Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Edit: thienbao95

Gia Cát Minh Nguyệt khẽ nhếch môi cười. Giúp! Đương nhiên giúp! Vì cái gì không giúp? Thiên Lôi luyện khí, khó gặp được cơ hội tốt như vậy . Cho dù không thể luyện khí, nàng cũng sẽ giúp Lâm Ngữ Hàn.

Gia Cát Minh Nguyệt khẽ gật đầu với Lâm Ngữ Hàn, cho hắn một ánh mắt khẳng định. Lâm Ngữ Hàn ngẩn ngơ, Gia Cát Minh Nguyệt đồng ý giúp đỡ? Nàng lại có thể vì mình mà sẵn lòng mạo hiểm lớn như vậy? Bằng hữu, bằng hữu. . . . . .

Lâm Ngữ Hàn chưa bao giờ cảm thấy hai chữ bằng hữu nặng nề, nóng rực như vậy, nóng rực đến nỗi trong mắt hắn đều là hơi nước .

Trong đại sảnh, những người khác đều tỏ ý từ chối.

“Hi vọng lão Lâm không trách chúng ta, chúng ta thật sự muốn giúp, nhưng với chút thực lực ấy của chúng ta, cũng không biết nên giúp như thế nào. Đúng rồi, không phải lúc trước Phương tiên sinh quan sát Thanh tiên sinh tấn thăng Thánh cấp sao, không bằng chúng ta nghe ý kiến của Phương tiên sinh trước.” Một lão giả cười gượng mấy tiếng nói.

“Đúng vậy, thực lực của chúng ta quá yếu, hay là nghe ý kiến của Phương tiên sinh trước.” Mấy lão giả khác cũng phụ họa nói theo. Không giống lúc trước vênh váo nhìn mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, vẻ mặt đều là khiêm tốn. Ở Đan Lăng quốc, mọi người vô cùng sùng bái Thanh tiên sinh! Phương tiên sinh có thể chính mắt quan sát Thanh tiên sinh trải qua thiên lôi thối thể tấn thăng thánh cấp, tự nhiên quan hệ không giống bình thường, đương nhiên sẽ đưa tới nhiều sùng bái và hâm mộ.

Hừ, một đám không biết xấu hổ, không dám nhận củ khoai lang phỏng tay liền vô sỉ quăng lên người mình . Phương tiên sinh hưởng thụ ánh mắt hâm mộ bọn họ, ngoài mặt duy trì nụ cười lạnh nhạt ngàn năm không thay đổi, nhưng trong lòng lại thầm mắng không thôi. Uống ngụm trà, chậm rãi nói: “Nhắc tới thiên lôi thối thể, thời điểm sáu mươi năm trước, ta đi tới kinh thành bái phỏng* sư phụ có gặp qua Thanh tiên sinh một lần. Quả thật không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được, không nói ngày đó thiên uy to lớn, chỉ cần mây đen đầy trời, sấm chớp ấm ầm, đã có thể dọa người nhát gan ngất xỉu, thế gian này, chỉ sợ có Thanh tiên sinh thiên tư trác tuyệt mới có thể ngăn cản được, bất quá, khi đó ta chỉ là đứa nhỏ chưa hiểu chuyện, lúc ấy nếu không có sư phụ ở bên, chỉ sợ ta đã khóc thành tiếng, may mà lúc đó sư phụ đã lấy kình khí bảo vệ toàn thân ta, lòng ta mới kiên định một chút, thế nhưng mỗi lần hồi tưởng lại, vẫn như cũ. . . . . .”

*bái phỏng: viếng thăm

Tất cả mọi người tràn ngập ngưỡng mộ nhìn hắn, nghe hắn cảm khái nhớ lại chuyện xưa, chính là nghe xong nửa ngày, vẫn không hiểu được, rốt cuộc hắn giúp hay không giúp, hắn nói cái gì thiên uy mênh mông cuồn cuộn mây đen đầy trời, sấm chớp ầm ầm linh tinh, không phải vô nghĩa sao? Cho dù ngươi chưa ăn qua thịt heo nhưng chẳng lẽ chưa từng thấy qua heo chạy, cần gì hắn phải nói?

“Phương tiên sinh, ngươi xem chuyện này, có thể hỗ trợ hay không?” Lâm Ngữ Hào thật sự nhịn không được, vội vàng đánh gảy lời của Phương tiên sinh. Phương tiên sinh là hắn tự mình mời đến , mục đích chính là mượn cơ hội này lập nhiều công lớn, để có thể xác lập thân phận người thừa kế của mình, hoàn toàn đoạn tuyệt hi vọng của Lâm Ngữ Hàn. Hiện tại nghe Phương tiên sinh chưa đề cập đến chuyện chính, không khỏi nóng nảy.

“Thôi được rồi , đến lúc đó nhìn tình huống rồi nói sau, chỉ cần ta có đủ khả năng, tự nhiên nghĩa bất dung từ.” Phương tiên sinh bị Lâm ngữ Hàn hỏi không biết làm sao, giảo hoạt đối phó cho qua .

Tuy rằng lời này được nói một cách hiên ngang lẫm liệt, kỳ thật cũng chỉ là ba phải, cái gì gọi là đủ khả năng tự nhiên nghĩa bất dung từ, thật muốn biết đến khời khắc Thiên Lôi áp đỉnh, hắn có đủ khả năng hay không thì chỉ có trời mới biết, khả năng ra tay tính ra cực kỳ nhỏ bé.

“Phương tiên sinh nói có lý, chỉ cần đủ khả năng, chúng ta cũng nghĩa bất dung từ.” Các lão giả khác mặc dù ở trong lòng thầm mắng hắn là lão hồ ly, nhưng lại phụ họa theo lời của hắn . Đều là một đám lão hồ ly!

Đối với phản ứng của những người này, Lâm Thiên Tề đã sớm biết, nên cũng không phản ứng gì, nhưng Lâm Thắng Kiệt lại vừa tức vừa vội.

Làm thế nào cho phải? Thiên Lôi thối thể khủng bố như vậy. Không biết phụ thân có vượt qua được hay không. Nếu không vượt qua, Lâm gia sẽ ít đi một cao thủ. Nếu vượt qua được, thực lực Lâm gia bọn họ sẽ tăng thêm một bậc. Có cao thủ Thánh cấp tọa trấn, bọn họ đối với Lâm gia sẽ có chừng mực. Cũng không sợ bọn chuột nhắt mơ ước .

Trong đại sảnh tất cả mọi người đều vững như Thái Sơn, lời nói mập mờ không rõ thái độ. Một đám lão hồ ly vô sỉ!

Vừa lúc đó, một giọng nói thanh thúy dễ nghe, nói năng có khí phách vang lên.

“Nếu tất cả mọi người không muốn ra tay, nếu Lâm lão gia tử tin tưởng, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ xuất ra toàn lực giúp đỡ, giúp lão gia vượt qua cửa ải khó khăn.” Đúng lúc này, Gia Cát Minh Nguyệt đứng dậy, tự tin mười phần nói.

Lời vừa nói ra, giống như một cái cái tát vang dội đánh ra ngoài, làm cho mấy lão già ra vẻ đạo mạo không xuống đài được. Nhóm lão giả liếc mắt nhìn về phía mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng thầm mắng: hừ, chỉ bằng các ngươi, vọng tưởng ngăn cản thiên kiếp, không biết trời cao đất rộng!

“Người trẻ tuổi, đừng tưởng rằng có thực lực linh hồn cấp liền rất giỏi, thiên lôi thối thể, các ngươi không thể ngăn cản được!” Phương tiên sinh đặt mạnh ly trà xuống, lạnh lùng nói.

Nghe thấy lời nói của Phương tiên sinh, vốn những người muốn mở miệng châm chọc lập tức im miệng , bọn họ tưởng rằng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt thực lực cao nhất cũng chỉ là Thiên Không đỉnh phong, lại không ngờ mấy người trẻ tuổi này lại là linh hồn cấp, âm thầm kinh ngạc không thôi: Rốt cuộc mấy người này là ai, xem ra lai lịch không nhỏ. Nhị thiếu gia Lâm gia lại có thể kết bạn với cao thủ trẻ tuổi như vậy, xem ra vị trí người thừa kế Lâm gia chỉ sợ có biến .

“Nếu Phương tiên sinh có thể ngăn cản được như lời nói, vậy mời Phương tiên sinh ra tay, để cho mấy tiểu bối chúng ta có dịp quan sát.” Gia Cát Minh Nguyệt không quen nhìn loại người hay ra vẻ đạo mạo, nhịn không được mở miệng khích tướng.

“Ngươi. . . . . .” Phương tiên sinh tức giận đứng dậy, phất tay áo.

“Bản thân ngăn cản không được, lại không muốn người khác ra tay, nói không chừng Phương tiên sinh còn ước gì Lâm lão gia tử ngã dưới Thiên Lôi, vẫn là sợ bị mất thể diện đi?” Gia Cát Minh Nguyệt nói ra không chút lưu tình . Nàng cố ý giúp Lâm Ngữ Hàn ở trong gia tộc lập uy, làm sao đem Phương tiên sinh để ở trong mắt .

“Được, đến lúc đó lão phu tự mình ra tay, cho các ngươi mở mang kiến thức!” Phương tiên sinh ở trong sảnh bị mọi người nhìn chăm chú , rốt cuộc đưa ra lời hứa, mặt mũi buồn bực nói.

“Một khi đã như vậy, Lâm mỗ trước hết cảm tạ Phương tiên sinh, cũng cảm tạ Gia Cát tiểu thư, Lăng công tử, Mặc Sĩ công tử cùng Tiết công tử , ha ha.” Phía trên đại sảnh, Lâm lão gia tử hào sảng nói.

“Gia Cát tiểu thư, Lăng công tử, Mặc Sĩ công tử cùng Tiết công tử?” Bao gồm Phương tiên sinh, tất cả mọi người đều sửng sốt. Sau cuộc thi Thần Long đại tái, tên của mấy người này đã sớm truyền khắp Đan Lăng quốc, tất nhiên bọn họ cũng có chút ấn tượng, bây giờ không cần đoán nhiều cũng biết các vị này đúng là ở Thần Long đại tái đạt được thành tựu xuất sắc, nhân tài mới xuất hiện.

“Hóa ra vài vị trẻ tuổi tuấn kiệt này chính là người làm vẻ vang Đan Lăng quốc chúng ta, thất kính thất kính!” Một lão giả kịp phản ứng lại, vẻ mặt nhiệt tình đi tới trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt chắp tay nói, những người khác cũng vội vàng đi đến lôi kéo làm quen, ngay cả Phương tiên sinh cũng tạm thời buông tha mặt mũi, cùng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt khách sáo vài câu. Lấy thân phận của bọn họ, đương nhiên càng hiểu rõ ràng phân thận mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, biết quan hệ giữa Gia Cát Minh Nguyệt cùng Thanh tiên sinh, đều hi vọng mượn cơ hội này thiết lập quan hệ, tương lai không xa có thể nhờ giúp đỡ.

Ngay cả Lâm Ngữ Hàn cũng được hưởng ké vinh quang, được những lão giả này lôi kéo hỏi han ân cần, thái độ thân thiết vô cùng, thậm chí có một lão giả , trực tiếp hỏi Lâm Ngữ Hàn về hôn sự, không chút mắc cỡ khoe tôn nữ của mình tri thư lễ nghĩa, đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, hận không thể trong đêm nay đem nữ nhi của mình đến Lâm phủ. Làm cho những khác người đều trợn mắt nhìn, đây cũng quá vô sỉ đi, kết thân cũng không cần phải quá mức như vậy chứ. Chẳng qua bên ngoài buồn bực nhưng trong lòng lại sâu sắc bất đắc dĩ, ai biểu bọn họ không có cháu gái, cho dù có cháu gái cũng đã sớm gả cho người khác , hoặc là còn mặc tã lót bên trong, hoặc là. . . . . . Diện mạo đoan trang ngay cả chính mình cũng phải chướng mắt, ai!

Sắc mặt Lâm Ngữ Hào lập tức trở nên khó coi, tuy rằng cố gắng duy trì tươi cười, nhưng khóe mắt không tự giác phát ra từng trận hàn ý, hắn không biết những điều này, đều rơi vào trong mắt Lâm Thiên Tề .

“Lâm lão gia tử, chúng ta sẽ không ảnh hưởng các vị ôn chuyện, cáo từ trước, khi nào lão gia tử đột phá, chúng ta nhất định sẽ tới đúng giờ.” Hàn huyên một trận, Gia Cát Minh Nguyệt thật sự không có hứng thú ở cùng một chỗ với mấy lão già này, đứng dậy nói.

“Gia Cát tiểu thư, tại hạ đã cho người chuẩn bị tiệc tối, mời các vị đi dự tiệc.” Đã biết thực lực cùng thân phận mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, Lâm Thắng Kiệt ngay cả xưng hô cũng thay đổi, thái độ cung kính vô cùng. Ai chẳng biết hậu trường Gia Cát Minh Nguyệt cứng rắn đến nỗi làm cho răng nanh người ta đều phải cắn chặt? Hai vị sư phụ đều là đầu sỏ, Thanh Vân Châu lại có quan hệ chặt chẽ với hoàng thượng.

