Triệu Hoán Mộng Yểm

Hội quán Hồng Hà – khu vực phía Đông của thành phố Hoài Sa.

Phía Đông là khu vực náo nhiệt, nhộn nhịp nhất trong thành phố, hội quán Hồng Hà lại là một trong những địa điểm sở hữu lối kiến trúc quy mô, hiện đại nhất nơi đây.

Hội quán gồm mười tám tầng được xây dựng theo phong cách một trang viên cổ, tất cả đều được trang trí bằng một màu đỏ sậm. Cho dù là được thiết kế tinh xảo, khéo léo hay chỉ đơn thuần khoác lên mình bộ cánh đồng nhất, thì tất cả chúng đều mang dáng vẻ xinh đẹp, thu hút, nồng nhiệt đón tiếp khách hàng đến đây.

Đồng thời chúng cũng có thể giúp những vị khách dừng chân tại chốn này được hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt trong một môi trường sang trọng bậc nhất Hoài Sa.

Trần Đàm ngồi một mình trước hồ nước trong vườn hoa ở đằng sau hội quán, say sưa ngắm nhìn những lá sen đang trôi nổi trên mặt nước.

Ba gã là Trần Hàng, anh cả của nhà họ Trần - người sở hữu toàn bộ sòng bạc lớn nhỏ nằm trên mảnh đất Hoài Sa này.

Thậm chí cả vị trí chủ nhân hội quán này cũng do ông ta đứng tên.

Bản thân gã cũng mới chỉ vừa 21 tuổi, vậy mà đã tiếp quản một nửa sản nghiệp của ba mình. Nhìn bề ngoài, gã trông giống như những tên mọt sách bình thường, nhưng thực ra, trên khắp các phố lớn ngõ nhỏ của Hoài Sa, gã vẫn là kẻ có danh tiếng không nhỏ.

"Anh Đàm, tôi đã tra ra rồi."

Sau lưng gã bỗng vang lên tiếng cót két mở cửa.

Một tên đàn ông cao lớn bình tĩnh cất giọng, việc kết hợp giữa một chiếc quần Tây dài và một chiếc áo T- shirt khiến cho vẻ ngoài của hắn trông khá lôi thôi. Hắn ta đi đến chỗ Trần Đàm, cúi đầu lớn tiếng thưa với gã.

"Gia đình thế nào?" Trần Đàm quay lại, nhìn về phía hắn.

"Trong nhà mở cửa hàng nhỏ, là dạng cửa hàng tạp hóa nho nhỏ, ngoài ra không có thân thế đặc biệt gì." Tên đàn ông kia nhanh chóng đáp lại.

Sắc mặt Trần Đàm vô cùng bình thản, ngón trỏ gã nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn nhỏ vô nghĩa trên tay vịn của ghế.

"Trần Hoan là người phụ nữ của tôi, tôi không muốn cô ấy phải chịu khổ. Bởi vậy, cứ theo lệ cũ mà làm."

Gã đàn ông gật đầu.

"Tôi sẽ giải quyết ổn thỏa, ngài cứ yên tâm."

"Hành động bí mật, cắt đứt toàn bộ những tin tức đồn thổi không hay trong thời gian gần đây." Trần Đàm nhíu mày.

"Không thành vấn đề." Gã đàn ông mỉm cười.

"Đám người bên trung tâm Cương Lân đều là người có xuất thân đặc biệt, tốt nhất đừng ra tay, nhưng mà chắc ba tôi đã xử lý tốt chuyện bên đó rồi."

"Trên con đường làm ăn, kiểu gì cũng sẽ có vài mâu thuẫn xảy ra. Tính tình nóng nảy, gặp chút chuyện vặt cũng là điều bình thường."

Trần Đàm khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào nữa.

Người nhà gặp chuyện không may phải nhập viện, còn có cả người sang đánh tiếng, tin chắc rằng Lâm Thịnh hẳn phải tự biết mình nên làm thế nào.

"Buổi chiều tôi sẽ điều người qua đó trước, ngài cứ yên tâm nghỉ ngơi đi." Gã đàn ông cúi đầu, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.

...

Trên xe buýt.

Hành khách trên xe cũng không quá đông.

Chỉ có vài người ngồi rải rác ở phía trước, giữa và cuối xe.

Lâm Thịnh gật đầu với Hạ Nhân, sau đó bốn người tự chia ra, tìm chỗ ngồi xuống.

