Edit: Gió
Cũng may, không có ai nói bọn họ chưa đánh đã chạy. Bất kể ở đâu, không đánh mà chạy sẽ là nỗi nhục cả đời. Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên nghe thấy những lời bàn tán của mọi người, nhưng không để trong lòng, những vẻ mặt này, những giọng điệu này, bọn họ đã sớm quen rồi, không thèm để ý. Chẳng lẽ, chó cắn ngươi, ngươi còn muốn cắn lại nó một cái?
Lúc mọi người trong Thánh Điện đang xôn xao bàn tán, bọn Chúc Thần Thư và Lộ Xảo Xảo trở về. Ai nấy đều lộ ra vẻ mệt mỏi. Nghe thấy những tiếng xì xào khinh thường, Lộ Xảo Xảo vô cùng hả giận: “Lúc chúng ta liều mạng chiến đấu với heo rừng biến dị thì bọn họ ở đâu? Nếu không phải trốn ở một bên xem cuộc vui thì cũng chạy trốn đầu tiên. Mặc dù không biết cuối cùng bọn họ dùng trí thông minh ít ỏi của mình nghĩ ra được cách gì đẩy lui heo rừng biến dị, nhưng không hề thấy bọn họ động tay động chân gì. Bọn họ cũng không quan tâm chúng ta ai nấy đều một thân bùn đất, mệt mỏi, phủi mông bỏ đi. Làm như bọn họ thực sự lập được công lao vậy còn chạy về trước tranh công, hừ.”
“Chúc đại ca, nhiệm vụ lần này thuận lợi chứ? Chỉ cần Chúc đại ca ra tay, có nhiệm vụ nào mà không hoàn thành được nhỉ?” Có người nhìn thấy Chúc Thần Thư tiến lên chào hỏi.
Chúc Thần Thư còn trẻ nhưng thực lực không tầm thường, cách đối nhân xử thế cũng chững chạc, thận trọng, rất ít nhiệm vụ thất bại. Ngay cả nhiệm vụ lấy Băng Tinh hoa gian khó như vậy, hắn cũng có thể hoàn thành. Uy danh của hắn giữa đám người trẻ tuổi không thấp, cho nên người vuốt mông ngựa cũng không ít.
“Không phải chúng ta, là bọn Gia Cát Minh Nguyệt hoàn thành nhiệm vụ.” Chúc Thần Thư nghe xong những lời này, thở mạnh một hơi, không hẹp hòi giải thích.
“Hả? Là bọn họ …” Tất cả mọi người ngậm miệng, không nghĩ rằng bọn Gia Cát Minh Nguyệt có thể vượt qua Chúc Thần Thư hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng hắn sẽ không nói láo, lại còn nói vô cùng nghiêm túc. Mọi người kinh dị nhìn bọn Gia Cát Minh Nguyệt. Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt mặt không đổi sắc, cũng không thèm để ý.
Lộ Xảo Xảo nhìn Chúc Thần Thư, trong lòng vừa chua xót vừa đau khổ, trong ngực như có thứ gì đó chặn lại, vô cùng khó chịu: “Người ta còn chưa nói gì, ngươi đã vội vàng lên tiếng giải thích. Chẳng lẽ, trong lòng ngươi, nàng thực sự quan trọng vậy sao, thấy nàng bị ủy khuất một chút cũng không chịu được.” Lộ Xảo Xảo hoàn toàn mất ý thức, đố kỵ, hiểu lầm mãnh liệt bốc lên. Trong mắt nàng lúc này, sự thẳng thắn, vô tư và đại khí của Chúc Thần Thư mà nàng từng thưởng thức, tất cả đều biến thành cố tình che chở cho Gia Cát Minh Nguyệt.
Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt vốn không muốn nói gì, bây giờ lại có Chúc Thần Thư ra mặt giải thích, càng không muốn nói gì nữa, đi thẳng về chỗ ở. Còn về việc nộp nhiệm vụ, nếu lần này La quản sự dẫn đội thì việc này cũng không cần bọn họ phải bận tâm.
…..
Lúc này, tại nơi sâu nhất Thánh Điện, trong một điện đường to lớn, nghiêm trang, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ trên mái nhà* chiếu lên người một nam tử mặc áo khoác trắng. Nhìn mặt mũi nam tử này thì ước chừng hắn khoảng bốn mươi tuổi, cao lớn, cường tráng, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt anh tuấn, uy vũ bất phàm, trên người tản ra sức quyến rũ đặc hữu của nam tử trưởng thành. Hắn chính là người có quyền lực cao nhất Thánh Điện, Đại cung ti! Đừng nghĩ tuổi tác của hắn không lớn, chỉ có những người có địa vị cực cao trong Thánh Điện như Trần điện chủ mới biết, dáng vẻ của Đại cung ti vẫn giống như ngày đầu tiên hắn ngồi vào vị trí này, bảy mươi năm không hề thay đổi,** thực lực của hắn cũng đạt đến mức mà bọn họ không cách nào tưởng tượng được.
(*) Cửa sổ trên mái nhà: Mọi người tưởng tượng ra mấy kiểu kiến trúc nhà vòm, xung quanh đều là kính trắng hoặc kính màu, kính có hoa văn ấy. Các kiểu kiến trúc Phục Hưng, Baroque, Gothic hay nhà thờ đều vậy. Thời này cũng thật là hiện đại.
(**) Ông này thành tinh rồi J) luyện được Bảo nhan đan ah :v
“Ngươi nói thiếu nữ tên Gia Cát Minh Nguyệt và bằng hữu của nàng ta là những người hoàn thành nhiệm vụ, còn giết chết Tạ Vũ Thư, tôn tử của Tạ Tế ti?” Nam tử trung niên đứng ở nơi cao nhất trong điện đường, ánh mặt trời bao phủ phía dưới. Mặc dù, vẻ mặt dửng dưng nhưng khí thế ngất trời khiến người khác không thể coi thường, khí thế uy nghiêm tản ra một cách tự nhiên, chỉ sợ ngay cả quân chủ mẫu quốc* Tuyên Vũ quốc thấy hắn cũng phải tự ti, cúi đầu trước sự cao quý kia.
(*) Nước này có thuộc địa nên gọi là mẫu quốc.
“Đúng vậy, thực lực hay sự trung thành của bọn họ đều không có gì phải nghi ngờ, thuộc hạ cho rằng nên cho bọn họ một cơ hội tiến vào phúc địa.” Phía dưới, một nam tử thân hình cao ngất, rắn rỏi, khuôn mặt tuấn mỹ như vũ lạc phàm trần* đang nói. Chính là Quân Khuynh Diệu.
(*)Vũ lạc phàm trần: Mưa rơi xuống trần =)) Đùa đấy, mị không tìm được điển tích nào giải thích cho câu này. Mọi người cứ tạm hiểu như tiên hạ phàm ý. :3
Đối mặt với Đại cung ti được vạn người kính ngưỡng, một người giống như vua giữa các vị vua, không ai dám nhìn thẳng, Quân Khuynh Diệu vẫn bình tĩnh như cũ, khóe miệng vẫn mang nụ cười lạnh nhạt theo thói quen. Mặc dù xưng là thuộc hạ nhưng trong đôi dị đồng lục kim cũng không có chút kính sợ nào, chỉ có một mảnh thản nhiên cùng tùy hứng.
Nếu vứt bỏ thân phận của bọn họ, ai nhìn vào cũng tưởng rằng hai người bằng hữu đang nói chuyện với nhau.
“Bọn họ là bằng hữu của ngươi?” Đại cung ti hỏi.
“Phải.” Quân Khuynh Diệu trả lời thản nhiên.
“Được, gọi Gia Cát Minh Nguyệt đến đây, ta muốn gặp nàng một lần.” Đại cung ti gật đầu một cái, không hề tức giận thái độ của Quân Khuynh Diệu. Ngược lại, hắn rất thưởng thức phong thái bình tĩnh, thản nhiên, vinh nhục bất kinh* của Quân Khuynh Diệu. Trong toàn bộ Thánh Điện, trừ hắn ra, không ai có được khí độ này. Ngay cả mấy lão gia hỏa như Trần điện chủ nhìn thấy mình cũng nơm nớp lo sợ, chỉ có hắn là không.
(*) Vinh nhục bất kinh: vinh quang hay nhục nhã cũng không sợ.
Đã có lúc Đại cung ti nghĩ, phóng mắt khắp thiên hạ, ngoài Đại quái vật và Tiểu quái vật của Thần Miếu, cũng chỉ có Quân Khuynh Diệu là có thể nói chuyện bình thường với mình.
