Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Nam Cung Cẩn nhìn một màn này nhếch miệng cười xấu xa, “ Có trò hay để xem nha.”

Mặc Sĩ Thần vừa vào phòng khách, nhìn Nam Cung Cẩn một chút, lại liếc mắt nhìn Ấn Phi Đào, ừm, không quen. Mặc kệ, tìm bọn Minh Nguyệt trước đã, nói cho bọn họ một tin tốt lành.

Mặc Sĩ Thần lật đật chạy lên lầu. Ánh mắt của Ấn Phi Đào dừng trên người Mặc Sĩ Thần từ đầu đến cuối chưa từng dời đi.

Nam Cung Cẩn chậm rãi đứng dậy, mỉm cười nói: “ Nếu Ấn đại nhân đã nắm chắc hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì cứ mạnh tay làm đi. Ta sẽ ở phía sau ủng hộ tinh thần cho ngươi.” Giọng điệu hớn hở giống như đang thực sự nổi giận thay cho Ấn Phi Đào vậy.

Rắc một tiếng, Ấn Phi Đào bóp nát chén trà trong tay, đứng bật dậy, giận dữ xoay người rời đi.

Nam Cung Cẩn cười lẳng lơ, cũng không thèm liếc mắt nhìn bóng lưng của Ấn Phi Đào lấy một cái, xoay người đi lên lầu.

Một lát sau, hạ nhân mới vào thu dọn chén trà trong trạch viện. Nhìn chén trà bị nghiền thành bột phấn, ai nấy đều run sợ trong lòng. Lúc người của Thần Miếu đến, bọn họ đều hết sức lo sợ, lại càng tôn kính hết mức. Đoán chừng là đến tìm tiểu thư nhà mình, thế nhưng kết quả lại không phải. Là đến tìm nam nhân có tính khiết phích kia. Chỉ có điều, hai người này có quan hệ như thế nào? Hình như không vừa ý nhau. Còn có, nam nhân khiết phích rốt cuộc có quan hệ như thế nào với tiểu thư nhà mình?

Sau khi lên lầu, Nam Cung Cẩn đi ngang qua phòng Gia Cát Minh Nguyệt, từ cửa phòng ngủ khép hờ truyền ra tiếng của Mặc Sĩ Thần.

Mặc Sĩ Thần đang huơ tay múa chân nói: “ Văn Dật lão sư và Lương Nhu Vân lão sư sắp thành thân. Ha ha, bọn họ cũng không dễ dàng, người có tình rồi sẽ thành người một nhà. Minh Nguyệt, ngươi nói xem chúng ta nên tặng lễ vật gì mới tốt?”

“ Bọn họ cuối cùng cũng kết hôn rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt cũng cười, “ Lễ vật hả, nhất định phải chọn thứ tốt nhất rồi.”

“ Đúng vậy, ngày mai chúng ta ra ngoài chọn lễ vật đi.” Mặc Sĩ Thần vẫn còn hưng phấn, huơ tay múa chân đủ kiểu, thật là so với chính hắn thành thân còn hưng phấn hơn.

“ Ừm, Mập Mạp, tiền của ngươi bây giờ cũng không ít đi? Cũng không thể keo kiệt nha.” Gia Cát Minh Nguyệt trêu ghẹo.

“ Nhất định.” Mặc Sĩ Thần gật đầu liên tục, bỗng nhiên nói, “ Ngày mai, chúng ta cùng nhau chọn lễ vật, hôm nay, ta đi Bát Bảo Trai xem trước một chút.”

Nói xong, không đợi Gia Cát Minh Nguyệt trả lời, liền tự mình mở cửa, lạch bạch chạy ra ngoài. Gia Cát Minh Nguyệt nhìn cảnh này bật cười một hồi. Cái tên Mập mạp này, có phải đang động xuân tâm hay không, bằng không, người khác kết hôn, hắn kích động như vậy làm cái gì?

Mặc Sĩ Thần vừa đẩy cửa ra, chợt thấy trước mắt lóe lên, nhìn kỹ một chút cũng không thấy người nào hay có cái gì bất thường. Hắn lắc đầu, có lẽ mình gặp ảo giác.

Mặc Sĩ Thần đi thẳng tới Bát Bảo Trai, để cho chưởng quỹ dẫn mình lên lầu hai chọn đồ vật này nọ. Hắn biết rõ, những thứ tốt đều ở lầu hai.

Mua cái gì cho tốt đây? Mặc Sĩ Thần đảo mắt qua tất cả những đồ trang sức đang trưng bày. Chưởng quỹ đứng bên cạnh ân cần giới thiệu, Mặc Sĩ Thần thuận tay cầm lên một khối ngọc bội. Khối ngọc bội này được làm từ bạch ngọc thượng hạng, phía trên có một đóa hoa lan trông rất sống động. Mặc Sĩ Thần liếc nhìn cảm thấy không nổi bật lắm khi hắn vừa định đặt xuống, bên cạnh liền vang lên một thanh âm ôn nhuận: “ Ngươi cũng thích hoa lan?”

Mặc Sĩ Thần sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn người đang mỉm cười ôn hòa bên cạnh, cảm thấy có chút quen mắt. Cẩn thận suy nghĩ một chút mới nhớ ra, đây chẳng phải là người vừa nãy thấy ở đại sảnh sao? Người này là khách của Nam Cung Cẩn? Bởi vì, lúc đó Minh Nguyệt không có ở đại sảnh, khi lên lầu tìm nàng, nàng cũng không hề nhắc tới. Lúc ấy quá kích động vì biết Văn Dật và Lương Nhu Vân sắp kết hôn, Mặc Sĩ Thần hoàn toàn không để ý đến xe ngựa bên ngoài. Cho nên, hắn cũng không biết người trước mắt là người của Thần Miếu.

“ Hoa lan, không tệ. Cao quý, thanh nhã.” Mặc Sĩ Thần chỉ nói đôi câu có lệ, đặt ngọc bội trong tay xuống. Khối ngọc bội này không tồi, chỉ có điều, Mặc Sĩ Thần cảm thấy lễ vật như vậy hơi sơ sài.

“ Thật không? Hóa ra, ngươi cũng thích hoa lan?” Ấn Phi Đào thích thú, nhàn nhạt cười.

Mặc Sĩ Thần kỳ quái liếc nhìn Ấn Phi Đào, con mắt nào của hắn thấy mình thích hoa lan? Mình chỉ là nói hai câu lấy lệ thôi có được hay không? Nghĩ đến hắn là bằng hữu của Nam Cung Cẩn, trong lòng Mặc Sĩ Thần có chút chán ghét. Mấy người bọn hắn đều không thích Nam Cung Cẩn, tự nhiên cũng sẽ không thích bằng hữu của hắn.

“ Ta còn có việc, đi trước.” Mặc Sĩ Thần trả lại ngọc bội trong tay cho chưởng quỹ, sau đó liền giẫm chân đi xuống lầu. Trong lòng thầm mắng, thực là xúi quẩy, chờ ngày mai cùng bọn Minh Nguyệt đi chọn lễ vật là được.

Chưởng quỹ nhìn bóng lưng của Mặc Sĩ Thần, nguyên một cuộc làm ăn tốt, cứ như thế bay đi. Chưởng quỹ có chút oán giận cái người bên cạnh, thoạt nhìn có vẻ là một quân tử khiêm nhường, lễ độ, đều là tại hắn ta, làm cho hắn vuột mất cuộc mua bán này. Nhưng một khắc sau, hắn lại vui mừng hớn hở đứng dậy.

Đơn giản vì, Ấn Phi Đào lắc lắc cây quạt trong tay nói với chưởng quỹ: “ Khối ngọc bội này ta muốn, gói lại cho ta.”

Không hề hỏi đến giá cả liền trực tiếp muốn. Chưởng quỹ vui vẻ trong lòng , vội vàng đặt miếng ngọc bội thượng đẳng vào trong hộp gỗ đàn hương.

“ Biết chỗ ở của thiếu niên vừa rồi không?” Ấn Phi Đào chậm rãi hỏi.

“ Biết, hắn là thành viên trong đội ngũ đạt giải quán quân Thần Long đại tái lần này.” Chưỡng quỹ gật đầu liên tục.

“ Đưa qua cho hắn.” Ấn Phi Đào thản nhiên nói. Nhưng trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên không sai, hóa ra là thành viên đội ngũ quán quân Thần Long đại tái lần này.

“ Dạ.” Chưởng quỹ vui sướng đáp ứng. Hắn là một người làm ăn, không quản nhiều như vậy, chỉ cần có người trả tiền là được.

……….

“ Cho ta?” Mặc Sĩ Thần mở gộp gỗ đàn hương ra xem, phát hiện ra bên trong lại chính là khối ngọc bội hoa lan ban nãy.

“ Dạ. Vị công tử kia phân phó đưa tới cho ngài.” Người làm Bát Bảo Trai đưa ngọc bội đến, nói xong câu này liền xoay người rời đi.

Mặc Sĩ Thần không hiểu ra sao, đây là ý gì?

“ Minh Nguyệt, người kia là ai?” Mặc Sĩ Thần cầm hộp đàn hương, nghi hoặc quay đầu hỏi Gia Cát Minh Nguyệt.

“ Người nào?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.

“Lúc ta quay lại nhìn thấy có một người mặc bạch y đang ngồi trong đại sảnh, hình như là bằng hữu của Nam Cung Cẩn.” Mặc Sĩ Thần khoa tay múa chân, “ Sau đó, ta đi Bát Bảo Trai gặp phải hắn, ta chọn ngọc bội, hắn chạy tới tiếp lời, ta bực mình liền đi về trước. Bây giờ, ngươi xem, người của Bát Bảo Trai đưa tới khối ngọc bội này.” Mập Mạp giơ hộp gỗ đàn hương trong tay, hết sức khó hiểu.

“ Đó là một tên ngụy quân tử, gọi là Ấn Phi Đào, người của Thần Miếu.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hộp gỗ đàn hương trong tay Mặc Sĩ Thần, nhíu mày, Ấn Phi Đào này có ý gì?

“ Người của Thần Miếu?” Mặc Sĩ Thần vừa nghe đến người của Thần Miếu, cảm thấy không vui, mặc dù hắn giống như rất nhiều người, trong lòng đều sùng bái Thần Miếu, nhưng hắn chưa đến mức đầu óc mê muội. Hắn không cảm thấy mình có chỗ nào đặc biệt khiến cho người của Thần Miếu chú ý, ưu ái như thế này. “ Người này có âm mưu gì? Cũng không đúng, ta có cái gì mà người khác phải hao phí tâm tư lớn như vậy?”

Sắc mặt Gia Cát Minh Nguyệt khẽ biến đổi, nàng chậm rãi nói: “ Mập Mạp, ta nghĩ Ấn Phi Đào để mắt tới hoa cúc của ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nghĩ tới khả năng đáng sợ này. Ngay sau đó, Nam Cung Cẩn liền xác nhận suy đoán của nàng.

“Sở thích của tên Ấn Phi Đào này có chút đặc biệt.” Nam Cung Cẩn ở bên cạnh lạnh nhạt mở miệng, hắn lại nghe hiểu lời nói quỷ dị của Gia Cát Minh Nguyệt.

“ Hoa cúc? Ta không có trồng hoa cúc.” Mặc Sĩ Thần chớp mắt vô tội nói. Thích hoa cúc cũng là sở thích đặc biệt sao? Không phải hắn thích hoa lan sao? Nếu không, sao lúc ở Bát Bảo Trai hắn lại hỏi mình cũng thích hoa lan sao. Thế nào mà Minh Nguyệt lại nói hắn thích hoa cúc?

Gia Cát Minh Nguyệt giật giật khóe miệng, những người thuần khiết đúng là nghe không hiểu từ hoa cúc này. Nàng khéo léo thay đổi phương thức, nói: “ Ấn Phi Đào này có lẽ là một tên đoạn tụ, nhắm trúng ngươi.”

Lúc này Mặc Sĩ Thần đã hiểu rồi, hắn gào khóc một tiếng, hộp gỗ đàn hương trong tay nóng bỏng như bị đốt cháy, bị ném thẳng ra ngoài.

Tiết Tử Hạo nhìn sắc mặt trắng bệch của Mặc Sĩ Thần, tiến lên vỗ vỗ vai hắn an ủi: “ Mập Mạp, yên tâm đi, với tư cách là thủ hộ sư, ta thề sống chết bảo vệ hoa cúc của ngươi.”

Mặt Mặc Sĩ Thần hết trắng lại xanh, theo bản năng che mông của mình, không nói được một lời nào.

“Đừng lo, ngươi không rời khỏi chúng ta là được rồi. Hắn cũng không dám cưỡng bức ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Mặc Sĩ Thần “ hoa dung thất sắc”, trong lòng vừa buồn cười lại có chút lo lắng. Cái đồ ngụy quân tử Ấn Phi Đào này, không nghĩ tới hắn lại có khẩu vị nặng như vậy. Chỉ có điều, hắn coi trọng Mập Mạp ở điểm nào chứ? Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Mập Mạp từ trên xuống dưới. Ừm, khuôn mặt được, coi như tuấn lãng, có điều hơi nhiều thịt, hô hô, thoạt nhìn rất đáng yêu. Cơ thể, cũng là có chút thịt, hô hô, thoạt nhìn giống như con gấu koala. Xét về dung mạo, Nam Cung Cẩn và Quân Khuynh Diệu đều ở trên Mặc Sĩ Thần, nhưng Mặc Sĩ Thần lại có một thứ mà cả hai người này đều không có. Mặc Sĩ Thần rất sáng sủa, rất bình thản, tự nhiên, không có một tia tà mị. Rất dễ dàng khiến cho người ta sinh ra cảm giác thân mật, gần gũi. Đây chính là sức quyến rũ của Mập Mạp đi.

“ Tên biến thái này, sao người của Thần Miếu ai cũng biến thái như vậy hả?” Mặc Sĩ Thần run cầm cập nói.

“ Được rồi, không cần lo lắng. Sẽ không để cho ngươi đến hoa cúc cũng không giữ được .” Gia Cát Minh Nguyệt cười trêu ghẹo.

Mặc Sĩ Thần lắp bắp gật đầu một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui