Triệu Hoán Sư Khuynh Thành


Edit: Gió
Gia Cát Minh Nguyệt chưa ngủ, nàng nhắm mắt nằm trên giường, suy tư về mọi chuyện. Trong phòng chỉ có duy nhất một cây nến tỏa ra ánh sáng yếu ớt, làm cho toàn bộ căn phòng cũng trở nên mông lung. Đột nhiên, ánh nến lóe lên, nàng hơi nhíu mày, tuy không mở mắt, nhưng toàn thân căng thẳng, đề cao cảnh giác.
Có người!
Người này gần như ẩn giấu hoàn toàn thân hình và khí tức. Nếu như Gia Cát Minh Nguyệt không học Khai thần thuật chắc là cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của người này. Hơn nữa, mặc dù sử dụng Khai thần thuật cũng chỉ bắt được một tia khí tức khi có khi không của người này.
Là ai? Lại có thể mạnh như vậy? Là ai ẩn nấp dưới cửa sổ? Là ai muốn gây bất lợi cho mình? Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày, nghĩ thế nào cũng không ra.
Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi đứng dậy, thổi tắt nến, lại nằm xuống. Tập trung tinh lực chú ý mọi động tĩnh từ góc tường dưới cửa sổ.
Tạ Vũ Thư nấp dưới góc tường, nhìn bóng dáng Gia Cát Minh Nguyệt lóe lên trước cửa sổ, ánh nến trong phòng bị thổi tắt, khinh thường cười lạnh, có lẽ trên đời này, ngoài mấy lão gia hỏa của Thần Miếu, không có mấy người có thể phát hiện ra hành tung của hắn. Trên cổ tay, một lá chắn nhỏ tinh xảo đang phát ra những hoa văn màu đen dày đặc, giống như một cái áo khoác màu đen bao phủ hoàn toàn cơ thể hắn, ngay cả hơi thở cũng bị giấu kín bên trong.
(Các bạn hãy liên tưởng đến cái mà các Siêu Nhân hay đeo trên tay để biến hình ấy :v Thuẫn là lá chắn, là cái khiên nhưng nó chỉ to tầm ấy thôi, đeo tay mờ :3 )
Dạ Ẩn Thuẫn, vật chí bảo cất giấu ngàn năm của Thần Miếu, có khả năng che giấu hoàn toàn cơ thể và khí tức vào ban đêm, là lựa chọn hoàn hảo cho những kẻ chuyên đi cướp của giết người. Vật này vốn là Thánh vật hộ pháp mà Thần Miếu ban thưởng cho tổ phụ hắn. Lần này, tổ phụ sợ hắn đi đường gặp nguy hiểm nên mới để hắn mang theo bên người.
Vừa ẩn nấp được một lúc, Tạ Vũ Thư đã không kiên nhẫn được nữa, nhẹ nhàng đi về phía cửa sổ, một thanh tế kiếm màu đen xuất hiện trong tay, không ánh lên bất kỳ tia sáng nào.
[Bình thường kiếm bằng kim loại thường ánh lên ánh sáng như mình để gương dưới ánh mặt trời ý. Mà cái kiếm này đen thui, lại ẩn trong Dạ Ẩn Thuẫn nữa nên ko hé lên tí ánh sáng nào. Tế kiếm là thanh kiếm nhỏ và mỏng, nhưng vẫn khác nhuyễn kiếm nhé. Nhuyễn kiếm nó còn cuốn được quanh người, rút ra như kiểu bung lụa ấy. =)))) ]
Gia Cát Minh Nguyệt cũng cười lạnh, người này thực sự là cao thủ sao? Sao có thể thiếu kiên nhẫn như vậy? Chẳng lẽ không biết thời điểm hai, ba giờ sáng mới là lúc con người buông lỏng cảnh giác nhất sao? Người này vừa mới đợi được một lúc đã muốn động thủ? Bây giờ, Gia Cát Minh Nguyệt có thể đoán được, người bên ngoài không phải một cao thủ. Nếu như người này thực sự lợi hại đã trực tiếp xông vào giết nàng, không phải đợi đến bây giờ. Mà người nọ mặc dù đang chờ đợi, nhưng đợi không được bao lâu, rõ ràng không đủ nhẫn nại. Đối phương chắc là dùng phương pháp đặc biệt nào đó ẩn giấu hơi thở. Mình có khai thần thuật, vậy thì sẽ có một loại kỹ năng tương tự và ngược lại với khai thần thuật.
Tạ Vũ Thư chậm rãi tới gần cửa sổ, trong lòng ung dung, cho rằng, ở khoảng cách như vậy, với thực lực của hắn, lại không có chút phòng bị nào, mấy người có thể thoát được một kiếm trí mạng của hắn. Tạ Vũ Thư càng nghĩ càng hưng phấn, thậm chí trước mắt cũng hiện lên bộ dạng thảm hại của Nam Cung Cẩn.
Trong phòng đột nhiên phát ra một tiếng nổ nặng nề, Tạ Vũ Thư cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, đã bị một luồng khí lưu quật ngã, lăn mấy vòng mới đứng dậy được, đầu óc choáng váng, lá chắn kỳ ảo trong tay lóe lên ánh sáng màu đen, vỡ tan như bong bóng xà phòng, lộ ra bóng dáng chật vật của hắn. Mặc dù Dạ Ẩn Thuẫn có thể che giấu hơi thở, nhưng khi di chuyển, hơi thở vẫn có thể bị lộ ra một chút.
“Không tốt, đối phương đã sớm phát hiện.” Tạ Vũ Thư cuối cùng cũng phản ứng kịp, bản năng sợ hãi nhưng trong đầu vừa choáng váng vừa hỗn loạn. Chạy! Trong đầu hắn chỉ có duy nhất một chữ này. Tạ Vũ Thư liền lăn một vòng, nhào về phía trước.
Lúc này, Tiết Tử Hạo và Lăng Phi Dương ở sát vách phòng Gia Cát Minh Nguyệt đã nhận thấy động tĩnh, chạy sang với tốc độ nhanh nhất, kịp thời hành động.
“Vèo!” Một vũ tiễn xé gió bay tới trước mặt hắn. Tạ Vũ Thư luống cuống giơ tế kiếm lên đỡ, quang ảnh thứ nhất biến mất, là ảo ảnh, ngay khi Tạ Vũ Thư còn đang kinh ngạc, lại một vũ tiễn nữa vô thanh vô tức xuất hiện giữa không trung, Tạ Vũ Thư sợ hãi, chân tay quơ loạn, lăn một vòng, vất vả tránh thoát một mũi tên, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, chợt cảm thấy dưới mông đau đớn, mũi tên trắng tinh vẫn còn rung rinh cắm trên mông hắn.
“Linh hồn dẫn tiễn!” Tạ Vũ Thư gần như muốn mắng mình một tiếng ngu ngốc, đáng lẽ từ tiếng mũi tên vừa rồi đã phải cảm nhận được đối phương là linh hồn cung thủ , sao lại không nghĩ tới đây là mũi tên ảo ảnh được điều khiển bằng linh hồn chứ. Thực ra, với thực lực của hắn muốn tránh mũi tên này cũng không khó, nhưng vốn được nâng niu từ bé, đi lịch luyện cũng là theo chân những kẻ côn đồ, từng trải, căn bản không có kinh nghiệm thực chiến, ngay cả một phần ba thực lực cũng không phát huy được.
Cái mông đau rát, lại còn có cảm giác tê tê, ngưa ngứa. Trời ơi, có độc! Tạ Vũ Thư sợ xanh mặt, giống như con mèo bị giẫm trúng đuôi thét chói tai, nhảy dựng lên.
Nghênh đón hắn là cái chân vừa thò ra quét một đường của Mặc Sĩ Thần.
“Bịch!” Tạ Vũ Thư nện xuống mặt đất, máu mũi chảy dài, mũi tên bị gãy mất một đoạn, chỉ có điều, đoạn còn thừa lại cắm vào sâu hơn.
“A… a…” Cảm giác được cái mông càng ngày càng đau đớn và tê dại, Tạ Vũ Thư vừa đau vừa sợ, nhảy tưng tưng, kêu la thảm thiết, muốn vươn tay rút mũi tên ra, nhưng vừa rồi bị một đống thịt mỡ đè vào, nửa mũi tên còn lại càng cắm sâu hơn, ngay cả vươn dài tay ra cũng không sao với tới, bộ dáng vô cùng buồn cười.
Gia Cát Minh Nguyệt và mấy người Lăng Phi Dương đều lắc đầu, bọn họ đều nhìn ra thực lực của Tạ Vũ Thư là Linh hồn cấp đỉnh, gần tới Thánh cấp, mạnh hơn một chút so với Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần, chút thuốc tê căn bản không có chút uy hiếp nào với hắn, là hắn tự dọa mình sợ đến như vậy. Tạ Vũ Thư đúng là để lại ấn tượng rất sâu cho bọn Gia Cát Minh Nguyệt, thứ nhất là châm chọc La quản sự hống hách kiêu ngạo. Bây giờ, lại xuất hiện ở đây, nằm vùng bên ngoài cửa sổ phòng Gia Cát Minh Nguyệt, cũng đủ biết hắn muốn làm gì.
Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày nhìn Tạ Vũ Thư đang hốt hoảng. Nàng không hiểu sao Tạ Vũ Thư lại muốn ám sát nàng? Nàng và hắn không oán không thù. Chẳng lẽ, vì mình đuổi heo rừng đi, đoạt mất công lao của bọn hắn? Là chuyện này sao? Không đến mức ấy chứ? Thần Miếu và Thánh điện luôn cạnh tranh với nhau, giả sử, mỗi nhiệm vụ của bọn hắn bị Thánh điện cướp mất lại đi ám sát người của Thánh điện, như vậy chẳng phải là mệt chết sao?
“Được rồi, đừng có nhảy nữa, đây là thuốc tê, không chết người đâu.” Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lùng nói, mấy người Lăng Phi Dương tạo thành một vòng tròn vây lấy Tạ Vũ Thư.
Nghe thấy lời của Gia Cát Minh Nguyệt, Tạ Vũ Thư giật mình, thử cảm nhận một chút, cảm giác này tuy tê tê, ngứa ngứa, khiến người ta khó chịu, nhưng đúng là không phải độc dược mất mạng, với thực lực của hắn, cũng không phải là uy hiếp to lớn gì, cuối cùng cũng yên lòng, nhưng hai tay vẫn không tự chủ che vết thương, ờ, cũng chính là cái mông của mình.
“Ai phái ngươi tới? Thần Miếu?” Gia Cát Minh Nguyệt cau mày, cảm thấy khó hiểu, Thần Miếu không thể nào lại để ý đến một tiểu nhân vật như nàng.
“Không phải. Là ta tự tới.” Tạ Vũ Thư ra vẻ kiên cường nói. Dựa vào thân phận Tế ti của tổ phụ, hắn ở trong Thần Miếu luôn hung hăng càn quấy, nhưng đối với Nam Cung Cẩn lại luôn tồn tại tâm lý sợ hãi, những người khác đều không được hắn đặt vào mắt, ngay cả Ấn Phi Đào hắn cũng chẳng coi ra gì. Cho dù, bây giờ, chuyện bị vỡ lở thì sao? Chẳng lẽ, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt dám giết hắn? Lúc này, không còn sợ độc, dũng khí cũng tăng lên, làm ra vẻ thà chết cũng không chịu khuất phục cũng giống vài phần.
“Tự ngươi?” Gia Cát Minh Nguyệt không tin, Lăng Phi Dương cũng không tin, căn bản là sẽ không có người nào tin. Là hắn quá tự tin vào bản lĩnh của mình hay não hắn bị úng nước, lại dám học người khác chơi trò ám sát?
“Có vẻ ngươi không định nói thật.” Lăng Phi Dương cau chặt mày kiếm.
Thấy sự lãnh khốc giữa hai hàng lông mày của Lăng Phi Dương, trong lòng Tạ Vũ Thư không nhịn được run lên, hai chân cũng bắt đầu run rẩy, thiếu chút nữa là lộ nguyên hình.
“Ai nha, đêm hôm khuya khoắt mà các ngươi vẫn còn bận rộn vậy sao?” Cách đó không xa truyền tới thanh âm lười biếng của Nam Cung Cẩn. Nghe thấy tiếng hắn, mọi người hơi giật mình, ngoảnh đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói. Nam Cung Cẩn một thân trường bào màu tím đang ngồi xổm dưới đất, tay chống cằm, khuôn mặt tuấn mỹ treo nụ cười giễu cợt, vô cùng hứng thú nhìn về phía bên này.
Tạ Vũ Thư nghe thấy giọng nói này, cả người run rẩy, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Nam Cung Cẩn, trong mắt đều là độc ác, cay nghiệt. Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa, còn nhìn thấy dáng vẻ chật vật thảm hại của mình. Đáng ghét! Lại còn bày ra bộ dạng ngồi xem trò vui nữa.
Gia Cát Minh Nguyệt chỉ liếc Nam Cung Cẩn một cái, sau đó, lạnh lùng nhìn về phía Tạ Vũ Thư.
“Tự ngươi tới? Sao ngươi lại muốn ám sát ta?” Gia Cát Minh Nguyệt vừa nói vừa đưa chân đá Tạ Vũ Thư. Tạ Vũ Thư căm hận nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, phẫn nộ quát lên: “Ngươi dám đá ta?”
Gia Cát Minh Nguyệt tức cười: “Ngươi đến ám sát ta còn không cho phép ta đá ngươi? Thích chết không?” Gia Cát Minh Nguyệt lại càng không lưu tình, đá mạnh một phát vào mông hắn. Tạ Vũ Thư bật dậy, kêu thảm một tiếng.
“Minh Nguyệt, trên kiếm của hắn có độc.” Tiết Tử Hạo nhặt tế kiếm đen nhánh của Tạ Vũ Thư lên ngửi một cái rồi vội vàng ném xuống.
Không chỉ là độc mà còn là Kiến Huyết Phong Hầu* cực độc! Gia Cát Minh Nguyệt ngửi một cái, sắc mặt lập tức lạnh như băng. Bọn họ không hề quen biết Tạ Vũ Thư, đến đây cũng là gần đầu gặp mặt, nói gì đến xích mích, không ngờ người này lại độc ác như vậy, đến kịch độc cũng lôi ra dùng.
(*) Vừa là tên độc vừa nói lên tính chất của độc, giải thích một cách dễ hiểu nhất là độc này gặp máu là phát, dính vào máu là chết luôn.
Sắc mặt mấy người Lăng Phi Dương thoáng chốc trầm xuống, trong mắt đều là sát ý.
“Các ngươi đừng có lại đây. Tổ phụ ta là Tế ti Thần Miếu. Các ngươi dám đụng vào ta sẽ chết không có chỗ chôn.” Tạ Vũ Thư sợ hãi lôi cả tổ phụ của mình ra dọa.
“Ngươi là đồ ngu hay bị ngớ ngẩn?” Gia Cát Minh Nguyệt hí mắt, trong mắt lóe lên quang mang nguy hiểm.
“Ngươi… ngươi…” Tạ Vũ Thư bị Gia Cát Minh Nguyệt nhìn bằng ánh mắt như vậy, trong lòng run lên. Chẳng lẽ biết thân phận của hắn rồi mà vẫn dám động thủ.
“Nếu là ngươi, ngươi cũng thả người muốn giết mình ra, rồi ngồi chờ hắn đến giết mình lần nữa?” Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên cười một tiếng, “Biết đâu ngươi lại làm thế thật, ngươi bị ngớ ngẩn mà.”
“Ngươi dám sỉ nhục ta.” Tạ Vũ Thư phát hỏa một lần nữa.
“Ngu ngốc!” Gia Cát Minh Nguyệt còn chưa động thủ, Lăng Phi Dương đã bốp một tiếng, lấy vỏ kiếm đập vào mặt hắn. Tạ Vũ Thư bị đánh, lăn ra đất, trên mặt đỏ hồng một mảng.
“Nói, ai sai ngươi tới. Ngươi nói, ta sẽ thả ngươi đi.” Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xổm xuống, nhìn Tạ Vũ Thư đang nằm rạp trên mặt đất.
“Là ta tự mình tới.” Tạ Vũ Thư bình tĩnh nói. Nói xong còn ưỡn ngực ra vẻ ta làm ta chịu.
Gia Cát Minh Nguyệt không nói gì, nhặt thanh tế kiếm chĩa thẳng vào hắn.
Tạ Vũ Thư hoảng hốt, còn chưa kịp phản ứng đã bị kiếm của Lăng Phi Dương chĩa vào yết hầu, không dám nhúc nhích.
“Ngươi nói xem, nếu ta dùng thanh kiếm này rạch một đường trên người ngươi, ngươi sẽ chết như thế nào?” Gia Cát Minh Nguyệt quơ quơ thanh kiếm, nhắm thẳng vào ngực Tạ Vũ Thư.
“Không nên, không nên.” Tạ Vũ Thư biến sắc, gào lên, “Đừng, đừng mà, ta nói, ta nói, là Mạn Tuyết Oánh, Mạn Tuyết Oánh.” Hắn hiểu rõ chất độc kia hơn ai hết. Chỉ cần rạch một đường nhỏ trên da thôi cũng lập tức mất mạng. Hắn nhích về phía sau, chỉ sợ Gia Cát Minh Nguyệt run tay một cái liền rạch một đường trên da hắn.
Gia Cát Minh Nguyệt cau mày. Mạn Tuyết Oánh! Lại là nàng ta! Mình và nàng ta có cừu hận gì to tát à? Sao phải dồn mình vào chỗ chết chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui