Editor: Nguyetmai
Ầm.
Lâm Thịnh tiện tay đánh tan quái nhân vừa ló ra, khiến nó tan thành điểm sáng. Cậu tìm liên tục hơn nửa tiếng. Ngoài trời đã sắp sáng, nếu vẫn tìm không ra thì cậu chỉ đành rời đi.
Cảm giác bản năng bắt nguồn từ huyết mạch Nham Long mách bảo cậu, bên trong tòa nhà này nhất định có vấn đề. Những kẻ còn lại chắc chắn đang nấp ở đâu đó. Dựa theo trí nhớ cậu có được từ quái nhân kia, số lượng ở đây phải tính theo nghìn, chứ không phải chỉ có mấy chục kẻ như thế thôi.
Cậu tìm một lượt từ tầng cao nhất xuống dưới cùng với các binh sĩ Hầm Giam. Hầu như mỗi ngóc ngách của từng tầng và mỗi khe hở cậu đều đã sục sạo hết. Song, chẳng có chỗ nào ẩn chứa đám quái nhân không thể trông thấy bằng mắt thường kia cả. Cũng may binh sĩ Hầm Giam đã hóa thành khói đen, giải quyết tất cả mọi camera quanh đây, giúp cậu không bị phát hiện.
"Mình có thể cảm thấy rất nhiều hơi thở linh hồn ở đây… Nhưng vì sao mà không thể tìm được!!"
Lâm Thịnh liếm môi một cái, tăng nhanh tốc độ kiểm tra. Sau khi bị cậu liên tục lục soát từng ngóc ngách tận hai lần, giờ đây cả tòa nhà đã sạch sẽ đến mức không còn một bóng quái nhân nào. Hơi thở linh hồn tỏa ra kia vẫn kích thích cảm giác của Lâm Thịnh như trước, nhưng cậu không thể tìm được nơi đó.
Tuýt tuýt.
Dưới chân tòa nhà bỗng truyền đến tiếng còi ôtô.
Lâm Thịnh bước nhanh về phía cửa sổ rồi nhìn xuống. Trong bãi đỗ xe ngoài trời dưới mặt đất, hai chiếc ôtô dài màu đen đang từ từ chạy vào. Chiếc xe này mới tinh đến mức dị thường, trơn bóng như gương. Cửa xe mở ra, mấy người mặc váy công sở và đồ vest bước xuống.
"Phiền thật." Lâm Thịnh nhíu mày lại.
Cậu không muốn chạm mặt đám người của Vạn Ân giáo. Nhất định phải nhanh chóng tìm được chỗ những quái nhân đang trốn đó. Có trời mới biết Vạn Ân giáo này có những thủ đoạn gì. Bây giờ vẫn còn là thời điểm cậu giấu mình, không cần thiết phải tạo sóng gió.
"Đi thăm dò một chút. Nếu có thể thì đánh ngất họ hết đi." Lâm Thịnh nhỏ giọng dặn dò.
"Vâng." Ba binh sĩ Hầm Giam biến thành khói đen, nhanh chóng bay dọc theo lối của thang máy, đi thẳng xuống dưới đó.
Sau khi phái người đi rồi, Lâm Thịnh lại tiếp tục xuống dưới kiểm tra từng tầng từng tầng một. Không lâu sau đó, binh sĩ Hầm Giam được phái đi liên hệ với cậu thông qua linh hồn, báo cáo nhiệm vụ đã hoàn thành. Những người dưới đó chỉ là người bình thường, toàn bộ đã bị đánh ngất và giấu kỹ rồi. Lâm Thịnh giơ tay nhìn đồng hồ, bây giờ là sáu giờ rưỡi.
"Tìm thêm nửa tiếng nữa, nếu vẫn không có gì thì đành phải rút lui."
Cậu không có ý định khai chiến với Vạn Ân giáo. Hiện giờ bên cạnh cậu không có Vua Bóng Đêm, cũng không có Vua Thép lẫn Cardura, với thực lực cấp bảy của cậu, cho dù giờ đã mạnh hơn nhờ huyết mạch Nham Long thì nhiều lắm cũng chỉ tính là cấp tám.
Khi quy đổi với hệ thống ở thế giới hiện thực cũng chỉ mới mạnh hơn Tam Dực, nhưng lại chưa bằng cấp Trấn Áp Tứ Dực.
Thực lực ở cấp độ này, cao không tới, thấp không thông, khá là khó xử. Lâm Thịnh chưa có ý định từ bỏ, vẫn tiếp tục tìm trong tòa nhà. Đáng tiếc, nửa giờ lại trôi qua. Ngoại trừ tìm được một số tài liệu nhân sự không quá quan trọng của công ty, còn lại cũng chả thu hoạch được gì.
Chẳng còn cách nào khác, cậu chỉ đành đi thẳng xuống tầng một.
Khi vào đại sảnh ở tầng một, có khoảng mười người đang nằm rải rác trên mặt đất. Tất cả đều là công nhân viên chức vừa bị binh sĩ Hầm Giam đánh ngất ban nãy. Lâm Thịnh liếc mắt nhìn qua mặt đất, không nhận ra hơi thở của người siêu phàm nào.
Mất nhiều thời gian như vậy, cuối cùng vẫn không tìm được. Cậu chỉ có thể đi ra khỏi đại sảnh của tầng một, bước nhanh rời khỏi tòa nhà, dọc theo lề đường để trở về.
Cậu vừa mới rời đi, mặt ngoài của lọ hoa bên trong phòng khách tầng một lại biến thành những con mắt màu trắng, dõi theo Lâm Thịnh đi xa. Khóe mắt của chúng hơi cong lên, giống như đang cười một cách quỷ dị.
"Hả!?" Lâm Thịnh đi được khoảng trăm mét thì đột nhiên dừng lại: "Cái gì vậy??"
Cậu quay đầu lại, nhìn về phía tòa nhà xa xa kia.
Xoẹt.
Cậu đạp chân, xoay người nhanh chóng đi về phía đại sảnh của tòa nhà. Cậu chỉ tốn khoảng năm giây thì đã đến nới.
Ầm!
Cửa đại sảnh bị đẩy mạnh, Lâm Thịnh bước nhanh vào. Vật đầu tiên cậu nhìn thấy là lọ hoa có con mắt đang cười một cách quỷ dị còn chưa kịp nhắm lại.
"Ha ha ha! Chính là mày!! Tìm thấy rồi!" Lâm Thịnh vui mừng khôn xiết, duỗi tay cầm lấy lọ hoa.
"Này thì cười!" Bàn tay ngập tràn Thánh quang của Lâm Thịnh nắm lấy nó.
Xẹt…!!
Lọ hoa phát ra vô số tiếng kêu thảm thiết, tỏa ra vô số điểm sáng màu xám. Lượng lớn Thánh quang nhanh chóng bị tiêu hao, nhưng trái lại Lâm Thịnh có vẻ sung sướng. Hàng loạt sợi khói màu đen nhanh chóng tràn vào lòng bàn tay cậu.
Sợi đen xuôi theo lòng bàn tay đi vào thẳng vào lồng ngực của cậu, đem theo hàng ngàn mảnh vỡ ký ức.
Cậu giữ vững tinh thần, vừa sử dụng Thánh lực vừa minh tưởng Hôi Ấn ngay lập tức. Cậu phát hiện, tu luyện Thánh lực là một trong những phương pháp giảm độ ảnh hưởng khi lượng thông tin và ký ức bị quá tải.
Tuy rằng như vậy sẽ không nhìn thấy ký ức mình hấp thu nhưng có thể giảm bớt gánh nặng cho não bộ trong việc hấp thụ mảnh vỡ ký ức.
Thoắt cái, mười mấy giây đã trôi qua.
Lọ hoa phát ra tiếng "rắc" rồi vỡ vụn. Lâm Thịnh vội vàng tóm lấy lọ hoa thứ hai. Vô số linh hồn được Thánh quang thanh lọc, những sợi đen nhanh chóng tràn vào đầu Lâm Thịnh. Dần dà, dù vẫn luôn dùng minh tưởng Hôi Ấn nhưng cậu cũng sắp không chịu nổi nữa.
Ầm.
Lọ hoa thứ hai bị phá nát.
Lâm Thịnh nhìn sang sáu lọ hoa còn lại. Cậu nhanh nhẹn cởi áo gió ra, gói hết chúng lại, đeo chúng lên lưng rồi xoay người chạy đi.
Cậu lao ra khỏi tòa nhà, chạy nhanh dọc theo lề đường. Một công nhân vệ sinh đẩy xe rác vừa mới thả chổi xuống thì chợt cảm thấy hoa mắt, bên cạnh bỗng xuất hiện một cơn gió thổi tung đám lá khô vừa mới được gom gọn lại.
Hơn mười phút sau.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ nhanh chóng dừng trước cửa tòa nhà, hai cô gái mặc đồ bó vội vã bước xuống xe, vọt vào đại sảnh.
Khi trông thấy nhân viên ngất đầy trên mặt đất và khối trụ trống rỗng ở giữa sảnh, sắc mặt hai người thay đổi.
"Hồn khí* đâu?!"
(*) "Khí" ở đây là dụng cụ, cơ quan, có thể hiểu nôm na "hồn khí" là vật chứa đựng linh hồn.
Hai cô nhanh chóng chạy đến kiểm tra khối trụ, nhưng bên trong chẳng còn gì cả, chỉ còn những mảnh vỡ dưới đất.
"Ngoại trừ chúng ta, ai có thể nhận ra được hồn khí chứ? Ai?! Rốt cuộc là ai!?!" Người còn lại gầm lên.
"Lập tức thông báo cho Đại giáo chủ! Không ngờ có người có thể phát hiện ra sự tồn tại của hồn khí! Những hồn khí còn lại nhất định phải được bảo vệ ngay!"
"Bên này tính sao bây giờ?"
"Tôi sẽ phái người điều tra! Nhất định phải tìm ra được kẻ đó! Nếu không hai chúng ta chỉ còn con đường chết!"
Họ liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm nhận được sự kinh hoàng và sợ hãi trong mắt đối phương.
…
…
Trong căn phòng thuê.
Lâm Thịnh cũng không thèm lên lớp, chỉ gọi điện thoại xin giáo sư cho nghỉ phép, nói rằng tâm trạng mình không tốt, muốn đi ra ngoài thư giãn nên xin nghỉ một ngày. Lý do này không hề có chút thành ý nào, nếu đổi lại là giáo sư khác thì chắc chắn đã to chuyện rồi.
Thế nhưng, đối với giáo sư Umandila, vị giáo sư này không chỉ không mắng cậu một trận mà còn ân cần hỏi han, khiến cuộc gọi vốn có thể kết thúc trong một phút kéo dài thành hai mươi phút.
Buông điện thoại xuống, Lâm Thịnh lại nhìn sang sáu lọ hoa đang bị nhốt trong tà năng màu xanh của cậu. Vì để ngăn cản những tín hiệu khác, cậu bọc một tầng Thánh lực mỏng manh bên ngoài rồi lại thêm một lớp tà năng nữa. Cho dù phải đối mặt với mối nguy bị lộ Thánh lực, cậu tuyệt đối cũng không cho kẻ khác cướp mấy cái bình hoa này đi.
"Chỉ hấp thụ hai cái bình đã có được mấy trăm đơn vị sức mạnh linh hồn… Chuyến đi đến Vạn Ân giáo lần này quả không uổng phí!"
Đầu Lâm Thịnh vẫn còn hơi choáng váng, đây là tác dụng phụ khi hấp thu quá nhiều mảnh vỡ ký ức. Chỉ trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi, cậu đã hấp thụ hơn mười nghìn ảnh hồn bên trong bình hoa.
Sức mạnh linh hồn do đám ảnh hồn này cung cấp không đồng đều, mà có ít có nhiều. Đa số trong đó hình như đã có từ thời quá xa xưa nên hồn lực rất yếu, còn một số vừa mới chết thì lại mạnh hơn nhiều. Cho nên mới có chuyện là, dù thu được số lượng nhiều đến thế nhưng đơn vị hồn lực lại chẳng tăng được bao nhiêu.