Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Thanh Vân Châu vừa đến, trong nháy mắt hết thảy mọi chuyện đều thay đổi. Thích khách kia vừa phục hồi tinh thần liền muốn bỏ trốn. Không phải hắn sợ chết, mà muốn tranh thủ cơ hội ám sát một lần nữa, mặc dù biết cơ hội này rất mong manh. Nhưng một khắc sau, Thanh Vân Châu đã đến sau lưng hắn. Hắn dường như không chút do dự nào, kiên quyết đem kiếm cầm trong tay đâm thẳng vào tim mình. Cứ như vậy, mặt không đổi sắc, ngã xuống. Hắn biết nếu như bị bắt lại, chờ đợi hắn chính là cực hình tra khảo, đối với hắn, đó là một sự nhục nhã. Hắn là một cường giả, hắn có kiêu ngạo của mình, cho nên, hắn tình nguyện tự sát cũng không muốn rơi vào tay địch, nhận hết vũ nhục.

“Hoàng thượng, người không sao chứ?” Thanh Vân Châu thấy thích khách kia đã bỏ mình, xoay người lại đối diện với Hoàng thượng ân cần hỏi han. Đương kim hoàng thượng là một minh quân, cho nên hắn rất tôn trọng và quan tâm vị Hoàng thượng này.

“ Đa tạ Thanh tiên sinh.” Sắc mặt hoàng thượng không tìm thấy chút sợ hãi nào, đại khí trầm ổn.

“ Hoàng thượng sau này nên cẩn thận một chút.” Thanh Vân Châu hướng Hoàng thượng nhàn nhạt chào một cái liền phi thân rời đi, phương thức hắn đến như nào liền rời đi như vậy.

Gia Cát Minh Nguyệt ở bên cạnh nhìn một màn này, trong lòng cảm thán, chờ thực lực của mình ngưu bức, sau này đi hay đến cũng phải phong cách như vậy.

Nguy cơ ám sát cứ như vậy hóa giải, Gia Cát Minh Nguyệt lo lắng nhìn Hoàng thượng, Hoàng thượng hướng nàng cười một tiếng: “ Đừng lo lắng, ta sẽ rất nhanh tra rõ. Hôm nay may mắn có ngươi, bằng không hậu quả không thể lường được. Ngươi đi về nghỉ ngơi trước, hôm khác, ta lại cho người đón ngươi tiến cung.”

Gia Cát Minh Nguyệt không biết nói gì cho phải, hôm nay Hoàng thượng rơi vào hiểm cảnh như vậy, nàng cũng không thoát khỏi có quan hệ. Bởi vì Hoàng thượng mỗi lần triệu kiến nàng, đều không cho phép những người khác ở lại. Chính vì vậy, lần này mới tạo cơ hội cho người ám sát.

“ Không nên tự trách mình, lần này nếu không phải là có nội ứng, những người này không có khả năng lẻn vào hoàng cung dễ dàng như vậy. Hơn nữa vừa rồi là ngươi mới xuất thủ cứu ta.” Hoàng thượng dường như nhìn thấu ý nghĩ của Gia Cát Minh Nguyệt, lên tiếng an ủi nàng.

“ A.” Gia Cát Minh Nguyệt đầu tiên là cả kinh, ngay sau đó liền hiểu được. Hoàng thượng nói chỉ sợ là sự thật. Trong hoàng cung có nội ứng, lại có thể để cho người ra vào dễ dàng, chức vị của người này tuyệt đối sẽ không thấp.

“ Ngươi đi về trước đi, đợi ta xử lý xong sự việc lại cho người đón ngươi tới.” Hoàng thượng hòa ái cười một tiếng, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Gia Cát Minh Nguyệt. Lòng bàn tay hắn ấm áp khiến cho Gia Cát Minh Nguyệt có chút lưu luyến, đây giống như là hương vị của người thân. Hoàng thượng cười hòa ái hiện tại và hoàng thượng khí phách, trầm ổn trước đó, dường như là hai người hoàn toàn khác nhau.

Hoàng thượng phái người đưa Gia Cát Minh Nguyệt trở về. Trong trạch viện, Đoan Mộc Huyên đang ôm một bó củi đi về phía hậu viện. Vừa nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt, Đoan Mộc Huyên mừng rỡ tiến lên chào đón.

“ Tỷ tỷ! Người đã về.” Đoan Mộc Huyên chớp chớp đôi mắt to tròn, bộ dáng đáng yêu giống như một con chó nhỏ đang vẫy vẫy đuôi.

“ Ừm. Ngươi đây là đang làm gì?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn củi gỗ trong tay Đoan Mộc Huyên nghi hoặc hỏi.

“ Tử Hạo ca ca nói sẽ nướng khoai cho muội.” Đoan Mộc Huyên hưng phấn nói. “ Phòng bếp còn rất nhiều, tỷ tỷ cùng đi đi.”

“ Tốt.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Đoan Mộc Huyên hưng phấn cũng nở nụ cười, thân thể Đoan Mộc Huyên đã không còn yếu đuối như lúc mới gặp nàng, dường như còn cao hơn một cái đầu.

Trong hậu viện, Tiết Tử Hạo đang cong mông đào hố, Mặc Sĩ Thần ở bên ôm một đống khoai lang.

“ Các ngươi thật là rảnh rỗi.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hai người bận đến quên cả trời đất, nhịn không được bật cười.

“ Minh Nguyệt.” Hai người đều vui vẻ đứng lên, bọn họ biết Lăng Phi Dương đã không có việc gì thì đều yên lòng, lúc này mới có tâm tình tìm vài việc vui thú.

“ Ừm. Nướng khoai a, không bằng chúng ta làm đồ nướng.” Gia Cát Minh Nguyệt vuốt vuốt cằm. “ Lần trước, trong phòng thí nghiệm của sư phụ, ta phát hiện không ít hương liệu.”

“ Hương liệu?” Mặc Sĩ Thần nhíu mày. “ Huân hương có thể làm đồ nướng?”

“ Hương liệu này là gia vị, không phải huân hương.” Gia Cát Minh Nguyệt giải thích. Ở thế giới này, mọi người tìm ra không ít hương liệu nhưng lại không dùng vào việc nấu ăn. Bởi vì bọn họ còn chưa biết cách sử dụng. Lần trước, nàng ở trong phòng thí nghiệm của Hình Lâm Châu phát hiện ra, liền thuận tay cầm nhiều một chút.

“ Tốt.” Mặc Sĩ Thần đúng là điển hình của tinh thần ăn uống, trước mỹ thực, cùng Gia Cát Minh Nguyệt rất có tiếng nói chung.

“ Hôm nay hơi trễ, trước chuẩn bị chút đồ, sáng mai làm đi. Cũng không biết Lăng Phi Dương lúc nào có thể trở về.” Gia Cát Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, đưa ra quyết định.

“ Hắn hiện tại không có việc gì là tốt rồi, chờ hắn tỉnh nhất định sẽ trở lại. Vậy bây giờ, nướng khoai trước.” Mặc Sĩ Thần không bởi vì ngày mai có đồ ăn ngon mà bỏ lại khoai lang trước mắt.

……

Sáng sớm hôm sau, Lăng Phi Dương đích thực đã trở lại, nhưng lại lập tức muốn đi.

Ông ngoại của Lăng Phi Dương đưa hắn một phong thư, khiến hắn vừa xem xong lập tức muốn rời đi. Nói có chuyện trọng yếu cần trao đổi.

“ Nhà ông ngoại ngươi có cần ta giúp một tay không?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Lăng Phi Dương xuất hiện trước mặt mình hỏi. Lăng Phi Dương sau khi trở lại đã trở thành thánh cấp cao thủ, khí độ cả người đều thay đổi, hoàn toàn bất đồng so với lúc trước. Sự tồn tại của hắn có khi sừng sững như một đỉnh núi đứng đó, có khi lại như mặt hồ yên tĩnh không một gợn sóng, sâu không lường được. Dường như, da hắn càng trắng hơn, thân hình càng thêm rắn rỏi, kiên cường.

“ Không cần, ông ngoại vẫn chưa nói là có phiền phức, chỉ là muốn ta lập tức đi một chuyến. Lăng Phi Dương khẽ mỉm cười, trong con ngươi in dấu diện mạo Gia Cát Minh Nguyệt. Người thiếu nữ trước mắt này, vào thời khắc sống còn đã liều mình cứu hắn, một khắc đó, hắn đã làm ra một quyết định. Hắn sẽ đem quyết định này chôn sâu trong lòng, dùng cả đời mình sau này để thực hiện nó.

“ Tự mình cẩn thận.” Gia Cát Minh Nguyệt dặn dò, trong lòng là vì Lăng Phi Dương cao hứng. Lăng Phi Dương cuối cùng cũng thành công tấn thăng thánh cấp, con đường của hắn sau này sẽ ngày càng rộng mở.

“ Phi Dương, vận khí của ngươi thật không tốt, không được ăn đồ ngon.” Mặc Sĩ Thần đang khuân đồ về phía hậu viện, trong miệng còn ngậm một cái xíu mại.

“ Ngươi muốn ăn, chờ ngươi trở lại chúng ta lại làm là được.” Gia Cát Minh Nguyệt cười một tiếng, sau đó quay đầu trừng Mặc Sĩ Thần, “ Mập mạp, ngươi nhiều lời vô ích.”

Mặc Sĩ Thần tức khắc không có lên tiếng, nhai xíu mại trong miệng nhìn Lăng Phi Dương cười hì hì. Kỳ thực, lấy tư cách là bằng hữu, từ đáy lòng, hắn cũng vui mừng thay Lăng Phi Dương. Đột phá thánh cấp, đây là chuyện mà biết bao người mơ ước. Bên ngoài là vì Lăng Phi Dương cao hứng, nhưng trong lòng, hắn cũng thầm cổ vũ chính. Hắn cũng phải cố gắng, cũng phải trở nên mạnh mẽ mới được.

Tiết Tử Hạo xách theo một giỏ gì đó cùng Đoan Mộc Huyên từ bên ngoài đi vào, hai người bọn họ sáng sớm đã phải đi chợ mua những đồ Gia Cát Minh Nguyệt giao phó, bây giờ mới trở về. Vừa nhìn thấy Lăng Phi Dương, hai người đều kinh hỉ tiến lên chào hỏi.

“ Phi Dương, bộ dáng tốt a, đã trở thành thánh cấp cao thủ.” Tiết Tử Hạo buông cái giỏ xuống, chạy vội tới nện một quyền lên bả vai Lăng Phi Dương.

Lăng Phi Dương cũng huơ quyền chặn nắm đấm ở trên vai hắn, cười nói: “ Mấy người các ngươi cũng phải cố gắng lên.”

“ Nhất định, nhất định.” Tiết Tử Hạo hai mắt sáng lên quan sát biến đổi của Lăng Phi Dương.

Hai mắt trong suốt Đoan Mộc Huyên cũng sáng lên, nhìn Lăng Phi Dương, trong mắt là ước ao, hâm mộ cùng sùng bái. “ Phi Dương ca ca, chúc mừng ngươi.”

“ Huyên Huyên ngoan, có một ngày, ngươi cũng sẽ trở thành thánh cấp.” Lăng Phi Dương đưa tay xoa xoa đầu Đoan Mộc Huyên. Đoan Mộc Huyên hí mắt, dùng sức gật đầu một cái.

“ Tiểu thư, bên ngoài có người tìm Lăng công tử.” Quản gia đột nhiên tiến vào, biểu tình trên mặt giống như táo bón, ngữ khí khó chịu bẩm báo.

“ Ta tìm con trai của mình, khi nào cần người thông báo?” Người còn chưa tới, một thanh âm mang theo giận giữ đã truyền đến lỗ tai mọi người.

Sắc mặt Lăng Phi Dương trầm xuống, Gia Cát Minh Nguyệt khẽ nhíu mày. Nghe thanh âm này, Gia Cát Minh Nguyệt biết là phụ thân của Lăng Phi Dương, Lăng Triệu Thiên tìm đến. Chẳng qua là, người này tới làm gì? Mặc dù hắn biết Lăng Phi Dương ở nơi này nhưng lại chưa bao giờ tới cửa tìm hắn.

Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo còn có Đoan Mộc Huyên ngơ ngác nhìn nhau, sau đó đều quay đầu lại nhìn về phía Lăng Phi Dương, Lăng Phi Dương mặt lại không chút biểu tình, thản nhiên nói: “ Để ta làm hắn đi ra ngoài.”

“ Phi Dương, ngươi không có việc gì, thật là tốt quá. Trong khoảng thời gian này, ngươi đi nơi nào? Ngươi có biết vừa nghe nói ngươi mất tích, ta có bao nhiêu lo lắng.” Lăng Triệu Thiên bước vào, vừa thấy Lăng Phi Dương liền vọt tới.

“ Ngươi lo lắng?” Giọng nói của Lăng Phi Dương nghe không ra hỉ nộ, chỉ nhàn nhạt hỏi ngược lại.

Thế nhưng, thái độ của hắn thiên lệch như vậy, khiến Lăng Triệu Thiên càng thêm kích động.

“ Đây là thái độ nói chuyện của ngươi đối với cha mình?” Lăng Triệu Thiên thiếu chút nữa giơ tay chỉ vào Lăng Phi Dương.

“ Lăng đại nhân, ở đây, hình như không phải nhà của ngươi. Muốn giễu võ giương oai, có phải hay không nên chọn nơi khác tốt hơn.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Lăng Phi Dương trong mắt lóe lên thống khổ, trong lòng căm tức, nhịn không được lên tiếng.

“ Ngươi!” Lăng Triệu Thiên bị Gia Cát Minh Nguyệt nói như vậy, rất muốn đáp trả vài câu, nhưng hắn cho rằng, mình là trưởng bối cứ như vậy cùng một hậu bối tranh phong, có phần hơi thái quá. Hơn nữa, đây đúng là không phải nhà của hắn, hắn ở bên ngoài giáo huấn người khác dường như cũng không được thỏa đáng. Vì vậy, hắn hướng Lăng Phi Dương nói: “ Lập tức trở về cùng ta.”

“ Không rảnh.” Lăng Phi Dương vẫn nhàn nhạt nói. “ Ông ngoại có việc gấp tìm ta, ta lập tức phải xuất môn.”

Vừa nghe đến ông ngoại của Lăng Phi Dương tìm hắn, Lăng Triệu Thiên lập tức ủ rũ. Mẫu thân Lăng Phi Dương là cái gai trong lòng Lăng Triệu Thiên. Hắn đối với mẫu thân Lăng Phi Dương cùng người nhà của nàng đều rất hổ thẹn, cho nên vừa nghe Lăng Phi Dương nói như vậy, trong nháy mắt cả người trầm mặc xuống.

Mấy người Mặc Sĩ Thần len lén đưa mắt nhìn, bọn họ có ngốc đi chăng nữa cũng phát hiện ra quan hệ giữa Lăng Phi Dương và phụ thân hắn không tốt.

“ Ta còn có việc, sẽ không phụng bồi.” Lăng Phi Dương chỉ liếc mắt một cái, cũng không có nhìn thẳng Lăng Triệu Thiên, quay đầu nhìn về phía mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, cười một tiếng: “ Chờ ta trở lại, lại làm đồ ăn ngon chúc mừng a.”

“ Đương nhiên.” Gia Cát Minh Nguyệt cũng nở nụ cười. Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo cười gượng gật đầu. Trong lòng bọn họ đang suy nghĩ, giữa Lăng Phi Dương và phụ thân hắn, đến cùng là xảy ra chuyện gì.

Lăng Triệu Thiên thấy Lăng Phi Dương không đếm xỉa đến hắn, trong lòng thất vọng, nhưng càng nhiều hơn là bực bội, khó chịu. Rõ ràng là máu thịt của mình, lại không chịu nhìn thẳng mặt mình. Trái lại, hắn lại tươi cười với đám người Gia Cát Minh Nguyệt, đích thực là như vậy. Hình như, đã rất lâu rồi, hắn chưa từng thấy hắn nở nụ cười như vậy.

Lăng Phi Dương vốn chuẩn bị xuất môn, lại nhớ ra cái gì đó, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn Lăng Triệu Thiên.

Lăng Triệu Thiên vui mừng, nhìn Lăng Phi Dương chờ đợi. Lăng Phi Dương lại lạnh nhạt nói: “ Gia chủ đại nhân, ta nghĩ các bằng hữu của ta không hoan nghênh khách không mời mà đến. Nếu không có chuyện gì, ngươi vẫn là nên sớm rời khỏi nơi này.” Nói xong, không nhìn sắc mặt như gan heo của Lăng Triệu Thiên, trực tiếp rời đi.

Lăng Triệu Thiên đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn bóng lưng của Lăng Phi Dương dần dần biến mất, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, nghiến răng oán hận nói: “ Nghiệt tử, nghiệt tử a!” Nói xong liền muốn rời đi, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt ở sau lưng lại lành lạnh lên tiếng.

“ Vĩnh viễn cũng không nhận thức được sai lầm của mình, khó trách con trai ruột cũng không thừa nhận ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt khinh thường nhìn Lăng Triệu Thiên, nam nhân này đúng là điển hình của loại nam nhân cặn bã.

“ Ngươi nói cái gì?” Lăng Triệu Thiên quay đầu lại nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, gương mặt nhăn nhó đáng sợ. “ Ngươi đã biết cái gì?”

“ Ta cái gì cũng không biết. Lăng gia chủ, bây giờ, ta mời ngươi ngay lập tức rời khỏi nhà của ta. Bằng không, ta liền bẩm với hoàng thượng, ngươi tự ý xông vào nhà dân, ý đồ bất chính.” Gia Cát Minh Nguyệt không e sợ, hừ lạnh một tiếng nói không chút lưu tình.

Lăng Triệu Thiên nghe Gia Cát Minh Nguyệt nói những lời này mạnh mẽ đè xuống lửa giận. Có thể tưởng tượng, đang thời điểm nóng bức dùng một khối băng mạnh mẽ dập tắt, cảm giác kia có bao nhiêu “thoải mái” a? Thế nhưng, Lăng Triệu Thiên giận mà không dám nói gì. Ai cũng biết, hiện tại, Hoàng thượng cưng chiều nhất không phải hậu cung phi tần Nhu phi, cũng không phải trọng thần triều đình vì hắn phân ưu, mà chính là người thiếu nữ trước mắt này. Gia Cát Minh Nguyệt, hắn không thể trêu vào!

Lăng Triệu Thiên liếc mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt một cái thật sâu, hướng cổng nhấc chân, nhanh chóng chạy đi. Không thể trêu vào, vậy ta tránh!

Gia Cát Minh Nguyệt khinh thường nhìn bóng lưng Lăng Triệu Thiên, cười lạnh một tiếng: “ Ta chính là ỷ thế hiếp người, thế thì sao?”

“ Ỷ thế hiếp người, tốt.” Mặc Sĩ Thần lập tức chân chó nói.

“ Ỷ thế hiếp người hay.” Tiết Tử Hạo cũng lập tức chân chó nói tiếp.

“ Ừm, ừm … tỷ tỷ làm cái gì cũng là tốt.” Đoan Mộc Huyên tư tưởng thuần khiết luôn cảm thấy ỷ thế hiếp người là không tốt, nhưng lại nghĩ chỉ cần là Gia Cát Minh Nguyệt làm, nhất định là đúng!

“ Bất quá, Phi Dương và phụ thân hắn rốt cục xảy ra chuyện gì? Ta thấy bọn họ không giống phụ tử, như là cừu nhân a.” Mặc Sĩ Thần nghi hoặc.

“ Chờ một thời gian nữa, hắn muốn tự nhiên sẽ nói cho các ngươi biết. Hiện tại, chúng ta đi nướng đồ ăn.” Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng vẫn còn suy nghĩ, Lăng Triệu Thiên thực ra là lo lắng cho Lăng Phi Dương. Chỉ là, tình cảm của một người cha đến hơi chậm, phương thức biểu đạt cũng khiến cho Lăng Phi Dương không tiếp thụ nổi. Quan trọng nhất là, Lăng Phi Dương vẫn không có cách nào tha thứ được cho những việc làm của Lăng Triệu Thiên đối với mẫu thân hắn. Lăng Triệu Thiên muốn phụ từ tử hiếu có lẽ là không thể nào. Chí ít là một đoạn thời gian dài nữa cũng sẽ không thể. Lăng Triệu Thiên dường như cũng phát hiện ra Lăng Phi Dương đã tấn thăng lên thành thánh cấp.

Gia Cát Minh Nguyệt phân phó hạ nhân đem những thứ Tiết Tử Hạo mua về đi rửa sạch, mấy người bọn họ thì qua hậu viện chuẩn bị.

“ Thơm quá, thơm quá.” Đoan Mộc Huyên rướn cổ nhìn xâu thịt nướng trong tay Gia Cát Minh Nguyệt chép chép miệng. Nàng chỉ thấy tỷ tỷ bôi một vài gia vị lên, xâu thịt liền biến đổi, thật là thơm a, thèm chết nàng rồi, ăn chắc là rất ngon nha.

“ Quả thực rất thơm, là cái gì trông thật ngon.” Lần này người nói chuyện là ở trên lầu, Nam Cung Cẩn hình như vừa tắm gội xong, vẫn còn vài giọt nước đang nhỏ giọt, một thân y phục tử y ám văn kim sắc ( áo tím thêu mây vàng?), tà tà dựa vào bên cửa, khoát tay vén lại mấy lọn tóc mai, mị hoặc, lẳng lơ không nói nên lời.

“ Không có phần của ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt xem thường liếc Nam Cung Cẩn một cái, đưa xâu thịt vừa nướng xong cho Đoan Mộc Huyên.

Đoan Mộc Huyên nhận lấy, đề phòng nhìn Nam Cung Cẩn đang đứng ở cửa sổ, ngay sau đó lấy tốc độ sét đánh, nhanh chóng liếm một vòng xung quanh xâu thịt. =)))))

Nam Cung Cẩn khóe miệng giật một cái, hắn là một người không có nhân phẩm, sẽ cùng một tiểu hài tử tranh đoạt đồ ăn sao?

Đám người Gia Cát Minh Nguyệt nếu như nghe được độc thoại trong lòng hắn, chắc chắn sẽ trả lời như đinh đóng cột: Sẽ!

Nam Cung Cẩn khẽ cười một tiếng, từ cửa sổ nhảy xuống, lấy tư thế xinh đẹp nhất chạm đất.

Nhưng một cỗ lực lượng quỷ dị đột nhiên đánh úp về phía hắn. Nháy mắt, đám người Gia Cát Minh Nguyệt thấy hắn lảo đảo mấy cái mới miễn cưỡng đứng vững, không đến nỗi ngã nhào xuống đất.

“Đây là nổi điên cái gì a?” Gia Cát Minh Nguyệt chớp chớp mắt không hiểu. Với thực lực của Nam Cung Cẩn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện vô lý như vậy.

“ Chậc chậc, Quân Khuynh Diệu, đánh lén không phải là việc mà một quân tử nên làm. Uổng phí ngươi họ Quân.” Nam Cung Cẩn đứng vững, khôi phục lại dáng vẻ vân đạm phong kinh, lạnh nhạt nói.

“ Ta chưa từng nói qua mình là quân tử.” Thanh âm dễ nghe của Quân Khuynh Diệu chợt vang lên, giọng điệu rất bình thản, nội dung cũng là mỉa mai đến cực điểm. “ Chỉ số thông minh của ngươi giảm xuống sao? Ta có phải là quân tử hay không cùng với họ của ta có quan hệ sao?”

Dứt lời, Quân Khuynh Diệu đã đứng ở bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc. Lúc này, mọi người mới hiểu được, vừa rồi Nam Cung Cẩn làm ra hành động thất thố như vậy là có chuyện gì xảy ra.

“ Ta đánh giá cao ngươi rồi, thực xin lỗi.” Quân Khuynh Diệu cúi thấp đầu cười một tiếng, ngồi xuống cái ghế dựa bên cạnh bọn Gia Cát Minh Nguyệt, ngón tay đặt trên mặt bàn gõ một tiếng, “ Ta cũng muốn ăn.”

“ Không có phần của ngươi.”, Quân Khuynh Diệu lạnh lùng nói, tiếp tục ngồi xổm xuống bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, chỉ vào mấy xâu thịt còn chưa nướng bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, “ Ta muốn ăn.”

“ Sự tình làm xong?” Gia Cát Minh Nguyệt nhanh chóng nướng một xâu thịt, thuận miệng hỏi.

“ Không sai biệt lắm.” Quân Khuynh Diệu ngẩng đầu nhìn Mặc Sĩ Thần, Tiết Tử Hạo còn có Đoan Mộc Huyên biểu tình trên mặt đang là sửng sốt cùng nghi hoặc, cười một tiếng chào hỏi: “ Lần đầu gặp mặt, chào mọi người.”

“ Hắn gọi Quân Khuynh Diệu.” Gia Cát Minh Nguyệt khóe miệng khẽ nở nụ cười, Quân Khuynh Diệu người này rất cao ngạo, lại nguyện ý cùng bọn Mặc Sĩ Thần chào hỏi, cũng sẽ không bởi vì mình cường đại mà coi thường người khác. Điểm ấy cũng không tệ lắm. Gia Cát Minh Nguyệt đâu biết rằng, Quân Khuynh Diệu là xem thể diện của nàng mới có thể cùng bằng hữu của nàng chào hỏi. Bằng không, thái độ của hắn có lẽ so với Nam Cung Cẩn còn muốn tệ hơn.

“ Xin chào, ta là Mặc Sĩ Thần.” Mặc Sĩ Thần nhìn nam nhân trước mặt, trong lòng phức tạp. Mới vừa rồi, hắn khiến Nam Cung Cẩn ăn chút thua thiệt, có thể thấy, thực lực người này tuyệt đối sẽ không thấp hơn so với Nam Cung Cẩn. Minh Nguyệt hình như đã sớm cùng hắn nhận thức, hơn nữa, quan hệ tựa hồ cũng không tệ lắm.

“ Ta là Tiết Tử Hạo.” Tiết Tử Hạo cũng đang đánh giá Quân Khuynh Diệu, một nam nhân phong hoa tuyệt đại như vậy, đột nhiên xuất hiện ở nơi này. Vậy mà trước đó, bọn họ hoàn toàn không biết hắn đến khi nào.

“ Xin chào, ta là Đoan Mộc Huyên.” Huyên huyên nhẹ giọng nói xong liền đứng bên cạnh Tiết Tử Hạo. Trực giác của nàng nói cho nàng biết, nam nhân gọi Quân Khuynh Diệu này rất nguy hiểm, cũng như Nam Cung Cẩn vậy.

“ Minh Nguyệt, ngươi thật không có lương tâm nha, có mới nới cũ, thật không tốt.” Bị bỏ qua một bên, Nam Cung Cẩn u oán lên tiếng.

Gia Cát Minh Nguyệt trắng mắt liếc Nam Cung Cẩn, cũng không lên tiếng, mà là đem xâu thịt vừa nướng xong đưa cho Quân Khuynh Diệu.

Quân Khuynh Diệu nhận lấy, nhướng lông mày xinh đẹp, trong mắt đều là đắc ý.

Nam Cung Cẩn khóe miệng mỉm cười, cũng không nói, ưu nhã cầm chén trà đặt trên bàn ném về phía Quân Khuynh Diệu.

Tiếng xé gió bén nhọn khiến Gia Cát Minh Nguyệt kinh hãi, nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Quân Khuynh Diệu đã chặn ngang ôm lấy nàng, nhẹ nhàng bay về phía sau. Bịch một tiếng, chén trà khảm sâu vào chỗ Quân Khuynh Diệu vừa đứng. Thế nhưng, chén trà vẫn hoàn hảo không hao tổn gì, nước trà bên trong cũng không mất một giọt.

Mấy người Mặc Sĩ Thần nhìn một màn này kinh ngạc hết sức.

“ Chậc chậc, Quân Khuynh Diệu, ngươi hành động như vậy thật khiến người khác cảm thấy xấu hổ. Ta chỉ nhắm vào ngươi, căn bản sẽ không thương tổn Minh Nguyệt dù chỉ một chút, ngươi đây là đang nhân cơ hội ôm nàng nha.” Nam Cung Cẩn cười xấu xa, ngoài miệng không chút lưu tình vạch trần chân tướng.

Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên cũng hiểu được, nàng liền đẩy Quân Khuynh Diệu ra, liếc mắt nhìn hắn.

Quân Khuynh Diệu cũng không vì bị người châm chọc mà cảm thấy xấu hổ, nhẹ nhàng cười một tiếng, ăn xâu thịt trong tay, nói: “ Quả nhiên rất thơm, phía trên này, rốt cuộc, nàng thả gia vị gì?

“ Ngươi không biết hương liệu.” Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, lại dám đường hoàng ăn đậu hũ của mình. Lát nữa chuẩn bị một xâu thịt siêu cấp cay cho hắn ăn.

Quân Khuynh Diệu người này, ngay cả ăn thịt nướng, giơ tay nhấc chân cũng tao nhã, đẹp mắt như vậy. Đám người Gia Cát Minh Nguyệt nhìn cũng cảm thấy “ê răng”.

Nào ngờ, Quân Khuynh Diệu sau khi ăn xong, lại cầm xiên trúc trong tay bắn về phía Nam Cung Cẩn. Nam Cung Cẩn có tính khiết phích, sắc mặt đại biến, đột nhiên đứng dậy thối lui vài thước. Vèo một tiếng, xiên trúc khảm sâu vào ghế hắn vừa ngồi.

Gia Cát Minh Nguyệt mồ hôi chảy dài. Quân Khuynh Diệu người này tuyệt đối là cố ý. Tuyệt đối là dùng xiên đã từng xâu thịt tập kích Nam Cung Cẩn. Bởi vì hắn biết Nam Cung Cẩn có tính khiết phích nghiêm trọng! Nói Nam Cung Cẩn có hứng thú tệ hại, hứng thú tệ hại của người này cũng không ít đâu!

“ Vô sỉ.” Nam Cung Cẩn nghiến răng nghiến lợi nói xong câu này, cầm lấy xiên trúc vẫn chưa dùng, bắn về phía Quân Khuynh Diệu.

Quân Khuynh Diệu cười không nói, dễ dàng tránh thoát. Mặt khác, cầm một xiên trúc, vân đạm phong khinh đánh trả.

Nhất thời, hậu viện tiếng vù vù, vèo vèo không ngừng vang lên, tiếp theo là thanh âm phanh, ầm, bịch bịch.

“ Đủ rồi! Hai người các ngươi cút cho ta.” Gia Cát Minh Nguyệt hét lớn một tiếng, đưa tay chỉ vào hai người.

Hai người ngẩn ra, đều dừng lại động tác trong tay, lúc này mới nhìn trong sân đã sớm một mảnh hỗn độn. Ở trên kệ, nồi nước bị mấy xiên trúc đâm thủng, nước sôi chảy ồ ồ, làm cho lửa phía dưới bắn lên. Chén trà, bình nước không một thứ may mắn tránh khỏi, đều bị ghim thành cái sàng. Nước trà, đồ uống chảy đầy bàn. Mỗi cái ghế đều cùng con nhím giống nhau, không thể nào ngồi được nữa. Trên vách tường hậu viện cũng cắm không ít xiên trúc.

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ chực khóc của Đoan Mộc Huyên lại càng nổi trận lôi đình. Muốn cùng nhau ăn một bữa ngon lành liền bị hai người này triệt để phá hủy. Đoan Mộc Huyên hai mắt rưng rưng nhìn đồ uống đổ tràn trên bàn, đó là Tiết Tử Hạo đặc biệt vì nàng pha chế nước hoa quả. Hiện tại, toàn bộ bị hủy. Đồ ăn này nọ mà sáng sớm nàng cùng Tiết Tử Hạo đi mua cũng đều bị phá hủy.

“ Ha ha, Minh Nguyệt, ta không phải cố ý.” Quân Khuynh Diệu chưa từng thấy Gia Cát Minh Nguyệt phát hỏa lớn như vậy. Hiện tại hắn đã biết bọn hắn gây ra chuyện quá đáng, cho nên cười xấu hổ.

“ Ha ha cái em gái ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt vừa nghe những lời này càng bực tức. Kiếp trước, đối với những kẻ nàng chán ghét mà vẫn phải miễn cưỡng tiếp xúc, nàng chỉ cười ha ha rồi tìm cách tống cổ ra ngoài. Bình thường ngoài mặt nàng cười ha ha, trong lòng đều thầm mắng ngu ngốc.

“ Ta không có em gái.” Quân Khuynh Diệu sửng sốt một chút, cũng rất nghiêm túc trình bày vấn đề này. Gia Cát Minh Nguyệt nhất thời dở khóc dở cười.

“ Ôi chao, mèo con nổi giận.” Nam Cung Cẩn lạnh nhạt nói xong, liền thấy ánh mắt sắc như đao của Gia Cát Minh Nguyệt bắn về phía hắn, hắn cũng kéo ra một nụ cười, dứt khoát bay về phía cửa sổ, trở về phòng mình.

Quân Khuynh Diệu nhìn cửa sổ trong lòng thầm mắng không biết xấu hổ. Nam Cung Cẩn tên biến thái này, gây họa xong cứ như vậy chuồn mất.

Bất quá, lúc này, hắn cũng nên chuồn đi thì tốt hơn.

“ Minh Nguyệt, mấy ngày nữa ta lại tới tìm nàng.” Quân Khuynh Diệu ngượng ngùng cười một tiếng, tiến đến gần Gia Cát Minh Nguyệt, “ Tần gia gần đây một mực điều tra nàng. Nàng cẩn thận chút.”

Nói xong, Quân Khuynh Diệu liền hóa thành một luồng hư ảnh biến mất.

Tần gia?!

Gia Cát Minh Nguyệt trong nháy mắt tỉnh táo lại. Quân Khuynh Diệu nói Tần gia, chính là gia tộc Tần Hồng Vân. Lúc trước ở cấm địa hoàng cung, Tần Hồng Vân bị Nam Cung Cẩn một đao giết chết, thế nhưng không có người nào biết. Hoàng thượng khẳng định đã đè xuống chuyện này. Nhưng mà, Tần gia tất nhiên sẽ không bỏ qua, âm thầm điều tra nàng cũng là bình thường. Bởi vì mấy người bọn họ đều tiến vào tầng thứ ba của cấm địa, mà Tần Hồng Vân cũng chết không minh bạch ở tầng thứ ba.

“ Minh Nguyệt, làm sao vậy?” Mặc Sĩ Thần thấy Gia Cát Minh Nguyệt bỗng nhiên xuất thần, mở miệng hỏi.

“ Các ngươi còn nhớ Tần Hồng Vân không?” Gia Cát Minh Nguyệt phục hồi lại tinh thần hỏi.

“ Đương nhiên.” Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo gật đầu một cái, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng.

“ Vừa rồi, Quân Khuynh Diệu cùng ngươi nói chuyện này?” Tiết Tử Hạo nhíu mày hỏi.

Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu: “ Hắn nói gần đây Tần gia đang âm thầm điều tra ta.”

“ Bọn họ cứ việc điều tra, dù gì cũng không phải chúng ta làm.” Mặc Sĩ Thần hừ lạnh một tiếng.

“ Mặc dù không phải chúng ta làm nhưng chưa chắc Tần gia cũng nghĩ như vậy.” Gia Cát Minh Nguyệt trầm giọng nói. “Tất cả mọi người đều biết chúng ta ở tầng thứ ba cấm địa, nhưng không ai biết Nam Cung Cẩn cũng ở đấy.”

“ Ngươi nói là Tần gia hoài nghi chúng ta làm?” Giọng Tiết Tử Hạo cũng ngưng trọng.

“ Đổi lại là ngươi, ngươi có nghi ngờ không?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi ngược lại. “ Biết rõ, tiến vào tầng thứ ba cấm địa chỉ có những người này, ngươi nói hắn có thể không hoài nghi ta hay không?”

“ Đúng vậy, nếu là ta, ta cũng sẽ nghi ngờ.” Mặc Sĩ Thần gật đầu đồng ý.

“ Tần gia không dám làm gì đối với chúng ta. Nhưng trong thời gian này, các ngươi phải cẩn thận một chút.” Gia Cát Minh Nguyệt nhớ lại thuật hợp kích Tần Hồng Vân đã sử dụng lúc trước. Tần gia, gia tộc cổ xưa này, tuyệt đối không thể khinh thường.

“ Cũng không phải chúng ta làm.” Mặc Sĩ Thần khó chịu lẩm bẩm.

“ Cho dù Nam Cung Cẩn không giết hắn, chúng ta có thể không giết không?” Tiết Tử Hạo hỏi một câu.

Mặc Sĩ Thần trong nháy mắt trầm mặc, đúng vậy, nếu như lúc đó Nam Cung Cẩn không ra tay, bọn họ cũng sẽ hạ sát thủ. Chuyện Minh Nguyệt có tinh huyễn thủ hộ tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Để bảo vệ Minh Nguyệt, bọn họ chắc chắn sẽ không quản nhiều như vậy, nhất định sẽ đem hết toàn lực giết Tần Hồng Vân.

Tiết Tử Hạo nhìn Mặc Sĩ Thần trầm mặc, vươn tay vỗ vỗ vai hắn. Mặc Sĩ Thần quay đầu nhìn Tiết Tử Hạo, trong lòng trấn định lại, lộ ra một nụ cười. Từ lâu, giữa bọn họ không cần dùng lời nói, chỉ cần một động tác cũng đủ biết tâm tư của đối phương.

Nhìn đống hỗn độn trong hậu viện, Gia Cát Minh Nguyệt giận không chỗ phát tiết. Lúc đầu vốn là chuẩn bị một bữa liên hoan thật tốt, nay bị hủy thành ra như vậy. Đoan Mộc Huyên mặc dù trong lòng khó chịu nhưng vẫn khéo léo như trước, không hề oán hận một câu, chỉ là lưu luyến nhìn nước trái cây với đồ ăn đã rửa sạch sẽ. Nàng nhu thuận như vậy lại càng khiến Gia Cát Minh Nguyệt yêu thương.

“ Được rồi, ta mang mọi người đi một nơi, chúng ta đi mua mấy thứ tốt, qua bên kia liên hoan, nhân tiện ở đó mấy ngày.” Gia Cát Minh Nguyệt phất tay, quyết định đi phá hoại nhà Uất Trì Hồng. Dù sao cũng nhiều phòng trống, hơn nữa, Uất Trì Hồng cũng đã nói, lúc nào muốn đến thì cứ đến.

Cho nên, Gia Cát Minh Nguyệt để mọi người chuẩn bị xong đồ dùng để nướng, còn có hành lý của bọn họ, trực tiếp “ Giết” thẳng qua nhà Uất Trì Hồng. Nam Cung Cẩn tựa vào bên cửa sổ nhìn bọn họ bận rộn, nhưng không có ý định đi cùng. Vì hắn nghe được, chỗ Gia Cát Minh Nguyệt muốn đi là nơi của lão giả xuất hiện ngày đó. Lão giả kia rất mạnh. Nếu có thể, hắn cũng không muốn chống lại người này. Mà thôi, để mèo con nghỉ ngơi mấy ngày, mình cũng nhân cơ hội xử lý một số chuyện.

Uất Trì Hồng thấy mấy người bọn họ đến thực vui vẻ. Sau khi được nếm qua xâu thịt Gia Cát Minh Nguyệt tự tay nướng, tâm tình lại càng tốt hơn, mắt cũng híp thành một đường. Bên kia quá ồn ào nên bọn Gia Cát Minh Nguyệt sẽ ở lại đây một thời gian ngắn. Mặc Sĩ Thần cầm hương liệu ước lượng cho lên thịt nướng, đúng là nhanh hơn, mùi vị tốt hơn so với đồ ăn của Gia Cát Minh Nguyệt. Cho nên, Mặc Sĩ Thần đương nhiên trở thành “ Ngự trù”. Đoan Mộc Huyên lại càng cao hứng.

Nhà Uất Trì Hồng rất nhiều phòng trống, để cho bọn họ tự mình lựa chọn, sau đó, hắn hài lòng quay trở về phòng mình. Đêm xuống, Gia Cát Minh Nguyệt gõ cửa phòng Uất Trì Hồng.

“ Đã trễ thế này còn có chuyện gì?” Uất Trì Hồng vẫn còn dư vị của thịt nướng ban ngày, cười híp mắt hỏi.

“ Uất Trì gia gia, người biết tinh huyễn thủ hộ không?” Gia Cát Minh Nguyệt thấp giọng hỏi.

Sắc mặt Uất Trì Hồng chợt biến đổi, ngưng trọng dị thường, đứng dậy.

“ Sao đột nhiên ngươi lại hỏi cái này?” Uất Trì Hồng nhíu chặt chân mày hỏi.

“ Bởi vì ta có hai tinh huyễn thủ hộ.” Gia Cát Minh Nguyệt không giấu diếm, trực tiếp nói cho Uất Trì Hồng.

“ Cái gì, ngươi có hai cái?” Uất Trì Hồng càng thêm kinh ngạc.

“ Uất Trì gia gia, lời này của người là có ý gì?” Gia Cát Minh Nguyệt nghe được có cái gì đó không đúng.

“ Ta vốn là muốn chờ ngươi trở nên mạnh mẽ, tự mình đi thu thập tinh huyễn thủ hộ.” Uất Trì Hồng trên mặt lộ ra tươi cười. “ Chỉ là ta không nghĩ tới, ngươi cư nhiên lại có hai cái.”

“ Uất Trì gia gia, người muốn ta thu thập tinh huyễn thủ hộ để làm gì? Chẳng lẽ, cũng muốn ta đi lên con đường bá chủ?” Gia Cát Minh Nguyệt cười một tiếng hỏi.

“ Những người khác chỉ biết khi tinh huyễn thủ hộ tập hợp sẽ có lực lượng cường đại, kỳ thực, tinh huyễn thủ hộ còn có những tác dụng khác. Cái này và thân thế ngươi có quan hệ mật thiết.” Uất Trì Hồng thế nhưng lại ném ra một đạo kinh lôi, khiến Gia Cát Minh Nguyệt hoàn toàn sửng sốt.

Tinh huyễn thủ hộ và thân thế của mình có quan hệ mật thiết?

“ Có thể nói, sau khi tập hợp đủ, ngươi sẽ từ từ hiểu về thân thế của ngươi.” Uất Trì Hồng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt vẫn còn đang sững sờ, giải thích cho nàng. “ Nhưng, ngươi phải hiểu một điều, thực lực của ngươi bây giờ căn bản không đủ để bảo vệ tinh huyễn hộ thủ. Cho dù ta ở đây, nhưng ta cũng không thể nào chu toàn mọi mặt. Tinh huyễn thủ hộ có sức dụ dỗ to lớn đối với rất nhiều người. Ngươi không nên đem bí mật ngươi có tinh huyễn thủ hộ để lộ ra ngoài, hiểu không?” Uất Trì Hồng nghiêm túc dặn dò.

“ Dạ.” Gia Cát Minh Nguyệt trước gật đầu một cái, sau đó mới vội vàng hỏi: “ Uất Trì gia gia, người nói khi ta thu thập đủ tinh huyễn thủ hộ là có thể biết được thân thế của ta, là thật sao?”

“ Tự nhiên là thật, khi ngươi thu thập đủ tinh huyễn thủ hộ, còn có thực lực để có thể bảo vệ nó, lúc đó, ngươi liền có tư cách biết rõ thân thế của ngươi.” Uất Trì Hồng nói xong, kế tiếp cái gì cũng không nói nhiều.

Cho dù Gia Cát Minh Nguyệt hỏi như thế nào đi nữa, Uất Trì Hồng cũng không trả lời.

“ Được rồi, không còn sớm nữa, mau đi nghỉ ngơi đi.” Uất Trì Hồng phất tay đuổi Gia Cát Minh Nguyệt. “ Ta mệt mỏi, ta đi ngủ, sau này có thời gian thì đến thăm ta, nướng thịt cho ta.”

“ Được rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt không hỏi thêm được nhiều chuyện, có phần ủ rũ. Thế nhưng vừa nghĩ tới thực lực của mình bây giờ, lại hùng tâm tráng trí bừng bừng.

Ở rừng trúc mấy ngày, Mặc Sĩ Thần, Tiết Tử Hạo, còn có Đoan Mộc Huyên đều rất thích nơi này. Ở đây thanh tĩnh, thích hợp cho bọn họ tu luyện. Gia Cát Minh Nguyệt liền quyết định ở nhiều thêm mấy ngày. Bất quá, sau khi triệu hoán Cự Phong ra ngoài, Cự Phong liền ồn ào đòi ăn đùi gà.

“ Các ngươi cứ tập luyện trước, ta vào trong thành mua ít đồ, các ngươi muốn ăn cái gì? Ta mua về cho các ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt có Cự Phong làm tọa kỵ, đi đi về về cũng chỉ trong chốc lát.

Mấy người đều rối rít báo mình muốn mua cái gì, ngay cả Uất Trì Hồng cũng không chịu rớt lại phía sau, cũng báo thứ mình muốn mua.

“ Đã biết, ta đi một lát sẽ trở lại.” Gia Cát Minh Nguyệt xoay mình, cưỡi lên trên người Cự Phong, bay nhanh vào nội thành.

Đến kinh thành, thời điểm xếp hàng mua bánh hạt dẻ, gặp Nam Cung Cẩn. Hắn vẫn là cái dáng vẻ thiếu nợ, vừa nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt liền mị hoặc cười một tiếng, người xung quanh nhìn đến thần hồn điên đảo.

“ Mèo con, sao ngươi lại ở chỗ này một mình? Không sợ gặp phải kẻ xấu sao?” Nam Cung Cẩn cười yêu nghiệt, bên cạnh, có thiếu nữ máu mũi chảy ra từng giọt.

Gia Cát Minh Nguyệt tức giận trả lời: “ Ừm, vận khí của ta quả thực không tốt, vừa vào thành liền đụng phải ngươi, cái tên xấu xa này.” Gia Cát Minh Nguyệt mặc dù trên mặt là châm chọc, nhưng trong lòng lại dựng thẳng ngón giữa với Nam Cung Cẩn*.

(*) Chỗ này mị chém, vì cái vế sau mị không hiểu cái j =)). Nguyên văn là: “ đãn thị nội tâm khước giác đắc Nam Cung Cẩn giá thoại khủng phạ ý hữu sở chỉ.” Convert là “ Thế nhưng nội tâm lại nghĩ Nam Cung Cẩn lời này sợ rằng ý có điều ngón tay.” Liên hệ với đoạn sau nên ta để như ở trên. =)))

Gia Cát Minh Nguyệt mua xong bánh hạt dẻ, sau đó chuẩn bị đi mua thêm những thứ khác. Nam Cung Cẩn một tấc cũng không rời theo ở phía sau. ( Đó, cái đứa mình ghét nó cứ bám lấy, là ta, thì ta cũng muốn dựng ngón giữa =))) ). Người hai bên đường phố đều nhao nhao nhìn về phía bên này, Gia Cát Minh Nguyệt rất rõ ràng, những ánh mắt này đều không phải cho nàng. Gương mặt này của nàng tuy xinh đẹp nhưng so tỉ số quay đầu lại nhìn tuyệt đối thua Nam Cung Cẩn. Nếu tỉ số của nàng là một trăm phần trăm thì Nam Cung Cẩn là hai trăm phần trăm. Tại sao lại nói là hai trăm phần trăm, vì có người đã đi qua hắn vẫn còn ngoảnh đầu lại nhìn một lần nữa.

“ Nam nhân lớn lên xinh đẹp như vậy để làm gì chứ? Sẽ không có nữ nhân nào nguyện ý gả cho một nam nhân còn xinh đẹp hơn mình.”

Gia Cát Minh Nguyệt nhỏ giọng thầm thì, nhéo bánh hạt dẻ trong tay, bóp nó đến biến dạng cho hả giận.

Khi Gia Cát Minh Nguyệt đang lẩm bẩm, trước mặt lại bị một bóng đen ngăn trở, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai nam tử toàn thân trang phục nghiêm túc. Sở dĩ phải ngẩng đầu, bởi vì Gia Cát Minh Nguyệt cao cũng không tính là cao. Thân thể nàng cao cũng một thước sáu có lẻ, về phần lẻ, có thể là 1cm, cũng có thể là 2cm. Nàng phẫn hận chiều cao của mình, nhưng không lâu sau nghĩ lại, dù sao, hiện tại, nàng cũng mới mười sáu tuổi, còn có thể tiếp tục kéo dài. Thế nhưng, không có nghĩa là nàng vui vẻ khi có người cư cao lâm hạ* nhìn nàng.

(*) cư cao lâm hạ: từ trên cao nhìn xuống, đằng sau có từ nhìn nên mình không để nhìn nữa, ko muốn để là “cúi” vì mất đi ý nghĩa thực chết của cụm từ này nên mình để nguyên. ^^

“ Mèo con, nhìn xem, gặp phải người xấu nha.” Thanh âm hớn hở của Nam Cung Cẩn vang lên, thế nhưng, hắn vẫn như cũ, đứng xa xa, không có ý tiến lên tương trợ.

“ Gia Cát tiểu thư, lão gia nhà ta mời người đến quý phủ làm khách.” Hai người này bên hông đều đeo trường đao, y phục trên người thoạt nhìn, có vẻ là hộ vệ của gia đình giàu có nào đó.

“ Lão gia nhà ngươi là người nào?” Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày nhìn hai người trước mặt. Mặc dù là hộ vệ, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt chưa từng gặp qua hộ vệ nào như vậy, trang phục hộ vệ một thân tơ lụa thượng đẳng chế thành, đẹp đẽ, khéo léo mà sang trọng, còn lấy kim tuyến thêu hoa văn ống tay áo, cổ áo, cùng tộc huy*, dáng vẻ thỏa đáng, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, khí vũ hiên ngang. Vứt bỏ thân phận, cách ăn mặc và khí chất của những người này, tuyệt đối so với một số gia đình tiểu quý tộc còn muốn quý tộc hơn.

(*) huy hiệu gia tộc

Quan trọng là, lấy nhãn lực của Gia Cát Minh Nguyệt, không khó nhìn ra thực lực của hai người này đều là Thiên không kiếm sĩ, thoạt nhìn dáng vẻ của bọn họ, bất quá mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, với tuổi tác như vậy đã có thực lực như thế này, bình thường, cũng là thiên tài đặt ở trong đám người, nhưng lại cam tâm đi làm hộ vệ cho gia tộc này, không đơn giản.

“ Xin lỗi, không có lão gia phân phó, chúng tôi không thể nói.” Một gã hộ vệ lạnh như băng nói, trong miệng nói xin lỗi nhưng vô luận là ngữ khí hay vẻ mặt cũng không có nửa phần xin lỗi.

“ Như vậy, ta cũng chỉ có thể nói, xin lỗi, ta không có hứng thú.” Gia Cát Minh Nguyệt tiếp tục hướng phía trước đi tới. Gia Cát Minh Nguyệt lúc này, cũng đang suy đoán thân phận của hai người này. Người tốt không tới, người tới lại không tốt. Hai người này, chỉ sợ sẽ là …

“ Gia Cát tiểu thư.” Hai gã hộ vệ cước bộ dời một cái liền ngăn ở trước người nàng, xem chừng, nếu nàng kiên quyết nói không đi liền động võ.

“ Hừ!” Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng, Thiên không kiếm sĩ, ở trong mắt người thường là cao thủ, nhưng ở trước mặt nàng, cũng không có vốn (liếng) mà kiêu ngạo. Một cỗ khí thế vô hình tuôn ra, hai gã hộ vệ không khỏi lui một bước, kinh ngạc nhìn nhau, thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt rõ ràng so với bọn hắn cao hơn một đoạn lớn, xem ra đúng như lời đồn, quán quân Thần Long đại tái là mấy người Gia Cát Minh Nguyệt bằng thực lực chân chính mà đạt được.

Mặc dù kết quả Thần Long đại tái đã sớm truyền về Đan Lăng quốc, mọi người cũng theo đó mừng rỡ, tự hào, nhưng vẫn là thật không dám tin tưởng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt lại có thể có thực lực mạnh như vậy, dù sao Đan Lăng quốc trên trăm năm qua ở Thần Long đại tái xếp đáy đã thành thói quen. Có bao nhiêu người bấy nhiêu con mắt, lần này, Đan Lăng quốc có thể ngoài ý muốn đoạt giải quán quân, nhất định là dựa vào Trưởng Tôn Ninh Hạo cùng Lăng Phi Dương thực lực siêu phàm, còn Gia Cát Minh Nguyệt cùng hai học viên khác danh tính không ai biết đến làm sao có thể có thực lực rất mạnh, nhất định là lời đồn đã khuếch đại. Hai gã hộ vệ lúc trước cũng cho là như vậy, bất quá, lúc này cảm nhận được cỗ khí tức vô hình kia tuôn ra từ trên người Gia Cát Minh Nguyệt, không dám có nửa phần coi thường, thần sắc lưỡng lự.

“ Làm càn, sao dám vô lễ với Gia Cát tiểu thư như vậy?” Lúc này, bên đường xuất hiện hai cỗ xe ngựa rộng lớn, sang trọng, một lão giả khí độ bất phàm kéo cửa xe ra, đi tới trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt khẽ khom người nói: “ Thật xin lỗi Gia Cát tiểu thư, hai gã hạ nhân không hiểu chuyện, có phần mạo phạm, xin bỏ qua cho, tại hạ Liễu Hoài Khanh, quản gia Tần gia Đại Dụ thành, phụng mệnh lão gia nhà ta, mời Gia Cát tiểu thư tới quý phủ làm khách.”

(*) Tần gia ở thành Đại Dụ

Quả nhiên là Tần gia!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui