Triệu Hoán Mộng Yểm

Trong ba ngày liên tiếp sau đó, Lâm Thịnh không hề tiến vào trong giấc mơ, thậm chí cũng không nằm mơ gì cả.

Mỗi tối cậu đều ngủ rất ngon giấc.

Hằng ngày, ngoại trừ việc học bài và ôn tập thì cậu chỉ đi ra ngoài tìm một chỗ để luyện kiếm.

Bây giờ cậu luyện kiếm là để dung hợp và hấp thu toàn bộ ký ức của kiếm sĩ thối rữa tinh nhuệ.

Gã là đội trưởng đội tuần tra của thành Hắc Vũ, là điển hình của những người xuất thân từ học viện quý tộc, mỗi ngày đều phải luyện tập nguyên một bộ kiếm thuật cơ bản, nhờ vậy mà Lâm Thịnh mới có được hệ thống kiếm thuật toàn diện.

Mà rõ ràng là đối phương không chỉ biết có mỗi một chiêu kiếm, nhưng chỉ có điều trong phần trí nhớ vụn vặt mà Lâm Thịnh dung nạp thì lại chỉ có đúng một chiêu.

Đương nhiên, dù chỉ như thế nhưng cậu cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu chính thức học được một chiêu kiếm thực thụ. Lúc trước thật ra cậu vẫn luôn chỉ dùng các chiêu kiếm cơ bản để đối phó với kẻ địch.

Ngoài các kỹ thuật kiếm thuật này, thứ làm cho cậu chờ mong nhất chính là phần ký ức về thánh điện Valen trong trí nhớ của gã.

Ở trong những đoạn trí nhớ vụn vặt này, thánh điện Valen đúng là nơi có lưu trữ một loại võ thuật bí mật có thể giúp tăng cường sức mạnh cơ thể một cách nhanh chóng. Chỉ có điều, loại võ thuật này được giấu kín không lộ ra bên ngoài, chỉ cung cấp cho chiến sĩ chính thức trong thánh điện học tập.

Mà quan trọng nhất là, dựa theo những mảnh nhỏ ký ức lần này đạt được thì quả thật trong thánh điện có một phương pháp tu hành đặc thù, một phương thức nhanh chóng phá vỡ được giới hạn cao nhất.

Đó cũng chính là phương pháp đột phá cực hạn đặc thù chân chính.

Mà ở trong mớ ký ức hỗn độn, gã kiếm sĩ thối rữa mạnh mẽ kinh khủng trước đó cũng mới chỉ là một chiến sĩ cấp hai mà thôi.

Trong vài mảnh ký ức đứt đoạn ấy, nếu một chiến sĩ đạt tới cấp ba thì sẽ tự động có được một số ưu đãi nhất định của thành Hắc Vũ.

Nếu các chiến sĩ cấp ba đồng ý phụ thuộc vào một gia tộc nào đó, đãi ngộ mà người này có thể nhận được thậm chí có thể ngang bằng với không ít người thuộc tầng lớp thượng lưu.

Điều này làm cho Lâm Thịnh càng thêm trông chờ đến ngày mình có thể đột phá cực hạn, bước vào cấp ba.

Thoắt cái, quãng thời gian yên bình này chẳng còn lại được bao lâu.

Cuối cùng, ngày 31 tháng 3 cậu có thể tiến vào giấc mơ một lần nữa.

...

Mưa rơi nhỏ vụn giống như sợi tơ từ trên trời giáng xuống, giăng kín lên cơ thể chỉ mặc áo ngủ của Lâm Thịnh.

Cậu vừa mới mở mắt đã cảm nhận được sự buốt lạnh và ẩm ướt ở trên mu bàn tay và trên cổ mình.

"Cái nơi quỷ quái này mà cũng có mưa?" Lâm Thịnh nhanh chóng nhìn lướt qua chung quanh.

Cậu đang đứng ở nơi mà mình đã giết chết gã kiếm sĩ thối rữa tinh nhuệ lúc trước, cây cột có treo lá cờ hình tam giác vẽ con chim ưng đen vẫn đứng sừng sững ở phía bên trái cậu.

"Đi thay quần áo trước đã!"

Lâm Thịnh không hề do dự mà chạy nhanh về phía trước, bắt đầu cởi quần áo trên thi thể của gã kiếm sĩ thối rữa.

"Ái chà, vậy mà là nữ sao?" Vừa đặt tay lên, Lâm Thịnh hơi sửng sốt một chút.

"Không phải, chỉ là cơ ngực hơi lớn mà thôi…" Cậu nhận ra sự khác biệt ngay sau đó.

Quần áo trên người kiếm sĩ thối rữa giống như là một tấm khăn trải bàn to lớn màu đen, ở chính giữa khoét một cái lỗ tròn, sau đó nhét đầu vào trong.

Kiểu dáng cực kì đơn giản.

Mà phía dưới là một cái váy dài màu đen, chỉ là ở phần bên cạnh có xẻ tà, bên trong còn mặc một cái quần dài màu xám.

Trên sợi đai lưng ở phần eo có buộc một chuỗi hạt châu bằng bạc để trang trí và còn có một cái túi tiền.

Lâm Thịnh vươn tay giật túi tiền xuống.

Túi tiền màu xám trắng cũng có thiết kế giống như túi xách kiểu cũ, chỉ lớn bằng một bàn tay.

Cậu nhanh chóng tháo dây thắt, dốc ngược ra ngoài.

Lạch cạch.

Một vật nho nhỏ màu đen rơi xuống đất.

Lâm Thịnh nhanh chóng nhặt lên, đó là một chiếc chìa khóa với thân khóa hình tròn trụ và đầu khóa hình răng cưa, bên trên còn khắc một ký hiệu nhỏ nhắn hình con mắt thẳng đứng.

"Ký hiệu này…" Lâm Thịnh đưa nó lên ngang mắt mình, nhìn thật cẩn thận: "Rất giống với hình con mắt thẳng đứng đã thấy ở chỗ của Ravel."

Cậu xem xét cẩn thận, sau đó nhanh chóng giơ thanh kiếm màu đen trong tay mình lên, nhìn kỹ ký hiệu trên thân kiếm.

Hai cái ký hiệu một lớn một nhỏ để gần nhau, nhìn qua thì về cơ bản đều giống hệt.

"Phong cách giống nhau, chắc là một ký hiệu gì đó."

Lâm Thịnh cảm thấy điểm này thật đáng ngờ.

"Không cần phải nghi ngờ gì nữa, ký hiệu này chắc chắn tượng trưng cho một cái gì đó, có lẽ là một tổ chức, một thế lực, hay một loại tín ngưỡng? Tất cả đều có khả năng cả."

Mà ký hiệu kiểu này có thể công khai khắc ở trên cửa, trên thân kiếm, không sợ bị người khác phát hiện ra, chứng tỏ nó không phải là tà giáo hay một dấu hiệu mà mọi người không thể chấp nhận nổi."

Cậu đưa mắt nhìn thành Hắc Vũ cách đó không xa.

"Có lẽ đáp án nằm ngay chỗ đó…"

Lâm Thịnh cất món đồ đó đi rồi lột áo ngoài của kiếm sĩ thối rữa tinh nhuệ ra, gắng gượng mặc vào mình.

Cái áo này hơi rộng một chút. Điều này càng chứng tỏ cậu quá gầy yếu.

"Phải nhanh chóng rèn luyện cơ bắp, tăng cường thể lực mới được." Lâm Thịnh thở dài. Cậu nhìn thanh kiếm màu đen trong tay mình, rồi lại nhìn thanh kiếm màu đen trong tay thi thể.

Thanh kiếm trong tay thi thể có phần lưỡi dày và rộng hơn. Quai bảo vệ có hình tròn, giúp che chắn cho bàn tay một cách hoàn hảo. Độ lớn của chuôi kiếm cũng rất thích hợp, trên đó có quấn một lớp vải mỏng để chống trơn rất tốt.

Cuối cùng là phía cuối của chuôi kiếm, nó không có hình cầu như bình thường mà là hình gai nhọn, ở trên mũi gai vẫn còn vết máu sót lại.

"Xem ra thanh kiếm này có vẻ xịn hơn nhiều."

Lâm Thịnh quyết đoán vứt bỏ thanh kiếm tìm thấy ở chỗ Ravel đi, khom lưng nhặt thanh kiếm trong tay thi thể.

"Nếu chúng đều được lấy từ trong tay của mấy kiếm sĩ thối rữa, vậy thì cứ gọi những thanh kiếm màu đen này là trường kiếm thối nát vậy."

Cậu cầm kiếm lên ước lượng thử, không ngờ nó nặng hơn thanh kiếm cũ khá nhiều.

"Chắc cũng phải năm cân… Ghê thật."

Thanh kiếm cậu dùng trước đó chỉ có hai ba cân mà thôi, cái này gần như là gấp đôi, cần phải thích ứng một chút mới được.

Sau đó là con dao găm đã đâm cậu lúc trước.

Không ngờ là con dao này lại rất nặng, ít nhất cũng phải cân rưỡi, hai cân. Cậu thoáng do dự một chút rồi cuối cùng quyết định không mang nó theo. Chỉ một thanh kiếm thôi cũng đủ mệt rồi.

Cậu chôn dao găm ở phía dưới cột cờ, biết đâu sau này quay lại còn có thể dùng được thì sao.

Lâm Thịnh cầm thanh kiếm bằng hai tay, lại bắt đầu di chuyển trong thành trì.

Trong bóng đêm, cỏ dại trong thành Hắc Vũ không ngừng lay động theo gió, phát ra tiếng xào xạc nho nhỏ.

Cậu nương theo ánh trăng đi một lúc rất lâu nhưng không gặp được một con quái vật nào.

Ngược lại, bởi vì cậu đi quá gấp nên hơi thở không được ổn định, cơ thể bắt đầu mệt nhọc

"Thể lực quá yếu…"

Lâm Thịnh dựa lưng trên tường thành nghỉ ngơi. Nãy giờ cậu vẫn luôn cầm theo một thanh trường kiếm năm cân, đi lâu như vậy thì mệt là chuyện thường.

"Phải nghĩ ra biện pháp để tăng cường sức chịu đựng và sức mạnh thật nhanh. Tuy mỗi ngày rèn luyện cũng có thể tăng thêm chút ít, nhưng với tốc độ đó thì quá chậm…"

Trong lòng cậu thở dài.

Sau một lúc nghỉ ngơi, mưa cũng tạnh dần.

Quần áo cậu ướt đẫm, cả người rét run, nhưng trong lòng lại nóng hừng hực.

Cậu đã có bản đồ khái quát của thành Hắc Vũ.

Cậu cũng đã vạch sẵn con đường đi đến thánh điện Valen và Lhasa Bell rồi, chuyện cần làm bây giờ chỉ có vào thành nữa thôi!

"Thực lực của mình bây giờ đã tốt hơn, mà nãy giờ mình đi vòng vòng quanh đây cũng chẳng thấy sinh vật còn sống nào, xem ra chỉ có thể vào thành thôi."

Lâm Thịnh liếm liếm môi, trong tay cầm kiếm mà mắt hơi mờ mịt.

"Có điều bây giờ mình mới đổi kiếm, chưa cần vội vàng, để thích ứng xong rồi hãy vào thành sau vậy."

Sau khi đã nghỉ ngơi lại sức, cậu đứng lên, cầm theo kiếm tiếp tục đi tìm con mồi.

Có điều lần này thì hơi khác một chút, cậu đi ngược lại con đường mình đi ban nãy chứ không dò tìm ở những khu vực khác nữa.

Cậu cứ thế đi dọc theo tường thành, không cần phân biệt phương hướng nên lúc trở về cũng nhanh hơn rất nhiều.

Không bao lâu sau, Lâm Thịnh đã trở lại trước cổng thành.

Cổng thành tối om mà sâu hun hút, từng cơn gió lạnh liên tục thổi ra từ bên trong.

Lâm Thịnh ngẩng đầu nhìn phía trên cổng thành.

Sau cơn mưa, sương mù cũng tan đi, hiện ra đầu bờ tường thành từng hình răng cưa.

Ở phía xa đằng sau bờ tường, thấp thoáng có thể nhìn thấy những ngọn tháp cao màu đen có đỉnh nhọn như ẩn như hiện.

Ánh trăng chiếu rọi làm toàn bộ tường thành như được nhuộm màu sáng bạc.

Lâm Thịnh thu hồi tầm mắt, nắm chặt trường kiếm thối nát, sải những bước dài đi về phía cổng thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui