Edit: Gió
Trong hoa viên u tĩnh, hồ nước xanh trong, sóng nước dập dờn, Lộ Xảo Xảo đứng dựa vào lan can, thẫn thờ nhìn hồ nước, cực lực đè nén đau khổ trong lòng, vẻ mặt buồn thiu, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên mấy phần hận ý.
“Xảo tỷ tỷ, đoán xem ta là ai?” Hai bàn tay che kín mắt Lộ Xảo Xảo, âm thanh trong trẻo kèm theo chút ngây thơ vang lên.
“Thiên Thiên, trừ ngươi ra, còn ai gọi ta là Xảo tỷ tỷ nữa, lớn như vậy rồi sao vẫn không cao lên vậy?” Lộ Xảo Xảo đẩy đôi tay kia ra, buồn bã, nhạt nhẽo nói. “Bế quan kết thúc rồi à? Cuối cùng cũng chịu đến thăm tỷ tỷ.”
“Xảo tỷ tỷ, đã nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi đệ là Thiên Thiên. Chê đệ không cao lên lại còn gọi cái tên giống như con gái vậy.” Thiếu niên đang nói chuyện khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, gương mặt đẹp trai, sáng sủa vẫn còn mang theo chút ngây thơ. Nhưng cơ thể lại vô cùng cường tráng, sinh lực vô hạn.
“Được rồi, Lộ Tiểu Thiên, lần này tới tìm tỷ tỷ có chuyện gì?” Lộ Xảo Xảo tạm thời vứt bỏ tâm sự, bày ra bộ mặt lạnh nhạt, trong vòng ngàn dặm người khác chớ lại gần, nói với đường đệ của mình.
“Quên đi, tỷ vẫn gọi đệ là Thiên Thiên thì hơn.” Lộ Tiểu Thiên bày ra bộ mặt đau khổ, sau đó thần thần bí bí nói, “Tỷ tỷ, tỷ đoán xem sau khi xuất quan, đệ đã đạt đến cảnh giới nào rồi?”
“Linh hồn cấp?” Lộ Xảo Xảo thử thăm dò, nghi ngờ nói. Lộ Tiểu Thiên là kỳ tài trăm năm mới có của gia tộc nàng, mười lăm tuổi tấn thăng Thiên Không đỉnh cấp, sau khi tới Thánh Điện cũng phá lệ được chọn vào Nội Điện, lần này bế quan, khẳng định thu hoạch không nhỏ.
“Sai, là Linh hồn trung kỳ.” Lộ Tiểu Thiên đắc ý nói.
“Thật?” Lộ Xảo Xảo thất kinh hỏi. Linh hồn trung kỳ, tuổi này đã là Linh hồn trung kỳ, có thể coi là thiên tài giữa đám nhân tài đông đúc của Thánh Điện rồi.
"Lừa tỷ làm gì, đúng rồi, tỷ phu đâu, sao không thấy?” Lộ Tiểu Thiên bĩu môi, tò mò hỏi. Tỷ phu trong miệng hắn đương nhiên là Chúc Thần Thư. Lộ Xảo Xảo và Chúc Thần Thư ở chung với nhau nhiều năm như vậy, phần tình ý kia, không chỉ hắn mà cho dù là người mù cũng nhìn ra được. Chúc Thần Thư không cự tuyệt rõ ràng, chính là thầm chấp chận. Cho nên, tất cả mọi người đều coi bọn họ là một đôi. Lúc không có ai, Lộ Tiểu Thiên đều gọi Chúc Thần Thư là tỷ phu, lần nào cũng làm cho tâm hồn đang yêu của thiếu nữ Lộ Xảo Xảo trở nên vui sướng không thôi.
“Đừng nhắc đến hắn trước mặt ta.” Lộ Xảo Xảo cắn răng, oán hận nói.
“Sao vậy, cãi nhau à? Ôi tỷ tỷ à, ầm ĩ một chút thì có cái gì. Trước đây, đệ vẫn thường nghe Nhị nương nói cái gì mà phu thê cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường, đừng nóng giận nữa.” Lộ Tiểu Thiên tùy tùy tiện tiện nói. Hắn còn trẻ, căn bản không hiểu được suy nghĩ của một cô gái đang bị hãm sâu vào lưới tình.
“Ngươi còn nói nữa, cẩn thận ta đánh chết ngươi.” Lộ Xảo Xảo đỏ mặt, tức giận nói.
“Không nói, không nói nữa.” Lộ Tiểu Thiên vội vàng xua tay, lại thích thú trêu đùa hỏi, “Chẳng lẽ, tỷ phu di tình biệt luyến?”*
(*) Di tình biệt luyến: Thầm thương trộm nhớ người khác.
“Ngươi còn nói!” Lộ Xảo Xảo giậm chân, nước mắt bị đè nén đã lâu không ngừng rơi xuống.
“Tên Vương bát đản này dám khi dễ tỷ tỷ ta. Ta phải đi giết hắn.” Lộ Tiểu Thiên thấy cảnh này, hiểu phân nửa là mình đã đoán trúng, thở phì phò khua nắm đấm, muốn đi tìm Chúc Thần Thư đánh nhau.
“Không được đi!” Lộ Xảo Xảo kéo Lộ Tiểu Thiên lại, nói, “Không liên quan đến hắn, ngươi mà đi thì ngay cả bằng hữu của hắn, ta cũng không làm được nữa.” Trong lòng nàng vẫn ôm chút hy vọng với Chúc Thần Thư, sợ Lộ Tiểu Thiên càn quấy một trận sẽ chặt đứt hoàn toàn đường lui cuối cùng của nàng.
Lộ Tiểu Thiên nghe thấy vậy trầm mặc, một lúc sau mới hung hăng hỏi, “Đồ đê tiện đó là ai, dám quyến rũ tỷ phu đệ, đệ đi trừng trị ả.”
Lộ Xảo Xảo chần chừ một chút. Nàng đã sớm hận Gia Cát Minh Nguyệt đến thấu xương. Nhưng nàng biết mình thân đơn thế yếu không phải là đối thủ của mấy người Gia Cát Minh Nguyệt nên không dám đi đòi lại “công đạo”. Vừa khéo, bây giờ có đệ đệ là Linh hồn trung kỳ làm chỗ dựa giúp mình trút cơn giận. Lo lắng duy nhất là đến lúc đó, Chúc Thần Thư sẽ vì chuyện này mà quay lưng với mình.
“Tỷ, tỷ nói đi, là ai?” Lộ Tiểu Thiên thúc giục.
“Thiên Thiên, đệ nói tỷ phu đệ, à không, Chúc Thần Thư có trách tỷ không?” Lộ Xảo Xảo lưỡng lự nói.
“Tỷ tỷ, nếu hắn thực sự vì nữ nhân khác mà trở mặt với tỷ, người như vậy, tỷ còn thích làm gì, một cước đá bay hắn đi.” Lộ Tiểu Thiên trợn mắt nói.
“Nàng ta là Gia Cát Minh Nguyệt, người của Tu Vũ điện.” Lộ Xảo Xảo suy nghĩ một chút, đệ đệ nói rất đúng. Nếu như Chúc Thần Thư thực sự vì Gia Cát Minh Nguyệt mà trở mặt với mình thì mình việc gì phải mặt dày quấn lấy hắn nữa.
“Chúng ta đi.” Lộ Tiểu Thiên kéo tỷ tỷ, bước nhanh về phía Tu Vũ điện.
Gia Cát Minh Nguyệt chuẩn bị ra ngoài tìm Đoan Mộc Huyên. Kết quả vừa ra đến cửa Tu Vũ điện đã thấy một nam một nữ chạy tới trước mặt mình. Nữ nhân chính là Lộ Xảo Xảo. Gia Cát Minh Nguyệt cũng cảm nhận được Lộ Xảo Xảo có địch ý với mình, nhưng không biết là vì cái gì. Dù sao, nàng ta cũng không đi cùng Chúc Thần Thư, cho nên cũng lười để ý, đi về phía trước.
Lộ Xảo Xảo đột nhiên bước chậm lại. Lộ Tiểu Thiên liếc Gia Cát Minh Nguyệt, thấp giọng hỏi, “Là nàng ta?” Lộ Xảo Xảo nặng nề gật đầu một cái.
“Ngươi, đứng lại!” Lộ Tiểu Thiên quát to một tiếng.
Gia Cát Minh Nguyệt căn bản không nghĩ tới hai người bọn họ đặc biệt đến tìm mình trả thù, tiếp tục đi về phía trước.
“Ngươi, đứng lại!” Lộ Tiểu Thiên nhảy một cái, phi thân chắn trước người Gia Cát Minh Nguyệt, nổi giận đùng đùng nhìn nàng.
“Ngươi đang bảo ta?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Lộ Tiểu Thiên một chút, một đứa nhóc tầm mười sáu mười bảy tuổi trên mặt vẫn còn nét ngây thơ, vừa nhìn đã biết đây là một đứa trẻ con còn vắt mũi chưa sạch, cho nên nàng cũng không nổi giận với hắn.
“Ngươi là Gia Cát Minh Nguyệt, chính ngươi quyến rũ tỷ phu ta, à không, quyến rũ Chúc Thần Thư, muốn cướp hắn từ tay tỷ tỷ ta?” Lộ Tiểu Thiên vốn định tìm thấy Gia Cát Minh Nguyệt liền chửi ầm lên, nhưng gặp được người thật, nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành mà lại không mang chút tục khí nào, mới phát hiện, nàng hoàn toàn không giống loại con gái lẳng lơ chuyên đi quyến rũ nam nhân như trong tưởng tượng của hắn, bao nhiêu lời thô tục nuốt hết vào bụng, không sao chửi ra khỏi miệng được.
Nghe hắn nói xong, Gia Cát Minh Nguyệt đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó dở khóc dở cười, tích tắc hiểu ra vì sao Lộ Xảo Xảo luôn nhìn mình bằng ánh mắt căm thù.
“Lộ Xảo Xảo, những điều này là ngươi nói với hắn? Đây là lý do ngươi ghét ta?” Gia Cát Minh Nguyệt lạnh mặt, nàng có thể hiểu được tâm lý của tiểu nữ sinh đắm chìm trong lưới tình không cách nào thoát ra được của Lộ Xảo Xảo, nhưng không có nghĩa là nàng chịu được người khác tùy tiện đem nước bẩn hắt lên người mình.
“Chẳng lẽ không đúng? Nếu không phải vì ngươi, Thần Thư sẽ không đối xử với ta như vậy, đừng cho là ta không biết gì, các ngươi liếc mắt đưa tình, làm trò ngay trước mặt ta, coi ta là đứa ngốc sao?” Mặt của Lộ Xảo Xảo vì tức giận mà hơi biến dạng.
“Ta không muốn giải thích với ngươi. Ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Ta chỉ nói mấy chữ này, hiện tại, biến mất, trước mắt ta, cút!” Gia Cát Minh Nguyệt lười nói nhiều với nàng ta, đối với nữ nhân cố chấp và đố kỵ ngu muội như thế này, giải thích cũng bằng không. Tự nhiên bị gán cho cái danh tiểu tam, tâm tình của Gia Cát Minh Nguyệt bây giờ cực kỳ khó chịu, cực kỳ không thoải mái!
“Sao ngươi có thể nói chuyện như vậy với tỷ tỷ ta!” Lộ Tiểu Thiên cảm nhận được hàn ý trên người Gia Cát Minh Nguyệt, vội vàng chắn trước người Lộ Xảo Xảo.
“Còn ngươi nữa, không muốn ăn đòn thì lập tức cút đi!” Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lùng nói.
Thấy ánh mắt sắc bén của Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng Lộ Tiểu Thiên không tự chủ run rẩy, nhưng vẫn ưỡn ngực lên.
Gia Cát Minh Nguyệt thấy vậy, chậm rãi đưa một ngón tay ra, hướng về phía ngực Lộ Tiểu Thiên.
Động tác của nàng rất chậm, rất chậm, chậm đến mức khiến người ta sinh ra ảo giác, cảm giác ngón tay của nàng căn bản là không di chuyển. Nhưng Lộ Tiểu Thiên và Lộ Xảo Xảo lại kinh ngạc phát hiện ra, đối mặt với ngón tay nhỏ nhắn mềm mại chậm như ngừng lại này, bọn họ không có cách nào tránh né, càng không có cách nào chống lại, dường như giữa ngón tay trơn mềm tinh tế này ẩn chứa một lực lượng cường đại không gì sánh được.
Lúc này, Lộ Xảo Xảo mới hiểu rõ lời của Chúc Thần Thư: Gia Cát Minh Nguyệt không đơn giản, thực lực của nàng ta, mạnh đến đáng sợ. Đáng tiếc, bây giờ có hiểu cũng đã muộn rồi.
“Dừng tay, dừng tay!” Theo âm thanh vạn phần lo lắng, bóng dáng của Chúc Thần Thư vụt tới, nhưng vẫn chậm một bước, ngón tay của Gia Cát Minh Nguyệt đã điểm lên ngực Lộ Tiểu Thiên.
Lộ Tiểu Thiên chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại mênh mông như sóng biển truyền đến, ngực như bị cự thạch đánh trúng, cơ thể không tự chủ được bay lên cao. Rốt cuộc đây là sức mạnh kiểu gì, mà với thực lực Linh hồn trung kỳ của hắn, ngay cả cơ hội ngăn cản một chút cũng không có.
“Bịch!” Lộ Tiểu Thiên mạnh mẽ rơi xuống đất, người đầy bụi đất bò dậy, mờ mịt, lúng túng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. Tuy Gia Cát Minh Nguyệt tức giận nhưng cũng không động sát khí, lực lượng khổng lồ trong ngón tay kia chỉ đem Lộ Tiểu Thiên đánh bay đi, cũng không làm tổn thương lục phủ ngũ tạng, cho nên, Lộ Tiểu Thiên nhìn vô cùng thảm hại, nhưng ngoại trừ đau nhức bên ngoài, cũng không còn thương tổn gì khác.
“Đa tạ Gia Cát tiểu thư hạ thủ lưu tình!” Chúc Thần Thư thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy đến, cúi người nói với Gia Cát Minh Nguyệt. Hắn cũng bị sức mạnh vừa rồi của Gia Cát Minh Nguyệt làm cho chấn động. Tuy sớm đoán được thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt rất mạnh nhưng không ngờ lại mạnh tới vậy. Cho dù là hắn cũng khó có thể đỡ được lực từ ngón tay mềm mại ấy.
Gia Cát Minh Nguyệt khẽ gật đầu, không nói gì nữa, tiếp tục đi về phía trước, lần này, không còn ai dám chắn trước người nàng.
“Vì sao ngươi lại để ý nàng như vậy, biết ta và Tiểu Thiên đến, cũng vội vàng chạy tới.” Nhìn bóng lưng của Gia Cát Minh Nguyệt, Lộ Xảo Xảo đau khổ nói.
“Ta đến không phải vì nàng mà là vì các ngươi. Chẳng lẽ đến bây giờ, ngươi vẫn không rõ nàng mạnh đến mức nào sao? Căn bản là các ngươi không thể chống lại, ta cũng không thể.” Chúc Thần Thư lạnh lùng nói.
“Ngươi, … ngươi vì ta mà tới!” Lộ Xảo Xảo kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng chỉ nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Chúc Thần Thư.
“Đúng vậy, đây là lần đầu và cũng là lần cuối.” Chúc Thần Thư nói xong, xoay người rời đi.
“Lần cuối, đây là ý gì, chẳng lẽ…” Từ khuôn mặt lạnh như băng và giọng nói của Chúc Thần Thư, Lộ Xảo Xảo cảm nhận được điều gì đó. Lẽ nào, từ bây giờ hắn sẽ xa cách mình, đúng như mình lo lắng, từ nay về sau, mình và hắn sẽ trở thành người dưng.
“Thần Thư!” Lộ Xảo Xảo không kiềm chế được nữa, hét lớn: “Đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ, chàng còn không biết tâm ý của ta. Ta theo bên cạnh chàng lâu như vậy, chẳng lẽ, chàng thực sự vì nàng ấy mà rời bỏ ta?”
Chúc Thần Thư dừng bước, xoay người lại, nhìn Lộ Xảo Xảo, nghiêm túc nói:
“Ngươi vẫn không hiểu. Ta chưa từng thích Gia Cát Minh Nguyệt. Ta để ý nàng bởi vì nàng là người của Thánh Điện chúng ta, còn vì thực lực của nàng. Ta cũng biết, có một cô gái luôn một mực yên lặng bồi bạn bên ta, quan tâm ta. Ta đã từng nghĩ, ta sẽ có một người bầu bạn cả đời, nhưng hôm nay, ta mới biết, nội tâm của nàng có bao nhiêu cố chấp, bao nhiêu hẹp hòi, thậm chí là ngu muội. Ta nghĩ, ta đã sai rồi!” Nói xong câu đó, Chúc Thần Thư cũng không quay đầu lại, tiếp tục bước đi.
Lộ Xảo Xảo kinh ngạc đứng tại chỗ, hồi tưởng lại những lời nói của Chúc Thần Thư.
Trong đầu hiện lên mỗi lần làm nhiệm vụ, thân hình cao lớn của Chúc Thần Thư luôn che trước người mình, mỗi lần mình không cẩn thận bị thương, hắn đều băng bó vết thương cho mình, trong mắt nhàn nhạt yêu thương và dịu dàng, từng giây từng phút sống chung với nhau, từng việc từng việc tái hiện trong đầu nàng. Hai hàng lệ lặng lẽ rơi xuống. Lộ Xảo Xảo biết mình đã sai rồi, thực sự sai rồi, tự mình cho là Chúc Thần Thư phớt lờ mình, thực ra, chính mình không cảm nhận được sự quan tâm và chăm sóc của hắn đối với mình. Nếu như không phải nội tâm mình cố chấp và ghen ghét, hắn sẽ không rời bỏ mình. Bây giờ hết rồi, tất cả đều bị chính mình hủy hết rồi…
“Có những thứ mất đi rồi mới biết trân trọng. Nhưng nếu như cố gắng có thể không mất, vậy tại sao không cố gắng.” Bên tai chợt vang lên một đạo âm thanh thanh duyệt*.
(*) Trong trẻo và vui vẻ.
Lộ Xảo Xảo nhìn bóng dáng đã xa của Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt không còn chán ghét và căm hận như trước, lau khô nước mắt, dũng cảm đuổi theo Chúc Thần Thư.
Gia Cát Minh Nguyệt cười một tiếng, đi xa.