Bọn họ ra ngoài chuyến này là để tiến hành thực chiến ngoài trời.

Kiếm pháp thực chiến, nếu chỉ tự luyện trong phòng thì chắc chắn không thể luyện tập thành công.

Bởi vậy trong chương trình huấn luyện của mình, Lâm Thịnh đã sắp xếp một chuyến đi ra ngoài trải nghiệm thực tế.

Trước giờ ba người Hạ Nhân đều chưa từng ra ngoài luyện tập, vậy nên chuyến đi đầu tiên này mang lại một cảm giác đầy mới mẻ, phấn khích.

Hạ Nhân và Madiel ngồi cùng nhau, chuyện trò rôm rả, còn Russell thì lại ngồi phía sau Lâm Thịnh ngủ gà ngủ gật. Có lẽ tối qua cậu ta ngủ không được ngon.

Lâm Thịnh ngồi một mình ở khu vực giữa xe.

Nơi bọn họ sắp tới lần này là nơi trụy lạc nhất trong thành phố Hoài Sa - khu Hắc Thủy.

Nơi đó tụ tập đủ các loại gái giang hồ, xã hội đen, quán bar, thậm chí nghe nói ở đó cũng có thể tìm được nơi bán các loại súng ống.

Khu Hắc Thủy là khu hỗn tạp nhất, tình hình trị an cũng không tốt. Người da trắng, người da vàng, người da đen, tất cả những kẻ lăn lộn ngoài đời mãi mà vẫn không sống nổi đều sẽ tìm tới đó để thuê một căn nhà ở giá rẻ.

Bởi vì so với những nơi khác trong thành phố Hoài Sa, giá thuê nhà trung bình ở chỗ này là rẻ nhất.

Xe buýt bắt đầu lăn bánh, cứ chạy một đoạn lại dừng đón khách.

Khoảng 20 phút sau, Hạ Nhân ngồi phía trước đột nhiên lấy điện thoại ra nghe.

Lúc đầu vẻ mặt cô khá thoải mái, nhưng chỉ vài phút sau đó, sắc mặt cô liền thay đổi.

"Thầy Lâm." Hạ Nhân vội vàng đứng dậy, bước thẳng tới chỗ Lâm Thịnh đang ngồi.

Madiel đi ngay sát sau lưng cô, sắc mặt có vẻ cũng không được tốt lắm.

"Làm sao vậy?" Lâm Thịnh ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Gương mặt xinh xắn của Hạ Nhân đanh lại, cô ráng đè nén cơn tức giận đang dồn trong lòng, thấp giọng đáp: "Em mới nhận được tin báo, có người muốn gây sự với người nhà của thầy!"

"Hả?!?" Mặt Lâm Thịnh biến sắc, cậu lập tức ngồi thẳng dậy.

"Là ai? Lúc nào? Ở đâu?"

Hạ Nhân lắc đầu.

"Thời gian vào đúng hôm nay, ở đâu thì em không biết, chỉ là lúc trước em nghe đồn có người muốn ám hại các thí sinh dự thi, nên để đề phòng bất trắc, em đã sớm phân phó người canh chừng cẩn thận. Em vẫn cho rằng đó chỉ lời truyền miệng vô căn cứ, thật không ngờ..."

"Rốt cuộc là kẻ nào? Dám cả gan đè đầu cưỡi cổ trung tâm Cương Lân chúng ta để gây chuyện?!" Sắc mặt Madiel âm trầm, ngập tràn tức giận.

"Đối tượng nhắm tới là ba hay mẹ của tôi?"

Lâm Thịnh lập tức bình tĩnh trở lại. Lúc này, hoảng loạn và sợ hãi sẽ không giúp ích được gì. Chỉ có thể nhanh chóng nắm bắt tình hình rồi chạy đến giải nguy mới là giải pháp đúng đắn.

"Là chú Lâm!" Hạ Nhân vồn vã trả lời: "Chúng ta lập tức xuống xe rồi bắt taxi tới đó, chắc chắn sẽ kịp!"

"Xuống xe!"

Lâm Thịnh đột ngột đứng dậy.

Xe buýt cũng vừa lúc tới bến.

Hai người Hạ Nhân hợp lức kéo Russell đang ngủ gật phía sau dậy, rồi cả bốn cùng vội vàng rời xe.

Vốn đã định sẵn kế hoạch sẽ đến khu Hắc Thủy trước, cuối cùng lại bị quấy rầy, kế hoạch bị phá hỏng toàn bộ.

Sắc mặt Lâm Thịnh rất tệ, cậu đứng ở ven đường không nói nửa lời.

Chỉ một lúc sau, Madiel đã vẫy được một chiếc taxi. Cả bốn cùng lên xe, hướng về phía cửa hàng của Lâm Chu Niên.

...

Tại khu vực biên giới nằm giữa phía Đông Hoài Sa và bến cảng.

Lâm Chu Niên bận rộn gỡ từng thùng hàng từ trên xe ba gác xuống, bên cạnh ông còn có một công nhân bốc vác khác đang giúp đỡ vận chuyển hàng hóa.

Trời hôm nay không nóng lắm, đồ ông mặc cũng không quá dày, thế nhưng vì vất vả làm việc nên mồ hôi đổ ra không ngừng, cả người vì vậy mà cũng ướt đẫm.

Cửa hàng có tên là Cửa hàng nhỏ nhà họ Lâm, diện tích chỉ tương đương với một căn phòng ngủ, chiều dài và chiều rộng chưa đến tám mét.

Gần đây cửa hàng của Lâm Chu Niên làm ăn khá thuận lợi, lô hàng ông vừa mới nhập vào chỉ loáng cái đã bán được hết phân nửa.

Vậy nên hôm nay ông lại quyết định nhập thêm hàng mới về.

"Ông chủ Lâm, dạo này làm ăn phát đạt hay sao mà đã nhập hàng sớm vậy?" Chủ cửa hàng quần áo bên cạnh mỉm cười bắt chuyện,

"Vốn nhỏ lãi nhỏ, lời lãi cũng không đáng là bao, lời ít nên bán cũng nhanh mà." Lâm Chu Niên xua tay cười đáp.

"Mặc kệ có phải ít lời nên bán nhanh hay không, làm ăn phát đạt thì cũng đỡ khổ, nói chung vẫn tốt." Chủ cửa hàng quần áo trả lời.

Lâm Chu Niên hiểu rất rõ đạo lý "Tiền tài là vật ngoài thân" bởi vậy cũng chỉ lộ ra một nụ cười khổ, nghe người kia bắt đầu kể lể. Nào là lợi nhuận của người đó nhiều ít thế nào, rồi thì hàng tồn kho làm hao hụt vốn liếng, thêm cả việc mỗi ngày đều phải đi sớm về khuya...

Ở một quán bán đồ ăn sáng nằm cách đó không xa.

Mấy gã lực lưỡng đầu tóc vàng hoe, trên mu bàn tay lộ ra bên ngoài đầy những hình xăm hổ báo màu đen liếc mắt ra hiệu nhìn nhau, rồi cùng chậm rãi đứng lên, hướng thẳng về phía Lâm Chu Niên.

Bụp.

Nhưng chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên cả đám bị một cậu học sinh cao ráo với mới tóc đen từ đâu lao xéo tới, đứng chắn trước mặt.

Người đó là Lâm Thịnh, cậu vẫn đang đeo hộp đựng kiếm sau lưng.

Cậu bình tĩnh, không nói câu nào, cản lại cả đám người.

"Tránh ra, đừng có đứng cản đường ông đây!"

Tên đàn ông dẫn đầu lộ ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, vươn tay đẩy Lâm Thịnh một cái.

Gã ta không cần biết Lâm Thịnh là ai, gã chỉ cần biết mình phải hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao phó, còn những cái khác, bọn họ không quan tâm.

Bộp.

Bàn tay tên đô con đó vỗ một phát vào vai trái của Lâm Thịnh.

"Ông dám đẩy tôi sao?" Lâm Thịnh trừng mắt.

"Ông đẩy tôi tức là muốn đánh nhau với tôi! Muốn đánh nhau cũng tức là muốn hại tôi!"

"Vừa rồi tôi cũng chỉ định bụng hỏi đường, thế mà ông lại muốn hại tôi, chắc chắn là còn muốn giết tôi nữa!"

Mấy gã đô con đứng ngốc ra, hoàn toàn không biết đối đáp lại thế nào.

Chẳng đợi bọn họ lấy lại tinh thần, Lâm Thịnh đã nắm chặt chuôi kiếm phía sau, đôi đồng tử hơi co lại, nhìn thẳng vào họ như nhìn đám ếch nhái, rắn rết mọi rợ.

"Bọn mày xong đời rồi..."

Cậu nhếch mép, lộ ra nụ cười trên khóe miệng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui