Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Cùng lúc đó, giữa một phủ đệ sâm nghiêm của Thiết Hạ vương triều, một nam tử trung niên đang ngồi một mình ở đại sảnh, cái bàn trước mặt đầy rượu thịt nhưng hắn ăn mà không thấy mùi vị gì.
Tả Khâu Nhiên, Đại thống lĩnh cấm vệ quân kinh thành Thiết Hạ, Đại tướng quân nắm trong tay mười vạn trọng binh! Ngay cả Hách Lặc hoàng phi quyền thế nhất lúc này cũng không dám tùy tiện đắc tội.
Tâm tình của Tả Khâu Nhiên rất không tốt. Cuộc chiến giữa Đoan Mộc Huyên và Hách Lặc hoàng phi đã bị đẩy lên cao trào. Mặc dù bên ngoài không hề có một gợn sóng nhưng tất cả mọi người đều biết, Thánh cấp cao thủ bên cạnh Hách Lặc hoàng phi đột nhiên biến mất một cách vô thanh vô tức. Tiếp theo, Thiết Hạ quốc sẽ phát triển theo hướng nào, chính hắn cũng cảm thấy mờ mịt.
Đột nhiên, Tả Khâu Nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy giữa bóng đêm, một bóng dáng đang chậm rãi bước vào.
“Ngươi dám tới chỗ ta một mình, không sợ có đi mà không có về sao?” Tả Khâu Nhiên ngồi thẳng giữa đại sảnh, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Gia Cát Minh Nguyệt khẽ mỉm cười, khí thế trên người đột nhiên bạo phát. Thực lực đặc hữu chỉ có ở Thánh cấp bao vây quanh người Tả Khâu Nhiên.
“Thì ra là vậy… Chỉ sợ, tất cả mọi người đều không ngờ người bên cạnh Huyên công chúa lại có thực lực như vậy. Ngươi có thể giết ta, hiển nhiên cũng có thể giết Hách Lặc hoàng phi. Nhưng, thế thì sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng giết một hai người là có thể dẹp yên phản loạn sao?” Tả Khâu Nhiên nhìn chằm chằm Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt lóe lên hàn mang, “Một khi nàng ta chết, tất cả các thế lực đều sẽ tự làm theo ý mình. Kết quả duy nhất của Thiết Hạ vương triều chính là chờ bị vó sắt của cường địch giày xéo. Nếu như vậy thì chẳng bằng đem thiên hạ này nhường cho Hách Lặc hoàng phi. Chí ít, có thể giữ cho bách tính thiên hạ bình an.”
Gia Cát Minh Nguyệt đã hiểu, người trước mặt không phải là trung thành với Hách Lặc hoàng phi mà có nguyên tắc của mình, là một người chính trực thực sự một lòng lo cho bách tính.
Tả Khâu Nhiên lại bưng ly rượu lên, chậm rãi nói: “Cái ta thần phục không phải hoàng thất, cũng không phải Hách Lặc hoàng phi, mà là ngàn vạn con dân của Thiết Hạ. Bây giờ, hoàng thất bất lực. Nếu muốn giữ được Thiết Hạ vương triều, chỉ có thể dựa vào Hách Lặc hoàng phi.”
Gia Cát Minh Nguyệt trầm ngâm một lát, trong lòng đã có chủ ý. Nàng nhìn Tả Khâu Nhiên cười nói: “Nếu như ta có biện pháp khiến cho toàn bộ thế lực mà Hách Lặc hoàng phi khống chế đều biến mất, ngươi có cân nhắc lại lập trường của mình lần nữa không?”
Tả Khâu Nhiên hơi nhíu mày, chuyện như vậy hắn đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lâu rồi nhưng vẫn không thể nghĩ ra biện pháp nào chu toàn. Suy cho cùng, nếu như có thể phù trợ cho huyết mạch hoàng thất thì hắn cũng không muốn mang tiếng là phản nghịch.
Tả Khâu Nhiên suy nghĩ một hồi, lúc này mới cầm ly rượu trong tay uống cạn một hơi: “Nếu như ngươi thực sự có thể làm được, ta liền trợ giúp công chúa ngồi lên ngai vàng.”
“Một lời đã định.”
Thân hình Gia Cát Minh Nguyệt từ từ chìm trong màn đêm.
Hai ngày sau, chuông báo tử vang vọng khắp hoàng thành.
Hoàng đế băng hà.
Văn võ bá quan vào cung phúng viếng, trên thực tế là một màn gió tanh mưa máu sắp nổi lên trong hoàng cung.
Văn võ bá quan đứng hai bên đại điện. Hách Lặc hoàng phi mặt lạnh như băng đứng trên đại điện, trong mắt đều là đắc ý. Cuối cùng thì Thiết Hạ vương triều này cũng rơi vào trong tay mình. Lúc này, Gia Cát Minh Nguyệt và Đoan Mộc Huyên chậm rãi đi tới.

“Hoàng thượng băng hà, ai gia vô cùng đau lòng nhưng đất nước không thể một ngày không có vua. Hoàng nhi trong bụng ai gia đã được hoàng thượng sớm lập di chiếu, phong làm Thái tử.” Hách Lặc hoàng phi không chút kiêng kỵ, lớn tiếng nói. Có di chiếu hay không đã không còn quan trọng nữa. Không có, nàng không thể tự tạo ra một cái sao?
“Hoàng phi có thai khi nào vậy? Phụ vương bệnh liệt giường đã mấy năm cơ mà.” Đoan Mộc Huyên cười lạnh hỏi.
“Huyên công chúa phạm thượng làm loạn, người đâu, bắt lại.” Hách Lặc hoàng phi không thèm liếc Đoan Mộc Huyên lấy một cái đã quát lớn. Chuyện đã đến bước này, hoàng thượng đi rồi, nàng còn phải kiêng nể cái gì nữa?
Nhưng, Hách Lặc hoàng phi dứt lời, thị vệ bên ngoài không có một người nào tiến vào. Sắc mặt văn võ bá quan cũng khác nhau.
“Người đâu! Bắt phản tặc!” Hách Lặc hoàng phi không kiên nhẫn, gầm lên lần nữa.
Vẫn không có ai tiến vào đại điện.
“Lâm Nam, ngươi đang làm cái gì vậy hả?” Trong lòng Hách Lặc hoàng phi dâng lên cảm giác bất an nhưng vẫn hướng về phía một vị đại thần theo phe nàng quát lên.
“Nương nương, Huyên công chúa là huyết mạch duy nhất của hoàng thượng…” Đại thần tên Lâm Nam nói xong câu đó liền cúi đầu.
Tâm tình Hách Lặc hoàng phi trầm xuống, đưa mắt nhìn một lượt tất cả các vị đại thần ủng hộ nàng ta. Những đại thần khác nhất loạt cúi đầu, không ai dám nhìn nàng. Sắc mặt Hách Lặc hoàng phi hơi tái đi, tại sao có thể như vậy? Sao những người này có thể phản bội nàng tập thể như thế chứ? Sau khi kinh ngạc, trong mắt Hách Lặc hoàng phi là một mảnh lãnh tiếu, phẫn nộ và không cam lòng. Đúng rồi, những đại thần này đâu phải là người, chỉ là một đám chó má mà thôi. Ai cho bọn chúng ăn thì chúng theo người đó. Hưởng vinh hoa phú quý nàng ban nhưng người khác lại cho nhiều hơn, đương nhiên là phục tùng người đó rồi. Trung thành cái chó gì, bọn chúng chỉ vì lợi ích của mình mà thôi.
Tả KHâu Nhiên cầm đại mã kim đao đứng ở cửa đại điện, sau lưng là một đội vệ binh, canh giữ chặt chẽ cửa đại điện, không cho bất kỳ kẻ nào ra vào.
Đoan Mộc Huyên đứng ở một bên, sắc mặt băng lãnh. Vì người nhà bị khống chế nên những đại thần này mới phản bội lại Hách Lặc hoàng phi. Những người này có thể dùng được sao? Vì hứa hẹn vinh hoa phú quý của Hách Lặc hoàng phi mà sẵn sàng chống lại hoàng thượng. Thế thì sau này… Đoan Mộc Huyên ghi nhớ những người này, trong lòng đã có tính toán khác.
