Editor: Nguyetmai
"Tăng trưởng chỉ là cách sử dụng tà năng ở cấp thấp nhất, có thể dùng để thăm dò. Ưu điểm của tăng trưởng là có tính bí mật cao, tốc độ khởi động nhanh, khuyết điểm là sức mạnh không lớn lắm. Còn mô phỏng sau đó phối hợp với hoạt hóa tức thời thì sẽ bùng nổ ra sức mạnh hơn cả tăng trưởng. Một khi sức mạnh đó đã thành hình thì có thể duy trì rất lâu, hơn nữa cũng rất ổn định. Khuyết điểm của sức mạnh này là tốc độ thành hình chậm và thao tác phức tạp."
Lâm Thịnh tổng kết thông tin dựa trên hàng loạt chiêu thức của người phụ nữ da đen kia, cảm thấy mình đã thu hoạch được kha khá. Cho dù nghiên cứu đến đâu đi chăng nữa, chỉ khi nào chính thức chiến đấu thì mới thực sự trải nghiệm được độ chênh lệch giữa mình với đối phương.
Reng reng.
Tiếng chuông từ ngoài cửa truyền đến.
"Mời vào." Lâm Thịnh cắt đứt mạch suy nghĩ, nhìn về phía cửa.
Cùng với tiếng "lạch cạch", Melissa và Selena cùng nhau bước vào phòng bệnh. Trên tay còn mang theo đồ tẩm bổ và hoa quả. Trông hai người có vẻ mất tự nhiên sau khi vào phòng.
"Là hai người à." Lâm Thịnh nhã nhặn cười cười.
"Ngày hôm qua cảm ơn sư huynh ra tay trượng nghĩa..." Melissa cắn răng, cúi đầu, nghiêm túc nói cảm ơn.
Cô ta biết rõ, nếu không phải hôm qua có mặt Lâm Thịnh thì cô ta và Selena chắc chắn sẽ bị người kia bắt đi. Hoàn toàn không có khả năng may mắn trốn thoát.
"Cảm ơn anh đã cứu giúp!" Selena ở một bên nghiêm túc cúi đầu thật thấp.
"Không có gì đâu, anh nghĩ rằng dù là ai trong lâu đài đi nữa, chỉ cần họ trông thấy cảnh tượng như thế thì chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Chúng ta đều cùng một trường lớp cả, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau mà đúng không?"
Lời nói của cậu rất nhẹ, hoàn toàn không có vẻ muốn được báo đáp khi giúp đỡ người ta.
"Sư huynh... Không biết ngày hôm qua sư huynh đi đến quán cà phê đó để làm gì ạ?" Melissa ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi.
"Không có gì, anh chỉ đi dạo quanh đó rồi tình cờ nhìn thấy quán cà phê ấy thôi. Anh cảm thấy quán đó thú vị nên mới đi vào ngồi một lát, anh cũng không ngờ mình sẽ gặp phải chuyện như thế." Lâm Thịnh tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Nói thế nào thì nói, lần này em nợ anh một mối ân tình. Việc sư huynh cứu em một mạng em sẽ không bao giờ quên. Sau này anh có cần em giúp gì thì anh cứ lên tiếng, chỉ cần em làm được thì em tuyệt đối sẽ không từ chối!" Melissa nói chắc như đinh đóng cột.
"Được, anh nhớ rồi." Lâm Thịnh nhận ra sự nghiêm túc của cô bé trước mặt.
Có vẻ cô bé này thuộc dạng bình thường không hứa hẹn, nhưng đã hứa hẹn thì tuyệt đối sẽ không đổi ý.
"Được rồi, chúng em không quấy rầy sư huynh nghỉ ngơi nữa." Melissa kéo Selena, cúi đầu lần nữa rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Hai người ra khỏi phòng, đi thang máy xuống tầng một rồi bước một mạch ra khỏi bệnh viện.
"Chúng ta còn chưa đưa đồ cho sư huynh!!"
Selena bỗng nhiên giật mình như vừa tỉnh giấc. Hai người cúi đầu, trong tay cả hai vẫn còn cầm quà cáp và hoa quả để thăm bệnh.
Gương mặt của Melissa đỏ ửng lên. Cả người cô ta đều bốc khói, quả thật không còn mặt mũi gặp ai nữa.
"Sao em không nhắc chị sớm chút?!"
"Em... Em cũng không nhớ mà!"
"A a a a!!! Chị thật sự quá ngu ngốc!!" Melissa nắm lấy tóc mình, trong lòng điên cuồng la hét.
Sau khi hai cô gái rời đi, nụ cười trên mặt Lâm Thịnh chậm rãi biến mất.
Thật ra cậu không hề bị thương, chẳng qua trong thời điểm này, việc bị thương có hiệu quả tốt hơn không bị thương nhiều. Dù sao cậu cũng chỉ là người mới bắt đầu học tập tà năng thôi. Cho dù cậu có là thiên tài đi nữa thì cũng chẳng thể chiến thắng một cao thủ gần cấp Trấn Áp được. Chiến thắng mới là không bình thường.
