La quản sự hơi xấu hổ, nhưng vì nhiệm vụ nên cũng không dám dây dưa, lẽo đẽo theo sau: “Vạn đoàn trưởng, lần này thu hoạch thế nào?”
Vạn Nam lạnh lùng nhìn hắn nói: “Thu hoạch không lớn lắm, có mấy đoàn viên bị thương. Nếu Thánh Điện các ngươi phái mấy tên Lăng Đầu Thanh* như lần trước đến lịch luyện thì tốt nhất nên trở về đi. Nếu không, hiến mạng nơi này cũng có chút thua lỗ.”
(*) Lăng Đầu Thanh: chỉ những người làm việc không có đầu óc, không suy xét trái phải, không nghĩ đến hậu quả, chữa lợn lành thành lợn què.
La quản sự ngượng ngùng nói: “Lần này, chúng ta cử tới đều là tinh anh …”
“Tinh anh? Hừ!” Vạn Nam cười khẩy một cái, bỏ đi, không thèm để ý đến hắn nữa.
Gia Cát Minh Nguyệt thầm kinh ngạc, với địa vị của Thánh Điện ở đại lục, đừng nói đến một dong binh đoàn không tên tuổi như Vĩnh Dạ, cho dù là dong binh đoàn cấp S Thần Thoại nhìn thấy cũng không thể có thái độ như vậy. Chí ít cũng nên làm bộ khách khí nói vài câu mới đúng chứ!
“Mấy năm trước, La quản sự và Vạn Nam đã từng gặp nhau. Lần đó, La quản sự cũng dẫn đội đi làm nhiệm vụ, bị ma thú bao vây. Nếu như không phải Vạn Nam và dong binh đoàn Vĩnh Dạ ra tay trợ giúp, e rằng, không còn ai sống sót trở về. Cho nên đối với những người được gọi là tinh anh Thánh Điện như chúng ta, dong binh đoàn Vĩnh Dạ không thèm để vào mắt.”
Nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Gia Cát Minh Nguyệt, Chúc Thần Thư cười khổ một cái giải thích, dường như, cũng là đang tự giễu chính mình. Thực ra, Chúc Thần Thư cũng coi thường những kẻ dựa vào quan hệ để vào Thánh điện. Nhưng hắn cảm thấy bọn Gia Cát Minh Nguyệt tuyệt đối không tầm thường như bề ngoài. Cho nên, hắn nguyện ý trò chuyện cùng Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt hiểu ra, chắc là lần trước gặp dong binh đoàn Vĩnh Dạ, La quản sự cũng mang theo một đám quần là áo lượt. Nhưng kẻ ăn chơi trác táng đó có sức chiến đấu mới là lạ. Chẳng trách bị người khác khinh thường!
Nhìn dáng vẻ của La quản sự, Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo cười hắc hắc nói: “Dong binh đoàn này đúng là không tệ. Nhìn bộ dạng của La quản sự kìa, đáng đời.”
“Hừ! Người ta có thực lực nên mới có cái mà lo lắng. Những kẻ đi cửa sau sợ rằng cả đời cũng không có cơ hội phấn khích như vậy.” Lộ Xảo Xảo khoanh tay liếc Gia Cát Minh Nguyệt một cái, lạnh lùng nói.
Gia Cát Minh Nguyệt trợn trắng mắt, đối với nữ nhân thần kinh không ổn định như thế này, nàng mặc kệ. Nhằm vào mình chỉ vì mình tiến vào nhờ quan hệ sao?
Đúng lúc này, Vạn Nam đang đi nhanh đột nhiên dừng lại, mắt lóe lên một cái, nhìn thẳng vào Gia Cát Minh Nguyệt.
“Nhìn cái gì, chưa nhìn thấy mỹ nữ bao giờ à?” Mặc Sĩ Thần đứng bên cạnh lẩm bẩm. Sao người này có thể nhìn chằm chằm như vậy? Nhìn Minh Nguyệt làm gì?
Vạn Nam cau mày, nhìn chằm chằm Gia Cát Minh Nguyệt một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Gia Cát Minh Nguyệt?”
Gia Cát Minh Nguyệt ngây người, hàng này biết mình: “Sao ngươi biết tên ta, ngươi là ai?”
Vạn Nam cười ha ha, bước tới: “Thế nào, đã quên ta rồi sao? Chúng ta đã từng gặp nhau ở Băng Phong cốc. Ngày đó thật là cảm ơn các ngươi.”
“Băng Phong cốc?” Gia Cát Minh Nguyệt cau mày suy nghĩ một lúc lâu vẫn không nhớ ra Vạn Nam trước mặt là người nào. Chẳng lẽ là dong binh đoàn có mặt trong đêm ma thú công kích? Nhưng hôm đó có nhiều dong binh đoàn lắm a. “Ngại quá, ngày đó quá nhiều người, ta không nhớ rõ lắm.”
“Ha ha ha ha.” Vạn Nam cười to, “Ngài là quý nhân, hay quên cũng là chuyện bình thường. Nhưng ta nhớ rõ các người.”
Người xung quanh lúc trước còn kinh ngạc về thái độ của Vạn Nam đối với Thánh Điện, bây giờ, tròng mắt đều muốn rơi ra ngoài vì thái độ của hắn đối với Gia Cát Minh Nguyệt. Đây là người mà ngay cả Thánh Điện và La quản sự hắn cũng không để vào mắt sao? Lại bị bọn Gia Cát Minh Nguyệt làm lơ, vẻ mặt còn giống như đây là chuyện hiển nhiên.
“Các ngươi kim… Dong binh đoàn Kim tệ cuồn cuộn…” Vạn Nam không nhịn được mắng một câu, “Con mẹ nó cái tên! Lần này các ngươi cũng tới nhận nhiệm vụ của dong binh sao?”
“Không. Bây giờ, chúng ta là người của Thánh Điện.” Gia Cát Minh Nguyệt nói.
“Ha… Ra là vậy.” Vạn Nam nhớ lại thái độ vừa rồi của mình với Thánh Điện, có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, “Vậy lần này đội ngũ Thánh Điện đưa theo là đội các người hả?”
“Khụ, khụ.” Gia Cát Minh Nguyệt còn chưa lên tiếng, La quản sự đã ho nhẹ hai tiếng, chứng minh sự tồn tại của mình, “Bọn họ là người của Tu Vũ điện Thánh Điện chúng ta, là đội lần này La mỗ mang theo.”
Vạn Nam không thèm liếc La quản sự lấy một cái, mở to mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt: “Với thực lực của các người… Sao lại phải vào đoàn xiếc Tu Vũ điện?”
Hắn lăn lộn trong giới dong binh gần một đời người, đương nhiên hiểu rõ hình thức tổ chức trong Thánh Điện, hiểu rõ thực lực của Tu Vũ điện. Nói trắng ra, Tu Vũ điện là một thùng rác. Vào đó, nếu không phải mấy người thực lực kém cỏi thì cũng là lũ con nhà giàu quần là áo lượt. Sao bọn Gia Cát Minh Nguyệt lại bị phân vào đó?
Gia Cát Minh Nguyệt có chút bất đắc dĩ nói: “Có một số nguyên nhân…”
Vạn Nam là người từng trải, vừa nghe xong lời của Gia Cát Minh Nguyệt, lập tức hiểu ngay, sợ rằng trong này có ẩn tình gì đó. Hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy người vây quanh càng lúc càng đông.
“Nếu ngươi có chuyện gì cứ tới thẳng doanh địa tìm ta. Người khác ta không gặp nhưng Gia Cát Minh Nguyệt nhất định phải gặp. Ngươi có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào, ta lúc nào cũng cung kính chờ đợi!” Vạn Nam cười một tiếng, “Đội chúng ta còn có mấy người bị thương, ta trở về trước. Nhớ, nhất định phải tới đó!”
Thấy Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu đáp ứng, hắn mới dẫn người rời đi.
Người của dong binh đoàn Vĩnh Dạ đi rồi, xung quanh trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Sắc mặt của mọi người đều có chút kỳ dị, đặc biệt là người của Thánh Điện, ánh mắt của mọi người đều mang theo vài phần hoang mang, khó hiểu.
Sắc mặt của La quản sự có chút khó coi. Hắn thế nhưng lại bị Vạn Nam cho ăn bánh bơ từ đầu đến cuối.
“Còn đứng đó làm gì? Các ngươi đã làm xong việc của Tu Vũ điện chưa? Còn không mau làm đi!” La quản sự quay sang Gia Cát Minh Nguyệt gầm nhẹ.
Gia Cát Minh Nguyệt bĩu môi, không thèm để ý đến hắn, xoay người đi về lều.
Nhìn bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt Chúc Thần Thư lóe lên một tia kinh ngạc. Hắn vẫn luôn cảm thấy Gia Cát Minh Nguyệt không đơn giản, nhưng không nghĩ tới ngay cả đội trưởng dong binh đoàn Vĩnh Dạ cũng kính trọng nàng như vậy. Rốt cuộc, ở Băng Phong cốc đã xảy ra chuyện gì?
Lộ Xảo Xảo đứng bên cạnh, thấy Chúc Thần Thư nhìn chằm chằm Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt lóe lên sự oán độc. Nàng hiểu lầm Chúc Thần Thư có tình ý với Gia Cát Minh Nguyệt.
Bố trí xong toàn bộ doanh địa, trời đã tối đen. Lửa trại đã dấy lên, chiếu sáng cả một vùng.
Bọn Gia Cát Minh Nguyệt bị phân vào doanh địa góc Tây Bắc. Đây là vị trí kém nhất trong doanh địa, thưởng không tới phiên mà chạy trốn cũng không tới lượt.
Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên hiểu chuyện này có ý gì nhưng cũng chỉ cười nhạt, hiện tại ngay cả ma thú loại nào còn không biết, chưa gì các người đã nghĩ đến truyện tranh công. Đến lúc đó gặp phải ma thú cường hãn, ta xem các ngươi sẽ làm thế nào!
Không lâu sau, suy nghĩ của Gia Cát Minh Nguyệt liền được chứng thực.
Nửa đêm, muỗi và những ma thú nhỏ có thói quen hoạt động ban đêm bắt đầu xuất hiện. Mặc dù xung quanh doanh địa đã được vẩy một tầng luyện kim dược thủy, nhưng dược tính không đủ để ngăn cản bọn chúng. Trong doanh địa không ngừng vang lên những tiếng vỗ bôm bốp.
“A, có cho người ta ngủ không đây, ta sắp phát điên rồi.” Người nào đó tự phát mình đến sưng cả mặt, bực mình hét lên.
“Chuột, a có chuột!” Một thiếu nữ vừa mới đi ngủ ôm chặt áo khoác hoảng sợ lao ra ngoài. Một con chuột Huỳnh Hỏa nhỏ hơn con mèo một chút đang ngậm một miếng thịt khô chưa ăn hết nhảy lên nóc lều, gây nên một trận hét đinh tai nữa. Cho dù đối mặt với ma thú cường hãn, nàng cũng không hoảng sợ, nhưng đối với loại ma thú nhỏ đầy lông lá lại cảm thấy sợ hãi và ghê tởm.
Không ít người thật vất vả mới ngủ được lại bị âm thanh thất kinh của thiếu nữ kia đánh thức, lại mấy tiếng thét chói tai vang nữa lên, một con chuột Huỳnh Hỏa, rết, rắn độc bị ném ra khỏi lều, cả doanh địa gà bay chó sủa. Chỉ có lều của bọn Gia Cát Minh Nguyệt là bình yên, không phải vì bọn họ ngủ quá say, cũng không phải bởi vì bọn họ đã quen với việc này, mà là bởi vì xung quanh lều bọn họ, đừng nói ma thú nhỏ, ngay cả muỗi cũng đừng mong tìm được một con. Thứ nàng rắc chính là dược thủy cao cấp. Dược thủy do Thánh Điện phát, làm sao có thể đánh đồng với dược thủy do Gia Cát Minh Nguyệt luyện ra? Cho dù là nguyên liệu hay trình độ đều không cùng một cấp bậc.
“Mập Mạp, cầm cái này đưa cho dong binh đoàn Vĩnh Dạ.” Gia Cát Minh Nguyệt kéo cửa lều, lấy ra mấy bình dược thủy, nói với Mặc Sĩ Thần đang gác đêm. Đoàn dong binh kia tuy rằng đều da thô thịt chắc, nhưng cũng không thể chịu được muỗi, rết, rắn độc… thay phiên nhau quấy nhiễu, bị quậy đến mức sắp phát điên, chửi ầm lên. Vạn Nam thậm chí còn tức đến nỗi muốn lôi đại khảm đao ra quyết một trận sống mái với một con bọ cạp.
Mặc Sĩ Thần nhận lấy dược thủy, chạy đi.
——————–
Vạn Nam và dong binh đoàn Vĩnh Dạ nhanh chóng vẩy dược thủy ra xung quanh doanh trại, chỉ chừa lại một lối ra, mấy con ma thú và trùng độc hoảng sợ theo lối này chạy ra ngoài, Vạn Nam vô cùng vui mừng, dùng dược thủy bịt kín lối đi vừa rồi, cảm kích vẫy vẫy tay với Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu một cái, xoay người quay vào lều.
Cả doanh địa là một mảnh gà bay chó sủa, chỉ có xung quanh chỗ mấy người Gia Cát Minh Nguyệt và dong binh đoàn Vĩnh Dạ là yên bình.
Giằng co một hồi, cuối cùng, cả doanh địa cũng an tĩnh lại.
Đêm khuya, bốn phía hoàn toàn im ắng. Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt lại đột nhiên tỉnh giấc.
“Nàng cũng tỉnh?”
Vừa mới đứng dậy, bên ngoài lều đã truyền đến thanh âm của Lăng Phi Dương.
Gia Cát Minh Nguyệt mặc quần áo tử tế đi ra ngoài: “Có chuyện gì vậy? Sao ta cảm thấy như có thứ gì đó đang bao vây chúng ta?”
Sắc mặt Lăng Phi Dương ngưng trọng: “Nếu như ta đoán không lầm thì chính chủ tới rồi!”
Vừa dứt lời, rừng rậm bốn phía lập tức truyền đến những tiếng “ngao ngao” khe khẽ. Một lát sau, mặt đất khẽ rung, những bóng đen từ trong rừng điên cuồng lao tới.
Thấy rõ hình dáng của những bóng đen này, sắc mặt Gia Cát Minh Nguyệt nhất thời trở nên quái dị: “Heo rừng?”
Chỉ có điều, những con Heo rừng này khác hẳn những con heo rừng thường thấy, không chỉ con đầu đàn lớn hơn nhiều, ngay cả con nhỏ nhất cũng đã dài hơn ba thước, chạy rầm rầm khiến cho mặt đất rung chuyển.
“Đúng vậy, là Heo rừng biến dị!” Mặc Sĩ Thần suy nghĩ một hồi nói. Heo rừng ở Tầm Long Sơn mạch hay Băng Phong cốc đều đã thấy không ít, mặc dù có một chút thông minh và mạnh mẽ, nhưng vẫn chưa phải là ma thú chân chính, nhưng những con Heo rừng trước mắt này không chỉ có hình thể, sức mạnh mà lực phòng ngự cũng có thể sánh ngang với những ma thú cao cấp. Đây không phải là biến dị thì là cái gì?
“Bịch!” Lăng Phi Dương không nhịn được đạp Mặc Sĩ Thần một cái, “Biến dị cái đầu ngươi, ngươi cho rằng đây là ma thuật à, nói biến là biến được ngay, ngươi thấy ma thú biến dị nào ở thành bầy chưa?”
“Hắn nói không sai, đây đúng là Heo rừng biến dị!” Gia Cát Minh Nguyệt nói. Mặc dù, nàng biết tất cả các loại ma thú biến dị đều không ở theo bầy, nhưng tất cả Heo rừng trước mắt chắc chắn là biến dị, không sai, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho bọn chúng biến dị tập thể? Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ trăm lần cũng không thể nào giải thích được.
Chỉ chốc lát, Heo rừng biến dị giống như thủy triều lao thẳng vào doanh địa. Đối mặt với những thân hình to lớn và sức mạnh kinh hồn, rào chắn mà Kỵ sĩ Thánh Điện mất cả ngày xây dựng không khác gì tường giấy, chỉ đụng một cái đã bị phá hủy hoàn toàn. Những dược thủy dùng để đuổi muỗi và ma thú nhỏ càng không có tác dụng.
Nhưng dù sao cũng là Kỵ sĩ Thánh Điện, sau khi phát hiện bị tấn công, lập tức chỉnh trang lên ngựa. Nhưng cũng chính lúc này, mọi người mới phát hiện ra có gì đó không đúng.
Kỵ sĩ của Thánh Điện được lựa chọn phi thường nghiêm khắc, thực lực mỗi người đều là cấp Thiên Không trở lên. Nhưng khi giao đấu với Heo rừng biến dị, bọn họ phát hiện, cho dù, mình dùng tất cả sức lực để công kích cũng không có tác dụng gì. Đừng nói là giết, ngay cả gây ra một vết thương nhỏ cũng không được! Ngược lại, bọn Heo rừng chỉ đụng một cái đã đánh bay cả người cả ngựa. Sau khi đánh ngã là ủn! Một đám Heo rừng ụt ịt, dùng những cái mũi mạnh mẽ hữu lực của bọn chúng, ủn a, ủn a, nhất thời, tiếng kêu sợ hãi không ngừng vang lên. Nhìn một màn này, ai cũng buồn cười nhưng lại không cười nổi.
“Thực lực mạnh như vậy, phòng ngự cao như vậy!” Tất cả mọi người cùng hít một hơi khí lạnh, toàn doanh địa lập tức hỗn loạn.
Bọn Gia Cát Minh Nguyệt ở góc Tây Bắc doanh địa, vị trí này rất ít Heo rừng biến dị.
Thỉnh thoảng có mấy con nhích tới gần nhưng cũng không chịu nổi mùi dược thủy của Gia Cát Minh Nguyệt, phát ra tiếng “gào khóc” quái dị chạy đi. So với cả doanh địa đang hỗn loạn, nơi này có vẻ vô cùng an toàn.
“Đi, chúng ta vào doanh địa xem chuyện gì đang xảy ra.” Gia Cát Minh Nguyệt vẫy bọn Lăng Phi Dương.
Một nhóm năm người hướng về phía trung tâm doanh địa, dọc đường, chỗ nào cũng thấy Kỵ sĩ Thánh Điện bị Heo rừng đuổi cho chạy trốn tứ phía. Không phải là kỵ sĩ Thánh Điện không đủ dũng mãnh, mà thực sự không có cách nào có thể đối phó với lũ biến dị này.
Đám người Gia Cát Minh Nguyệt dần dần phát hiện, dường như, những con Heo rừng biến dị này không cố ý tấn công loài người, mà chỉ vô thức đâm loạn mọi thứ, cho nên nguy hiểm mà bọn họ phải đối mặt cũng không lớn, thỉnh thoảng có mấy con “không biết nhìn xa trông rộng” dám vọt tới, bị kiếm của Lăng Phi Dương quét bay ra ngoài.
Một lúc sau, mấy người đã đến vị trí trung tâm. Chỉ thấy mấy người Chúc Thần Thư đang dựa vào nhau đối phó với đám Heo rừng biến dị xung quanh.
Không thể không nói, thực lực của Chúc Thần Thư đúng là phi thường mạnh mẽ. Mặc dù, những con Heo rừng biến dị da dày thịt béo, nhưng rất ít con có thể đỡ nổi hai kiếm của hắn. Tuy nhiên, vấn đề là Heo rừng không ngừng kéo nhau tới, càng lúc càng đông! Mỗi một kiếm đều phải dốc toàn lực, bây giờ nhìn lại, sắc mặt của Chúc Thần Thư đã tái nhợt.
Còn chỗ của Hứa Anh càng lộ rõ sự chật vật. Với thực lực của hắn, cho dù dùng hết toàn lực, cũng không thể tạo ra vết thương nào trên người Heo rừng biến dị.
Hứa Anh chợt ngẩng đầu lên, chỉ thấy mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đang đứng bên cạnh xem trò vui.
“Gia Cát Minh Nguyệt, con mẹ nó ngươi còn chờ cái gì nữa? Mau bảo người của ngươi tấn công đi!” Hứa Anh phẫn nộ hét lớn.
“Ngươi hét cái rắm, ngươi có tư cách gì ra lệnh cho bọn ta?” Mặc Sĩ Thần còn hung dữ hơn so với hắn. “Con mẹ nó ngươi muốn chết phải không?”
“Ai bảo không có bản lãnh, đáng đời.” Tiết Tử Hạo cũng lạnh lẽo nói.
“Ngay cả heo cũng đánh không lại, điều này chứng minh cái gì?” Âm thanh Lăng Phi Dương còn lạnh hơn.
“Chưng minh ngay cả heo cũng không bằng.” Gia Cát Minh Nguyệt nhàn nhạt kết luận.
Sau đó, không chỉ mặt Hứa Anh đổi sắc, không ít người xung quanh cũng tương tự hắn. Hứa Anh tức muốn hộc máu. Mà càng làm cho hắn muốn ói máu hơn là mấy con Heo rừng biến dị chạy qua bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, đừng nói công kích, ngay cả liếc một cái cũng không dám.
Hứa Anh đã sớm không chống đỡ nổi nữa, thêm mấy con Heo rừng này gia nhập, kiếm pháp của hắn càng tán loạn. Đột nhiên cảm thấy mông mình đau đớn, ngã sấp mặt xuống đất, một con Heo rừng lập tức lật ngửa hắn lại.
Sau đó, con Heo rừng bắt đầu ủn, rồi lại ủn, không ngừng ủn thắt lưng Hứa Anh. Hứa Anh lăn lộn, càng lăn càng xa.
“A a a….” Tiếng kêu thảm thiết của Hứa Anh khiến mọi người càng thêm căng thẳng.
Mắt thấy tình huống này, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không tiện thờ ơ đứng nhìn nữa, tiện tay chụp một con Heo rừng đang đến gần, đi về phía đội Chúc Thần Thư. Chúc Thần Thư và một số đệ tử Vũ Điện đang chuẩn bị đi cứu Hứa Anh.
Sau khi tập hợp với người Vũ Điện, rất nhanh, Chúc Thần Thư và mấy đệ tử Vũ Điện đỡ Hứa Anh bị trọng thương đứng dậy. Mười người vừa đánh vừa đi về phía trung tâm doanh địa. Vừa tới gần đã nghe thấy những tiếng rít chói tai.
Chỉ thấy một đạo ngân quang từ trong doanh địa bắn ra, xuyên qua lớp da dày béo của lũ Heo rừng biến dị, con Heo rừng biến dị kêu thảm một tiếng xoay người chạy ra ngoài.
Người này là ai?
Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương nhìn nhau, hai người đều nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Ngước mắt nhìn, chỉ thấy Nhạc Nhạc cô nương nổi danh Nội Điện đang nửa quỳ ở cửa lều, mũi tên vừa rồi là do nàng ta bắn ra.
Uy thế của mũi tên tuy mạnh, nhưng sắc mặt Nhạc Nhạc cũng dần tái nhợt. Xem ra, thực lực của nàng vẫn chưa đủ để bắn ra lực công kích mạnh như vậy.
“Trợ giúp một chút.” Gia Cát Minh nguyệt thấp giọng nói. Trong lòng thầm nghĩ, thực lực của người Nội Điện lần này cũng không tồi.
Lăng Phi Dương rút Phá Sát kiếm, bảo vệ Nhạc Nhạc rời khỏi khu vực trung tâm.
Dưới trùng kích của Heo rừng biến dị, Thánh Điện hay người Dong binh đoàn Vĩnh Dạ đều không chống đỡ được, rối rít thối lui, dần dần tụ thành một đoàn.
Cho tới lúc này, bọn họ mới phát hiện ra điều giống như đám người Gia Cát Minh Nguyệt, những con Heo rừng này không phải cố ý tấn công con người mà chỉ xông loạn khắp nơi. Nhìn bộ dạng cũng không phải muốn tìm đồ ăn, bởi vì, thịt nướng và lương khô rơi đầy đất, bọn chúng cũng không thèm ngửi một cái.
Đa số mọi người đã tụ tập lại với nhau. Tình hình so với trước đó cũng an toàn hơn nhiều. Căn bản là, những con Heo rừng kia chỉ lo đâm loạn, mặc kệ bọn họ. Thỉnh thoảng có mấy con xông tới cũng bị đánh lui một cách nhẹ nhàng.
Quan sát một lúc nữa, ánh mắt của mọi người đều trở nên quái dị, những con Heo rừng biến dị này có thực lực cường hãn, lực phòng ngự kinh người, so với ma thú cấp cao không thua kém là bao, nhưng mà nói tới phương thức công kích…khụ, khụ.. thật đúng là không hổ cái tên Heo rừng. Ủn, ngoại trừ ủn vẫn là ủn, hình như trừ cái đó ra, bọn chúng không còn chiêu nào khác.
“A!” Một gã kỵ sĩ bị đánh bay khỏi ngựa, chưa kịp đứng dậy đã bị một con Heo rừng béo núng nính ủn bay, phịch một tiếng rơi xuống đất, chưa kịp hồi hồn, vừa định đứng lên, mấy con Heo rừng biến dị khác lại ùn ùn kéo tới, nhìn răng nanh trắng như tuyết cùng với thân thể tráng kiện nghìn cân, kỵ sĩ tuyệt vọng nhắm mắt lại, e rằng lần này sẽ chết dưới đống răng nanh đó.
Kỵ sĩ bị ủn bay một lần nữa, nhưng trong lòng kinh hỉ vì hướng bay là phía bọn Gia Cát Minh Nguyệt. Mặc dù, hắn bị thương không nhẹ nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhìn xung quanh tán loạn, dù là người hay vật đều bị đám Heo rừng ủn loạn. Mọi người cảm thấy buồn cười một cách kỳ lạ nhưng không ai có thể cười nổi.
Đúng lúc này, bên ngoài chợt vang lên những tiếng ầm ầm như sấm nổ. Sau đó là những tiếng hò hét mạnh mẽ truyền đến. Chỉ thấy, một đội trăm người mặc áo giáp kỵ binh theo ánh lửa chiếu rọi trực tiếp nhảy vào giữa bầy Heo rừng biến dị. Giống như một thanh kiếm sắc bén cắm phập vào.
Gia Cát Minh Nguyệt híp mắt quan sát đánh giá, lập tức phát hiện thực lực trăm người này so với đội kỵ sĩ của Thánh Điện không kém hơn là bao. Tuy trường thương trong tay không gây ra tổn thương nào cho Heo rừng, nhưng lại có thể dựa vào lực va đập mạnh mẽ đụng bọn Heo rừng ngã ngược trở lại.
Phía sau kỵ binh là khoảng mười tên kiếm sĩ thân thủ mạnh mẽ, nhìn qua, ít nhất mỗi người đều có thực lực cấp Linh hồn.
“Là người Thần Miếu!” Lăng Phi Dương thấp giọng nói.
Có viện quân của Thần Miếu gia nhập, lực lượng của Heo rừng biến dị và con người dần ngang bằng nhau. Chiến đấu giằng co mãi cho đến khi trời sáng bạch Heo rừng biến dị mới dần dần rút lui.
Kiểm tra lại nhân thủ, hơn phân nửa đoàn kỵ sĩ của thánh điện đã mất sức chiến đấu. Người của Luyện Vũ điện ai nấy cũng thương tích đầy mình. Người Nội Điện tốt hơn một chút, mặc dù không bị ngoại thương nhưng nội lực đã tiêu hao mất bảy tám phần. Chỉ có một điều đáng ăn mừng là không ai bị thương nặng trong đợt công kích vô vị của bầy Heo rừng biến dị. À, không đúng, có một người, là Hứa Anh, lúc này hắn đang nằm trên cáng, không ngừng rên rỉ kêu than. Liễu Y Vi vẫn đi theo thủ hộ hắn như trước, chỉ có điều, trong mắt có một tia ghét bỏ và khinh thường không dễ phát giác.
Kiểm tra xong, La quản sự chau mày.
—————————-
“Thực lực của người Thánh điện mạnh như vậy mà lại bị một đám Heo rừng biến dị quậy cho chật vật đến mức đáng thương. Nếu không phải chúng ta tới kịp, chỉ sợ các ngươi không sống qua nổi tối hôm qua.”
Chỉ thấy một nam tử mặc trường bào cười khẩy, chậm rãi đi tới.
Lời này hơi ngoa nhưng đám Gia Cát Minh Nguyệt chỉ đứng bên cạnh nhìn, cũng lười chen miệng. Dù sao, mình được phái tới làm chân phất cờ hò reo, mấy chuyện cãi nhau như thế này tự nhiên sẽ có người chịu trách nhiệm.
Quả nhiên, La quản sự lạnh mặt đi lên.
“Nói hôm qua tập hợp sao bây giờ người Thần Miếu các ngươi mới tới?” La quản sự cố gắng đè nèn lửa giận trong lời nói, chỉ trong một đêm, phân nửa người Thánh Điện đã mất đi lực chiến đấu, thời gian còn lại, lấy cái gì đối kháng với Heo rừng biến dị?
Nam tử trường bào cười lạnh nói: “Người Thần Miếu chúng ta thân phận tôn quý, không nóng nảy giống như các ngươi. Tới chậm một ngày thì thế nào? Nếu ngươi không hài lòng thì quay về đi. Nhiệm vụ lần này một mình Thần Miếu chúng ta đảm nhiệm là được rồi.”
La quản sự không trả lời, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Hai người đang tranh phong thì một chiếc xe ngựa chạy tới.
“Vũ Thư đại ca, sao huynh có thể nói với La quản sự như vậy. Bọn họ không có công lao cũng có khổ lao nha.” Thanh âm vừa dứt, chỉ thấy một bạch y nữ tử chậm rãi từ trên xe ngựa bước xuống. Váy trắng, đầu sa trắng, mạng che mặt trắng. Oh, Ni Mã, người quen cũ!
Gia Cát Minh Nguyệt nhướng lông mày, người quen cũ này là người lúc trước Nam Cung Cẩn an bài, giả mạo sứ giả tiến vào hoàng cung – Mạn Tuyết Oánh. Vừa nghĩ tới chuyện nàng ta xúi giục Thái tử ám sát Hoàng thượng lúc ấy, trong mắt Gia Cát Minh Nguyệt hiện lên hàn mang.
