Edit: Gió
Rất nhanh, Mặc Sĩ Thần đã hoàn thành chú ngữ, lấy hắn làm trung gian, một đạo tinh thần lực liên hệ được tạo lên giữa Thực Kim Nghĩ vương và Tiết Tử Hạo, đối mặt với sự tồn tại của Tiểu Nhục Hoàn, nó không dám kháng cự, triệu hoán vừa hoàn thành, liền giống như tuấn mã, đạp sáu cái vó sắt đỏ rực như lửa chạy tới bên cạnh Tiết Tử Hạo cọ cọ sát sát, vô cùng thân thiết. Mặc Sĩ Thần vui sướng hài lòng nghĩ, Thực Kim Nghĩ vương trở thành tọa kỵ của Tử Hạo, sau này, bọn họ có tới sa mạc cũng không sợ những Thực Kim Nghĩ khác nữa.
“Tiểu Nhục Hoàn sao ngươi không ra tay sớm một chút?” Đoan Mộc Huyên trừng mắt nhìn Tiểu Nhục Hoàn hỏi.
“Ta, ta mải ăn, không để ý, hì hì. Lần sau, ta sẽ không bao giờ như vậy nữa.” Tiểu Nhục Hoàn ngượng ngùng gãi đầu.
Không ai thốt lên được lời nào, đã từng thấy người ăn nhiều, nhưng ăn uống chuyên chú như thế này, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Đúng lúc đó, trên cơ thể Đại vu y đột nhiên hiện lên một đạo quang mang màu nâu đen, giống như một bức họa bay lên không trung, bầy Thực Kim Nghĩ đang an tĩnh đột nhiên rối loạn, những Kiến vệ to lớn đang quỳ trên mặt đất cũng điên cuồng phát ra những tiếng hý dài.
“Ngươi đã làm gì?” Trực giác của Lăng Phi Dương cho rằng A Luân đang gây rối, trừng mắt nhìn hắn.
“Không phải ta, không phải ta…” A Luân kinh hoảng đến mức ngã nhào xuống đất.
“Không phải hắn.” Gia Cát Minh Nguyệt nói, nhìn tất cả Thực Kim Nghĩ đang vội vàng chui xuống dưới cát, mạnh mẽ di chuyển về phía Nam, trên mặt cát chỉ còn thấp thoáng những đợt sóng vàng.
“Là thần linh chủng, là thần linh chủng của Đại vu y.” Trong đầu A Luân linh quang chợt lóe, vội vàng giải thích.
“Hả?” Gia Cát Minh Nguyệt liếc hắn một cái.
“Đại vu y lo Tần gia sẽ trở mặt, hạ thủ với hắn, cho nên đã hạ thần linh chủng lên người lão tổ tông Tần gia, một khi hắn chết, những con Thực Kim Nghĩ này sẽ thay hắn báo thù.” A Luân nhanh chóng nói.
“Ngươi nói, bọn chúng đi tìm lão tổ tông Tần gia?” Hai mắt Gia Cát Minh Nguyệt sáng lên, đang suy nghĩ làm sao để báo thù thì một cơ hội lớn đưa tới tận cửa, cho dù Tần Thương Hải lợi hại tới mức nào đi nữa, nhưng đối mặt với bầy Thực Kim Nghĩ đông đảo, Kiến vệ to lớn, phòng ngự còn mạnh hơn cả Địa giáp thú, sợ rằng cũng phải bó tay.
“Tất cả mọi người đợi ở đây, chỗ nào cũng không được đi. Phi Dương, chúng ta đi.” Gia Cát Minh Nguyệt ôm lấy Tiểu Nhục Hoàn, gọi Lăng Phi Dương.
“Được.” Lăng Phi Dương gật đầu.
Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần cũng muốn đi nhưng nghĩ tới thực lực của mình bây giờ, sợ rằng chỉ liên lụy đến Minh Nguyệt nên lại thôi.
Gia Cát Minh Nguyệt đang định triệu hoán Cự Phong lại nghe thấy A Luân nói:
“Chủ nhân, có thể cưỡi Thực Kim Nghĩ.”
“Cũng được.” Gia Cát Minh Nguyệt có chút bài xích, nhưng nghĩ lại lộ trình quá dài, lại thêm bão cát như thế này, Cự Phong chắc sẽ mệt chết mất, dùng bọn chúng thay thế có thể tiết kiệm không ít sức lực, mặc dù trong lòng có cảm giác hơi kỳ lạ, nhưng chí ít, bề ngoài của bọn chúng so với thiên lý thần câu còn thần tuấn hiếm thấy hơn. (*)
(*) Giải thích chỗ này một chút: Thiên lý thần câu hay thiên lý lương câu đều chỉ những con ngựa khỏe mạnh, ngày phi ngàn dặm. Nói chung là bé khỏe bé đẹp. Còn chị đại nhà ta bài xích TKN vì chúng nó xấu chăng? =)))))
Dưới mệnh lệnh của Tiểu Nhục Hoàn, một đám “thiên lý mã” đen xì nhanh chóng xuất hiện, vội vàng chở Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương bay về phía Đại Dụ thành.
Lúc này, Lăng Phi Dương mới phát hiện, sáu “vó ngựa” này đều bay giữa không trung, tốc độ nhanh vô cùng, hơn nữa còn rất vững vàng, không cảm giác được một chút xóc nảy nào, so với cưỡi ngựa bình thường còn thoải mái hơn.
Lúc này, Đại Dụ thành đang được bao phủ trong bóng tối cuối cùng trước khi trời sáng.
Tần Thương Hải ngồi ở từ đường, ánh mắt nhìn chăm chú về phương xa thật lâu. Đại vu y đã động thủ, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt chắc chắn không thể sống sót trở về, Tinh huyễn thủ hộ cũng trở thành đồ của Tần gia hắn. Tinh huyễn trên người Gia Cát Minh Nguyệt có thể phát ra thất thải quang mang, vậy thì chắc chắn không chỉ có một cái, cộng thêm chiếc nhẫn trên tay hắn, vậy là, chỉ còn thiếu hai cái cuối cùng. Chỉ cần tìm được hai cái kia, Tần gia hắn sẽ lần nữa quật khởi, đứng ở đỉnh cao của đại lục này, khiến cho vạn dân thiên hạ phải thần phục bọn hắn.
Tần Thương Hải ôm mộng đẹp, chờ Đại vu y truyền tin tốt tới, nhưng trong lòng luôn có một loại cảm giác bất an vô hình: “Già rồi, thật dễ kích động.” Tần Thương Hải mỉm cười, tự an ủi bản thân mình.
“A…” Trong phut, một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
“Đó là cái gì? Trời ơi, đó là cái gì vậy?”
“Cứu mạng, cứu mạng, a a a…”
“Nhanh lên, dùng lửa đốt, nhanh cầm đuốc đến đây!”
…..
Sau đó, là một mảnh ồn ào, huyên náo, hỗn loạn, hoảng sợ….
Kinh hoảng giống như bệnh dịch nhanh chóng lan ra, Tần phủ sâm nghiêm loạn thành một đoàn, tiếng kinh hô, tiếng kêu gào thảm thiết không ngừng vang lên, khiến cho người dân Đại Dụ thành sợ như sợ sư tử hổ báo không dám tùy tiện đến gần.
Tần Thương Hải bay lên cao, đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy mấy đạo kim sắc như đại hồng thủy không ngừng trút xuống Tần phủ, đi qua chỗ nào, chỗ ấy đến một ngọn cỏ cũng không còn.
“Thực Kim Nghĩ, Đại vu y, hắn, hắn lại dám phản bội ta?” Tần Thương Hải sợ ngây người.
“Người đâu, người đâu.” Một gã nam tử quần áo xốc xếch vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng, kêu to, gọi hạ nhân, nhưng lúc này, tất cả mọi người chỉ lo hốt hoảng chạy trối chết, ai còn để ý đến hắn nữa?
Gã nam tử hoảng sợ, vấp vào ngưỡng cửa, một làn sóng vàng từ trong phòng tuôn ra, tức thì bao phủ cả người hắn, dòng lũ đi qua, không để lại chút dấu vết nào.
Trong hoa viên, trong hành lang, chỉ cần nơi nào cơn lũ màu vàng đi qua, tất cả động thực vật nơi ấy, kể cả con người, đều bị cắn nuốt sạch sẽ.
Những hạ nhân, hộ vệ, thấy tình hình không ổn, vội vàng lao ra khỏi phủ, con cháu, đệ tử Tần gia luôn sống trong nhung lụa, mờ mịt, luống cuống, không biết phải làm sao, bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới một Tần gia xưng bá Đại Dụ thành, đến hạ nhân cũng muốn làm gì thì làm, lại gặp phải hiểm tình như thế này, hoàn toàn không biết nên đi nơi nào, chỉ biết hoảng sợ, chạy tán loạn khắp nơi.
Toàn bộ dân chúng Đại Dụ thành đều nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết, tiếng hỗn loạn truyền ra từ Tần phủ, nhưng không ai dám đến gần, ngay cả thành vệ quân cũng tránh rất xa. “Không biết là ai xông vào Tần phủ, nhìn tình hình này, chắc lai lịch cũng không nhỏ, ai ôi, có lẽ ngày mai, Đại Dụ thành lại là một mảnh gió tanh mưa máu, hy vọng bọn họ có thể tiêu diệt Tần gia, được vậy thì thật tốt biết bao, như vậy thì tất cả mọi người đều có thể an ổn sống qua ngày.” Mọi người vừa lo lắng vừa trông chờ nghĩ.
“Lão gia, chạy mau.” Một gã hộ vệ vung trường đao, kình khí dâng lên cuồn cuộn, đuổi đợt sóng Thực Kim Nghĩ đã dâng tới tận mắt, hướng về phía Tần Định Phương hô to một tiếng. Đây là tử sĩ gia tộc bồi dưỡng từ nhỏ, có thể vì an toàn của chủ nhân mà hy sinh hết thảy.
Tần Định Phương gật đầu một cái, đang định rời đi, đã nhìn thấy một đạo kim quang giống như suối nguồn từ dưới đất chui lên, theo chân tên hộ vệ kia vọt về phía trước, chỉ trong nháy mắt, một bộ xương khô hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt, sau đó ầm ầm sụp đổ, tiếp sau đó, trước mắt hóa thành một mảnh hư vô.
Tần Định Phương hoảng hốt, đột nhiên xoay người chạy về phía hậu viện, đồng thời lớn tiếng hô: “Về hậu viện, tất cả chạy vào cấm địa.”
Nghe được tiếng hô của hắn, tất cả mọi người liều chết chạy như điên về phía từ đường cũ nát, nhưng đối mặt với sóng triều kim sắc không một kẽ hở, mấy người có thể thoát được?
Tiếng kêu thảm thiết vẫn còn tiếp tục, nhưng càng ngày càng nhỏ. Khi Tần Định Phương đến từ đường, đã có mười mấy con cháu trực hệ đang run rẩy trốn bên trong, trong đó hơn một nửa là lão ấu phụ nho*, bộ tộc Tần thị đã từng chi phồn diệp mậu**, nhân đinh hưng vượng, dưới tập kích điên cuồng của Thực Kim Nghĩ, chỉ còn lại có mấy người như vậy. Cho dù dựa vào những tử sĩ liều chết bảo vệ, những người có thể kịp thời chạy tới chỗ này cũng không còn tới một phần mười.
(*) Lão ấu phụ nho: Người già, trẻ nhỏ, phụ nữ, người đọc chữ (không có võ vẽ gì cả).
(*) Chi phồn diệp mậu: Cành lá tốt tươi. Dịch vào trong truyện như vậy không hay lắm nên mị để cả. :3
Không ai có thể ngờ tới, Tần gia đã từng là trọng trấn hùng cứ phía Bắc Đan Lăng quốc, lại có thể rơi vào tình cảnh này, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Bầy kiến vàng từ bốn phương tám hướng vọt tới từ đường, đi qua nơi nào, nơi đó lại vang lên những tiếng hét thảm thiết, không cần nói, tất cả mọi người đều hiểu, trong Tần phủ, sợ rằng, không còn một người nào.
“Đại vu y, tên khốn kiếp này, ta muốn tiêu diệt cả tộc ngươi.” Trên không trung, Tần Thương Hải một tay cắp hai đứa nhỏ Tần gia, một tay khởi tụ kình khí, kình khí như đao bổ xuống bầy kiến màu vàng, trong tiếng nổ ầm vang, những Thực Kim Nghĩ bị kình khí bổ trúng đều mất mạng, nhưng còn vô số, vô cùng, vô tận Thực Kim Nghĩ đang hướng về phía này.
“Dưới bài vị tổ tiên có mật thất, đi, đi mau.” Tần Định Phương hướng về những con cháu không có khả năng chống cự trong tộc, hét lớn. Người trong tộc còn chưa kịp định hồn vội vàng chạy về phía sau.
Tần Định Phương quay đầu lại, dốc toàn lực đánh ra một quyền, lại một quyền nện xuống mặt đất, rất nhiều Thực Kim Nghĩ chết dưới kình khí cường đại của hắn, nhưng vẫn còn vô số Thực Kim Nghĩ đang trào ra.
Đột nhiên, hắn dừng thân, vô số đạo kim sắc nhỏ bé xuyên thủng mặt đất chui lên, sau đó hợp lại với nhau thành một đạo lớn.
“Lão tổ tông …” Tần Định Phương gào to một tiếng, ngã xuống trước mặt Tần Thương Hải, sau đó, dần dần biến mất.
“Xong rồi, xong rồi, Tần gia kết thúc thật rồi.” Tần Thương Hải rơi xuống đất, vẻ mặt buồn bã, đau thương. Đối mặt với bầy kiến như sóng triều đỉnh lũ, dù thực lực của hắn có mạnh đến đâu, cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình, không thể cứu được nhiều người trong tộc như vậy. Trốn, đương nhiên là hắn có thể trốn, nhưng trừ hắn, mấy người có thể chạy thoát, hắn có thể mang đi mấy người? Hắn nhìn Tần gia lưu giữ, truyền thừa ngàn năm cứ như vậy bị hủy trước mắt mình.
“Đại vu y, ta nhất định sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn!” Vành mắt Tần Thương Hải như muốn rách ra, ngửa mặt lên trời gào thét.
“Ngươi không còn cơ hội này nữa, hắn đã chết.” Thanh âm của Gia Cát Minh Nguyệt vang lên. Theo bước chân của nàng, bầy kiến tập trung dày đặc, rối rít nhường đường. Lúc này, cả Tần phủ là một mảnh tĩnh mịch, mặc dù không có máu chảy thành sông, thây phơi khắp chỗ, nhưng ngược lại, càng làm cho người ta cảm thấy áp lực và nặng nề hơn. Mặc dù rất hận Tần gia, nhưng trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt vẫn có chút ưu phiền.
“Ngươi giết hắn?” Tần Thương Hải kinh ngạc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt không trả lời, mặc dù Đại vu y không phải do chính tay nàng giết, nhưng cũng có liên quan đến nàng.
“Những thứ này đều là ngươi làm, là ngươi phá hủy Tần gia ta?” Nếu như ánh mắt có thể giết người, vậy thì lúc này, ánh mắt oán độc, cừu hận của Tần Thương Hải đã đủ giết Gia Cát Minh Nguyệt một nghìn, một vạn lần.
“Không, là ngươi làm, Tần gia là bị hủy trong tay ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt lắc đầu, “Đại vu y sợ ngươi hạ thủ với hắn, cho nên đã hạ thứ gì đó lên người ngươi, chỉ cần hắn chết, những Thực Kim Nghĩ này sẽ thay hắn báo thù.”
Tần Thương Hải ngây dại, hóa ra tất cả, đều là mình làm mình chịu. Nhưng nếu không có Gia Cát Minh Nguyệt, mình cần gì phải tìm tới Đại vu y, nếu không phải vì nàng, sao tộc nhân của mình có thể chết thảm như vậy.
“Không, là ngươi, là ngươi hại chết người trong tộc của ta, là ngươi diệt Tần gia ta, là ngươi, là ngươi, ta muốn giết ngươi.” Tâm trí Tần Thương Hải rơi vào cuồng loạn, tựa như nổi điên, xông về phía Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt lắc đầu một cái, lúc này chỉ cảm thấy Tần Thương Hải thực sự đáng thương lại đáng trách.
Hơn mười mấy con Kiến vệ thần tuấn, lực lưỡng vọt lên đón đầu Tần Thương Hải, trên mặt đất, vô số Thực Kim Nghĩ cũng mọc ra cánh, giống như một trận lốc xoáy màu vàng bao vây Tần Thương Hải. Gia Cát Minh Nguyệt thầm niệm chú ngữ triệu hoán Cự Phong, đồng thời rút chủy thủ, Lăng Phi Dương đã rút Phá Sát kiếm ra từ lâu, hai người sóng vai mà lên. Bọn họ cũng biết, hôm nay, bọn họ và Tần gia nhất định không chết không thôi, nếu để cho Tần Thương Hải tẩu thoát, hậu hoạn vô cùng.
Chủy thủ lấp lánh tinh quang, Phá Sát kiếm tràn đầy sát ý, hai cỗ khí thế khổng lồ từ trong cơ thể xuất ra.
“Thánh cấp!” Trong lòng Tần Thương Hải hỗn loạn, rùng mình một cái, những tưởng rằng, thực lực hai người Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương cao nhất cũng chỉ là bán thánh mà thôi, không nghĩ tới lại là Thánh cấp toàn phần.
Đáng tiếc, bây giờ biết cũng đã muộn. Đối mặt với lực phòng vệ kinh người của Kiến vệ, Thực Kim Nghĩ bay đầy trời rải đầy đất, cùng với hai Thánh cấp cao thủ vây công, trong lòng Tần Thương Hải chấn động kịch liệt, đành phải liên tiếp lui về phía sau.
“A…” Tần Thương Hải hét lên một tiếng thảm thiết, tay phải mang chiếc nhẫn Tinh huyễn thủ hộ bị Phá Sát kiếm chặt đứt, ngực cũng rách ra, máu tươi bắn tung tóe, cơ thể bị lợi trảo của Cự Phong chụp một cái, nặng nề bay ra xa, trong miệng phun ra mấy ngụm máu tươi, khuôn mặt cứng đơ như xác ướp, xám ngoét như người chết.
Lăng Phi Dương dùng trường kiếm khều chiếc nhẫn lên, ra sức lau, sau đó mới đưa cho Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt cảm nhận được rõ ràng hai Tinh huyễn thủ hộ trên người mình truyền đến dao động linh lực, nhận lấy chiếc nhẫn, chậm rãi đeo lên ngón tay. Chiếc nhẫn đơn giản, tự nhiên phát ra ánh sáng mông lung, huyền ảo, cùng lúc đó, sóng linh lực giữa hai kiện Tinh huyễn thủ hộ trên người cũng trở nên mãnh liệt dị thường, dường như có một cỗ lực lượng thần kỳ đang rót vào giữa chiếc nhẫn.
Đột nhiên, quang mang vỡ tung, một tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên, chiếc nhẫn bể nát, vỡ thành vô số mảnh nhỏ, hóa thành tro bụi, theo gió bay đi.
“Sao lại như vậy?” Gia Cát Minh Nguyệt ngây dại, Lăng Phi Dương cũng mơ hồ.
“Ha ha ha, giả, là giả, hóa ra, bảo bối chúng ta bảo vệ trăm năm qua là giả, ha ha ha.” Tần Thương Hải bị trọng thương cũng ngây ngẩn của người, một lúc lâu sau mới phát ra những tiếng cười điên cuồng tràn đầy bi thương và không cam lòng, cười đến mức mặt đầy nước mắt, Tần gia bọn họ rước lấy họa diệt tộc, nhưng thật không ngờ tới, Tinh huyễn thủ hộ trong tay mình lại là giả, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần, càng thêm bi phẫn.
“Không, không đúng, nhất định là bọn họ đã đánh tráo, nhất định là bọn họ, nhất định là bọn họ, đê tiện, ta muốn giết bọn họ, ta muốn giết bọn họ.” Tần Thương Hải điên cuồng gào thét, phi thân lên cao, bóng dáng như cầu vồng (hồng 虹, chớp mắt lao về phía Bắc. Nhưng chưa chạy được bao xa, đã bị mấy con Thực Kim Nghĩ khổng lồ bao vây. Thân bị trọng thương, tâm trí lại điên loạn, Tần Thương Hải cứ như vậy bị Thực Kim Nghĩ cướp đi tính mạng, cao thủ nổi danh cùng thời với Thanh tiên sinh, biến mất từ đây.
“Chúng ta đi thôi.” Gia Cát Minh Nguyệt nhớ lại những lời Tần Thương Hải vừa nói, có chút nghi hoặc. Chiếc nhẫn là giả, không phải là Tinh huyễn thủ hộ. Tần Thương Hải nói bị bọn họ đánh tráo. Vậy bọn họ là ai? Là ai đã đánh tráo Tinh huyễn thủ hộ? Tần gia vốn có Tinh huyễn thủ hộ thật nhưng đã bị người khác đánh tráo sao? Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ, nhưng không có bất kỳ manh mối nào.
“Những người đó…” Lăng Phi Dương chỉ về phía từ đường.
“Không cần để ý tới bọn họ.” Gia Cát Minh Nguyệt lắc đầu một cái, không phải nàng không muốn diệt trừ tận gốc, mà là nàng biết, không cần nàng động thủ, những người khác cũng sẽ không bỏ qua cho người của Tần gia.
Tiểu Nhục Hoàn ra lệnh, tất cả Thực Kim Nghĩ lặng lẽ rút đi, trở lại sa mạc thuộc về bọn chúng. Tần phủ đã từng phong quang vô hạn lần nữa rơi vào tĩnh mịch.
Nhận được tin tức này, thành chủ sợ đến ngồi phịch xuống đất, Tần gia, đây là gia tộc cổ xưa đã cắm rễ mấy ngàn năm ở Đại Dụ thành, trong một đêm biến mất không còn một mống, hắn nên bẩm báo thế nào với Hoàng thượng đây. Ngay sau đó, dưới lệnh của thành chủ, thành vệ quân tiến hành rải thảm lục soát, không bỏ sót bất kỳ một xó xỉnh nào, từ trong mật thất từ đường lại tìm được kho vũ khí đủ để chống lại mấy quân đoàn mà Tần gia đã chuẩn bị nhiều năm.
Đây là cái gì? Đây chính là mưu phản! Thành chủ lúc này mới yên lòng, tìm được chứng cớ xác thực chứng minh Tần gia mưu phản, vậy là ổn rồi!
Rất nhanh, lệnh truy nã Tần gia được phát ra tất cả các thành thị của Đan Lăng quốc, còn treo thưởng đối với một số nhân vật trọng yếu trong tộc, nhiệm vụ này cũng xuất hiện trong công hội dong binh, nhưng thực ra, những người này, đã không một ai còn sống trên thế gian, những nhiệm vụ này đã định trước, vĩnh viễn không ai có thể hoàn thành. Quả nhiên như Gia Cát Minh Nguyệt dự đoán, những người còn sót lại của Tần gia, cho dù chạy ra ngoài cũng bị người của Đại Dụ thành báo quan bắt lại. Thậm chí có người, không đợi thành vệ quân đến, đã bị quần ẩu đến chết. Người Tần gia luôn diễu võ giương oai, khi nam phách nữ*, có tay người nào còn sạch sẽ. Ngay cả lão phụ thoạt nhìn mặt mũi hiền lành, cũng là một người nhẫn tâm, độc ác, động một chút là đem nha hoàn còn sống đánh cho đến chết. Ngay cả tiểu hài tử từ nhỏ cũng đã được giáo dục bọn họ là cao nhân nhất đẳng, tài trí hơn người, lúc nào cũng cao hơn người khác một bậc, tôi tớ, dân chúng đều là mệnh cỏ rác. Bọn họ sống trong cao vị nhiều năm, đã sớm không coi bách tính bình dân là người. Bây giờ, cũng không thể trách mọi người ra tay tàn nhẫn.
(*) Khi nam phách nữ: Ức hiếp đàn ông, cưỡng hiếp phụ nữa.
Tần gia diệt vong, Đại Dụ thành chìm trong đại dương hoan nhạc*, tiếng pháo vang đinh tai nhức óc ba ngày liền.
(*)Hoan nhạc: Sung sướng, vui mừng, rộn rã.
Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt lặng lẽ rời khỏi Đại Dụ thành, tiến về Tuyên Vũ quốc, bọn họ muốn đi Thánh điện báo tin.
Một thời đại mới hưng thịnh và rực rỡ sắp bắt đầu!