Từ thảo nguyên tới sa mạc ước chừng phải đi mất mấy ngày, cỏ trên mặt đất dần thưa thớt, thay vào đó là cát vàng. Đến ngày thứ sáu, hai người rốt cuộc cũng tiến vào sa mạc.
“Nhà ngươi ở trong sa mạc?” Nhìn mênh mông cát vàng, Gia Cát Minh Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
Quân Khuynh Diệu cũng không trả lời thẳng mà lại khẽ mỉm cười, nói: “Chờ đến lúc tới nơi sẽ biết.”
“Thần bí như vậy.” Gia Cát Minh Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm.
Quân Khuynh Diệu buồn cười nhìn Gia Cát Minh Nguyệt tức giận, xoa xoa đầu nàng: “Được rồi, chúng ta tới ốc đảo phía trước mua thêm đồ đã.”
Phía trước là một ốc đảo tương đối lớn, tạo thành một thị trấn. Người đi đường đều dắt lạc đà, tiếng lục lạc vang trong gió truyền đi rất xa. Có tiểu thương đứng dưới mái hiên bán vài thứ đồ lặt vặt, những cửa hàng khác thì đều nửa khép nửa mở, thoạt nhìn có vẻ rất tiêu điều.
Gia Cát Minh Nguyệt triệu hồi Cự Phong về, cùng Quân Khuynh Diệu tiến vào ốc đảo. Hai người định đi tìm lữ điếm kiếm cái gì ăn trước sau đó mới chuẩn bị đồ đi vào sa mạc.
Trong trấn chỉ có duy nhất một lữ điếm cho nên làm ăn vô cùng tốt. Dù sao, người lui tới đều phải dừng lại đây tiến hành tiếp tế. Tầng dưới cùng lữ điếm là phòng ăn, hai người vừa vào đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Bề ngoài hai người đều xuất sắc, nam thì tuấn mỹ kiên cường, nữ thì minh diễm thướt tha, vừa đứng ở cửa thôi đã khiến tất cả xung quanh thất sắc. Nháy mắt, toàn bộ đại sảnh không một tiếng động, nhìn chằm chằm vào hai người.
Hai người không để ý đến ánh mắt của những người này, tìm một bàn trong góc ngồi xuống. Lúc này, tiểu nhị mới phục hồi lại tinh thần, tiến lên chào hỏi. Giới thiệu một vài món ăn xong, tiểu nhị vội vàng dâng trà.
Lúc này, mọi người trong đại sảnh cũng mới hồi phục lại tinh thần, ồn ào như trước. Gia Cát Minh Nguyệt uống trà, nghiêng tai lắng nghe mọi người xung quanh nói chuyện.
“Đã nghe gì chưa, hồ Khâu Lăng xuất hiện lưu sa* đấy.”
(*)Lưu sa: cát lún, cát chảy. Là hiện tượng cát tự nhiên sụt xuống thành hố hoặc tràn vào những nơi khác gây xói mòn.
“Không phải chứ, ngay cả ở đây mà cũng có à?”
“Diện tích lớn lắm. Bây giờ, đi lại trong sa mạc thật là nguy hiểm.”
“Ở đây thì tính là gì, ta nói cho các ngươi nghe. Ta vừa từ Lưu Phong thành sống sót trở về. Lốc xoáy bên đó mới thực là đáng sợ.”
“Còn có cả lốc xoáy, nói nghe chút đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Sao gần đây lại tà môn vậy nhỉ, chỗ nào cũng thấy tai họa?”
Gia Cát Minh Nguyệt nghe xong, quay sang nhìn Quân Khuynh Diệu, thấy khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường. Gia Cát Minh Nguyệt thấp giọng hỏi: “Ngươi đã biết rồi đúng không? Biết gần đây trong sa mạc có sự bất thường đúng không?”
“Trong thư có bẩm báo chuyện này.” Trong mắt Quân Khuynh Diệu thoáng hiện lên sự ngưng trọng.
Bẩm báo? Gia Cát Minh Nguyệt nghe thấy từ này, rất muốn hỏi là ai bẩm báo. Bởi vì nàng biết, thư kia không phải là người Thánh Điện gửi cho hắn. Gia Cát Minh Nguyệt ngày càng tò mò, rốt cuộc, thân phận của Quân Khuynh Diệu là gì?
Rất nhanh, tiểu nhị đã bưng thức ăn lên cho bọn họ. Mặc dù, thức ăn này kém xa so với những cao lương mĩ vị ở tửu lâu kinh thành cả về sắc hương vị nhưng lại có một phong vị khác. Gia Cát Minh Nguyệt bắt đầu cầm đũa ăn nhiệt tình. Quân Khuynh Diệu cầm đũa, gắp cho Gia Cát Minh Nguyệt một món, nói: “Món này là đặc trưng của sa mạc, rất đưa vị.” Gia Cát Minh Nguyệt có chút mất tự nhiên, ngẩng đầu lên nói với Quân Khuynh Diệu: “Ngươi cũng ăn đi.”
Quân Khuynh Diệu cười cười, cũng từ từ ăn.
Đúng lúc đó, có mấy tráng hán thân hình cao lớn bước vào, chưa đến cửa đã hùng hùng hổ hổ quát tiểu nhị: “Mau đem đồ ăn rượu ngon lên đây, làm việc nhanh một chút, định để đại gia chết đói sao?”
Mọi người trong đại sảnh quét mắt thấy mấy người này thực lực không tầm thường, vì vậy đều cúi đầu, vội vàng ăn cơm, định bụng ăn xong chuồn cho lẹ. Gia Cát Minh Nguyệt cũng nhìn lướt qua mấy người này, phát hiện thực lực của mấy người này đều chỉ là cấp Thiên Không trở lên mà thôi. Nàng không thèm để ý nhưng ở nơi này, thực lực tầm đó cũng được coi là mạnh rồi.
Mấy đại hán không kiên nhẫn chờ cơm, quét mắt xung quanh, khi nhìn thấy bàn Quân Khuynh Diệu và Gia Cát Minh Nguyệt, trước mắt sáng lên. Tên cầm đầu cười hắc hắc đi về phía bọn họ. Khách nhân trong đại sảnh nhìn một màn này đều có chút không đành lòng. Đại hán này vừa nhìn đã biết là người tâm hoài bất quỹ, thật là tiếc cho thiếu nữ minh diễm kia.
Nhưng mà, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, đại hán kia lại dừng lại bên cạnh Quân Khuynh Diệu. (=)))) )
“Vị công tử này, đúng là nhân trung phượng long, đến uống với nhau một chén đi.” Gã đại hán kia nhìn Quân Khuynh Diệu cười bỉ ổi, trong mắt toàn là dâm ý. Mọi người xung quanh sợ hãi, nam nhân này lại là một tên đoạn tụ. Không những thế, câu thành ngữ nhân trung long phượng đơn giản như vậy mà cũng nói sai, mặt thì đầy vẻ dâm tà.
Sắc mặt Quân Khuynh Diệu đen lại.
Gia Cát Minh Nguyệt lấy lại tinh thần, trước kia đều là nàng bị trêu ghẹo, không ngờ Quân Khuynh Diệu cũng có ngày bị đùa giỡn như vậy. Thực ra cũng không có gì là kỳ quái, tướng mạo và khí chất của Quân Khuynh Diệu như vậy, những tên đoạn tụ nhìn thấy nhất định là như ruồi thấy cứt, à à, không đúng, là như ong mật thấy hoa.
Đại hán kia thấy Quân Khuynh Diệu không nhúc nhích, cho rằng đối phương sợ mình. Hắn cười hắc hắc, vươn tay muốn nắm cổ tay Quân Khuynh Diệu. Trong đại sảnh, mọi người đều lén nhìn sang bên này, trong lòng đầy cảm thông. Một nam tử tuấn mỹ như vậy mà rơi vào tay những kẻ này, số phận cuối cùng ...
Quân Khuynh Diệu còn chưa động, Gia Cát Minh Nguyệt đã nổi giận. Nàng nhấc chân hung hăng đá vào thân người kia. Tiếp theo, trong đại sảnh vang lên một tràng bốp bốp, người kia lăn từ bên này sang bên kia rồi lăn thẳng ra cửa, giữa đường còn đụng ngã một cái bàn và một băng ghế.
Được, nữ tử này thật là hung hãn!
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên thu chân về, lại yên lặng quay đầu nhìn nam tử không bò dậy nổi ngoài cửa.
“Muốn chết!” Những hán tử đi cùng gã kia tiến vào, có người đầu óc ngu dốt, không nghĩ ra tại sao một người cấp Thiên không lại bị đá một cước mà không đứng dậy nổi, hắn nổi giận, gầm một tiếng xông về phía bên này.
Một khắc sau, hắn run rẩy đứng tại chỗ không dám động đậy. Chỉ trong chớp nhoáng, Gia Cát Minh Nguyệt đã thả ra uy áp của Thánh cấp, âm trầm nhìn nam tử kia xông tới. Mọi người trong đại sảnh chỉ cảm thấy có một khí tức đè nén khiến hít thở không thông, còn nam tử kia phải chịu áp lực lớn hơn nữa, hắn chỉ cảm thấy toàn thân không ngừng toát mồ hôi, xương cốt kẽo kẹt như muốn rời ra.
“Ai đang tìm chết?” Gia Cát Minh Nguyệt vân đạm phong khinh phun ra một câu.
“Là tiểu nhân tự tìm chết, xin tiểu thư tha mạng.” Sắc mặt nam tử trắng bệch, không ngừng cầu xin. Thánh cấp, ai mà ngờ được trong cái trấn nghèo nàn nhỏ bé này lại có Thánh cấp cường giả chứ. Mấy người bọn hắn lúc này chỉ muốn đem hai mắt của đại ca bọn hắn móc ra. Đùa giỡn ai không đùa, đi đùa nam nhân của một Thánh cấp. Đây không phải là hắn muốn chết mà là muốn tất cả mọi người cùng chết! Đúng là ra ngoài không xem ngày mà, tùy tiện đến một tiểu trấn tiếp tế mà cũng gặp Thánh cấp. Nữ tử kia còn trẻ như vậy. Thói đời thật là trớ trêu mà.
“Cút đi.” Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, thu hồi uy áp. Tất cả mọi người trong đại sảnh như trút được gánh nặng, lau lau mồ hôi trên trán.
Quân Khuynh Diệu khẽ vung đạn chỉ, một cỗ kình khí không ai nhìn thấy như viên đạn bắn vào thân thể nam tử nằm ngoài cửa. Không ai nhìn thấy một màn này, kể cả bản thân nam tử kia cũng không cảm thấy cơ thể mình có gì khác thường.
Đợi mấy người kia đi rồi, Gia Cát Minh Nguyệt mới thấp giọng hỏi: “Vừa nãy ngươi làm gì tên kia vậy?”
“Cũng không có gì, chỉ truyền cho hắn chút kình khí thôi. Sau này, nếu hắn có tà ý, chỗ đó của hắn sẽ đau đến sống không bằng chết.” Quân Khuynh Diệu bình tĩnh nói.
Chỗ đó? Gia Cát Minh Nguyệt lập tức hiểu ra, không khỏi giật giật khóe miệng. Người này mới đúng là nhân vật hung ác! Đùa giỡn hắn một chút, hắn liền biến người ta thành thái giám.
Xảy ra chuyện vừa rồi, người trong đại sảnh cũng không dám ngẩng đầu nhìn về phía bên này, đều nhanh chóng ăn xong tính tiền rồi chạy mất, chỉ sợ sơ ý một chút thì cái mạng nhỏ cũng đành giao lại nơi này.
Bọn Gia Cát Minh Nguyệt cơm nước xong cũng đi vào trấn mua đồ tiếp tế. Lạc đà, nước ngọt, đồ ăn, lều vải, vân vân... . Cần gì mua đó. Vừa tới chỗ mua lạc đà, Gia Cát Minh Nguyệt chọn: “Lấy hai con này đi.”
“Mua thêm một con nữa đi. Đương nhiên, nếu ngươi không ngại ta ngồi chung với ngươi thì mua hai con thôi cũng được.” Thanh âm thiếu nợ chợt vang lên sau lưng hai người. Cái thanh âm mang theo tà khí này, ngoài Nam Cung Cẩn thì còn ai nữa.
“Ngươi...” Gia Cát Minh Nguyệt quay đầu nhìn Nam Cung Cẩn đang cười híp mắt, khóe miệng co quắp. Người này đúng là xuất quỷ nhập thần. Vẫn luôn đi theo bọn họ sao?
“Quân Khuynh Diệu, ngươi phải về nhà đúng không?” Nam Cung Cẩn quay đầu về phía Quân Khuynh Diệu, “Ta cũng đi thăm một chút.”
“Trả tiền.” Quân Khuynh Diệu lạnh mặt phun ra hai chữ.
Nam Cung Cẩn cả kinh thất sắc nhìn Quân Khuynh Diệu, cuối cùng đau xót lắc đầu: “Ngươi đi theo Mèo con học xấu.”
Quân Khuynh Diệu lườm Nam Cung Cẩn một cái, không lên tiếng.
Gia Cát Minh Nguyệt hiểu đây là Quân Khuynh Diệu ngầm cho phép Nam Cung Cẩn đi cùng, cho nên hắn lại mua thêm một con lạc đà nữa.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, bọn họ mới khoan thai cưỡi lạc đà ra khỏi trấn nhỏ ốc đảo. Gia Cát Minh Nguyệt mặc áo khoác, mang khăn che mặt, chỉ lộ ra hai con mắt. Sa mạc mênh mông nhìn đi nhìn lại, chỗ nào cũng là cát vàng.
Dọc theo đường này, quả nhiên thấy không ít dị tượng. Lốc xoáy, lưu sa mở rộng diện tích, ma thú hợp thành bầy thường lui tới vào ban đêm, càng đi về phía trước, dị tượng càng làm cho người ta kinh hãi. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Gia Cát Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn cát vàng mênh mông vô bờ phía trước, trong lòng vẫn luôn nghi ngờ, bọn họ phải tiếp tục đi về hướng nào? Chẳng lẽ, Quân Khuynh Diệu là tộc trưởng một bộ tộc trong sa mạc? ( :v )
Sự thật chứng minh, những gì Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ vẫn còn quá đơn giản.
Quân Khuynh Diệu đưa bọn họ vượt qua một khe núi do quái thạch tạo thành, đi tới chỗ sâu nhất trong khe núi, đứng trước vách đá cao mười mấy thước, Gia Cát Minh Nguyệt trợn to mắt nhìn động tác của Quân Khuynh Diệu.
Quân Khuynh Diệu xuống lạc đà, đưa bàn tay đặt lên một tảng đá, hơi ngưng thần, một cỗ kình khí liền rót vào bên trong.
Những tiếng rầm rầm đinh tai vang lên. Vách đá to lớn từ từ tách ra, sau đó dịch sang hai bên, một con đường rộng rãi hiện ra, hai bên là vô số khoáng thạch phát sáng chiếu rọi con đường âm u, tĩnh mịch.
“Minh Nguyệt, đi, về nhà.” Quân Khuynh Diệu mỉm cười nói với Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt và Nam Cung Cẩn cũng xuống lạc đà. Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn con đường trước mắt. Con đường rộng lớn này là nơi dẫn về nhà Quân Khuynh Diệu?
Trong mắt Nam Cung Cẩn cũng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, khiêu mi, nở nụ cười: “Quân Khuynh Diệu, không ngờ ngươi lại là hậu duệ hoàng tộc Lâu Việt hoàng triều.”
Quân Khuynh Diệu không nói gì chỉ cười nhạt đi về phía trước.
Lâu Việt hoàng triều?
Lịch sử có ghi, ba ngàn năm trước, khi đó sa mạc không bị nhiều bộ lạc khống chế như bây giờ. Lúc đó, trên sa mạc chỉ có duy nhất một đại vương triều cường đại duy nhất, Lâu Việt hoàng triều. Nhưng, đột nhiên có một ngày, tất cả hoàng triều đột nhiên biến mất. Điều duy nhất được biết đến lúc đó là dường như sa mạc đã trải qua một trận cự biến. Những bộ tộc trong sa mạc bây giờ đều là mãi về sau mới dần dần thành lập nên. Ba ngàn năm qua, Lâu Việt hoàng triều cường đại đã trở thành truyền thuyết, mọi người không biết quốc gia này có từng tồn tại hay không. Về phần huyết mạch hoàng triều lại càng không ai biết tới.
Thế nhưng, Quân Khuynh Diệu lại là hậu duệ hoàng tộc?
“Sách sử cũng chưa từng ghi lại, trong hoàng tộc, người có huyết mạch thuần chính nhất là người có dị đồng.” Nam Cung Cẩn dường như nhìn thấu tâm tư của Gia Cát Minh Nguyệt vừa nói vừa đi đến bên cạnh vách đá, tò mò gẩy gẩy những khoáng thạch đang phát sáng.
Gia Cát Minh Nguyệt dắt lạc đà đi theo Quân Khuynh Diệu, nhìn bóng lưng của Quân Khuynh Diệu tinh thần còn vẫn chưa trở lại bình thường. Quân Khuynh Diệu lại là hoàng tử, hoàng tử của một quốc gia lâu đời.
“Lâu Việt hoàng triều cũng không phải là hoàn toàn biến mất.” Quân Khuynh Diệu đi trước, chậm rãi nói, thanh âm thầm thấp mang theo chút buồn bã, “Kịch biến năm ấy, tổ tiên khởi động trận pháp đem toàn bộ hoàng thành chìm vào trong lòng đất. Phía trước chính là Lâu Việt hoàng thành.”
Hoàng thành trong lòng đất?
Gia Cát Minh Nguyệt lại bị kinh hãi.
Con đường phía trước dường như không có điểm cuối cùng, kéo dài thăm thẳm. Con đường dưới chân rộng rãi, có thể chứa khoảng tám con tuấn mã đi song song. Gia Cát Minh Nguyệt cảm nhận được, con đường này có độ nghiêng, mặc dù không rõ ràng nhưng đúng là càng đi về phía trước càng dốc xuống. Hai bên vách đá khảm rất nhiều khoáng thạch phát sáng. Nam Cung Cẩm cạy một khối xuống, nghiên cứu xong thấy không có gì thú vị lại khảm trở lại.
Đi khoảng một nén nhang, phía trước sáng lên.
Cuối con đường là một quảng trường rộng lớn, sau quảng trường là một cổng thành vĩ đại. Thị vệ hai bên cổng thành nghe thấy động tĩnh, cảnh giác nhìn về phía bên này nhưng khi nhìn thấy người tới, đều kinh ngạc hô to: “Điện hạ! Là điện hạ!”
Không đợi Quân Khuynh Diệu nói câu gì, bốn người kia đã chạy đến trước cửa thành, đứng thành hình tứ giác, sau đó rút kiếm cắm xuống mặt đất, ngưng tụ kình khí, đem kình khí rót xuống mặt đất.
Mặt đất vốn không có gì đặc biệt đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, bốn tiểu quang cầu bay lên, bay đến trước mặt Quân Khuynh Diệu thì dừng lại, bốn tiểu quang cầu giống như sát nhập vào cái gì đó bên trong, dần dần biến mất. Tiếp theo, Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn một chiếc lồng ánh sáng gần như trong suốt xuất hiện. Chiếc lồng ánh sáng này từ phía trên chụp xuống, bao phủ toàn bộ hoàng thành trước mặt. Trước mặt Quân Khuynh Diệu, lồng ánh sáng mở ra một lỗ hổng vừa đủ cho bọn họ đi vào.
-Hết