bên trong cửa hàng tạp hóa, nhân viên nam trẻ tuổi mỉm cười đưa những món đồ lặt vặt đã được sắp xếp gọn gàng vào túi cho Lâm Thịnh.
Lâm Thịnh nhận lấy, rời khỏi cửa tiệm.
Bên cạnh chính là một quán net, bên ngoài treo bảng hiệu với những ánh đèn neon màu sắc rực rỡ - Cafe Internet Genesis.
Vài cậu thanh niên nhuộm tóc, đeo bông tai vai kề vai đi ra từ quán net, trong miệng còn đang khoác lác về trò chơi nào đó vừa mới chơi xong.
"Lâu rồi không lên mạng..." Lâm Thịnh nhìn đồng hồ trong điện thoại, chỉ mới hơn bảy giờ.
"Lên mạng chút đi."
Từ sau khi tới Mida, cậu cũng không còn áp lực gì cả.
Bên phía Tây Luân có Vua Bóng Đêm canh giữ, Vua Thép phát triển chi nhánh của Thánh Điện ở khu vực sa mạc, Saru thì không biết đang ở đâu, cậu không liên lạc được. Còn Liệt Đẳng Sử của Tháp Thiên Đường hiện đang bị thương nặng, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại.
Mặc dù lo lắng về việc Tháp Thiên Đường sẽ ỷ nhiều hiếp ít, nhưng mà Tây Luân đã chính thức đưa ra lời đảm bảo, chắc chắn sẽ ngăn chặn không để cho tình huống như thế xảy ra.
Tây Luân có thể đứng vững trong giới tà năng, đương nhiên là cũng có lá bài tẩy của riêng mình. Họ không hẳn là rất e ngại Tháp Thiên Đường.
Mặc dù Lâm Thịnh không biết lá bài tẩy đó là cái gì, nhưng nếu có thể che chở cho Thánh Điện ở một mức độ nhất định thì đã đủ rồi.
"Thỉnh thoảng cho mình nghỉ ngơi một lát đi."
Lâm Thịnh bước vào quán cafe internet, đi thẳng lên lầu hai.
Bầu không khí bên trong quán net không được tốt lắm, khắp nơi toàn là mùi thuốc lá nồng nặc. Những người ngồi bên trong giống như là đám cá hun khói, đắm chìm trong làn khói và tập trung chơi trò chơi.
"Mở một máy." Lâm Thịnh chìa hộ chiếu của mình ra.
"Một tiếng một đồng. Không có vấn đề gì chứ?" Chủ quán net cầm bút ghi chép cái gì đó.
"Được."
Cầm thẻ mở máy, Lâm Thịnh tìm một cái máy bên cửa sổ, quẹt thẻ ngồi xuống.
Đã rất lâu rồi cậu chưa lên mạng. Từ sau khi rời khỏi Tịch Lâm, nhiều nhất cậu cũng chỉ sử dụng điện thoại di động của mình để lướt web. Sau khi ngồi xuống vị trí của mình, cậu nhìn những biểu tượng trải đầy trên màn hình, đột nhiên có cảm giác không biết nên làm gì. Kể từ khi trở thành một người siêu phàm, cậu đã rời xa cuộc sống của người bình thường quá lâu rồi.
Trò chơi?
Mấy loại trò chơi kiểu nhập vai chiến đấu hay là trò chơi luyện cấp trực tuyến… Lâm Thịnh chỉ mới liếc mắt nhìn một cái thì đã không có hứng thú.