"Đáng tiếc là không tìm thấy hồn khí mới. Vì không có thêm sức mạnh linh hồn nên việc tiến triển của huyết mạch cũng chậm lại, thật là phiền phức."
Cậu vén chăn lên, bước xuống giường.
Cậu khẽ cử động các đốt ngón tay rồi lấy điện thoại di động ra để gọi cho thầy. Lúc giáo sư Umandila đưa cậu đến đây, ông ta đã quyết định sắp xếp công việc cho cậu vào thời gian tới. Hai ngày nữa ông ta sẽ dẫn cậu đi tham gia hội nghị tổng kết trong trường học.
Đại học Bane có rất nhiều công xưởng, nhưng chỉ có sáu người có tư cách tham dự loại hội nghị tổng kết này. Sáu chủ công xưởng lớn, thêm hai phó hiệu trưởng và một hiệu trưởng.
Đây là bộ máy lãnh đạo cấp cao hoàn chỉnh trong đại học Bane. Hiệu trưởng của đại học là một cường giả Bạch Chỉ cao cấp, một trong những Liệt Đẳng Sử với biệt danh Ong Chúa - Sian Sloka.
Hai vị phó hiệu trưởng gồm một vị cấp Ngũ Dực tên Farman và một vị cấp Lục Dực tên Suna.
Còn sáu chủ công xưởng còn lại buộc phải đạt cấp thấp nhất là Ngũ Dực mới có thể bước vào cửa hội nghị. Bởi vậy người bên ngoài có thể thấy những kẻ mạnh từ cấp Ngũ Dực bên trong Bạch Chỉ nhiều đến mức không cách nào tưởng tượng nổi.
"Mỗi lần thăng cấp tà năng đều phải trải qua một vài nấc thang nhỏ, thật là phiền phức."
Lâm Thịnh cẩn thận cảm nhận gợn sóng của tà năng trong cơ thể. Vì rảnh rỗi không có chuyện để làm nên cậu ngồi xuống ghế sofa, nhắm mắt bắt đầu dùng phương pháp rèn luyện thủy tinh để cẩn thận rèn luyện tà năng.
Sự tăng trưởng của tà năng sẽ khiến cho Thánh lực tăng vọt. Trước đây cậu còn lo rằng mình có quá nhiều Thánh lực nhưng lại không đủ sức chống đỡ dẫn đến việc thân thể không chịu nổi mà xuất hiện chấn thương bên trong. Nhưng mà bây giờ huyết mạch Nham Long đã đạt đến mức độ nhất định, thể lực của cậu cũng đã tăng lên rất nhiều.
"Thật muốn xem Thánh lực có thể tăng đến mức nào."
Lâm Thịnh khá chờ mong chuyện này.
Cậu bắt đầu chậm rãi rèn luyện tà năng bằng phương pháp rèn luyện thủy tinh, tà năng trong thân thể cậu chậm rãi hấp thu những tà năng có trong không khí để bồi bổ cho chính cậu. Có lẽ là vì Lâm Thịnh có số lượng linh hồn quá lớn nên mỗi lần cậu rèn luyện tà năng đều đạt được sự tăng trưởng gần như bùng nổ.
Nửa giờ tiếp theo nhanh chóng trôi qua.
Tổng số tà năng trong cơ thể cậu chậm rãi tăng từ mười tám nghìn lên mười chín nghìn, thậm chí có thể đột phá mức hai mươi nghìn bất cứ lúc nào. Nhìn từ bên ngoài thì Lâm Thịnh chỉ đang vùi mình trên ghế, giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi bình thường mà thôi.
Thế nhưng trong người cậu lại đang sở hữu số lượng tà năng rất lớn, hơn nữa chúng còn liên tục xoay quanh và không ngừng sôi nổi chuyển hóa.
Lại một tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua.
Lâm Thịnh bỗng mở mắt, đôi đồng tử màu vàng chậm rãi lóe ánh sáng màu xanh biếc, trông có vẻ quỷ quái âm u.
Khi phân chia tà năng, người tà năng có trị số từ hai nghìn đến hai mươi nghìn sẽ có một cách gọi chung là Tam Dực. Khi tổng trị số tà năng đột phá mức ngoài hai mươi nghìn thì người tà năng sẽ xuất hiện một lần biến chất tà năng.
"Đây là đè nén năng lượng biến chất ư?"
Lâm Thịnh cảm nhận được sự biến hóa dữ dội bên trong cơ thể mình. Ngay thời điểm trị số tà năng đột phá hai mươi nghìn, bên trong thân thể cậu bắt đầu xuất hiện những vòng xoáy có kích cỡ bất đồng. Những vòng xoáy này có tốc độ rất nhanh, lực hút cũng rất mạnh. Chúng đụng vào nhau, đè ép lẫn nhau, cắn nuốt nhau như những sinh vật sống. Những vòng xoáy nhỏ hợp lại và tạo thành một vòng xoáy lớn, những vòng xoáy lớn lại hợp lại và tạo ra một vòng xoáy lớn hơn nữa. Trong đó, ở trung tâm của vòng xoáy lớn nhất đang chậm rãi hiện ra một lỗ trống đen ngòm.
Lâm Thịnh cảm nhận được tà năng vốn đang tràn ngập trong thân thể nhanh chóng thu nhỏ và giảm bớt dưới sự biến hóa quái dị này.
Không đến mười phút sau, tất cả tà năng còn lại chỉ bằng cỡ một vòng xoáy to bằng nắm đấm màu xanh lá cây đậm, lơ lửng ở phần bụng. Vòng xoáy đã cắn nuốt tất cả số tà năng thuộc trạng thái sương mù và chuyển động với tốc độ cao. Trông nó như đang liên tục bơm một lượng lớn tà năng từ ngoài vào trong khu vực trung tâm của mình. Lỗ trống đen ngòm như một con quái vật bụng không đáy, không ngừng cắn nuốt tất cả số tà năng được bơm vào.
Lâm Thịnh tò mò quan sát từ đầu đến cuối. Cậu chỉ biết tiến hành minh tưởng theo phương pháp và trình tự trong giáo trình chứ không nghĩ tới việc sẽ xảy ra sự thay đổi lớn như thế này.
Chẳng bao lâu sau, ở rìa ngoài của vòng xoáy màu xanh lục chậm rãi xuất hiện ba điểm trắng như ba cây trụ.
"Hóa ra đây mới là phương pháp chính xác khi sử dụng minh tưởng để đè nén." Lâm Thịnh lập tức hiểu rõ.
Sau đó cậu bắt đầu vận dụng phương pháp rèn luyện tà năng Đan Dực do giáo sư Umandila dạy để mô phỏng và tạo dựng chiến sĩ Thủy Tinh của riêng mình. Chỉ khi chuyển hóa số lượng tà năng thành lực chiến đấu thực tế thì tà năng mới chân chính bước vào cấp bậc tương ứng.
Hiện tại Lâm Thịnh cần phải làm thế, cậu phải chuyển hóa trị số tà năng thành sức mạnh. Chẳng qua khi cậu vừa chuẩn bị ngưng tụ chiến sĩ Thủy Tinh để sáng tạo ra tiêu chí của người ăn mòn tà năng - Đan Dực Hắc Vũ, thì Thánh lực đột nhiên xảy ra biến động khiến cậu phải buông bỏ tất cả và dùng hết mọi sức lực để đối phó với biến cố chợt bùng nổ đó.
"Mấy hôm trước mình vừa mới đột phá Thánh lực cấp chín mà! Lại nữa à?!!"
Lâm Thịnh chợt cúi đầu nhìn chằm chằm vùng đang tỏa ra ánh sáng trắng óng ánh ngay giữa ngực và bụng của mình.
Xì...
Da cậu cũng bắt đầu sáng lên. Dưới sự kích thích của tà năng, Thánh lực không thể đếm xuể ùn ùn chảy vào trong cơ thể cậu theo con đường mà cậu chưa bao giờ biết đến. Thánh lực vừa mới tiến vào cấp chín lại tăng lên lần nữa, vô số Thánh lực màu trắng thuần điên cuồng chảy vào trong xương tủy của cậu. Cốt tủy vừa mới được huyết mạch Nham Long cải tạo lại bị Thánh lực xâm nhiễm lần thứ hai.
Hai loại năng lượng quấn lấy nhau, không ngừng chống cự nhau rồi lại dần cố gắng dung hợp với nhau dưới sự khống chế chặt chẽ từ linh hồn của Lâm Thịnh. Đúng lúc này, tà năng vừa được nâng cấp cũng vọt vào cơ thể cậu, tiến vào trong cốt tủy rồi giằng co với hai sức mạnh kia.
Lâm Thịnh trơ mắt nhìn Thánh lực bị kích thích bởi sự xâm nhập của tà năng bắt đầu tăng vọt và nâng cấp một cách điên cuồng, cứ như có một nguồn Thánh lực vô hạn liên tục chảy vào trong cơ thể cậu vậy.
Trong nháy mắt, Thánh lực cấp chín đã bị đột phá vì sự tăng trưởng điên cuồng ấy, tiếp đó đã đạt đến cấp mười!
Lần này Thánh lực nhiều như nước không tuôn từ trong linh hồn cậu ra mà là xâm nhập từ da vào cơ thể cậu. Trong nháy mắt, Lâm Thịnh cúi đầu nhìn vết rạn màu trắng bắt đầu hiện trên da của mình.
Tuy rằng huyết mạch Nham Long của cậu ổn định nhưng cơ thể cậu lại không chịu nổi mức độ bào mòn như thế này của Thánh lực.
Thánh lực điên cuồng tăng vọt đang không ngừng phóng về phía cấp mười một.
Cấp mười một chính là ranh giới chân chính, là mốc giới phân chia đại diện cho nghị viên thuộc tầng lớp trên trong thành Hắc Vũ. Sự chênh lệch sức mạnh giữa cấp mười một và cấp mười cũng vượt xa sự tưởng tượng của Lâm Thịnh.
Cho nên cơ thể của cậu không chịu nổi…