Cũng không đúng, hai tên quái vật kia cũng không được bình thường, chỉ có mình Quân Khuynh Diệu mà thôi. Bây giờ thấy Quân Khuynh Diệu đánh giá cao mấy người kia, ngoại trừ có chút không vui còn có chút tò mò và mong đợi. Bây giờ, hắn chỉ muốn ngay lập tức được nhìn thấy người đã khiến Quân Khuynh Diệu phải nhìn với con mắt khác như vậy.
Quân Khuynh Diệu gật đầu một cái, rời khỏi điện đường, thân hình vẫn cao ngất, thẳng tắp như cũ.
Tu Vũ điện. Cửa phòng Gia Cát Minh Nguyệt truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, sau đó biến thành tiếng đập cửa điên cuồng. Gia Cát Minh Nguyệt khó chịu lẩm bẩm, “Ai mà lại không có phép tắc như vậy?” Vừa mở cửa ra đã thấy điện chủ đang trương ra cái mặt mo đỏ bừng, hưng phấn.
“Điện chủ.” Gia Cát Minh Nguyệt bịt mũi, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn, không tự chủ lui về phía sau, có phần khó hiểu. Có chuyện gì hắn không cho người thông báo mà lại đích thân đến đây thế này? Đường đường là điện chủ một điện trong Thánh Điện lại tự mình gõ cửa, Gia Cát Minh Nguyệt có chút thụ sủng nhược kinh nhưng trên mặt vẫn còn sự ghét bỏ.
“Minh Nguyệt, Đại cung ti triệu kiến, Đại cung ti triệu kiến a.” Trần điện chủ kích động nói.
“Đại cung ti?” Đến Thánh Điện đã được một thời gian, đương nhiên, Gia Cát Minh Nguyệt biết Đại cung ti là ai. Trong lòng tất cả thành viên của Thánh Điện, hắn giống như một vị thần vạn người kính ngưỡng, muốn đứng nhìn từ xa cũng không được. Nhưng sao hắn lại muốn gặp mình?
“Đúng vậy, Đại cung ti, đi thôi, không được để cho Đại cung ti chờ lâu.” Trần điện chủ sốt ruột thúc giục. Ngay cả hắn làm điện chủ cũng rất ít có cơ hội được gặp Đại cung ti. Vậy mà mấy đứa trẻ mới tới chưa lâu đã được Đại cung ti triệu kiến, hắn không kích động làm sao được?
“A.” Gia Cát Minh Nguyệt thong thả đi tới điện của Đại cung ti trong truyền thuyết. Nàng không có nhiều cảm xúc lắm, chỉ thấy nghi ngờ nhiều hơn, sao Đại cung ti lại triệu kiến mình? Đại cung ti chính là “Boss” lớn nhất Thánh Điện nha!
Nhìn bước chân Gia Cát Minh Nguyệt không nhanh không chậm, điện chủ gấp đến mức hận không thể cõng nàng trên lưng mà chạy. Đây là Đại cung ti triệu kiến đó. Nàng cho là đang đi bồi bằng hữu uống trà sao?
Giữa điện đường uy nghiêm trang trọng, chỉ ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ thôi cũng khiến người ta cảm thấy áp lực. Đi qua hành lang thật dài, Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thấy một nam tử mặc áo khoác trắng đang đứng dưới ánh mặt trời.
Ánh mặt trời tạo nên một quầng sáng màu vàng bao quanh người hắn, khiến cho khí tức trên người hắn càng thêm thần bí và uy nghiêm. Hắn đứng trên nơi cao nhất đại điện, giống như một pho tượng điêu khắc ngàn năm, làm cho người ta dâng lên cảm giác muốn quỳ xuống bái lạy.
Đại cung ti chăm chú nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. Ở trong mắt nàng, hắn thấy sự kinh ngạc và chấn động, hầu như, bất kỳ người nào lần đầu nhìn thấy hắn đều có ánh mắt này. Nhưng hắn lại không nhìn thấy sự hoảng loạn và khiếp sợ. Ngoài Quân Khuynh Diệu, nàng là người thứ hai!
Gia Cát Minh Nguyệt hơi cúi người chào, đang muốn mở miệng, đột nhiên, một cỗ khí tức khổng lồ đập vào mặt. Thân hình ngạo nghễ như pho tượng viễn cổ ngàn năm đã đứng trước mặt, giống như hắn vẫn luôn đứng trước mặt nàng vậy. Đại cung ti chầm chậm giơ tay lên ấn vào trán Gia Cát Minh Nguyệt, nhìn như bình thường, không có bất kỳ khác thường nào, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy trong đó tỏa ra một sức mạnh mệnh mông vô tận, có thể cắn nuốt cả đất trời. Gia Cát Minh Nguyệt hiểu rõ, nếu để bàn tay hắn rơi vào trán mình, thì mình chắc chắn phải chết, tuyệt không nghi ngờ gì nữa.
Động tác tay rất chậm nhưng lại bao trùm một khí tức khổng lồ khiến kẻ khác không thể tránh né.
Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt chỉ hơi kinh ngạc một chút mà thôi. Trong người nàng, lực lượng điên cuồng tụ lại, chân trái bước lên một bước, đồng thời, đầu ngón tay hình thành kiếm khí. Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy luồng khí tức khổng lồ đè ép mình lập tức vỡ tan như pha lê, cơ thể thoải mái hẳn.
Ánh mắt của Đại cung ti không chút dao động, nhưng trong lòng hắn lại không ngừng tán dương. Trong nháy mắt, hắn đã lướt đến trước người Gia Cát Minh Nguyệt, chưởng đao bổ xuống. Khác với lần trước, đợt công kích này cuồng mãnh, sắc bén, mang theo một loại uy thế khai thiên tích địa.
Nếu như đổi thành người khác, sợ rằng đã bị dọa đến ngất đi. Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt lại khác, càng lúc nguy hiểm thì nội tâm nàng càng tỉnh táo.
Chỉ thấy nàng đột nhiên xoay người như thể không xương, dùng một tư thế quái dị nghiêng về một phía lướt đi, vừa hay tránh được một đòn của Đại cung ti. Sau khi tu luyện thể thuật thượng cổ, sức lực của Gia Cát Minh Nguyệt tăng mạnh, hơn nữa độ dẻo dai cũng vượt xa những kiếm sĩ khác.
Thấy Gia Cát Minh Nguyệt có thể tránh được, Đại cung ti có chút kinh ngạc lẫn hứng thú. Đại cung ti một chiêu rồi lại một chiêu, lúc nhanh lúc chậm, lúc đơn giản lúc lại phức tạp đánh về phía Gia Cát Minh Nguyệt. Đối mặt với công kích đang nhẹ nhàng như gió, chớp mắt lại nặng nề như núi, Gia Cát Minh Nguyệt chỉ biết tập trung toàn lực tránh né.
Rốt cuộc lão gia hỏa này muốn làm cái gì đây? Gia Cát Minh Nguyệt gào thét trong lòng, nhưng trên mặt lại không có bất kỳ biểu hiện gì.
Mới hai, ba phút, lực lượng ttrong cơ thể Gia Cát Minh Nguyệt đã tiêu hao gần hết.
Cuối cùng, áp lực cũng giảm đi một chút, Gia Cát Minh Nguyệt thở dài nhẹ nhõm, cả người ướt sũng mồ hôi. Từ đầu đến cuối, Gia Cát Minh Nguyệt liên tục chật vật né tránh, chưa từng ra tay lần nào. Một mặt là vì nàng không biết dụng ý của Đại cung ti là gì, một mặt nữa là, Đại cung ti căn bản không cho nàng có cơ hội ra tay. Quan trọng nhất là, sau khi tu luyện Khai thần thuật, tinh thần cảm nhận của Gia Cát Minh Nguyệt trở nên nhạy cảm dị thường, trong công kích của Đại cung ti, nàng không cảm thấy chút sát ý nào. Hơn nữa, nàng hiểu rõ một điều, nếu như Đại cung ti thực sự muốn giết mình, bản thân mình cũng không có cơ hội ngăn cản, cho nên dứt khoát không đánh trả.
Đại cung ti vẫn như một pho tượng đứng ở phía đối diện, giống như chừa từng động đậy vậy. Gia Cát Minh Nguyệt tưởng rằng Thanh tiên sinh đã là Thánh giả đỉnh cao mạnh nhất tồn tại trên đại lục này rồi, nhưng hiện tại lại có một loại cảm giác, Đại cung ti trước mắt không phải là người tiên sinh có thể so sánh được, nếu như nói trên người Thanh tiên sinh có một loại khí chất vân đạm phong thanh hòa hợp với vạn vật trời đất thì Đại cung ti trước mắt lại khiến người ta cảm thấy một loại uy ý tối thượng, tất cả trời đất đều nằm trong lòng bàn tay ông ta.
“Thực lực không tệ!” Qua thật lâu, Đại cung ti mới chậm rãi nói, thanh âm thâm trầm tràn đầy từ tính*.
(*) Chắc là sức hút, sự lôi cuốn. :3
Gia Cát Minh Nguyệt thở gấp, tâm trạng thả lỏng, chỉ nhìn thái độ của Đại cung ti cũng hiểu, chẳng qua lúc trước ông ta đang thăm dò thực lực của mình.
“Sao không đánh trả?” Đại cung ti hỏi.
Im lặng hồi lâu, Gia Cát Minh Nguyệt mới thành thật trả lời: “Ta không dám!” Nói nhảm, đối mặt với Đại cung ti thực lực quỷ thần khó lường, có đánh trả hay không thì kết quả khác gì nhau?
Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt không biết rằng, ba chữ “Ta không dám” rơi vào trong tai Đại cung ti lại trở thành một chuyện hoàn toàn khác. Ngoại trừ Quân Khuynh Diệu và mấy nhân vật như Đại điện chủ, những người khác thấy Đại cung ti, dưới uy áp tối thượng, tâm thần thường trở nên hoảng loạn, đối mặt với công kích của Đại cung ti theo bản năng đều sẽ phản kích lại, dù sao, người có tư cách bước vào đây đều không phải là người yếu. Mà những người có dị tâm, tâm thần càng trở nên đại loạn hơn, cho rằng mình đã bị Đại cung ti nhìn thấu nên càng ra sức liều mạng đánh một trận.
Chỉ có những người trước sau như một, trung thành với Thánh Điện, đối với Đại cung ti thâm hoài kính ý mới có thể giống như Gia Cát Minh Nguyệt, đối mặt với sinh tử cũng không đánh trả. Đại cung ti đương nhiên không biết, Gia Cát Minh Nguyệt không đánh trả là bởi vì nàng đã sớm nhìn thấu bản thân hắn không hề có chút sát ý nào, lại thêm ý chí của nàng vững vàng hơn những người khác rất nhiều chứ trung thành tận tâm cái quái gì.
Đại cung ti vui vẻ, cười sang sảng.
“Được rồi, còn ba ngày nữa phúc địa sẽ mở, ngươi và đồng bạn của ngươi cũng vào phúc địa lịch luyện đi.” Đại cung ti ngừng cười, nhẹ nhàng phất phất tay với Gia Cát Minh Nguyệt.
Như thế này cũng có thể đi phúc địa? Gia Cát Minh Nguyệt vui mừng không thôi, nhớ lại tiếng cười sang sảng và sự vui vẻ của Đại cung ti lúc nãy, mơ hồ hiểu ra, đây không chỉ là khảo nghiệm thực lực của mình mà còn khảo nghiệm sự trung thành của mình, cũng may mình không đánh trả.
“Đa tạ Đại cung ti, đa tạ Đại cung ti.” Gia Cát Minh Nguyệt giả vờ mừng rỡ như điên, kích động nói, sau đó cung kính lui đi.
Rời khỏi điện của Đại cung ti, Gia Cát Minh Nguyệt đi về chỗ ở, vừa mới tới cửa đã thấy Trần điện chủ đang đứng ở cửa đi đi lại lại, vừa chờ đợi vừa lo lắng .
“Minh Nguyệt, Đại cung ti tìm ngươi có chuyện gì?” Trần điện chủ hỏi.
“À, cũng không có gì, Đại cung ti nói để cho chúng ta đi phúc địa lịch luyện một chút.” Gia Cát Minh Nguyệt trả lời.
Trần điện chủ trợn tròn hai mắt, trên mặt hiện lên một nụ cười, hai mắt híp lại, “Ha ha ha ha, ta cũng biết là chuyện này, ta cũng biết là chuyện này mà.” Râu đã một bó to mà lúc này Trần điện chủ lại hoa chân múa tay, cao hứng như một đứa trẻ.
“Bao tuổi rồi còn vậy.” Gia Cát Minh Nguyệt bĩu môi khinh thường, nếu không phải vì giải đáp thân thế thần bí của mình, nàng cũng chẳng có hứng thú gì với cái phúc địa của Thánh Điện này.
“Minh Nguyệt, mặc dù phúc địa Thánh Điện mỗi năm đều mở một lần, nhưng Tu Vũ điện chúng ta đã mấy chục năm chưa có ai đủ tư cách tiến vào, rốt cuộc, lần này chúng ta có thể mở mày mở mặt rồi.” Cảm thấy mình hơi luống cuống, Trần điện chủ ho khẽ một tiếng, giả bộ oai phong và thâm trầm của người đứng đầu một điện, đáng tiếc là, có giả bộ thế nào cũng không giống.
Cuối cùng, Gia Cát Minh Nguyệt cũng hiểu tại sao y lại kích động như vậy, là một trong ba điện của Thánh Điện, mấy chục năm qua, Tu Vũ điện lại không có tư cách tiến vào phúc địa, ngẫm lại cũng thấy đủ mất mặt, Trần điện chủ đương nhiệm thật đúng là đủ uất ức.
“Minh Nguyệt à, nghìn vạn lần ngươi không thể bỏ lỡ cơ hội này được, người nào có đủ tư cách tiến vào phúc địa, sau bảy ngày trở về, thực lực đều đại tăng, thậm chí có người từ Linh hồn trung kỳ nhảy lên Linh hồn đỉnh cao, ngươi có biết lý do là gì không?” Trần điện chủ hỏi.
“Hả? Lý do là gì?” Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy tò mò. Ngắn ngủi bảy ngày lại có thể từ Linh hồn trung kỳ nhảy một cái lên Linh hồn đỉnh cao, thực sự là không thể tưởng tượng nổi. Thực lực càng cao, thăng cấp càng chậm, đối với người bình thường mà nói, nếu như không có công pháp tu luyện đặc biệt hoặc linh dược trợ giúp, muốn từ Linh hồn trung kỳ lên Linh hồn đỉnh cao cũng phải mất tám năm, mười năm. Mặc dù với thực lực của nàng bây giờ, thăng cấp như vậy cũng chẳng tính là cái gì nhưng đối với mấy người Mặc Sĩ Thần lại có tác dụng cực lớn.
“Trong phúc địa có một loại xích linh quả, màu sắc gần giống hạt dẻ, ngoài cứng trong mềm, sau khi ăn, cho dù là Thánh cấp cao thủ, thực lực cũng có thể tăng lên không ít, ngươi nhất định phải chú ý.” Trần điện chủ vô cùng cường điệu nói.
“Dạ, đã biết. Đa tạ điện chủ nhắc nhở.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu. Xích linh quả? “Đặc sản” của Phúc địa sao?
Mấy ngày tiếp theo, bọn Gia Cát Minh Nguyệt chỉ ngồi đợi đến ngày tiến vào phúc địa. Gia Cát Minh Nguyệt đặc biệt kích động. Bởi vì, tiến vào phúc địa, nàng có thể thấy được những thứ trước kia Quân Khuynh Diệu nói với nàng. Những chữ khắc trên vách đá nhất định là do mẫu thân lưu lại? Thật là muốn nhìn thấy ngay và luôn!
Mà ở Luyện Vũ điện, quản sự Luyện Vũ điện cũng tới thông báo về chuyện đi vào phúc địa. Bọn Chúc Thần Thư cũng nhận được tư cách bước vào phúc địa. Chúc Thần Thư thuận miệng hỏi một câu người của Tu Vũ điện có ai được tiến vào phúc địa không. Quản sự ngạc nhiên nhìn Chúc Thần Thư: “Sao ngươi biết năm nay Tu Vũ điện cũng có người được vào phúc địa?”
“Là bọn Gia Cát Minh Nguyệt?” Theo bản năng, Chúc Thần Thư cho rằng ngoài bọn họ ra, Tu Vũ điện không còn ai có đủ tư cách vào phúc địa.
“Ô, ngươi đoán đúng rồi. Ta cũng cảm thấy rất ngạc nhiên. Năm nay, người của Tu Vũ điện lại có thể có tư cách tiến vào phúc địa. Gia Cát Minh Nguyệt này…….” Quản sự bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Chúc Thần Thư lại không kinh ngạc quá nhiều, khẽ mỉm cười, vì hắn thấy đây là chuyện đương nhiên. Nhưng nụ cười của hắn rơi vào mắt Lộ Xảo Xảo lại không phải là chuyện như vậy.
Lộ Xảo Xảo giấu hai nắm đấm đã nắm chặt trong tay áo, người khẽ run lên.