Editor: ChieuNinh
"Tất nhiên là ta biết." Trên mặt Lam lão gia tử hiện lên nụ cười: "Đứa nhỏ
Vũ Hạo này từ nhỏ bị ta chiều hư rồi. Cuối cùng ta cũng vì nó không có
cha mẹ nên ta muốn càng yêu thương nó gấp bội. Trong lúc vô tình thì
dưỡng thành bộ dáng này hiện tại. Thật ra thì, ta vẫn luôn lo lắng, có
một ngày ta đi rồi, hai huynh đệ bọn nó nên chăm sóc mình như thế nào."
Nói tới chỗ này, Lam lão gia tử khẽ than thở, giữa chân mày đã là một
mảnh ưu sầu. Đương Kim hoàng thượng đối với ông thật sự không bạc, nhưng mà thái tử cũng có địch ý rất lớn đối với Vũ Hạo. Ông không chút hoài
nghi nào, một khi ông đi, thái tử thượng vị tất nhiên sẽ lấy Lam Vũ Hạo
ra khai đao.
"Vương Gia. . . . . ." Thuộc hạ được kêu là Ngải
Đông nhìn bộ dáng lo lắng của Lam lão gia tử, cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ đành trầm thấp mà trịnh trọng nói: "Vương Gia ngài yên
tâm, chỉ cần có Ngải Đông ta còn ở một ngày, ta nhất định sẽ bảo vệ hai
vị thiếu gia an toàn."
"Ừ, ta tin ngươi." Lam lão gia tử nhoẻn
miệng cười, vung quả đấm nện xuống bả vai Ngải Đông: "Được rồi, chúng ta cũng đừng bi quan như vậy, không thấy Vũ Hạo đang thay đổi sao? Đi,
theo ta đi uống rượu."
Hai người đã đi xa, Lam Vũ Hạo tiếp tục bi thảm đứng tấn.
. . . . . .
Ban đêm, Gia Cát Minh Nguyệt bận bịu ở trong phòng luyện kim, Lam Vũ Hạo
rất muốn chạy ra ngoài chơi, nhưng mà vừa nghĩ tới Gia Cát Minh Nguyệt
mặt không chút thay đổi nói lời nói kia thì lại rút lui.
"Nếu như ta trở lại phát hiện ngươi không có ở trong phòng, thì ta sẽ đánh gãy
chân của ngươi. Yên tâm, ta là Luyện Kim Sư, ta có thể cắt đứt cũng có
thể chữa khỏi. Hơn nữa trong quá trình trị liệu sẽ để cho ngươi mất hồn
đến cực điểm." Gia Cát Minh Nguyệt nói xong những lời này rồi rời đi.
Lam Vũ Hạo nằm ở trên giường, nhìn rèm che hoa lệ, bỗng nhiên mạnh mẽ ngồi dậy, trong mắt lóe ánh sáng khó hiểu.
Minh Nguyệt nói cắt đứt chân của mình nàng còn có thể chữa khỏi, vậy, có thể trị khỏi chân đại ca hay không? Có lẽ, có thể thử xem!
Lam Vũ
Hạo lập tức xuống giường, đi giày vào liền muốn chạy ra ngoài. Vừa mở
cửa, thì nhìn thấy một gương mặt trắng bệch phóng đại. Lam Vũ Hạo hoảng
sợ kêu khẽ một tiếng, vội vàng lui về phía sau. Lui ra rồi mới phát hiện người trước mắt là Đinh Tam.
"Đinh Tam, buổi tối khuya khoắt ngươi ở ngoài cửa giả ma giả quỷ làm gì?" Lam Vũ Hạo chưa tỉnh hồn, lạnh lùng quát mắng.
"Thiếu gia, Gia Cát tiểu thư nói rồi, nếu ngài dám bước ra khỏi cửa này một
bước, thì sẽ chém chân tiểu nhân. Xin ngài thương xót, vì chân tiểu
nhân, trước tiên ngài vẫn nên trở về đi thôi." Đinh Tam cả người oán
khí, thẳng tắp nhìn chằm chằm Lam Vũ Hạo.
Lam Vũ Hạo bị nhìn
trong lòng có chút tê dại, hừ một tiếng: "Bản thiếu gia sẽ không ra cửa, ta đi phòng luyện kim tìm Minh Nguyệt, tránh ra nhanh lên."
"Thật sự?" Ánh mắt Đinh Tam hoài nghi nhìn thiếu gia nhà mình.
"Khốn kiếp! Lúc nào thì bản thiếu gia nói dối?" Lam Vũ Hạo quắc mắt trừng mi mà hỏi.
"Thường xuyên." Đinh Tam nhỏ giọng nói thầm.
"Ngươi nói cái gì?" Giọng của Lam Vũ Gạo trở nên nguy hiểm.
"Không có, không nói gì." Đinh Tam rụt cổ một cái: "Thiếu gia, hay ngài là chờ Gia Cát tiểu thư ở chỗ này thôi."
"Câm miệng, ta nói đã không ra khỏi phủ thì sẽ không, ngươi đi theo ta là
được!" Lam Vũ Hạo lười phải dài dòng với Đinh Tam, đẩy hắn ra, rồi đi
tới phòng luyện kim phía sau. Đinh Tam không thể làm gì khác hơn đau khổ đi theo.
Khi Lam Vũ Hạo đến gần phòng luyện kim rồi, giơ tay lên ý bảo Đinh Tam cứ chờ ở tại chỗ, còn hắn thì rón rén đi phía bên kia.
Luyện Kim Sư ở Đại lục Thừa Trạch, có thì có, nhưng mà nhìn chung tài
nghệ đều rất thấp. Rất nhiều người lại còn coi luyện kim làm tiêu khiển, tỷ như Lam Vũ Hạo.
Lam Vũ Hạo nghe những lời nói trước đó của
Gia Cát Minh Nguyệt, ngược lại rất là tò mò rốt cuộc tài nghệ luyện kim
của nàng như thế nào. Trong lòng mơ hồ có mong đợi, có lẽ tài nghệ luyện kim của Minh Nguyệt thật sự rất cao, có lẽ thật sự có thể chữa khỏi
chân cho đại ca.
Lam Vũ Hạo thận trọng đến gần cửa phòng luyện
kim, mới vừa đẩy ra một đường nhỏ thì nhìn thấy một đôi giày trên mặt
đất, hả? Lam Vũ Hạo ngẩng đầu, thì nhìn thấy mặt Gia Cát Minh Nguyệt
lạnh lẽo đứng ở trước mặt.
"A!" Lam Vũ Hạo lần thứ hai bị dọa sợ nhảy lui về phía sau mấy bước mới đứng vững.
"Ngươi tới làm cái gì?" Gia Cát Minh Nguyệt nhàn nhạt hỏi.
"Ta...ta, ta đến xem ngươi luyện kim, ta xem coi có phải ngươi thật sự cái gì
cũng biết hay không." Diendan~ChieuNinh Lam Vũ Hạo không chịu
nói lời thật, hắn mới không thừa nhận hắn ôm hi vọng muốn trị khỏi cho
chân đại ca đâu.
Gia Cát Minh Nguyệt không nói gì, mà là cầm thứ gì đó trên tay, ra khỏi phòng rồi đi một đi tới phương hướng.
"Nè? Nè? Đi đâu vậy?" Lam Vũ Hạo nhìn Gia Cát Minh Nguyệt đi về phía trước, ở phía sau gọi. Nhìn bóng dáng của Gia Cát Minh Nguyệt càng ngày càng xa, Lam Vũ Hạo vội vàng đuổi theo.
"Chờ ta một chút." Lam Vũ Hạo đuổi theo Gia Cát Minh Nguyệt.
"Lập tức trở về cho ta. Ngoan ngoãn nằm trên giường, nếu ta trở lại phát
hiện ngươi không có nằm ở trên giường, vậy ba ngày kế tiếp ngươi cũng
không cần xuống giường." Gia Cát Minh Nguyệt âm trầm nói.
Lam Vũ
Hạo rụt cổ một cái, không dám nói gì nữa, chung đụng trong khoảng thời
gian ngắn, hắn đã biết tính tình Gia Cát Minh Nguyệt, nói một không nói
hai, đã nói thì tuyệt đối sẽ làm được! Hắn cũng không muốn giống như
Đinh Tam bị tháo cằm chảy nước miếng khóc hu hu chật vật như vậy đâu.
Ngẫm lại tình hình tay chân mình bị tháo khớp xương, nằm trên giường mấy ngày, Lam Vũ Hạo không khỏi sợ run cả người.
"Ta trở về liền." Lam Vũ Hạo nhỏ giọng thầm thì một câu, xoay người lộ vẻ tức giận đi về.
Đi tới viện Lam Vũ Phàm, Gia Cát Minh Nguyệt tránh khỏi thị vệ tuần tra,
quen đường quen lối đi tới trước phòng ngủ Lam Vũ Phàm khe khẽ gõ cửa
một cái.
"Ai đó?" Lam Vũ Phàm nhỏ giọng hỏi.
"Ta." Gia Cát Minh Nguyệt ở bên ngoài nhỏ giọng lên tiếng.
Trong phòng rất nhanh vang lên tiếng xe lăn chuyển động, Lam Vũ Phàm tới mở cửa.
Nhìn Gia Cát Minh Nguyệt đứng ở cửa, trên khuôn mặt tái nhợt của Lam Vũ Phàm khó có được lộ ra vẻ mỉm cười: "Ngươi đã đến rồi. Mời vào."
"Ừ,
thuốc đã được phối xong rồi." Sau khi Gia Cát Minh Nguyệt vào nhà, đặt
đồ vật trong tay ở trên bàn giữa nhà, nói: "Bên cạnh ngươi có ai thể có
tín nhiệm?"
Đương nhiên Lam Vũ Phàm đã hiểu ý tứ của Gia Cát Minh Nguyệt. Trong lòng cũng kích động. Kích động là Gia Cát Minh Nguyệt nói như vậy thì chính là chân hắn có thể trị rồi. Mà còn có một tầng ý tứ
khác là không thể tiết lộ tin tức chân của hắn chữa xong ra ngoài, còn
chưa có tra được kẻ hạ độc, tất nhiên phải tránh bứt dây động rừng.
"Có." Lam Vũ Phàm gật đầu: "Yên tâm, ta sẽ cẩn thận."
"Vậy chúng ta bắt đầu đi." Gia Cát Minh Nguyệt lấy ra công cụ mang tới.
Lam Vũ Phàm ngẩng đầu nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt: "Như vậy, làm phiền, Gia Cát tiểu thư."
Gia Cát Minh Nguyệt ném cho hắn một cái khăn lụa: "Cắn đi."
Lam Vũ Phàm gật đầu, đang muốn nói chuyện, nhưng không ngờ thân thể chợt
nhẹ, thì nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt trực tiếp ôm hắn lên giường. Mặt
của Lam Vũ Phàm trong nháy mắt đỏ giống như tôm luộc chín, bị một nữ
nhân ôm, thật là xấu hổ. Nhưng mà, trong lòng trừ xấu hổ ra còn có một
cảm giác kỳ quái khác.
"Mỗi đêm ta sẽ tới đây đổi dược cho ngươi, trong khoảng thời gian này ngươi tuyệt đối không thể di động." Trái lại Gia Cát Minh Nguyệt không quan tâm Lam Vũ Phàm có ngại ngùng xấu hổ hay không. Sắc mặt nàng có chút nặng nề: "Nếu như chuẩn bị xong, thì ta
muốn bắt đầu."
"Ừ." Lam Vũ Phàm gật đầu, trong mắt bắn ra ánh sáng kiên nghị.
"Trước tiên uống cái này." Gia Cát Minh Nguyệt đưa cho Lam Vũ Phàm một lọ thuốc nước.
"Đây là?" Lam Vũ Phàm nhìn lên lọ thuốc nước trong suốt trước mặt nghi ngờ hỏi.
"Là giảm đau." Gia Cát Minh Nguyệt vừa nói, vừa kéo ống quần của Lam Vũ Phàm lên.
Lam Vũ Phàm uống thuốc giảm đau rồi nằm xuống, trong miệng cắn khăn lụa, giờ khắc này trong lòng có chút thấp thỏm.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn chân Lam Vũ Phàm, da của hắn rất trắng, bắp chân
có chút mảnh mai, nhưng may mắn là bắp thịt cũng không có bị héo rút.
Vươn tay nhéo nhéo xương đùi Lam Vũ Phàm, Lam Vũ Phàm cảm nhận được hơi
lạnh ngón tay chạm tới ở trên bắp chân của mình, cả người khẽ run lên.
"Không cần khẩn trương, ta xuống tay rất nhanh." Gia Cát Minh Nguyệt mặt không vẻ gì nói.
Lam Vũ Phàm cũng không biết nên cười hay là nên làm sao, đây là giọng điệu
an ủi người khác sao? Sau một khắc, trên đùi truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, hắn như muốn bất tỉnh đi. Xuống tay, quả nhiên rất nhanh. . . . . .
Gia Cát Minh Nguyệt rất nhanh bôi thước trên đùi cho hắn, cột thanh nẹp lại.
"Nhớ, không nên lộn xộn. Mỗi đêm ta sẽ sang đây xem ngươi." Gia Cát Minh
Nguyệt lại để lại mấy bình thuốc: "Những thứ này đều là thuốc giảm đau,
nếu như không chịu nổi, thì uống một chai. Diendan~ChieuNinh
Nhưng mà thuốc giảm đau vẫn nên uống ít, đối với thân thể cũng không
tốt."
"Đa tạ Gia Cát tiểu thư." Lam Vũ Phàm từ trong kẽ răng nặn
ra mấy chữ, mới vừa rồi hắn uống xong thuốc giảm đau còn chưa hoàn toàn
phát huy công hiệu, hiện tại đau đến trước mắt tối đen từng trận. Miễn
cưỡng nói ra một câu, cũng đã muốn tính mạng của hắn rồi.
"Muốn cám ơn ta thì khỏe lại nhanh lên, dạy tên đệ đệ ngu xuẩn của ngươi thành tài." Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
"Ta nhất định sẽ." Lam Vũ Phàm cười cười yếu ớt, cố sức nói: "Ta tê liệt
mấy năm nay, nghĩ tới về sau vương phủ phải dựa vào Vũ Hạo rồi, cho nên
tức giận mà cam chịu, yêu cầu nghiêm khắc đối với nó, trong lời nói có
hơi quá đáng. Là ta quá mức nóng lòng, mới dẫn đến hiện tại nó xa lạ với ta như vậy."
"Biết là tốt rồi." Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu: "Đợi ngươi khỏe lại, sẽ chậm rãi dạy hắn. Ta đi về trước đây."
"Ừ." Lam Vũ Phàm gật đầu, khẽ mỉm cười: "Gia Cát tiểu thư, cám ơn ngươi."
"Đều nói không cần cám ơn rồi." Gia Cát Minh Nguyệt bĩu môi: "Thật là dài dòng."
Gia Cát Minh Nguyệt lại dặn dò Lam Vũ Phàm vài câu, lúc này mới ra cửa, đi
trở lại sân viện của Vũ Hạo. Ngay sau khi Gia Cát Minh Nguyệt đi, Lam Vũ Phàm chậm rãi nhắm mắt lại, trên gương mặt trắng nõn rốt cuộc hiện lên
một chút ý cười. Không ngờ còn có một ngày chân được chữa khỏi.
Gia Cát Minh Nguyệt đi tới trước cửa phòng ngủ của Lam Vũ Hạo, khẽ hừ một
tiếng, sau đó trở về phòng của mình. Lam Vũ Hạo núp ở trong chăn, hận
không được cào tường. Tại sao, tại sao mình sợ ma sủng của mình như vậy
chứ, cái này thật giống như có cái gì không đúng nha! Làm gì phải nghe
lời nàng nói như vậy? Không được! Mình nhất định phải mạnh mẽ chấn chỉnh oai phong! Bày ra một chủ nhân đủ tư cách!
Chẳng qua trên đời này lý tưởng thường thì tốt đẹp, mà thực tế thì rất gian nan. . . . . .
"Ôi ôi, hắc hắc. . . . . ." Trời còn chưa sáng, trong hậu viện Uy Ninh vương phủ truyền đến một trận tiếng gọi ầm ĩ.
"Mẹ nó, đây là ai làm, có muốn sống hay không hả?" Thật vất vả những con gà chọi chó đấu bị xử lý xong, vốn tưởng rằng có thể yên lặng ngủ ngon
giấc, bọn hạ nhân từng người một bị làm tỉnh giấc, nhỏ giọng chửi đẩy
cửa phòng ra. Nhìn thấy Lam Vũ Hạo đang ở trong sân nâng tạ đá chưa tới
hai mươi cân kìm nén đến mặt đỏ tới mang tai, khổ sở giống như bị táo
bón thì lập tức câm mồm lùi về phòng.
"Tiểu tổ tông của ta, ngài đây là muốn làm ồn ào thế nào vậy hả?" Bọn hạ nhân dùng chăn che đầu, trong lòng kêu rên không dứt.
Tiểu thiếu gia của bọn họ tâm huyết dâng lên thì bọn họ đã sớm lĩnh giáo qua rồi, năm trước đột nhiên muốn học kiếm, vì vậy trong thời gian chưa đầy một tháng, những cây hoa quế tuyết cây lim giá trị vạn kim trong Uy
Ninh vương phủ đều bị đưa đi phòng bếp làm củi đốt; năm ngoái nói muốn
học bắn cung, từ đó cả vương phủ náo loạn, cũng không ai biết lúc nào
thì sẽ có mũi tên từ chỗ nào đó bay tới cắm ở trên đầu, ngay cả ngồi xổm trong hầm cầu cũng phải giữ vững trạng thái kích động mắt nhìn sáu phía tai nghe tám hướng. Chỗ tốt duy nhất chính là, mỗi ngày bọn hạ nhân
trong Uy Ninh vương phủ tràn đầy tinh thần, thoạt nhìn cơ trí hơn hạ
nhân ở biệt phủ không biết bao nhiêu lần.
Cũng may mà tôn tử Uy Ninh vương, chứ nếu đổi là đứa bé nhà người bình thường, không biết đã sớm bị bóp chết bao nhiêu lần.
Nhìn tư thế ngày hôm nay, đây là thiếu gia muốn học võ? Lần này thảm rồi,
tất cả hạ nhân làm tốt chuẩn bị thành bao cát thịt người.
"Đi xem một chút là ai, mới sáng tinh mơ đã không được yên ổn!" Lam lão gia tử
bị đánh thức bưng nước súc miệng ở đầu giường súc miệng, không vui nói,
tiếp đó lại ngậm một hớp vào trong miệng.
"Đã sớm qua xem, là tiểu thiếu gia đang luyện võ." Hạ nhân trả lời.
"Phốc. . . . . ." Lam lão gia tử thiếu chút nữa đã phun một ngụm nước đến trên người hạ nhân. Thiếu chút nữa thì ông đã quên, ngày hôm qua hình như
Lam Vũ Hạo là đang luyện võ. Trước tiên là trung bình tấn?
"Lão
gia, có muốn xin tổng giáo đầu Mã tiên sinh hộ viện đi xem một chút hay
không, tránh cho không cẩn thận bị thương." Hạ nhân hỏi dò. Chỉ điểm là
giả, muốn cho hắn an tĩnh một lát mới là thật.
"Thôi, tùy nó giày vò đi." Lam lão gia tử cười ha hả nói. Luyện võ nha, để coi nó có thể
luyện được mấy ngày, dầu gì cũng coi như là có tiến triển.
ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d Mặc dù không cảm thấy nó có thể
kiên trì bao lâu, chỉ là thế nào thì luyện võ cũng tốt hơn chơi chim đấu chó, hi vọng ma sủng của nó có thể đốc thúc nó thêm mấy ngày mới phải.
Chỉ là Lam lão gia tử rất rõ ràng, theo tư chất của cháu mình, dù khổ
luyện thế nào, nhiều nhất cũng chỉ là cường thân kiện thể mà thôi. Ma
sủng đó quá mức mạnh mẽ, là chuyện tốt mà cũng không phải là chuyện tốt.
Lúc Lam lão gia tử vẫn còn đang suy tư, Lam Vũ Hạo đang trong nước sôi lửa bỏng.
Sắc trời mới tờ mờ sáng, Lam Vũ Hạo đã bị lôi dậy đứng tấn, duy trì tư thế
táo bón, mặt đỏ nâng tạ đá lúc lên lúc xuống, tạ đá chưa tới hai mươi
cân trong tay hắn hình như đã nặng ngàn cân, mỗi một cái đều là phí sức
như thế.
"Minh Nguyệt, ta giơ không nổi." Lam Vũ Hạo làm bộ đáng thương quay đầu lại nói với Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt không có lên tiếng, chỉ là đứng lẳng lặng ở bên cạnh.
Lam Vũ Hạo thấy Gia Cát Minh Nguyệt không lên tiếng, cho là có thể nghỉ
ngơi, để tạ đá xuống chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi ngay tại chỗ. Thân
thể mới vừa khom xuống thì đã kêu gào thảm thiết một tiếng nhảy lên. Gia Cát Minh Nguyệt mặt không vẻ gì cầm một cây nhánh cây bén nhọn đặt ở
dưới mông Lam Vũ Hạo.
"Thật là đau! Ngươi lại dám cầm nhánh cây
nhọn như vậy đâm ta! Rốt cuộc ai là chủ nhân!" Lam Vũ Hạo sáng sớm bị
đánh thức, trong lòng vô cùng khó chịu, sau đó đứng tấn nâng tạ đá, lại
càng không thoải mái. Bây giờ bị nhánh cây bén nhọn đâm cái mông, phải
nói là không thoải mái tới cực điểm. Cho nên rốt cuộc hắn bộc phát một
lần. Chỉ là lần bộc phát này, vẫn chưa hoàn toàn bùng nổ ra hết thì tắt
ngỏm. . . . . .
"Cảm thấy nhánh cây quá nhọn?" Gia Cát Minh Nguyệt nhàn nhạt hỏi.
"Ừ. . . . . ." Lam Vũ Hạo không hiểu Gia Cát Minh Nguyệt đây là ý gì, theo
bản năng gật đầu một cái. Sau đó hắn liền sợ hãi thấy Gia Cát Minh
Nguyệt rút ra môt cây chủy thủ, giơ giơ.
"Cái này thì như thế nào?" Gia Cát Minh Nguyệt mặt không vẻ gì nhìn Lam Vũ Hạo cả người khẽ run rẩy.
"Vẫn là nhánh cây tốt hơn." Lam Vũ Hạo tiện tiện cười nói. (tiện: bỉ ổi, đê tiện)
"Ừ, đứng tấn, tiếp tục nâng. Ta đi ăn trước." Gia Cát Minh Nguyệt bỏ lại những lời này, đi trở về phòng.
Lam Vũ Hạo nhìn bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt mà cắn răng nghiến lợi, thình lình Gia Cát Minh Nguyệt chợt xoay người, Lam Vũ Hạo vội vàng biến sắc
mặt, đổi thành một nụ cười xu nịnh: "Minh Nguyệt, ngươi từ từ ăn ha."
Tốc độ phải nói là cực nhanh, không có bị chuột rút cũng coi như là tốt
rồi.
Đinh Tam ở một bên nhìn thật là muốn che mặt, quá mất mặt
rồi, thiếu gia nhà mình thật là chủ nhân uất ức nhất từ trước tới nay
trong lịch sử.
"Gia Cát Minh Nguyệt, sớm muộn gì thì cũng để cho
ngươi biết tiểu gia lợi hại, tiểu gia là chủ nhân của ngươi! Chờ mà coi, sẽ có một ngày tiểu gia sẽ phát uy. . . . . ." Lam Vũ Hạo tiếp tục đứng tấn nâng tạ đá, đỏ mắt gân cổ nói, tưởng tượng thấy tình cảnh đẹp đẽ
đánh cho Gia Cát Minh Nguyệt thành đầu heo, cảm giác có nhiều sức lực
hơn.
Giằng co một buổi sáng, Lam Vũ Hạo mới kiệt sức giống như con chó chết đi theo sau lưng Gia Cát Minh Nguyệt ra cửa.
"Đi sở giao dịch." Gia Cát Minh Nguyệt phân phó.
"Đi sở giao dịch làm cái gì?" Lam Vũ Hạo không còn hơi sức tựa vào trong buồng xe hỏi.
"Đi ban bố một thông báo tìm người." Gia Cát Minh Nguyệt nói.
"Tìm người? Ngươi tìm người nào? Tìm ma sủng? Là bằng hữu của ngươi ở trong
ma sủng không gian sao? A, các ngươi cũng bị triệu hoán đi ra rồi sau đó thất lạc không thể liên lạc sao?" Lam Vũ Hạo nghe Gia Cát Minh Nguyệt
nói như vậy thì hứng thú, chít chít méo méo hỏi một đống lớn vấn đề.
"Ừ." Gia Cát Minh Nguyệt trả lời ngắn gọn: "Câm miệng."
Lam Vũ Hạo bĩu môi, khóe mắt giựt giựt. Hừ! Chờ coi, ta sẽ để cho ngươi biết rằng ai mới là chủ nhân!
Chỉ là, Minh Nguyệt là ma sủng mạnh mẽ như vậy, bằng hữu của nàng chắc cũng là ma sủng vô cùng mạnh đi. Không biết là dạng gì nhỉ. Thật là tò mò.
Lam Vũ Hạo suy đoán trong lòng.
Ở sở giao dịch đăng kí tài liệu
xong rồi, Gia Cát Minh Nguyệt và Lam Vũ Hạo chuẩn bị trở về.
ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d Gia Cát Minh Nguyệt ngồi ở trong xe ngựa suy tư, nàng đăng kí thông tin, nếu như là Phi Dương hoặc là Quân
Khuynh Diệu lại hoặc giả là Nam Cung Cẩn, một khi thấy thì sẽ biết rõ
ràng là nàng.
Đang lúc suy tư, xe ngựa lại chợt dừng lại đột
ngột, Lam Vũ Hạo không có phòng bị thân thể chợt nhào tới trước, thiếu
chút nữa đụng vào cửa gỗ trước mặt.
"Mẹ nó, là tên khốn kiếp
không có mắt nào vậy hả?" Xuyên thấu qua cửa sổ xe, mơ hồ nhìn thấy một
thiếu niên mập mạp đang đứng ở giữa đường, Lam Vũ Hạo giận dữ.
"Thiếu gia, là công tử Liễu gia." Phu xe trả lời.
Khi đang nói chuyện, thiếu niên mập mạp ngăn ở giữa đường đã giống một quả
cầu thịt, mặt mũi tràn đầy tươi cười: "Tiểu Vương gia, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi."
"Liễu Minh Huy, ngươi muốn tìm chết hả!" Lam Vũ Hạo không nói lời nào trước tiên vỗ một cái ở trên đầu thiếu niên mập mạp.
"Hắc hắc, tiểu Vương gia, không phải ta sợ xe ngựa của ngươi quá nhanh,
không nhìn thấy ta sao?" Liễu Minh Huy bị tát một cái, vẫn là cười híp
mắt nói.
"Nói đi, tìm ta có chuyện gì?" Lam Vũ Hạo không nhịn được hỏi.
"Chừng mấy ngày không nhìn thấy tiểu Vương gia rồi, mấy người chúng ta thật sự nhớ ngài, vừa đúng lúc, mấy ngày trước hạ nhân lấy được mấy con Đại
Hồng Bào thật tốt, còn có Thiết tướng quân, không phải trong tay tiểu
Vương gia có con Phi tướng quân sao? Cho nên mới hẹn tiểu Vương gia cùng nhau chơi đùa." Liễu Minh Huy hạ thấp giọng giống như hiến vật quý nói, lúc này mấy tên thiếu niên khác cũng cầm đi qua, giống như chúng tinh
phủng nguyệt vây Lam Vũ Hạo vào giữa. Mấy người này, chính là mấy người
ban đầu ở trong học viện chúc mừng Lam Vũ Hạo.
"Đại Hồng Bào,
Thiết tướng quân!" Hai mắt Lam Vũ Hạo tỏa sáng, đây có thể đều là thượng phẩm trong đám dế. Mấy ngày trước mấy con dế kể cả những món đồ chơi
quý hiếm trong nhà dùng số tiền lớn mua được đều bị Gia Cát Minh Nguyệt
xử lý hết, làm hắn đau lòng thật lâu. Bây giờ nghe Liễu Minh Huy vừa
nói, đã cảm thấy ngứa ngáy trong lòng nên nói: "Vậy nhanh chóng mang ta
đi."
"Được thôi." Sắc mặt Liễu Minh Huy vui mừng, nói xong liền muốn chui lên trên xe ngựa.
"Chậm đã chậm đã, chúng ta ngồi xe ngựa khác đi." Lam Vũ Hạo lặng lẽ quay đầu lại liếc nhìn xe ngựa, Gia Cát Minh Nguyệt đang ngồi bên trong, bị nàng nhìn thấy những người này, mình nhất định đúng là sẽ bị xúi quẩy mà.
Bản thân Lam Vũ Hạo cũng không phát hiện, hiện tại tâm lý của hắn sinh
ra một loại sợ hãi đối với Gia Cát Minh Nguyệt, còn muốn sợ hãi hơn khi
nhìn thấy lão gia tử nhà hắn.
"Cái đó, Minh Nguyệt, những người
này đều là bằng hữu ta, rất lâu không có gặp mặt, ta đi quan sát bọn họ
luyện tập võ kỹ." Lam Vũ Hạo thiếu tự tin nói với Gia Cát Minh Nguyệt.
Liễu Minh Huy và mấy tên thiếu niên khác vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thần
thái giọng nói giống như vậy trên người của hắn thì không khỏi kinh ngạc nhìn Lam Vũ Hạo mấy lần. Thật sự là ma sủng hình người xinh đẹp của Lam Vũ Hạo ngồi trong xe ngựa? Hơn nữa hiện tại cái tên ngu ngốc này sợ ma
sủng như vậy? Mọi người trao đổi ánh mắt, quả nhiên, Tào thiếu gia nói
không sai. Ma sủng này lực lượng quá mạnh mẽ, Lam Vũ Hạo căn bản không
cách nào sử dụng. Hơn nữa ma sủng này có thể ở bên ngoài không gian ma
sủng thời gian dài, vả lại có thể cách xa chủ nhân.
"Đi đi."
Trong xe ngựa truyền đến giọng nói lạnh lùng mà dễ nghe của Gia Cát Minh Nguyệt. Mấy người Liễu Minh Huy nghe mà ngứa ngáy trong lòng, thật muốn vén rèm xe lên nhìn một chút.
Lam Vũ Hạo nghe xong lời này, như
nhặt được cởi bỏ rông xiềng, vội vội vàng vàng mang theo mấy tên thiếu
niên kia chạy mất, chỉ sợ Gia Cát Minh Nguyệt đổi ý.
Gia Cát Minh Nguyệt vén màn cửa lên, nhìn bóng lưng mấy người đi xa, nhếch miệng lên nở nụ cười lãnh khốc. Mấy người này, đến tìm Lam Vũ Hạo tuyệt không
phải là chuyện tốt. ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d Trước đó ở học
viện những người này gọi Lam Vũ Hạo là tiểu Vương gia nàng cũng không
thấy có gì không ổn. Sau khi Lam Vũ Phàm giảng giải về Uy Ninh Vương phủ của bọn họ, Gia Cát Minh Nguyệt mới rõ ràng những người này dụng tâm
hiểm ác. Cái xưng hô Tiểu Vương gia này, là không thể gọi loạn. Lam Vũ
Hạo cũng không có thừa kế tước vị của Lam lão gia tử, đảm đương không
nổi một tiếng tiểu Vương gia. Đương Kim Thánh Thượng không có so đo,
nhưng mà trong lòng thái tử cũng đang hung hăng ghi nhớ Lam Vũ Hạo một
khoản nợ. Gia Cát Minh Nguyệt lại nhớ rất rõ ràng, ban đầu những người
kia nhìn về phía Lam Vũ Hạo nhìn như cung kính kì thực thái độ khinh bỉ
trong lòng, hôm nay ân cần tìm đến như vậy, sẽ có chuyện tốt gì?
Chỉ là, thiếu gia Lam Vũ Hạo ăn chơi muốn bị đánh này, là nên cho hắn chút
dạy dỗ rồi. Nếu không, con đường thành tài của hắn, cũng quá mức lâu dài rồi. Hơn nữa, lần này nhất định phải hung hăng dạy dỗ một lần mới được! Phải cho hắn thật cảm thấy đau đớn mới thôi!
Gia Cát Minh Nguyệt xuống xe ngựa, lặng yên không tiếng động đi theo sau lưng mấy người Lam Vũ Hạo.
"Tiểu Vương gia, mới vừa rồi người nọ là ai vậy?" Liễu Minh Huy biết rõ còn cố hỏi.
"Đó là ma sủng của ta, hôm đó các ngươi đã gặp. Nàng có thể vẫn không cần
trở về không gian ma sủng, hơn nữa có thể hành động đơn độc. Như thế
nào? Ma sủng của ta không giống bình thường chứ?" Lam Vũ Hạo lại bắt đầu đắc chí, phải nói là lỗ mũi hướng lên trời.
"A, thì ra mới vừa
rồi trong xe ngựa là ma sủng của tiểu Vương gia ngài, nghe tiểu Vương
gia nói như vậy, đương nhiên là rất lợi hại." Liễu Minh Huy chỉa vào
bụng bự, đầu tiên là than thở, tiếp đó lại làm ra dáng vẻ nghi hoặc hỏi: "Nhưng mà ngươi thật sự giống như có chút sợ nàng hả?"
"Ngươi
biết cái gì, ma sủng hình người, đây chính là ma sủng cao cấp nhất, ta
thế này được gọi là tôn trọng, có hiểu hay không, không có kiến thức."
Bàn tay Lam Vũ Hạo chợt vỗ vào trên đầu Liễu Minh Huy.
"Dạ dạ dạ, cũng chỉ có tiểu Vương gia anh minh thần võ, mới có thể cho gọi ra ma
sủng mạnh mẽ như vậy." Liễu Minh Huy che đầu liều mạng vuốt mông ngựa.
Trong lòng âm thầm nảy sinh suy nghĩ ác độc: hiện tại để cho ngươi đắc ý trước, một lát cho ngươi khóc.