Editor: Nguyetmai
Margaret xuất thân bất phàm, gia thế ở bên phía Euro cũng hiển hách, nếu không phải tư chất bình thường thì cũng sẽ không đưa đến chỗ này của ông. Hiện giờ, để ý đến thể diện của đứa nhỏ này cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Nghĩ đến đây, ông càng thêm hài lòng với Lâm Thịnh. Thiên phú hơn người, thực lực mạnh mẽ, hiểu rõ thời cuộc, biết tiến biết lùi, thêm tính khiêm tốn, vì muốn duy trì sự hài hòa của tập thể mà chủ động nhún nhường. Một học trò như vậy đúng là đào đâu cũng không ra!
"Vậy đi, trận này xem như hòa." Ông lên tiếng đánh giá.
Lâm Thịnh và Margaret đều trở lại vị trí đứng của mình, cúi chào đối phương rồi đi về chỗ ngồi.
Margaret bình tĩnh ngồi tại chỗ, vậy nhưng trong lòng lại không hề bình thản, thoải mái giống như vẻ bề ngoài. Cô ta hiểu rõ bản thân mình đã bị đánh bại.
Nhát kiếm Tuệ Tinh cuối cùng kia cũng là chiêu thức mà cô ta đã bộc phát hơn phân nửa tà năng của chính mình. Kết quả vẫn bị đối phương ngăn cản một cách hết sức hời hợt.
"Quả không hổ là thiên tài hàng đầu, mới thức tỉnh đã đạt năm trăm tà năng." Cô ta với tay sửa lại mái tóc dài rối tung, mỉm cười một lần nữa.
Lâm Thịnh ngồi bên cạnh cô ta, cũng trưng ra một nụ cười y hệt.
"Kiếm pháp của chị mới thật là khiến tôi thiếu chút nữa đã chịu không nổi. Tuy tổng số tà năng của tôi nhiều nhưng vận dụng thì còn kém xa, không được chuẩn xác."
Gương mặt của cậu rất chân thành, nếu không phải Margaret còn cảm nhận được cảm giác uy hiếp sau cùng thì e rằng vẫn thật sự tin vào mấy lời này của cậu.
Trị số tà năng của Margaret cũng hơn năm trăm, so với Lâm Thịnh cũng không khác mấy. Ở tầm tuổi này, cô ta có được thực lực như vậy đã là vô cùng mạnh mẽ rồi.
Dẫu sao, tà năng cũng không giống như mấy hệ thống bộc lộ sức mạnh ngay thời kỳ đầu. Tà năng càng đến kỳ cuối càng thêm mạnh mẽ, càng thêm toàn diện. Còn những hệ thống khác, phần lớn đều chỉ đạt đến cấp Tứ Dực đã không thể tiến thêm về phía trước và đi đến cuối cùng.
"Có điều, tuy cậu ta rất mạnh, nhưng mình cũng đã giấu đi gần nửa tổng số tà năng. Lấy tổng hơn một ngàn trị số có thể bạo phát hoàn toàn kỹ năng Tất Sát Kiếm. Nếu thực sự ra tay, mình chắc chắn giành được phần thắng."
Suy nghĩ thoáng qua trong đầu Margaret khiến nụ cười trên gương mặt cô ta càng dịu dàng hơn.
"Tốt lắm. Hôm nay chỉ kiếm tra đến đây thôi, thứ hạng sau đó sẽ được công bố trên bảng thông báo ở trung tâm đại sảnh. Bất cứ ai vào cửa cũng đều trông thấy được."
Giáo sư Umandila cất cao giọng nói.
Cả đám học trò vội vàng đứng lên, sau khi kết thúc buổi hôm nay, ngày mai sẽ là ngày nghỉ. Mọi người cũng vội vàng bàn bạc làm sao sắp xếp ổn thỏa thời gian.
Ngày nào cũng phải ở lại trong lâu đài, bị chửi mắng, rầy la, còn phải làm công việc điều chế dược liệu với cường độ cao. Vậy nên ai nấy đều muốn được nghỉ ngơi, thư giãn.
Melissa ngồi tại chỗ, trong đầu vẫn nhớ như in cảnh tượng giao đấu mới vừa rồi. Margaret cùng với Lâm Thịnh, thực lực của hai người này đều đã vượt xa tiêu chuẩn của học viên mới. Bọn họ có thể điều khiển tà năng một cách chuẩn xác, cũng đã đạt đến trình độ người bình thường không cách nào tưởng tượng được.
"Trị số tà năng đơn thuần đã không thể xem là tiêu chuẩn quyết định thực lực của bọn họ nữa." Melissa cảm nhận được khoảng cách chênh lệch quá lớn giữa mình và hai người này.
Reng reng reng...
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Melissa lấy lại tinh thần, rút điện thoại ra nhìn liếc qua.
Không ngờ lại là Selena. Cô ta không nhận máy mà chỉ nhẹ nhàng nhấn tắt điện thoại, trong mắt là vẻ lo lắng. Cô ta đã từng nhắc nhở Selena, nếu không phải có chuyện gì rất rất quan trọng thì không cần gọi điện thoại đến lúc cô ta đang đi học, sẽ có nguy cơ bị bại lộ.
Nhưng hiện tại Selena lại gọi tới, cũng có nghĩa là bên kia đã xảy ra chuyện. Bước chân cô ta trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết, ngay cả tiếng gọi của Anna cũng không màng tới, vội vàng chạy nhanh đến chỗ cửa ra vào của Tâm Linh Thành Bảo.
...
...
Lâm Thịnh rời khỏi nhà máy bỏ hoang, định ra ngoài giải khuây một chút, xem xem bên phía Vạn Ân giáo kia còn vật gì tốt hay không.
Phần ký ức từ hơn mười ngàn linh hồn của Vạn Ân giáo kia giúp cậu biết, họ không chỉ có một căn cứ điểm.
Có điều cậu cũng không muốn một thân một mình xông vào trại địch nên mới lựa chọn đi diệt cái yếu nhất. Kết quả chính là, một cứ điểm yếu nhất cũng có thể cho cậu một niềm vui bất ngờ.
Mấy ngày nay, cậu đã hấp thụ hết toàn bộ những mảnh vụn ký ức kia, hơn nữa còn lợi dụng đống tư liệu nghiên cứu trong đó, ứng dụng lên tà năng của chính mình.
Loại tinh thể tà năng xuất hiện trong trận giao đấu với Margaret trước đó cũng là một hệ thống phòng ngự đặc biệt do cậu chế tạo ra dựa trên thành quả của phòng nghiên cứu bị phá bỏ kia. Hiện giờ xem lại, hiệu quả phòng ngự quả thực rất tốt.
Ra đến cửa nhà máy, một chiếc Yingda màu đỏ vừa vặn chặn ngay bên phải đường. Yingda là một trong những loại xe sang tiêu chuẩn xếp hạng cao trên thế giới, rẻ nhất cũng là năm trăm nghìn tiền Mida. Chiếc xe trước mặt này nhìn qua đã biết không phải loại rẻ nhất. Nhưng quan trọng hơn cả, người đang ngồi ở ghế lái trên xe mới là nguyên do khiến Lâm Thịnh không khỏi kinh ngạc.
Tiếng "xoạch" vang lên, cửa xe mở ra.
Tài xế nghiêng người bước xuống, gỡ bỏ cặp kính mắt, để lộ ra một đôi mắt hạnh xinh đẹp. Cô ta đi đến gần Lâm Thịnh.
"Là cô sao?" Lâm Thịnh dừng chân đứng lại, nhận ra thân phận của người nọ.
Người nọ chính là cô gái cậu đã cứu lúc trước. Lúc này, cô đã thay một bộ đồ khác, bộ váy trắng dài kiểu sườn xám phủ lên trên người, xẻ tà hai bên lộ ra phần bắp đùi thon gọn mĩ miều. Phần tóc mai được vén lên cao, khuôn mặt điểm tô một lớp son phấn nhẹ, trong tay cô cầm theo một chiếc túi xách màu tím, vẻ điềm tĩnh và tự tin toát ra trên mặt.
So với sự ngu ngơ, nhu nhược hôm đó thì hoàn toàn là hai thái cực khác nhau.
"Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi." Cô gái tiến lên một bước, tươi cười: "Tên tôi là Fiona, cảm ơn cậu hôm đó đã cứu tôi!"
"Cô vẫn luôn đợi tại đây sao?" Lâm Thịnh ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy, ban ngày tôi thường sẽ chờ ở đây một lúc, không ngờ rằng hôm nay vận may lại tốt đến thế." Ánh mắt sáng rực của Fiona nhìn chăm chăm về phía Lâm Thịnh.
"Fiona tôi luôn có ơn trả ơn, có oán báo oán. Nếu cậu đã cứu tôi, tôi nhất định phải báo đáp."
Giọng điệu của cô đầy kiên định, còn có hơi hướng như không cho phép người khác làm trái lời.
"Vả lại, trông bản lĩnh của cậu hôm đó thì chắc cũng không phải người bình thường phải không? Không biết liệu cậu có hứng thú đến công ty tôi đảm nhiệm vị trí cố vấn an ninh hay không? Cậu là ân nhân cứu mạng tôi, về chuyện lương bổng tuyệt đối sẽ không bạc đãi. Tiền lương cơ bản hàng năm sẽ là một triệu, nếu có chuyện phát sinh sẽ trả thêm thù lao riêng, cậu thấy sao?"
Lâm Thịnh đã hiểu, người con gái này đến đền ơn là giả, định mời gọi cậu mới là thật.
Thu nhập được một triệu?
Mức phí sử dụng để tu luyện mà giáo sư cho cậu một ngày không chỉ một triệu đâu.
"Xin lỗi, tôi..." Lâm Thịnh lắc đầu định rời đi.
"Hai triệu!" Fiona nghiêng mình ngăn lại, tiếp tục nói.
"Tôi bận nhiều việc..." "Ba triệu!"
Fiona lại lên tiếng, trên mặt là vẻ nhất định phải làm được.
"Ba triệu một năm. Đừng quên lúc trước cậu đã từng đánh người bị thương, nếu không có tôi trợ giúp, cậu tự biết hậu quả. Tòa án, đồn cảnh sát, kiện tụng, khoản bồi thường khổng lồ, một mình du học sinh như cậu sao gánh nổi hậu quả đây?"
Thứ mà Fiona cô mong muốn, cho tới tận bây giờ cũng chưa bao giờ thoát khỏi tay!
Lâm Thịnh im lặng...
"Hóa ra lại là một đứa con bất hiếu..." Cậu hiếm khi mới làm việc tốt một lần, kết quả lại còn gặp phải một đứa con bất hiếu…
"??" Fiona hơi mơ hồ, không hiểu cậu đang nói gì.
"Tôi thật sự rất có thành ý." Cô nghiêm túc nói.
"Người mà cậu đánh bị thương là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn điều chế thuốc nổi tiếng nhất tại vùng này. Bản thân thế lực của gia tộc sau lưng gã cũng khá là hùng hậu. Không có tôi giúp đỡ, cậu vừa ra ngoài là chắc chắn sẽ bị phát hiện, sau đó bị bắt lại, đưa đến đồn công an. Sau này muốn thoát khỏi cũng sẽ rất khó khăn."
Cô vẫn dùng thái độ chân thành, tiếp tục nói.
"Tôi đây là bởi vì lo lắng cho cậu, cậu đã cứu tôi, vậy nên Fiona tôi bất luận ra sao cũng sẽ gắng hết sức bảo vệ cậu, không để bọn họ được như ý! Tôi biết cậu đánh nhau rất khá, nhưng cậu đánh thắng được cảnh sát sao? Đánh thắng được quân đội sao? Cậu nghĩ một mình cậu có thể đối phó với cơ quan tư pháp à? Biết người biết ta mới là đúng đắn. Cậu không cần vì một kẻ rác rưởi mà đối đầu với cả một tập đoàn. Không đáng đâu."
"Cô nói nghe hay thật." Lâm Thịnh cười: "Nhưng lời này không thể thay đổi bản chất bất hiếu của cô."
Cậu cong ngón tay, búng ra.
Ngón tay lập tức búng đến trán Fiona, cậu đang muốn phát lực nhưng hãy còn do dự. Mặc dù tâm trạng của cậu khó chịu, nhưng thật ra cũng không nên vì chút chuyện cỏn con như vậy giết người. Lâm Thịnh dừng tay, thu hồi lại tà năng, chẳng qua chỉ dùng chút lực thông thường bắn lên thôi.
Tạch.
Fiona còn chưa nghĩ ra những lời này là có ý gì thì đã bị bắn một cái vào trán, đầu óc hoa cả lên.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Đến khi cô lấy lại tinh thần, bóng dáng Lâm Thịnh đã không thấy đâu nữa. Cô đưa tay sờ lên trán, trong mắt càng hiện lên dục vọng bỏng cháy hơn.
"Người siêu phàm... Khả năng rất cao là người siêu phàm! Mình đoán không sai mà! Cứ chờ đi, cho dù có là người siêu phàm, chỉ cần là người thì đều sẽ có nhược điểm, có dục vọng!"
Cô ta vẫn luôn muốn tiếp cận thế giới đó. Mà hiện giờ, trời xui đất khiến giúp cô gặp được một người siêu phàm rõ ràng là người tốt, đây chính là cơ hội tốt nhất của cô.
Thứ mà Fiona cô am hiểu nhất, chính là nắm giữ và khống chế những người tốt giống vậy.