“Truyền ngự y.” Một thanh âm già nua mà uy nghiêm vang lên trên đại điện.
Mọi người chết đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy hoàng thượng đang ngồi trên ghế được mấy người khiêng ra.
Hoàng thượng không chết?
Hơn chục ngự y từ sau lưng hoàng thượng đi ra.
“Bắt mạch cho Hách Lặc hoàng phi.” Hoàng thượng trầm giọng nói.
Lúc này, Hách Lặc hoàng phi đã trấn định lại, gương mặt bình tĩnh, lúc nhìn hoàng thượng vẫn còn lộ ra nụ cười xinh đẹp quyến rũ thường ngày.
Hơn mười ngự y nối đuôi nhau mà lên, từng người một bắt mạch cho Hách Lặc hoàng phi. Hách Lặc hoàng phi cũng không nhúc nhích, mặc cho bọn họ làm. Một lát sau, ngự y bắt mạch xong, cúi đầu nói gì đó bên tai bệ hạ.

“Ái phi, trẫm tự thấy mình đối đãi với ngươi không tệ, sao ngươi lại làm như vậy?” Trên gương mặt già nua của hoàng thượng hiện lên vẻ thống khổ.
“Đối đãi không tệ?” Hách Lặc hoàng phi lớn tiếng cười to một hồi, giống như bị ma nhập. Nàng ta nhìn hoàng thượng, trong mắt là thù hận không từ ngữ nào có thể miêu tả được. “Năm đó, ta và hắn đến hoàng thành dạo chơi, trong lúc vô tình đụng phải ngươi. Chỉ vì lọt vào mắt xanh của hoàng đế bệ hạ cửu ngũ chí tôn mà hắn phải chết còn ta phải vào cung! Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ bởi vì ngươi là hoàng đế, là cửu ngũ chí tôn nên có thể đùa bỡn với mạng người sao? Ngươi cho rằng ta không biết chính ngươi hạ lệnh giết hắn sao? Ngươi có biết, một khắc đó, ta đã hận ngươi như thế nào không? Ta hận ngươi hại chết hắn, càng hận cái cung điện như lao tù này! Khí đó, ta đã thề, ta phải hủy diệt tất cả những thứ ngươi quý trọng!”
Ánh mắt Hách Lặc hoàng phi trở nên mơ màng, tự lẩm bẩm: “Chờ đến lúc đó, ta sẽ đi tìm hắn… Cho dù, hắn đã không còn ở đây, ta cũng phải trở lại tiểu thôn trang kia, mãi mãi bầu bạn bên hắn…”
Tất cả văn võ bá quan trên đại điện đều cúi đầu. Những chuyện này của hoàng thất căn bản là chuyện bọn họ không nên nghe.
Gia Cát Minh Nguyệt càng nghe càng thấy có gì đó không đúng, thấy cơ thể Hách Lặc hoàng phi từ từ nghiêng sang một bên, nàng vội nhảy ra ôm lấy nàng. Tay phải giơ lên nắm lấy hàm của nàng ta.
Nhưng… cuối cùng, vẫn chậm một bước.
Từ trong miệng Hách Lặc hoàng phi tỏa ra hương thơm ngòn ngọt, Gia Cát Minh Nguyệt khẽ thở dài một tiếng.
Thất sắc kim ngọc lan hoa, hương vị ngọt ngào, chỉ cần vào miệng là không cách nào giải được…
Nhìn cơ thể Hách Lặc hoàng phi dần dần xụi lơ, gương mặt tái nhợt của hoàng đế chợt đỏ lên, thanh âm thiết tha mà đau đớn: “Ái phi…”
Đoan Mộc Huyên vội kêu lớn: “Ngự y, mau!”
Nhưng, lời nàng vừa dứt, tay của hoàng đế bệ hạ cũng duỗi thẳng, buông thõng xuống.
Trong vòng một ngày, hai vị nắm trong tay vận mạng Thiết Hạ vương triều gần như là cùng nhau ra đi.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn gương mặt xinh đẹp của Hách Lặc hoàng phi đã sớm mất hết huyết sắc, không hiểu tại sao, trong lòng chua chát. Rõ ràng, nữ nhân này không chỉ một lần ám sát bọn họ nhưng lúc này, Gia Cát Minh Nguyệt lại không có lấy một tia thù hận nào.
Công chúa Đoan Mộc Huyên được tất cả đại thần tán thành, đăng cơ làm đệ nhất nữ hoàng của Thiết Hạ vương triều.
Mặc dù, Đoan Mộc Huyên trở thành nữ hoàng nhưng căn cơ bất ổn, bên cạnh cũng không có người tài. Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần quyết định tạm thời lưu lại bảo vệ nàng. Bọn họ hiểu rõ một điều, với thực lực của bọn họ, đi theo Gia Cát Minh Nguyệt chỉ trở thành gánh nặng của nàng mà thôi. Bọn họ cũng thầm hạ quyết tâm, thời gian tới nhất định phải nỗ lực tu luyện.
Lăng Phi Dương còn chưa quyết định đi cùng Gia Cát Minh Nguyệt hay tạm thời ở lại giúp Đoan Mộc Huyên đã bị Uất Trì Hồng từ trên trời rơi xuống bắt đi. Uất Trì Hồng chợt đến cũng chợt đi. Trước khi đi, ném cho Gia Cát Minh Nguyệt một câu: “Cho ta mượn tiểu tử này một thời gian, luyện tập thật tốt. Quá yếu.”
“Sư phụ, người thả con xuống trước đã.” Lăng Phi Dương bị Uất Trì Hồng kẹp dưới nách, xấu hổ nói.

“Minh Nguyệt, chờ ta trở lại. Mập Mạp, Chuột Nhắt chờ …” Lăng Phi Dương chưa kịp nói hết câu, Uất Trì Hồng đã kẹp hắn bay lên, lướt gió mà đi.
“Uất Trì tiền bối, tính nết thật tốt, ha ha, ha ha…” Mặc Sĩ Thần co quắp khóe miệng.
Gia Cát Minh Nguyệt cũng nhìn về hướng Uất Trì Hồng mang người biến mất, bắt đắc dĩ cười một tiếng. Nhưng trong lòng nàng rất rõ ràng, Uất Trì Hồng làm vậy, chắc chắn có đạo lý của ông ấy.
“Huyên Huyên, có Mập Mạp và Chuột Nhắt ở lại bảo vệ muội, tỷ cũng yên tâm. Tỷ còn nhiều chuyện phải làm, chờ tỷ làm xong sẽ quay lại thăm muội.” Nhìn vẻ mặt của Đoan Mộc Huyên, Gia Cát Minh Nguyệt vui mừng gật đầu, nàng thấy rõ sự trầm ổn giữa chân mày của Đoan Mộc Huyên. Đoan Mộc Huyên có đủ tư cách để trở thành một đế vương.
“Tỷ tỷ, người nhất định phải đến đó!” Đoan Mộc Huyên kéo tay áo Gia Cát Minh Nguyệt không nỡ buông.
“Ừm, sẽ.” Gia Cát Minh Nguyệt định đưa tay lên xoa đầu Đoan Mộc Huyên nhưng lại thấy vương miện trên đầu, đành hạ tay xuống, vỗ vỗ bả vai nàng.
Không ai biết rằng có một chuyện đang xảy ra sẽ làm thay đổi tất cả mọi người. Và quan hệ giữa bọn họ cũng không thể nào quay lại như trước được nữa.
[Đọc đến đoạn tách ra như này thực sự là không vui. Thêm quả chốt làm mình méo muốn edit nữa =.= Mị rất là ghét ngược! Ai hốt dùm ao máu chó này đi đi. Huhu]
Sau khi ba người nói lời từ biệt, Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu tiếp tục lên đường đi về hướng Bắc.
Giữa thảo nguyên mênh mông bát ngát mướt xanh cây cỏ, những đóa hoa nhỏ hoặc hồng hoặc tím như những ngôi sao dày đặc tô điểm cho bầu trời đêm, gió nhẹ nhàng mơn trớn mang theo mùi hương của đất, cũng mang theo sức sống tràn trề.
“Vượt qua thảo nguyên là phương Bắc, cũng chính là cực địa Băng Nguyên*.” Quân Khuynh Diệu nhìn về chân trời chìm trong màn sương khói trắng bạc phía xa xa. Tóc đen nhẹ bay trong gió. Khuôn mặt tuấn mỹ nhuốm vẻ u sầu như đang nhớ lại một đoạn chuyện cũ đã lâu.
“Ngươi từng đi qua chưa?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hắn, đột nhiên phát hiện ra trên gương mặt tuấn mỹ làm đắm say lòng người của hắn tồn tại một chút thần bí khiến người ta bị hãm sâu trong đó. Sự thay đổi này khiến nàng bất tri bất giác bị đắm chìm trong đó.
Quân Khuynh Diệu không trả lời chỉ nhàn nhạt cười một tiếng. Ánh mắt xoáy sâu vào phương xa lần nữa, sau đó mới thu hồi tầm mắt, nói: “Đi thôi. Nếu như ta không đi sai đường thì rất nhanh sẽ đến Tất Gia Hồ.”
Đột nhiên trong gió truyền đến tiếng đánh nhau rất nhỏ, nghe tiếng động hẳn là đến từ phía Bắc, khoảng cách rất xa nhưng vẫn rơi vào tai hai người một cách rõ ràng.
Nhìn nhau một cái, dường như cũng nhìn ra ý nghĩ của đối phương, hai người cùng nhẹ nhàng bay lên, chạy về phía phát ra tiếng động.
Sâu trong thảo nguyên, một hồ nước trong suốt như khối bảo thạch rực rỡ màu lam, ven hồ, hơn mười hán tử thảo nguyên đang vây quanh ba gã tráng hán mặc áo da thú, thân hình to lớn, hai bên đang giằng co.
Quân Khuynh Diệu và Gia Cát Minh Nguyệt bay nhanh tới. Nhìn những người trước mặt, Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên dừng bước từ xa, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, còn có chút vui mừng, thêm mấy phần thân thiết giống như cách xa đã lâu mới được gặp lại.
“Bách Lý, đây là Tất Gia Hồ, không phải các ngươi quay về Sa nguyên rồi sao? Mẹ nó, đừng có giở trò lưu manh trước mặt ta!” Hán tử thảo nguyên dẫn đầu đang dùng loan đao chỉ vào mấy nam tử kia, giọng điệu bất thiện quát lớn. Kẻ cầm đầu mấy nam tử kia chính là người mà Gia Cát Minh Nguyệt không đánh không quen, Bách Lý Tình Chiến. Bách Lý Tình Chiến ăn mặc như thế này, vóc người cường tráng, khuôn mặt lúc nào cũng căng thẳng, nhất thời đúng là nhìn không ra hắn mới chỉ là một thiếu niên.
“Hách Liên Khánh, ta lưu manh đấy, ngươi làm gì được ta?” Bách Lý khinh thường nói, dáng vẻ có mấy phần lười biếng. Đối mặt với đám hán tử thao nguyên, thân cao đến gần hai thước, vóc người cường tráng, bưu hãn, trong tay ai cũng có cung tiễn, loan đao, Bách Lý không hề sợ hãi, để lộ cự kiếm dài đến một thước sau người, giống như con người của hắn vậy, tràn đầy mùi vị cuồng dã.
“Hừ, Bách Lý, nếu như đây là chỗ khác, ngươi muốn thế nào ta cũng không xen vào, nhưng đây là Tất Gia Hồ, Thánh Hồ của bộ tộc Hách Liên ta, không phải là nơi ngươi có thể giễu võ dương oai.” Hách Liên Khánh giơ loan đao trong tay chỉ về phía Bách Lý, sắc mặt ngoan lệ nhưng trong thanh âm đã có chút mềm mỏng hơn. Mấy tộc nhân phía sau giơ trường cung nhắm thẳng vào mấy người, càng lộ rõ sự thiếu tự tin.

“Thánh hồ của bộ tộc Hách Liên các ngươi? Ha ha, nghìn dặm quanh Tất Gia Hồ là nơi sinh sống mấy đời của mười mấy bộ lạc thảo nguyên. Bộ tộc Bách Lý ta đã hạ săn đông bắt ở Tất Gia Hồ này cũng đã ngàn năm qua. Tất Gia Hồ là Thánh hồ của các ngươi chẳng lẽ không phải của chúng ta? Dựa vào cái gì mà các ngươi có thể đến còn bọn ta không thể?” Bách Lý ngửa đầu cười ha hả, càng lộ ra sự uy phong lẫm liệt. Mặc dù bộ tộc Bách Lý mấy đời qua đều sống giáp sa mạc nhưng những năm gần đây cũng thường vượt qua sa mạc vào thảo nguyên, đi tới Tất Gia Hồ săn thú bắt cá, nói Tất Gia Hồ là Thánh hồ của bọn họ cũng không có gì quá đáng.
“Vậy ta không xen vào nữa. Dù sao thảo nguyên cũng là nơi bộ tộc Hách Liên ta chăn thả mấy đời qua, bất luận kẻ nào cũng không được đặt chân vào dù chỉ nửa bước.” Hách Liên Khánh tự biết mình đuối lý, cưỡng từ đoạt ý nói.
“Sao ta chưa từng nghe nói trên thảo nguyên có quy định này? Hách Liên Khánh, nói thẳng mẹ nó ra là các ngươi để ý con Băng Lý bị chúng ta đánh trọng thương ở kia, muốn chiếm tiện nghi của bọn ta đi? Được, ta cho ngươi cơ hội, chỉ cần ngươi bắt được nó, ta sẽ đi ngay không nói hai lời. Nếu như năng lực này mà ngươi cũng không có thì —- cút cho ta!” Bách Lý hét lớn một tiếng.
Theo một tiếng “Cút”, chiến ý tuôn ra cuồn cuộn, tóc dài bay loạn trong gió, cả người tản mát ra một cỗ cuồng phóng, thậm chí mang theo cả mấy phần ngang tàng, bạo ngược.
Hách Liên Khánh bị cỗ khí phách cuồng dã này làm cho cả kinh, không tự chủ lui về phía sau mấy bước, nhìn hồ nước u lam, chần chừ không trả lời. Con Băng Lý thú bị Bách Lý đả thương đã trốn vào trong hồ, muốn bắt nó không khó nhưng vấn đề là Tất Gia hồ sâu rộng mênh mông, bên ngoài thoạt nhìn yên ả, nhưng dưới đáy lại lạnh như hàn băng, hơn nữa, sống dưới tầng nước sâu là vô số ma thú. Hàng năm, có không biết bao nhiêu gia súc bị rơi xuống hồ chết cóng hoặc khi uống nước bị ma thú lôi xuống nước ăn thịt. Ngay cả con dân bộ lạc mấy đời sinh sống bên hồ cũng không dám tùy tiện xuống nước.
“Hừ, ngay cả chút dũng khí này cũng không có còn dám tự xưng là con cháu của thần thảo nguyên!” Bách Lý xì một tiếng khinh miệt, lôi túi rượu mạnh bên hông ra, mạnh mẽ ực một hớp, sau đó, kéo vạt áo da thú để lộ ra cơ bắp rắn chắc như sắt thép, vòng tay ra sau lưng rút cự kiếm, vác lên vai, mang theo vài phần lười biếng đi thẳng về phía hồ.
“Bách Lý, nếu ngươi dám bước thêm một bước nữa, đừng trách chúng ta không khách khí.” Hách Liên Khánh nắm loan đao, những hán tử thảo nguyên khác cũng thi nhau kéo trường cung.
“Vậy sao?” Bách Lý nghẹo đầu nhìn hắn, cười khinh miệt một tiếng, không coi ai ra gì, tiếp tục vác cự kiếm đi. Hai gã đại hán mặc áo da thú vạt ngắn khác khoanh tay đi theo sau hắn, vẻ mặt bình tĩnh coi như không nhìn thấy loan đao của Hách Liên Khánh và cung tên trong tay những hán tử thảo nguyên kia.
Những hán tử thảo nguyên theo bản năng lui về phía sau, tránh ra tạo thành một lối đi.
Gia Cát Minh Nguyệt cố gắng nín cười, liếc Bách Lý một cái. Dân du mục thảo nguyên trời sinh bản tính phóng khoáng, dũng cảm, không có chỗ nào là không có những thợ săn ưu tú, cũng tuyệt không thiếu những chiến sĩ can đảm. Nhưng lúc này, đối mặt với Bách Lý, ngay cả dũng khí đánh một trận cũng không có. Đã lâu không gặp, Bách Lý vẫn là cái dáng vẻ phách lối như vậy.
Chớp mắt, tiếng vó ngựa như trận trận sấm nổ mưa rào truyền đến. Ít nhất ba trăm tên hán tử thảo nguyên giống cưỡi tuấn mã, như một cơn lốc màu đen chạy đến. Còn chưa thấy người đã thấy trường cung ào ào kéo lên, mấy trăm đạo sát ý lạnh thấu xương nhắm thẳng vào ba người Bách Lý.
“Đại ca!” Hách Liên Khánh ngạc nhiên hô to một tiếng, thấy có người tới trợ giúp, dũng khí cũng tăng thêm mấy phần.
Đối mặt với hán tử thảo nguyên đang chạy như bay đến, ba người Bách Lý vẫn như không có cảm giác gì, ngay cả ánh mắt cũng không có nửa điểm biến hóa, tiếp tục đi về phía hồ.
“Vèo.” Một hán tử thảo nguyên gương mặt thon gầy, cả người toát ra thiết huyết, vũ tiễn từ trường cung tay bắn ra, không đợi dây cung trở lại vị trí cũ lại một vũ tiễn nữa bay đi, không có ai ra lệnh nhưng mấy trăm hán tử thảo nguyên sau lưng giống như tâm linh tương thông, cùng nhau hành động.
Nháy mắt, mấy trăm mũi tên giống như một đàn châu chấu dày đặc, mang theo những tiếng vù vù phá không khiến người ta phải sợ hãi, dồn dập bay về phía ba người Bách Lý.
Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc, những hán tử thảo nguyên này tập võ từ nhỏ, sở trường là cưỡi ngựa bắn cung, mặc dù vũ kỹ không được tinh xảo và huyền ảo như bọn họ nhưng lại đơn giản, lấy tốc độ thuần khiết và sức mạnh giành chiến thắng, nếu chỉ nhìn lực và tốc độ thì không kém cung thủ cấp Thiên không là bao, mà mũi tên tên mặt quắt cầm đầu, uy lực không kém Tiết Tử Hạo đã tấn thăng Linh hồn cấp. Tuy nhiên, nếu nói đến những kỹ xảo như huyễn kiếm hay linh hồn dẫn tiễn thì những người này không thể nào so sáng được nhưng nhìn động tác đáp cung thành thạo, hữu lực của bọn họ, dễ nhận thấy đợt vũ tiễn này chỉ là cảnh cáo, chỉ cần bọn họ muốn, nháy mắt có thể bắn liền một phát ba mũi tên cũng không thành vấn đề.
Đối mặt với mấy trăm vũ tiễn gào thét bay đến, trên gương mặt kiên cường của ba người Bách Lý vẫn không có lấy nửa điểm sợ hãi. Cự kiếm chắn trước người, chém ra một màn ánh sáng huyền ảo, cự kiếm so với binh khí khác nặng hơn nhiều mà ở trong tay bọn họ lại nhẹ nhàng như một thanh tế kiếm.
Thực lực của Bách Lý không yếu, đã thuộc Linh hồn trung kỳ rồi, hai gã đại hán khác cũng là Thiên Không cấp và đang trong Linh hồn cấp. Thế nhưng, đối mặt với đối thủ không yếu hơn bọn họ, nhân số lại nhiều hơn trăm lần thì cho dù bọn họ có thể ngăn được đợt mưa tên này cũng rất khó chống đỡ được công kích một phát ba tên.
Dị tượng xuất hiện!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận