Edit: thienbao95
“Chẳng lẽ đây chính là thiên lôi làm vô số cao thủ linh hồn đỉnh phong hồn phi phách tán, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.” Lâm Tề thiên kinh ngạc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, không biết nàng dùng phương pháp gì ngăn cản chi lôi hôm nay. Ở phía sau Gia Cát Minh Nguyệt, hắn không nhìn được gì, chỉ thấy chuôi trường cung phát ra màu sắc kỳ dị, trận pháp đặc hữu* hơi hơi lưu chuyển.
*đặc hữu: đặc biệt
Ở trên người Gia Cát Minh Nguyệt, Lâm Thiên Tề mơ hồ cảm giác được một cỗ khí thế bàng bạc mênh mông cuồn cuộn, ngay cả hắn cũng không thể chống lại, thậm chí muốn quỳ bái.”Thánh cấp, chẳng lẽ là thánh cấp!” Lâm Thiên Tề kích động nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, thiếu chút nữa quỳ gối xuống.
"Lão gia tử, thay ta giữ bí mật.” Gia Cát Minh Nguyệt biết trong lúc áp chế thiên lôi đã vô tình phát ra khí thế của Thánh cấp mà nàng đã vô tính che dấu, bị Lâm Thiên Tề nhìn ra manh mối, liền chớp mắt, hoạt bát nói.
“Được!” Lâm Thiên Tề kích động liên tục gật đầu, dáng vẻ giống như đối mặt với trưởng bối cung kính hẳn lên. Cũng may tất cả mọi người nhìn sét đánh đến trợn mắt há hốc mồm, không có nhìn thấy bộ dáng cung kính của Lâm Thiên Tề lúc này, nếu không đã sớm sợ hãi rụng cả răng. (LoL :v)
Vài đạo thiên lôi lại hạ xuống, thanh thế so với vừa rồi càng thêm kinh người, sau khi trải qua thiên lôi, vân khai vụ tán*, trong trang viên lúc này, hai người hoàn toàn bình yên vô sự. Trên người Gia Cát Minh Nguyệt không hề có một chút dấu vết bị sét đánh, ngay cả Lâm lão gia tử lúc trước bị thiên lôi đánh trúng cả người cháy đen, thần thái lúc này lại vô cùng phấn chấn, thương thế toàn thân đã khỏi hẳn, cả người tản ra một cỗ khí thế đồ sộ thản nhiên, làm người ta không tự chủ sinh lòng kính sợ.
*vân khai vụ tán: mây đen tản ra
“Đáng tiếc .” Gia Cát Minh Nguyệt ngầm thở dài, thiên lôi của Lâm Thiên Tề kém xa với thiên lôi lúc trước của Lăng Phi Dương, cái chuôi trường cung này trải qua thiên lôi rèn luyện, phẩm chất tự nhiên sẽ không bằng chủy thủ của nàng, bất quá so với trước kia vẫn có cách biệt một trời một vực.
“Thành công , thế nhưng thật sự thành công, Gia Cát Minh Nguyệt thật sự thay Lâm lão gia tử chặn thiên lôi! Hơn nữa thoạt nhìn không tốn chút sức lực nào.” Tất cả mọi người sợ ngây người, một lát sau mới phục hồi lại tinh thần, tất cả cao thủ linh hồn cấp vội vàng đi về phía hai người.
“Lão gia tử, chúc mừng tấn chức thánh cấp, Đan Lăng quốc chúng ta, từ nay về sau lại có thêm một vị cao thủ thánh cấp tọa trấn, thật đáng mừng!” Một lão giả chắp tay nói với Lâm lão gia tử, không đợi Lâm Thiên Tề đáp lời, liền quay đầu, hành lễ với Gia Cát Minh Nguyệt, nói, “Gia Cát tiểu thư không hổ là thế hệ trẻ nhân tài kiệt xuất của Đan Lăng quốc chúng ta, thiên lôi hôm nay có thể dễ dàng hóa giải, thật làm người xem khán phục, không biết Gia Cát tiểu thư có thời gian hay không, nếu có hãy đến Liễu gia ta ở lại mấy ngày, ta có không ít vấn đề muốn mời Gia Cát tiểu thư chỉ điểm.” Người này cũng đủ vô sỉ, thấy Gia Cát Minh Nguyệt có thể ngăn cản Thiên Lôi, đoán rằng hơn phân nửa là học được bí quyết từ Thanh tiên sinh, vì tương lai có thể thuận lợi tấn chức thánh cấp, cho nên đối với Gia Cát Minh Nguyệt vô cùng cung kính.
“Vô sỉ, quá vô sỉ , sống đến chừng này tuổi, cư nhiên ngay cả da mặt đều không cần.” Một gã lão giả khinh thường liếc mắt nhìn hắn một cái, trong lòng thầm mắng một câu.
“Gia Cát tiểu thư, nếu như có thời gian, cũng mời các vị đến Lạc phủ ở chơi vài ngày.” Một lão giả khác chấp tay hành lễ nói.
“Gia Cát tiểu thư, Lạc gia hắn cách nơi này đến ba trăm dặm, không bằng đến nhà của ta đi, nhà của ta gần hơn.” Có người đi đầu, các lão giả khác rốt cuộc cũng chẳng quan tâm mặt mũi, đem Gia Cát Minh Nguyệt vây vào giữa, thất chủy bát thiệt* hướng Gia Cát Minh Nguyệt nói ra yêu cầu, chánh chủ Lâm Thiên Tề hôm nay chán nản đứng ở một bên, Lâm Thiên Tề thấy vậy lắc đầu không thôi, chẳng qua cũng không trách được bọn họ, không phải ai cũng như hắn thoải mái đứng xem, tu luyện tới linh hồn cấp đỉnh phong, ai không e ngại thiên lôi thối thể, ai không bận tâm, hành động như vậy cũng hợp tình hợp lý.
* thất chủy bát thiệt: ồn ào huyên náo, nhiều người cùng nói
“Ầm ỹ cái gì ầm ỹ, không thấy Gia Cát tiểu thư vừa mới ngăn cản thiên lôi sao? Cãi nhau thành bộ dáng gì kìa, đã lớn tuổi như vậy, lại không biết liêm sỉ!” Lão giả lúc trước ở trong lòng thầm mắng rốt cuộc nhịn không được, hét lớn một tiếng, chờ tất cả mọi người đỏ mặt, yên tĩnh lại, mới ngoan ngoãn nói với Gia Cát Minh Nguyệt, “Tại hạ Trình Phương Bình, là người của Tử Tô Thành, hàn xá cách Lâm phủ chẳng qua chỉ có mấy bước, nếu Gia Cát tiểu thư không chê, có thể đến tệ phủ ở lại mấy ngày, để cho tại hạ được làm chủ nhà tận tình đón tiếp.”
“Vô sỉ!” Những người khác thiếu chút nữa ngất ngay tại chỗ, nếu không phải e ngại thân phận, thiếu chút nữa đi lên quần ẩu .
“Thực xin lỗi, ta có chút mệt mỏi, có gì nói sau.” Gia Cát Minh Nguyệt giả bộ mệt mỏi, tìm cách đi qua đám người đi đến cửa sau.
Mọi người không dám ngăn cản, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt rời đi, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đột nhiên dũng mãnh lao tới Lâm Ngữ Hàn, không phải mấy người Gia Cát Minh Nguyệt là bằng hữu của hắn sao? Chỉ cần hắn vào tay, sẽ có vài phần cơ hội.
“Ngữ Hàn, nếu ngày mai không có việc gì, đi đến nhà của ta ngồi một chút, cùng lão nhân chúng ta uống vài chén.”
"Được, được.”
“Tiểu tử, có rảnh đến nhà nhìn cháu gái của ta một chút, mấy hôm trước ngươi đáp ứng ta, lại không chịu đến, hừ!” Một hùng chưởng hung hăng chụp trên vai Lâm Ngữ Hàn.
“Dạ, được” Cả người Lâm Ngữ Hàn mệt mỏi , cố gắng tươi cười.
“Ngữ Hàn, thời còn nhỏ tiểu tử ngươi còn đi tiểu trên người ta, lão nhân ta hẹn ngươi ăn một bữa cơm, ngươi sẽ không từ chối chứ?”
“Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.”
. . . . . .
Phía sau, truyền đến tiếng cười gượng gạo của Lâm Ngữ Hàn, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt nhìn nhau cười.
Gần tối, hai chiếc xe ngựa lặng lẽ chạy ra Tử Tô Thành. Trên tường thành, Lâm Ngữ Hàn vẫy tay, trong mắt chan chứa nước mắt. Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt cứ như vậy lặng lẽ rời đi. Để lại cho bọn họ không ít phong ba. Nhóm lão hồ ly, hai mắt xám ngắt, sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ . Trong mắt của mấy lão hồ ly kia, đã coi bọn họ như cái bảo tàng to lớn.
Hai giờ trước, đoàn xe Lâm Ngữ Hào cũng lặng lẽ chạy ra Tử Tô Thành, đi đến trấn nhỏ xa xôi ở Tây Nam Đan Lăng quốc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cả đời này đều không có hi vọng trở lại Tử Tô Thành. Mà thân phận người thừa kế Lâm gia, không chút nào ngoài ý muốn rơi xuống trên người Lâm Ngữ Hàn, giờ nghĩ lại, thật giống như là một giấc mộng. Lâm Ngữ Hào luôn luôn chèn ép hắn, không chỉ một lần phái người ám sát hắn, hắn từng bị ép sát từng bước, không thở nổi. Hiện tại, chỉ trong một buổi chiều hôm nay, lại nghịch chuyển* lớn như vậy! Khát vọng nhiều năm qua, rốt cuộc đã thành sự thật.
*nghịch chuyển: đảo ngược
Lâm Ngữ Hàn biết, tất cả mọi chuyện đều là do Gia Cát Minh Nguyệt, tổ phụ nói đúng, có thể kết bạn với bằng hữu như vậy, là may mắn lớn nhất cả đời hắn, cũng là chuyện may mắn nhất của Lâm Thiên Tề, thậm chí là may mắn của toàn bộ Lâm gia.
“Minh Nguyệt, đi đường cẩn thận.” Nhìn chiếc xe ngựa đi càng ngày càng xa, trong đáy lòng Lâm Ngữ Hàn trịnh trọng nói.
Gia Cát Minh Nguyệt ngồi ở trong xe ngựa, xốc rèm cửa sổ lên, quay đầu nhìn lại. Trên tường thành Tử Tô Thành, người kia vẫn còn vẫy tay tạm biệt bọn họ, chiếc xe ngựa đi xa, người nọ dần dần biến thành một điểm đen.
Lâm Ngữ Hàn, chúc ngươi cả đời thuận lợi. Ở trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt cũng lặng lẽ chúc phúc. Lâm Ngữ Hàn từng bước gian nan đi tới, rốt cục có cục diện hôm nay, cũng không dễ dàng.
Xe ngựa càng đi càng xa, đến ban đêm, dừng chân ở một trấn nhỏ, tìm được một lữ điếm duy nhất trong trấn.
Tắm rửa xong, Gia Cát Minh Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy tinh thần có chút dao động. Đó là một loại cảm giác vi diệu, dường như muốn vỡ ra. Gia Cát Minh Nguyệt biết từ linh hồn cấp đến thánh cấp, đều không có cách nào triệu hoán ra ma sủng. Nàng biết, Ngạn Hống là vì an nguy của nàng, mới kiên quyết ngăn cản nàng triệu hoán. Chẳng qua, hiện tại tinh thần có dao động, có nghĩa là nàng có thể triệu hoán?
Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt vui vẻ, vội vàng đứng lên, tùy ý mặc áo khoác, trực tiếp mở cửa sổ đi ra ngoài, chạy đến sơn lâm*. Cũng không biết lần này sẽ triệu hoán ra ma sủng dạng gì. Nếu là quái vật lớn, tùy tiện triệu hoán ở lữ điếm, hậu quả tuyệt đối bi kịch.
