Editor: Nguyetmai
Lâm Thịnh đứng trước bức tượng, ngẩng đầu cẩn thận quan sát.
Cậu muốn tìm được một số ghi chép bằng chữ viết tương tự như quyển sách đen trước đó. Dù sao sau thuật tinh luyện là thuật bồi dưỡng và thuật dung hợp, rất có thể chính là bước quan trọng trong quá trình nâng cấp huyết mạch của cậu.
Cậu đi một vòng xung quanh tượng, ngoại trừ phát hiện ra đầu chim ưng này được điêu khắc rất sống động và cực kỳ chân thực ra, thì chẳng còn phát hiện gì khác.
Tượng đầu chim ưng nằm trên đất trống ở đoạn cuối của con đường nhỏ, nơi đây là một cái thung lũng hình tròn khá lớn, xung quanh đều là vách đá dựng đứng, không có bất kỳ một lối ra vào nào khác.
"Nhất định vẫn còn điều gì đó mà mình chưa phát hiện ra." Theo trực giác, Lâm Thịnh cảm thấy ở đây vẫn còn một bí ẩn nào đó nhưng bản thân chưa thể phát hiện ra.
"Trong bức tượng này chắc chắn có bộ phận khác nào đó."
Cậu lại đi vòng quanh bức tượng thêm lần nữa, tay phải bỗng nhiên vung nắm đấm, nện vào cái bệ đá quý màu xanh lá ở dưới bức tượng.
Oành!
Cái bệ vẫn nằm nguyên bất động, cậu chỉ cảm thấy cứng rắn vô cùng.
"Rất cứng! Có gì đó không đúng lắm."
Lâm Thịnh cảm thấy không chỉ là cứng rắn, còn có cảm giác hơi ấm nữa. Ánh mắt của cậu trở nên chăm chú, lại đấm một cú thật mạnh lên bệ.
Bụp bụp bụp bụp bụp!
Cậu không ngừng ra quyền, chính vì vậy mà hình như nhiệt độ của cái bệ đá quý màu xanh lá càng ngày càng cao, càng lúc càng nóng. Lâm Thịnh lập tức phát hiện ra sự thay đổi này, lại thử tăng tốc độ ra quyền của mình.
Rắc!
Một tiếng động khẽ đột nhiên vang lên ở phía trên Lâm Thịnh. Động tác của cậu khựng lại, sắc mặt chợt trở nên quái dị.
"Không phải chứ?" Tiếng vụn vỡ hết sức quen thuộc này khiến cậu nhớ lại một số ký ức không được tốt đẹp cho lắm.
Lâm Thịnh từ từ ngẩng đầu lên, động tác cứng đờ.
Đập vào mắt của cậu là đôi mắt lớn có màu vàng nhạt như hổ phách. Con mắt như lồng giam, bên trong có rất nhiều khuôn mặt người da trắng đang đau khổ bồng bềnh, há miệng gào thét nhưng không phát ra chút âm thanh nào. Điều quan trọng nhất là chỉ một con mắt như vậy đã cao bằng người cậu.
Oành!
Lâm Thịnh cấp tốc lùi về sau để kéo dài khoảng cách. Cậu nhanh chóng lùi lại mấy chục mét rồi mới dừng lại, sau đó quan sát kỹ bức tượng khổng lồ này.
Cái đầu chim ưng này lại là vật sống ư?
Lúc này, bức tượng cao bằng hai tầng nhà này đã rơi rụng khá nhiều mảnh đá bên ngoài, để lộ cái đầu của chim ưng đen to lớn. Chỉ có riêng cái đầu thôi mà đã cao bằng hai tầng nhà, Lâm Thịnh rất khó tưởng tượng ra cả người con chim ưng thật sẽ lớn như thế nào.
Chỉ bị con mắt màu vàng nhạt kia nhìn chăm chú vào thôi, cậu đã có cảm giác khủng bố và cứng ngắc như một con ếch xanh bị rắn độc nhắm trúng.
Tiếng gió vù vù không ngừng vang vọng trong thung lũng.
Lâm Thịnh đang ở vị trí cách đầu của con ưng kia hơn ba mươi mét, thế nhưng vẫn cảm thấy lông tơ cả người đều đã dựng lên hết, giống như tai nạn lúc nào cũng có thể ập đến.
"Xin chào." Lâm Thịnh chậm rãi mở miệng, dùng tiếng Rune cổ để chào hỏi: "Mày có hiểu tao nói gì không?" Cậu cao giọng hỏi
Cái đầu như một ngọn núi nhỏ của con ưng không hề phản ứng, con mắt vàng như hổ phách theo dõi cậu một lúc, sau đó từ từ nhắm lại, khôi phục sự yên tĩnh.
"Xin chào?"
Lâm Thịnh lại đổi sang một loại ngôn ngữ khác, lần này là thứ ngôn ngữ quái dị cậu nhớ những con ưng lớn kia đã từng sử dụng.
Đáng tiếc, ngoại trừ tiếng gió rít trong thung lũng ra thì chẳng còn bất kỳ tiếng đáp lại nào. Lâm Thịnh không cam lòng, lại đổi sang ngôn ngữ Tà Linh, đây là nội dung trong cuốn sách cậu tìm thấy được ở thành Tuyết Phong.
Tuy rằng không tính là tinh thông, thế nhưng mấy câu đối thoại đơn giản này thì cậu cảm thấy mình vẫn có thể nói được.
Cái đầu của con ưng khổng lồ không chút phản ứng, trong thung lũng lại khôi phục sự yên tĩnh ban đầu. Nếu không phải lớp đá bên ngoài đầu của con ưng lớn rơi xuống thì chắc cậu rất khó có thể tin được rằng, bức tượng cái đầu to bằng ngọn núi nhỏ của con ưng kia lại là vật sống.
Cậu bình tĩnh lại, không cam tâm mà từ từ tiến lại gần cái đầu của con ưng lớn. Lần này, cậu đến chỗ cách nó khoảng mười mét.
Cái đầu vô cùng lớn này lại mở mắt ra, bình tĩnh nhìn vào mắt cậu.
Lâm Thịnh đi một vòng xung quanh đầu nó, tuy rằng cái đầu khổng lồ này không xoay quanh theo cậu, thế nhưng con ngươi vẫn dõi theo. Trong con mắt của nó toát ra sự tuyệt vọng nhưng lại bình tĩnh, cứng ngắc và thẫn thờ.
Lâm Thịnh quan sát một lúc, không thấy có bất kỳ nguy hiểm nào thì trong lòng cũng yên tâm hơn.
Cậu nhìn chằm chằm vào cái đầu chim ưng to lớn ở trước mặt, lại lùi xa một chút, vươn tay ra sau rồi rút một cái rìu ngắn ra.
Vèo…
Từng luồng Thánh quang không ngừng tràn vào rìu ngắn.
Lượng Thánh lực cấp bảy khổng lồ đã không thể so sánh với lúc còn ở cấp ba. Rìu ngắn trong tay Lâm Thịnh không ngừng lóe lên ánh sáng màu trắng. Khắp người cậu, từ trên xuống dưới đã bắt đầu tỏa ra những sợi tơ Thánh lực như bị bão hòa.
Vèo!
Lâm Thịnh không nói tiếng nào, lập tức tiến vào trạng thái Bán Long Hóa, cộng thêm Thánh Huyết Nhiên Thiêu, bộc phát tất cả sức mạnh rồi ném mạnh cái rìu ngắn về phía đầu của con chim ưng lớn.
Rìu ngắn màu đen quay tít thành hình tròn, hóa thành một cái bóng mờ màu đen như bánh xe, tạo ra những đường nét mờ ảo ở giữa không trung. Sau đó nó bổ sầm ngay giữa tròng mắt màu vàng của con chim ưng lớn.
Oành!
Con mắt giống như viên đá quý màu hổ phách bị rìu ngắn đập vào theo hướng chính diện lập tức phát ra âm thanh nặng nề khi một thứ đồ nặng đập vào bắp thịt. Đầu của con chim ưng lớn vẫn nhìn vào cậu với vẻ tuyệt vọng mà yên tĩnh.
Coong coong coong.
Cây rìu ngắn rơi xuống đất, lưỡi rìu nứt ra, mẻ như răng cưa.
Ực.
Yết hầu của Lâm Thịnh khô khốc, hàm răng cắn chặt lại, nhìn chăm chú vào con ngươi bị đập trúng của con chim ưng. Chỗ đó vẫn bóng loáng như gương, thậm chí ngay cả một vết xước cũng không có.
"Tôi không tin!"
Lâm Thịnh nhanh chóng tới gần, lại rút ra một cây rìu ngắn nhắm về phía đầu của con chim ưng lớn.
Soạt!
Cậu bộc phát hết tất cả sức lực, cả người lóe lên vầng sáng màu trắng của Thánh lực. Dưới sự thôi thúc của huyết mạch Nham Long cộng thêm Thánh Huyết Nhiên Thiêu, rìu ngắn trong tay cậu đã bùng nổ ra một sức mạnh khổng lồ khó có thể tưởng tượng được.
Lưỡi rìu sắc bén trong tay Lâm Thịnh mạnh mẽ xé rách không khí, lập tức bay lên, bổ vào con mắt trên đầu chim ưng lớn.
Oành!
Lâm Thịnh chỉ cảm thấy một phản lực to lớn đánh ngược về phía cái rìu ngắn mình đang cầm. Rắc một tiếng, rìu ngắn trong tay cậu vỡ toang, nửa đoạn trên bay ra, nháy mắt đã đâm vào vách đá.
Lâm Thịnh bỏ luôn cái chuôi rìu, dứt khoát dùng hết sức mình. Tay cậu tựa như đao, cả người nhảy lên thật cao, đánh vào mắt trên đầu con chim ưng lớn lần này đến lần khác.
Oành oành oành oành oành!
Âm thanh nặng nề liên tục truyền ra.
Đầu của con chim ưng lớn như được bao bọc bởi một lớp sừng cực kỳ cứng chắc.
Cho dù Lâm Thịnh bộc phát hết sức lực, tìm mọi kẽ hở và chỗ yếu, hoặc lợi dụng vũ khí sắc bén đâm xuyên thì cũng chẳng có chút tác dụng nào. Con ưng lớn không phản kháng, vẫn yên tĩnh mà tuyệt vọng nhìn chăm chú vào Lâm Thịnh, nhìn kỹ mỗi một cử chỉ hành động của cậu.
Vù vù vù!
Lâm Thịnh thu tay lại, lùi về sau ba mươi mét, cả người đầy mồ hôi. Cậu nhìn chằm chằm vào cái đầu con chim ưng lớn với vẻ khó tin.
"Đúng thật là..." Cậu không biết phải hình dung con chim ưng lớn này như thế nào nữa.
Thực lực chênh lệch quá lớn, thậm chí cậu còn không thể phá tan được lớp phòng ngự của đối phương, nếu còn ở đây thì cũng chẳng có ích lợi gì.
Sau khi nghỉ ngơi khôi phục trạng thái, Lâm Thịnh liếc nhìn cái đầu của con ưng lớn lần cuối, sau đó xoay người bước nhanh ra khỏi thung lũng này. Cậu nhanh chóng trở lại dưới vách núi trước đó, ngửa đầu nhìn những cái hang như những hố đen dày đặc.
Cậu lui về phía sau mấy bước để lấy đà, sau đó dồn lực vào hai tay, bám lấy những phiến đá nhô ra mà vươn người leo lên.
Nhìn từ xa, ở trên vách núi cheo leo, cậu như một con khỉ vô cùng nhanh nhẹn và linh hoạt, nhảy từ bên trái sang bên phải nhanh thoăn thoắt, thỉnh thoảng lại tiến vào hang ưng ở gần vị trí của mình.