Sắc mặt La quản sự có chút khó coi, nữ nhân mới xuống xe thoạt nhìn là đang khuyên giải, nhưng thực chất lời nào cũng là vũ nhục bọn họ. Cái gì gọi là không có công lao cũng có khổ lao? Đây không phải ám chỉ Thánh Điện bọn họ là người vô dụng sao?
“Tuyết Oánh nói rất đúng, coi như không có công lao cũng có khổ lao, ha ha, lời ta vừa nói đúng là có chút quá đáng.” Nam tử trường bào nghe Mạn Tuyết Oánh nói xong, đắc ý cười ha ha.
Mạn Tuyết Oánh chậm rãi đi tới bên cạnh La quản sự, hơi cúi người hành lễ: “La quản sự, lại gặp mặt.”
Sắc mặt của La quản sự vẫn còn rất đen, lạnh lùng nói: “Đúng vậy.”
Mạn Tuyết Oánh không hề tức giận thái độ của La quản sự, ngược lại càng thêm ôn hòa. La quản sự nghẹn một bụng lửa giận nhưng không cách nào phát tiết ra ngoài. Nam tử trường bào không cảm thấy thú vị, nở nụ cười tự cho là tiêu sái với Mạn Tuyết Oánh, xoay người rời đi thăm dò tình huống thôn trang.
Mạn Tuyết Ánh khẽ đưa mắt, chợt nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt, nàng sửng sốt, lạnh lùng cười một tiếng: “Ô, không nghĩ tới có thể gặp được Gia Cát tiểu thư ở chỗ này.”
Gia Cát Minh Nguyệt bĩu môi: “Ừ, đúng vậy, thật là khéo. Gặp được sứ giả đại nhân, thật là cao hứng a. Ta nghĩ Thái tử điện hạ nước ta khi nhìn thấy ngài sẽ càng cao hứng hơn đấy.”
Lời này vừa ra, hai má Mạn Tuyết Oánh đỏ bừng. Sứ giả đại nhân, lời này là đang châm chọc nàng. Nàng là giả mạo, địa vị của nàng ở Thần miếu không tính là thấp, nhưng tuyệt đối không cao, còn chưa có tư cách làm sứ giả đại nhân. Mà Gia Cát Minh Nguyệt nhắc tới thái tử, càng khiến cho nàng thêm căm tức. Ngày đó bị Ấn Phi Đào kích động nên có chút nóng nảy, không nghĩ ra biện pháp nào khác, nàng mới dùng nữ sắc dụ dỗ thái tử đi hành thích hoàng thượng, nhưng cuối cùng vẫn chuốc lấy thất bại. Đối với nàng mà nói, đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất cuộc đời.
“Các ngươi biết nhau?” La quản sự ngạc nhiên nói: “Từ khi nào Mạn tiểu thư lại quen biết người của Tu Võ điện chúng ta vậy?”
Người của Tu Võ điện? Mạn Tuyết Oánh sửng sốt. Gia Cát Minh Nguyệt đã trở thành người của Thánh điện sao? Ngày đó, mình mời nàng gia nhập Thần Miếu không chỉ một lần, nhưng đều bị nàng ta từ chối.
Không nghĩ tới nàng lại có thể gia nhập Thánh Điện, kẻ thù một mất một còn của bọn họ. Hừ! Được lắm, Gia Cát Minh Nguyệt! Ánh mắt Mạn Tuyết Oánh dần vẩn đục, thầm hận Gia Cát Minh Nguyệt làm nhục nàng hết lần này đến lần khác.
“Từng gặp mặt một lần.” Mạn Tuyết Oánh khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt. Nàng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, nhàn nhạt nói, “Gia Cát tiểu thư, mấy ngày này, chúng ta hợp tác thi hành nhiệm vụ, ân oán trước kia hãy tạm gác sang một bên. Có điều, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, mong Gia Cát tiểu thư cẩn thận, đừng vì lập công mà quên mất chừng mực.”
Gia Cát Minh Nguyệt nghe Mạn Tuyết Oánh châm chọc, trong lòng cũng cười khẩy, Mạn Tuyết Oánh cho rằng mình sẽ không gây khó dễ cho nàng ta sao? Cho rằng mình sẽ vì đại cục mà không cùng nàng ta so đo sao? Chẳng lẽ Mạn Tuyết Oánh không biết, nàng là một người rất hẹp hòi, có thù tất báo sao?
“Ngươi cũng phải cẩn thận một chút, nơi này ngoài ma thú còn rất nhiều trùng độc, rắn độc, vân vân và vân vân, chẳng may bị cắn một cái thì khổ, cắn chỗ khác thì còn đỡ, ngộ nhỡ cắn trúng mặt thì thảm, nhưng mà không sao, dù gì ngươi cũng thích đeo mạng che mặt, có bị cắn cũng không sao.” Gia Cát Minh Nguyệt cũng không phải dạng hiền lành. Đối phương đã nói như vậy, mình còn đưa mặt ra cho nàng ta đánh sao. Cho dù bây giờ có trở mặt, nàng cũng không sợ!
“Hỗn xược! Dám nói với Mạn tiểu thư như vậy.” Một thiếu niên Thần Miếu nhảy ra làm hộ hoa sứ giả.
La quản sự ngửa mặt nhìn trời, chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không ra mặt giảng hòa. Những lời Gia Cát Minh Nguyệt vừa nói khiến hắn rất thoải mái. Hắn vốn không ưa gì điệu bộ của Mạn Tuyết Oánh.
Đám người Gia Cát Minh Nguyệt còn chưa làm gì, người trẻ tuổi kia đã hét thảm một tiến, che cái mông mình, lắc lư chạy đi.
Mọi người biến sắc, Mạn Tuyết Oánh lại càng kinh ngạc. Là ai vừa ra tay? Tất cả bọn họ ở đây đều không một ai có thể phát hiện ra.
Gia Cát Minh Nguyệt cười thầm, có lẽ là Quân Khuynh Diệu ở trong tối xuất thủ. Thú vui của hắn cũng thật buồn nôn, lại đi công kích mông của người khác.
“Được rồi, Gia Cát Minh Nguyệt, mấy người các ngươi đi chuẩn bị một chút đi, đừng đứng đây nói chuyện phiếm nữa.” Cuối cùng, La quản sự cũng mở miệng, ngữ khí vô cùng khoái trá. Hắn có phần kinh ngạc khi thấy Gia Cát Minh Nguyệt không khách khí với người Thần Miếu như vậy. Có nên tra một chút về bối cảnh của Gia Cát Minh Nguyệt không? Về phần thiếu niên bị trúng chiêu vào mông, mặc dù không biết là ai xuất thủ, nhưng chỉ cần thấy người của Thần Miếu bị xấu mặt là hắn cao hứng lắm rồi.
Mạn Tuyết Oánh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, không nói lời nào chỉ đứng yên tại chỗ.
Chờ mấy người Gia Cát Minh Nguyệt rời đi, Mạn Tuyết Oánh phất phất tay, ý bảo những người khác cũng rời đi, chỉ để lại nàng và La quản sự.
“La quản sự, Heo rừng hôm nay ngươi đã thấy, cũng nhận ra sự khác thường trong đó chứ?” Mạn Tuyết Oánh đi thẳng vào vấn đề.
“Nếu không lầm, những con Heo rừng này đều là biến dị, so với ma thú bình thường mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.” Mặc dù tính cách La quản sự không được tốt lắm, nhưng ở Thánh Điện đã lâu như vậy, thực lực và nhãn lực đương nhiên cũng không quá tệ.
“Ta chưa từng nghe qua chuyện cả bầy Heo rừng cùng biến dị, không biết La quản sự đã từng nghe qua chưa?” Mạn Tuyết Oánh hỏi.
“Mạn tiểu thư có gì xin cứ nói thẳng.” La quản sự nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, dứt khoát nói.
“Được, nói vậy chắc La quản sự cũng đang suy đoán, tại sao những con Heo rừng biến dị này không đi nơi nào mà hết lần này đến lần khác chỉ công kích thôn trang này, phải chăng chuyện biến dị có liên quan đến nơi đây?” Mạn Tuyết Oánh nói.
“Không tệ!” Nàng ta đã nói được những lời này, La quản sự cũng không muốn giấu diếm nữa. Thật ra trước khi tới, bọn họ nhận được nhiệm vụ là tiêu diệt ma thú. Sau khi đến mới phát hiện ra, Heo rừng biến dị tập thể, kết hợp với tình hình đêm qua, cũng phát hiện ra chút manh mối, nhưng vì đối phương đã có mặt nên cũng không tiện mở rộng điều tra.
“Như vậy đi, chúng ta ai có thể tiêu diệt hoặc đánh đuổi đám Heo rừng biến dị này, người nào có tư cách thì đóng trại ở thôn trang, không có thì về bên kia, thế nào?” Mạn Tuyết Oánh hời hợt cười nói, đóng quân sao, đương nhiên là lưu lại nơi này để điều tra đám Heo rừng biến dị. Trực giác nói cho nàng biết, nhiệm vụ lần này không đơn giản như vậy. Có lẽ, lần này là một cơ hội tốt để lập công.
“Cái này…” La quản sự do dự, hiển nhiên, điều Mạn Tuyết Oánh nghĩ, hắn cũng đã sớm nghĩ tới. Nhưng bây giờ quân lực đã bị hao tổn nhiều như vậy, hắn thực sự không đủ lòng tin.
“Nếu như La quản sự không thể làm chủ hoặc là sợ, vậy thì bẩm báo Thánh điện rồi chờ thông báo được rồi. Mấy ngày tới, Thần Miếu chúng ta sẽ ở lại bảo vệ thôn trang, các người nghỉ ngơi một chút đi.” Mạn Tuyết Oánh nhìn ra La quản sự đang do dự, cười nói.
“Được, nếu ai thất bại thì đến từ đâu nên trở về đó đi.” La quản sự cắn răng đáp ứng, chờ nhận được lệnh của Thánh Điện, phỏng chừng mình cũng không còn việc gì mà làm nữa. Chuyện lần này tuyệt không đơn giản. Có thể làm cả bầy Heo rừng biến dị như vậy, chẳng lẽ có bảo vật gì? Càng nghĩ, La quản sự càng có cảm giác mình không thể buông tay. Nhất định phải ở lại thôn này.
Màn đêm chậm rãi buông xuống, tất cả người Thánh Điện, Thần Miếu và Dong binh đoàn đều khẩn trương tập trung theo dõi bên ngoài, chờ đợi Heo rừng biến dị khởi xướng công kích, nhưng kỳ quái là, cho đến nửa đêm cũng không thấy động tĩnh gì.
“Chẳng lẽ trải qua một ngày xông loạn, ủn loạn,những con Heo rừng biến dị siêu mạnh này cũng biết mệt mỏi, hay biết hôm nay thôn trang tăng cường phòng ngự nên không dám tới?” Tất cả mọi người đều nghi ngờ không hiểu, nhưng vẫn cố gắng đề cao tinh thần, duy trì cảnh giác. Tuy nhiên, có một số người không chống lại được cơn buồn ngủ, gục tại chỗ.
“Phi Dương, gọi bọn Mập Mạp đến đây!” Gia Cát Minh Nguyệt khẽ nói với Lăng Phi Dương.
Lăng Phi Dương không hỏi tại sao, gật đầu một cái, lặng lẽ báo cho mấy người Mặc Sĩ Thần, sau đó nhẹ nhàng đi theo Gia Cát Minh Nguyệt ra phía sau thôn, vừa đi vừa hết sức chăm chú nghe ngóng tình hình. Cuối cùng, Gia Cát Minh Nguyệt dừng lại bên một cái giếng cạn bỏ hoang bên ngoài thôn. Mấy người Lăng Phi Dương đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Gia Cát Minh nguyệt, không biết hơn nửa đêm nàng dẫn mọi người tới nơi này làm gì.
“Nghe kỹ đi.” Gia Cát Minh Nguyệt ra dấu yên lặng, thấp giọng nói.
Lăng Phi Dương cẩn thận nghe, sau đó lộ vẻ kinh ngạc, sâu trong lòng đất, dường như có âm thanh dị thường nhỏ nhỏ truyền ra, mà cái giếng cạn này nối thẳng đến chỗ sâu nhất trong lòng đất, chỉ cần đến bên thành giếng tụ khởi nhĩ lực là có thể nghe được.
“Làm sao ngươi biết ở đây có vấn đề?” Bọn Mặc Sĩ Thần không nhịn được mở miệng hỏi.
“Quân Khuynh Diệu nói.” Gia Cát Minh Nguyệt khẽ mỉm cười.
“Hắn ở nơi nào?” Mặc Sĩ Thần quay đầu nhìn xung quanh, không có bất cứ động tĩnh gì.
“Hắn không ở đây đâu.” Gia Cát Minh Nguyệt trả lời, thò đầu nhìn xuống dưới giếng.
“Có xuống xem không?” Lăng Phi Dương hỏi.
Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu một cái. Theo thành giếng, mấy người chậm rãi tuột xuống. Giếng này bỏ hoang đã nhiều năm, phía dưới khô ráo, một giọt nước cũng không có. Càng xuống sâu, âm thanh dị thường kia cũng càng ngày càng rõ.
Lăng Phi Dương rút Phá Sát kiếm, khẽ quát một tiếng, tập trung kình khí dùng sức bổ một cái. Mặt đất trũng xuống, phía dưới trống không! Tất cả mọi người khống chế thân hình, vững vàng rơi xuống. Một địa đạo xuất hiện trước mắt. Nhìn màu đất, chắc chắn là đã được đào từ nhiều năm trước. Chiều rộng địa đảo khoảng hai, ba thước, chiều cao vừa vặn cho bọn họ có thể dễ dàng đi lại. Trước mắt mịt mờ, Mặc Sĩ Thần móc ra một viên trân châu phát sáng, chiếu sáng xung quanh.
“Hắc, Mập Mạp sao ngươi có dạ minh châu?” Tiết Tử Hạo tò mò hỏi.
“Không phải lần trước có tiền sao? Thấy đồ chơi này đẹp mắt, tiện tay mua.” Mặc Sĩ Thần giơ Dạ Minh Châu trong tay, đi trước soi đường.
Phía trước không ngừng vang lên âm thanh huyên náo, còn có thể nghe được tiếng ụt ịt của Heo rừng.
“Chẳng lẽ nhưng con Heo rừng này lại thông minh đến vậy, biết cường công không được nên học chơi trò địa đạo chiến (chiến đấu trong địa đạo)?” Mấy người nhìn nhau, cảm thấy vô cùng khó tin.
Mấy người đều cảm thấy hiếu kỳ, đi dọc theo địa đạo về phía trước. Càng đi, địa đạo càng rộng hơn. Trước mặt đột nhiên có một khúc cua, tiếp tục đi thẳng về phía trước sẽ gặp hai con Heo rừng biến dị đang nằm rạp dưới đất, giống như đang canh gác vậy.
“Đều nói heo ngu xuẩn, không nghĩ tới còn biết phân công thủ vệ.” Gia Cát Minh Nguyệt cười khẽ.
“Ít nhất, bọn chúng còn mạnh mẽ hơn Hứa Anh.” Mặc Sĩ Thần tiếp lời khiến mọi người đều phải phì cười.
Gia Cát Minh Nguyệt thầm niệm chú, triệu hoán Tiểu Nhục Hoàn ra.
“Mẫu thân, có thể đợi đến lúc người gọi con rồi.” Tiểu Nhục Hoàn ôm cổ Gia Cát Minh Nguyệt, cái miệng nhỏ đặt trên mặt nàng.
Lăng Phi Dương không chịu được, túm lấy Tiểu Nhục Hoàn lôi ra khỏi ngực Gia Cát Minh Nguyệt.
“Ai yo! Mẫu thân, Phi Dương ca ca ức hiếp con.” Tiểu Nhục Hoàn ào ào tuôn lệ, kêu lên.
“Đừng nháo nữa, mau nghĩ biện pháp để có thể vào trong đi.” Gia Cát Minh Nguyệt trợn mắt liếc Lăng Phi Dương một cái nói.
Tiểu Nhục Hoàn cười ha ha, nhảy xuống đất. “Xem ta đây.” Nói xong, hắn nghênh ngang đi tới trước mặt mấy con heo, rống to vài tiếng, Heo rừng gác cửa lập tức nhường đường.
Có Tiểu Nhục Hoàn mở đường, mấy người vô kinh vô hiểm đi xuống nơi sâu nhất. Còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng ngáy rung trời truyền ra, khiến màng nhĩ đau như bị kim châm.
Mọi người nhìn nhau, xem ra gặp phải đại gia hỏa rồi.
Cẩn thận đi tới chỗ khúc quanh, thò đầu vào nhìn thoáng một cái, Gia Cát Minh Nguyệt lập tức mếu máo chán nản. Chỉ thấy một con Heo rừng biến dị vĩ đại, dài ít nhất là mười thước, đang nằm ở đó, hai mắt nhắm nghiền giống như đang ngủ.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là Vua của lũ Heo rừng biến dị.
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, mọi người căng thẳng quay đầu lại, chỉ thấy Quân Khuynh Diệu từ trong bóng tối hiện thân. Màu đen của áo và màu đen của bóng đêm dường như hòa làm một.
“Là ta.” Quân Khuynh Diệu mỉm cười. “Các ngươi tìm thấy cái gì vậy?”
“Là Vua Heo rừng biến dị.” Gia Cát Minh Nguyệt nói thầm.
“Đúng vậy.” Quân Khuynh Diệu hơi nhướng mày nhìn về phía trước.
“Biến dị lợi hại như vậy. Sao những con heo rừng này lại biến dị? Chẳng lẽ ở đây có cất giấu thứ tốt gì?” Gia Cát Minh Nguyệt suy đoán.
Đúng lúc này, Vua Heo đột nhiên ụt ịt hai tiếng, giống như bị ngứa mũi. Sau đó, bọn Gia Cát Minh Nguyệt liền được chứng kiến một màn rất nhân tính hóa của Vua Heo rừng. Nó lại có thể vươn móng trước ra để gãi mũi mình. Đáng tiếc là không với tới a!
“Nhìn kìa, dưới thân Vua Heo rừng biến dị có thứ gì đó.” Quân Khuynh Diệu đột nhiên khẽ lên tiếng.