*sơn lâm: rừng núi
Ở phụ cận sơn lâm tìm ra một bãi đất trống, Gia Cát Minh Nguyệt bắt đầu ngưng thần đọc chú ngữ.
Trải qua thiên lôi tẩy lễ, tinh thần không gian của Gia Cát Minh Nguyệt giống như đại địa*mênh mông rộng lớn vô ngần, tinh lực quay cuồng kịch liệt, giống như sóng biển điên cuồng vỗ bờ, huỳnh quang chớp động, tựa hồ giống như ngọc bích, tràn ngập sắc màu mê huyễn*. Ý thức Gia Cát Minh Nguyệt chìm vào bên trong không gian tinh thần, giống như một khối đá rơi vào mặt biển, nổi lên từng đợt gợn sóng mê người, Phù Quang Lược Ảnh* như ẩn như hiện, tinh điểm lấp lánh bao quanh, ẩn ẩn xuất hiện một hình thú kì dị, bên trong huỳnh quang trong suốt kia, có một thực thể vô cùng thần bí. Ở trong không gian thần bí khác, cũng chớp động ra sắc thái mộng ảo tương tự, khiến lòng người khao khát, say mê. Bỗng nhiên, bóng dáng của hình thú bay ra khỏi mặt nước, mang theo một tầng ánh sáng lóa mắt phóng lên cao.
*đại địa: mặt đất
*mê huyễn: mê hoặc+huyền ảo
*Phù Quang Lược Ảnh ( ai hỉu từ này thì comt cho ta biết nhé)
Mấy người Lăng Phi Dương ở trong lữ điếm, đều cảm giác được cỗ dị động này. Là ai? Mặc Sĩ Thần kinh ngạc, tinh thần dao động cường đại như thế, là ai đang triệu hoán ma sủng? Bọn họ không hẹn mà cùng đi đến phòng Gia Cát Minh Nguyệt. Thế nhưng trong phòng Gia Cát Minh Nguyệt không có ai, mở cửa sổ nhìn ra, bọn họ không chút suy tư nhảy ra ngoài cửa sổ. Dị động vừa rồi, nhất định là Gia Cát Minh Nguyệt tạo thành! Chẳng lẽ Minh Nguyệt lại triệu hoán ra ma sủng lợi hại? Trong lòng mọi người không khỏi kinh hỉ.
Mà lúc này ở trong rừng cây, trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt chấn động mãnh liệt, thành công!
Mở to mắt, chỉ thấy phía trên bầu trời đêm, một vầng sáng xẹt qua phía chân trời, làm toàn bộ đại địa mênh mong nhiễm một tầng tiên cảnh giống như trong mộng.
Không có xuất trướng thiên địa lôi động* phong vân biến sắc giống như Vẹt mập cùng Cự Phong, nhưng lần xuất trướng này, lại vô cùng rung động lòng người, làm người ta cả đời không thể quên, sẽ là dạng ma sủng gì, mới có thể kinh thiên như vậy.
*Lôi động: sấm chớp
Ma sủng? Ma sủng ở nơi nào? Gia Cát Minh Nguyệt vui sướng chờ mong nhìn phía trước, không có, cái gì cũng không có, lại nhìn xem phía sau, vẫn là cái gì cũng không có?
Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ xảy ra vấn đề, Gia Cát Minh Nguyệt ngưng tụ tinh thần lực, toàn lực thi triển Khai Thần Thuật, lại không cảm giác được một tia hơi thở ma sủng.
Chẳng lẽ triệu hồi thất bại? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, dị cảnh xa hoa vừa rồi, cùng tinh thần lực cường đại dao động, rõ ràng chính là xuất thế đặc hữu* của ma sủng, tuyệt đối không có thất bại, thế nhưng ma sủng bây giờ ở nơi nào?
*đặc hữu: đặc biệt
Minh Nguyệt: A? Ma sủng của ta đâu?
Ngươi đoán ngươi đoán ngươi đoán . . . . . Ma sủng ở nơi nào? Là ma sủng gì đây?
Hết chương 87