“Lần đầu tiên chúng ta tới Tử Tô Thành, muốn đi dạo chung quanh một chút, Lâm bá phụ không cần phải khách khí.”Gia Cát Minh Nguyệt nói.

"Như vậy cũng tốt, người trẻ tuổi đi theo lão già chúng ta cũng không có gì hay để trò chuyện, Ngữ Hàn, ngươi mang Gia Cát tiểu thư cùng mấy vị đi chung quanh thành xem một chút đi.” Lâm Thắng Kiệt đang muốn kiên trì, Lâm Thiên Tề giành nói trước, lặng lẽ nháy mắt cho hắn. Lâm Thắng Kiệt lập tức hiểu được, lão gia tử đây là muốn Ngữ Hàn cùng bọn họ kéo gần quan hệ, vì thế cũng không kiên trì nữa.

Ban đêm Tử Tô Thành, lại là một cảnh tượng phồn hoa khác, hai bên ngã tư đường sạch sẽ, các tiểu thương nhiệt tình rao bán, sương khói lượn lờ, đùi dê nướng vàng óng đến từ thảo nguyên phương Bắc, tỏa ra mùi thơm lạ lùng, khiến người ta chảy nước miếng.

“Lão bản, đem cho ta hai mươi xiên thịt dê nướng trước. Tiền không là vấn đề!” Vẹt mập ngồi xổm trên đầu Gia Cát Minh Nguyệt, bày ra khí thế quần áo lụa là quát.

Lão bản ngẩng đầu lên, nhìn thấy con chim anh vũ, kinh ngạc không thôi: vừa rồi con chim anh vũ này nói chuyện sao, vẹt cũng bắt đầu học ăn thịt?

Không đợi hắn kịp phản ứng, một gã hạ nhân Lâm phủ liền xông đến, đem mấy chục mai tiền để ở trước mặt hắn.

“Hóa ra là Lâm thiếu gia, không thu tiền, không thu tiền!” Lão bản lúc này mới thấy Lâm Ngữ Hàn, liên thanh* nói xong, nhanh nhẹn lật xâu thịt nướng.

*liên thanh: nói không ngừng.

“Không được, buôn bán là buôn bán.” Lâm Ngữ Hàn ôn hòa nói, trực tiếp đem tiền nhét vào ngăn kéo.

“Tỷ tỷ, chiếc hoa đăng kia thật đẹp.” Đoan Mộc Huyên nhìn hoa đăng ở phía xa, kinh ngạc nói.

Vừa dứt lời, một gã hạ nhân Lâm phủ giống như con thỏ chạy nhanh ra ngoài, rất nhanh, chiếc hoa đăng kia liền xuất hiện ở trong tay Đoan Mộc Huyên. Trên đường đi, mặc kệ bọn họ coi trọng cái gì, chỉ cần thuận miệng nói một câu, không đợi Lâm Ngữ Hàn phân phó, hạ nhân sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đi mua rồi mang đến trước mặt, chẳng qua mới đi dạo một con phố, trên vai mỗi người đều vác lủng củng một hai món đồ, nếu cứ đi như vậy, đoán chừng mướn thêm hai chiếc xe ngựa cũng không đủ dùng. Nhìn lại, thật đoán không sai, hai chiếc xe ngựa Lâm phủ đúng là đi theo ở phía sau không xa không gần.

“Ngữ Hàn, ngươi cho bọn họ trở về đi.” Gia Cát Minh Nguyệt cười khổ nói, đi dạo phố như vầy làm sao còn lạc thú*.

*lạc thú: niềm vui, thích thú

“Được!” Quả thật Lâm Ngữ Hàn cũng cảm thấy không được tự nhiên, lại không lay chuyển được ý tốt của Lâm Thắng Kiệt, nghe Gia Cát Minh Nguyệt nói, vẫy tay cho mấy tên hạ nhân trở về.

“Ngươi phải cẩn thận đại ca ngươi, hắn có khả năng chó cùng rứt giậu, sẽ gây bất lợi cho ngươi.” Lúc mọi người đi rồi, Gia Cát Minh Nguyệt nhỏ giọng nói.

*chó cùng rứt giậu= tức nước vỡ bờ

“Ở trong gia tộc, hắn không dám động thủ, huống chi lão gia tử đã trở lại.” Lâm Ngữ Hàn trầm ngâm nói.

“Bởi vì lão gia tử trở lại, cho nên khả năng càng lớn hơn.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn chăm chú vào hai mắt Lâm Ngữ Hàn nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui