Editor: Nguyetmai
Đêm khuya tối tăm.
Ở một quán bar trong khu Bethka, hai bóng người lao nhanh ra ngoài. Hai người này quần áo xộc xệch, trong đó có một người là Feller hay đi chung với Melissa.
"Chạy mau!"
Vừa ra khỏi quán bar, hai người lập tức tách ra, chạy về hai hướng khác nhau. Men theo những quầy hàng lộn xộn ở chợ đêm, hai người hành động rất nhanh, thoắt cái đã hòa vào dòng người, không thấy đâu nữa.
Hai người vừa chạy đi, cửa lớn quán bar lại bị một đám thanh niên tóc đỏ cao lớn hất tung ra. Cầm đầu là một thanh niên cường tráng đeo vòng tay vàng, trong miệng ngậm điếu thuốc màu vàng, làn khói trắng không ngừng phả ra từ lỗ mũi.
"Người đâu?"
"Chạy về hai phía rồi." Một gã da đen cơ bắp cuồn cuộn cười ha hả.
"Đi tìm bọn họ chúng mau! Nhớ đừng có làm hỏng báu vật. Chỉ có được vài người có thể tiếp xúc và nhìn thấy thứ kia thôi, lỡ như báu vật nằm ngay trên người thằng nhóc kia, nó mà bị hư thì tao cũng không bảo vệ được bọn bay đâu."Gã thanh niên vạm vỡ cầm đầu bình tĩnh nói.
"Dạ!"
Mấy tên tóc đỏ đáp lời rồi nhanh chóng chia nhau ra chạy đi.
Chỉ còn một mình thủ lĩnh là gã thanh niên vạm vỡ ở lại. Gã nhìn vào dòng người, rít một hơi thuốc lá. Gã đút tay vào túi, chạm nhẹ thứ đồ trong đó. Một luồng sóng điện vô hình bay ra, thoáng chốc đã hòa vào bầu trời đêm. Làm xong việc, gã quay lại quán bar, cánh cửa gỗ sơn màu xám bạc đóng cạch lại.
…
…
Selena và Feller thở hồng hộc, lao nhanh trong ngõ hẻm.
Chạy một hồi, đến tận khi gặp một mê cung ngõ ngách mà họ cũng không biết là ở đâu thì hai người mới từ từ ngừng lại, khom lưng chống đầu gối thở dốc.
"Rốt cuộc đám người kia làm sao vậy!? Tự nhiên xông đến bắt chúng ta, nếu không nhờ tôi phản ứng kịp thì không biết chúng ta sẽ ra sao nữa!" Feller mang vẻ mặt đau khổ hỏi.
"Em nhận ra bọn họ, những người đó là đám quái nhân không biết tấn công người khác!" Selena thở hổn hển, nhỏ giọng nói: "Có lẽ bọn họ là… người của Vạn Ân giáo mà trước đó chúng ta đã nghe lén thấy."
Feller sững sờ, nhớ lại hôm đó ba người bọn họ lén lút đi theo một quái nhân đến một căn cứ điểm nào đó. Đó là một văn phòng bị bỏ hoang, bên trong là vô vàn quái nhân đang tập trung lại. Thứ khiến bọn họ ngạc nhiên là không ngờ trong số đó lại có người sống đang tổ chức nghi thức. Bọn họ trơ mắt nhìn những quái nhân đó bị hút vào một cái bình hoa nhỏ trên tay người kia mà không hề phản kháng.
Cũng vào lần đó, bọn họ nghe trộm được cụm từ "Vạn Ân giáo".
"Vạn Ân giáo… Chắc hẳn là một tổ chức tà giáo nào đó đang giở trò ma quỷ. Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Về trường hả?" Feller bất đắc dĩ nói.
Selena lắc đầu.
"Những người khác không nhìn thấy mấy quái nhân này, cho dù về trường thì vẫn có nguy hiểm. Bây giờ chúng ta phải kiếm một nơi nào đó không có quái nhân."
"Nơi không có quái nhân… Thầy hướng dẫn ở trường tôi có một khu căn cứ nhỏ, các công xưởng cao cấp đều được xây bên trong đó. Hay là, chúng ta nhờ Melissa…"
Feller bỗng nhiên nhớ đến đại tiểu thư Melissa không chỉ là học viên đứng đầu mà còn là một trong những thành viên của công xưởng mạnh nhất trường - Tâm Linh Thành Bảo.
"Khu căn cứ bí mật à… Nhưng mà không nên làm phiền chị Melissa, chúng ta kiếm chỗ khác trốn tạm một lúc là được. Vạn Ân giáo cũng không dám trắng trợn làm loạn đâu."
Trong lòng Selena có một biện pháp.
"Đi theo em, em nghĩ ra một chỗ rất tốt."
Cô bé kéo Feller nhanh chóng rời khỏi ngõ.
…
…
Vạn Ân giáo đang xảy ra chuyện gì, Lâm Thịnh không biết mà cũng không rảnh quan tâm.
Kể từ cái đêm cậu lấy được viên tinh thể thực thực ảo ảo của con rồng kia, cậu chỉ một mực trốn biệt trong căn hộ cho thuê này. Cậu vừa nghiên cứu món đồ vật tự dưng xuất hiện ấy, vừa cố gắng rèn luyện tà năng và tăng cường Thánh lực.
Cậu đã hấp thụ hết mọi linh hồn trong tám cái bình hoa đó, chuyển tất cả thành huyết mạch Nham Long. Kể từ khi ấy, tinh thần và thể lực của cậu vô cùng dồi dào, có thể thức thông ba ngày liên tục mà không hề mệt mỏi.
Huyết mạch Nham Long trong cơ thể không ngừng hấp thu năng lượng từ bên ngoài, bồi dưỡng và cải tạo các cơ quan trong cơ thể cậu. Điều này giúp cho thể lực của cậu rất dồi dào, tinh thần luôn phấn chấn.
Không những thế, Lâm Thịnh cũng có cảm giác giống với lúc cậu triệu hồi cơ thể của Vua Bóng Đêm ra.
Sau khi trải qua quá trình cải tạo cơ thể, linh hồn của cậu cũng được bồi dưỡng rất nhiều.
Không thể vào giấc mơ, Lâm Thịnh bèn dồn tất cả tinh thần vào việc rèn luyện tà năng. Nhưng về thực lực cụ thể của mình đã đạt đến đâu thì cậu cũng không biết vì không có gì để tham chiếu hay đánh giá.
Huyết mạch Nham Long kết hợp với tà năng và Thánh lực có thể tạo ra sức mạnh khủng khiếp nhường nào, cậu cũng không rõ. Cậu chỉ biết, trên thể xác của mình hiện tại, tố chất tổng hợp của mọi mặt đã tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Nham Long vốn dĩ đã là sinh vật mạnh mẽ về cả khả năng tăng trưởng sức mạnh lẫn phòng thủ, không giống với Âm Ảnh Long của Vua Bóng Đêm mà cũng không giống với Hỏa Diễm Viêm Long của Vua Thép.
So với Vua Thép, huyết mạch Nham Long của Lâm Thịnh có thế mạnh về phòng thủ hơn. Nhưng dĩ nhiên, về uy lực cụ thể thì cậu còn phải tìm một đối thủ thích hợp để xác định.
"Đã sử dụng hết sạch sức mạnh linh hồn nhưng cũng không thể chuyển hóa Thánh lực, có hơi phiền nhỉ…" Lâm Thịnh ngồi trên ghế sofa, liên tục gắp mì cho vào miệng.
Mấy ngày vừa rồi cậu đều sống nhờ vào cái này. Bên trong mì ăn liền còn bỏ thêm bốn, năm quả trứng, một tí rau dưa, nhìn sơ cũng khá hấp dẫn.
"Xem ra gốc rễ của mọi thứ vẫn là sức mạnh linh hồn…" Mấy ngày nay Lâm Thịnh cũng không hề rảnh rỗi. Ngoại trừ việc rèn luyện tà năng và minh tưởng Thánh lực ra, cậu còn đang làm một việc.
Đó chính là hấp thụ mảnh vỡ ký ức của hơn mười nghìn linh hồn. Hơn mười nghìn linh hồn! Đó là khái niệm gì chứ?
Cứ xem như trí nhớ của một người chỉ là một bộ phim, Lâm Thịnh muốn xem hơn mười nghìn bộ thì cũng không có cách nào hoàn thành trong một thời gian ngắn được. Cậu chỉ có thể sử dụng biện pháp, đó là sàng lọc những thứ cần thiết trong đó ra rồi hấp thu một lượt.
Đầu tiên là ký ức về các ngôn ngữ. Bởi vì đã học ngôn ngữ Tà Linh nên Lâm Thịnh cũng có sự yêu thích đặc biệt đối với ngôn ngữ học. Cậu cho rằng, nếu có trình độ ngôn ngữ cao thì có thể chạm đến tất cả năng lượng trên thế gian. Về phương diện này, thật ra ký hiệu cũng là một loại ngôn ngữ. Vì vậy, từ trong những mảnh vỡ ký ức, cậu tổng hợp và sàng lọc ra được mười một loại ngôn ngữ khác nhau.
Cậu loại trừ một ít ngôn ngữ không có ý nghĩa cho lắm, còn tất cả mười một loại còn lại hiện đang được sử dụng rộng khắp trên thế giới, phạm vi sử dụng rất rộng. Nếu không phải vài ký ức ngôn ngữ có lịch sử quá lâu đời nên Lâm Thịnh bỏ qua, cậu còn có thể học được nhiều hơn nữa.
Nhưng mà chỉ những thứ này cũng khiến cậu tốn không ít thời gian. Chỉ có trí nhớ thôi cũng không đủ, còn phải vận dụng, luyện tập mới có thể khắc sâu vào tâm trí, biến nó thành kiến thức của bản thân. Khoảng chừng vài ngày nữa Lâm Thịnh mới hoàn thành việc này.
Sau ngoại ngữ, mục thứ hai mà cậu lựa ra là kinh nghiệm và kiến thức của các đại học hàng đầu. Đúng vậy, trong hơn mười nghìn linh hồn mà cậu hấp thu có một số người có kiến thức rất sâu rộng. Mặc dù không có tầm ảnh hưởng bằng những nhà khoa học hàng đầu nhưng hệ thống kiến thức hoàn hảo và những công trình nghiên cứu uyên bác thì vẫn có.
Bởi vì là mảnh vỡ ký ức, không phải trí nhớ hoàn chỉnh của một người nên Lâm Thịnh chỉ có thể học những kiến thức chắp vá của mấy ngành học đó. Cũng may số lượng này khá nhiều, nên cậu cũng tích lũy được không ít kiến thức cơ bản.
Hóa học căn bản, vật lý căn bản… Với những nội dung mà các linh hồn đều học được này, Lâm Thịnh cũng tổng hợp lại rồi hấp thu toàn bộ.