"Mẫu thân, vì biểu
đạt tình cảm nhớ nhung của con, con muốn hát vang một khúc cho người, a, không, con muốn hát vang mười khúc." Tiểu Nhục Hoàn đưa tay nhỏ bé mập
mạp ra, khoa tay múa chân, nói rất kiên định.
Gia Cát Minh Nguyệt bình tĩnh nghiêng đầu, lặng lẽ nhét vào lỗ tai.
. . . . . .
Mặt trời chiều ngã về tây, đoạn trường người ở thiên nhai. . . . . .
Lam Vũ Hạo miệng sùi bọt mép, tựa vào trong buồng xe, mắt trợn trắng, đều
đã đi nửa cái mạng. Bây giờ hắn đã biết Gia Cát Minh Nguyệt nói hối hận
là có ý gì. Lam Vũ Phàm cũng là hai mắt dại ra, là lần đầu tiên hắn lãnh giáo được tiếng hát cũng có thể giết người ở vô hình.
Đoạn đường này, lỗ tai hai người chịu đủ độc hại, trong lòng mong chờ đến Tuyết
Ngọc thành nhanh một chút. Bởi vì Gia Cát Minh Nguyệt nói rồi, đến Tuyết Ngọc thành thì triệu hoán Tiểu Nhục Hoàn trở về.
. . . . . .
Tuyết Ngọc thành, không thuộc về bất kỳ quốc gia nào của Đại lục, mặc dù chỉ
là vỏn vẹn một thành nhỏ, lại có địa vị tương đối ngang hàng cùng với
các nước trên Đại lục. Nghe nói ngàn năm trước kia, Mục gia xuất ra một
vị kiếm sĩ thiên tài, lấy sức một mình uy hiếp các quốc gia, dẫn dắt
người Mục gia tộc thành lập nên Tuyết Ngọc thành. Từ ngàn năm nay, người Mục gia tộc chăm lo xây dựng đất nước, ở dưới sự nỗ lực của bọn họ,
Tuyết Ngọc thành không ngừng phồn vinh cường thịnh, thanh danh hiển hách ở thừa trạch Đại lục, ngay cả các nước chung quanh cũng không dám sinh
ra lòng dòm ngó.
Ngày hôm sau, một chiếc xe ngựa dừng ở trên sườn núi ngoài thành Tuyết Ngọc, từ trên nhìn xuống, chỉ thấy một tòa thành
cao lớn nguy nga trì sừng sững ở trong một vùng thung lũng bát ngát,
thương nhân dân chúng ra vào thành ngựa xe như nước nối liền không dứt.
Hơn mười thôn xóm như chúng tinh phủng nguyệt thủ hộ bên ngoài vòng vây
thành trì, trên đồng ruộng các loại hoa mầu mọc tươi tốt, mơ hồ một cảnh tượng được mùa. Ở dưới sự che chở của Tuyết Ngọc thành, mọi người an cư lạc nghiệp, xem ra lại còn giàu có hơn cư dân kinh thành Lĩnh Nam nhiều lắm.
Từ xa nhìn lại, cả Tuyết Ngọc thành đều bao phủ trong một
tầng ánh sáng nhàn nhạt trong suốt sáng rỡ, giống như là ngọc thạch
trong trẻo, lại như tuyết trắng trắng ngần, mang cho người ta từng trận
nhẹ nhàng khoan khoái, giống như thành thị mộng ảo trong truyện cổ tích, chắc hẳn đây chính là nguồn gốc cái tên Tuyết Ngọc thành.
"Xây
dựng Tuyết Ngọc thành là dùng đá tảng, tất cả đều là Tuyết Ngọc thạch
đặc sản bổn địa, cho nên mới có hiệu quả này." Nhìn ra ngạc nhiên tán
thưởng trong mắt Gia Cát Minh Nguyệt, Lam Vũ Phàm giải thích.
"Đi thôi, chúng ta đến bên cạnh đi xem một chút." Lam Vũ Hạo cũng là lần
đầu tiên nhìn thấy thành thị xinh đẹp như vậy, nghĩ đến lập tức thì có
thể thấy được tiểu di có dáng dấp tương tự với mẫu thân trong miệng đại
ca, nên rất là hưng phấn. Khi còn bé gặp qua tiểu di, nhưng khi đó hắn
còn chưa có trí nhớ, tự nhiên không nhớ được bộ dáng của tiểu di.
Đinh Tam đánh xe ngựa đi tới hướng Tuyết Ngọc thành, mới vừa xuống sườn núi, đã nhìn thấy mười mấy tên kỵ sĩ nối đuôi ra khỏi thành xông tới trước
mặt, trên mặt mỗi người đều mang tức giận nồng đậm.
"Chính là bọn họ, Phàm Tân đại thúc, chính là bọn họ." Xa xa, nhìn thấy xe ngựa của
mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, lập tức một kỵ sĩ lớn tiếng gào lên với
kỵ sĩ trung niên dẫn đầu.
"Dừng xe!" Đinh Tam còn hồn nhiên chưa
tỉnh, đang muốn đánh xe ngựa về phía bên trong thành, thì bị hơn mười
người kỵ sĩ ngăn ở trước mặt, những người khác trùng trùng bao vây xe
ngựa.
"Ơ, trận thế lớn như vậy, biết chúng ta muốn tới còn đặc
biệt phái người tới nghênh đón, tiểu di cũng quá khách khí." Lam Vũ Hạo
vén rèm, vui mừng nói.
"Ngu ngốc, ngươi không nhìn ra là bọn họ
báo thù sao?" Gia Cát Minh Nguyệt tức giận mắng một câu. Nàng chỉ liếc
mắt thì nhìn thấy tiểu thiếu gia cái mặt y hệt đầu heo, trải qua một đêm điều trị, hiện tại không có sưng lên dữ dội như ngày hôm qua, ít nhiều
có thể nhìn ra một chút ngũ quan vốn cũng được cho là đoan chánh.
"Ta thấy bọn họ quá khẩn trương, thúc đẩy không khí một chút." Lam Vũ Hạo cười nói.
Đối với lời nói tự đùa tự vui của Lam Vũ Hạo lần này, Gia Cát Minh Nguyệt đã hoàn toàn hết ý kiến.
"Tiểu tử, không ngờ ngươi còn dám tìm tới cửa, lần này ngươi nhất định phải
chết." Tiểu thiếu gia nhìn thấy Lam Vũ Hạo, vốn là cảm giác vết thương
đã tốt hơn một chút lập tức lại đau thấu xương thấu tim, hận nghiến răng nghiến lợi.
"Ha ha, ngày hôm qua không biết là người mình,
ngượng ngùng xuống tay nhẹ chút, không đúng không đúng, đúng là xuống
tay nặng một chút, xin lỗi nha." Lam Vũ Hạo hi hi ha ha nói.
"Phàm Tân đại thúc, chính là tiểu
tử này đánh ta, còn có hai người Nam huynh đệ, là bị người nọ bên cạnh
đả thương. Phàm Tân đại thúc, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta. Nếu
không uy danh ngàn năm Tuyết Ngọc thành chúng ta sẽ bị hủy trong chốc
lát." Nhìn thấy cái mặt cười đểu của Lam Vũ Hạo, tiểu thiếu gia tức giận tới mức muốn thổ huyết, khóc kể lể với nam tử trung niên bên cạnh.
Lam Vũ Hạo thiếu chút nữa không có nôn ra ngoài, rõ ràng là thực lực mình
không đủ lại còn muốn gây chuyện sinh sự, bị đánh thì tìm người khóc lóc kể lể, hở ra là nhấc lên uy danh ngàn năm của Tuyết Ngọc thành. Người
này xem ra tuổi tác cũng không nhỏ, như thế nào lại giống như đứa bé
chưa dứt sữa. Trước kia Lam Vũ Hạo đúng là thích gây chuyện như vậy,
nhưng mà hắn không hề giống như tên ngu ngốc này. Chưa bao giờ sẽ về nhà khóc lóc kể lể với gia gia, càng sẽ không đổi trắng thay đen mà nói
những thứ nói nhảm kia. Gia gia hỏi hắn thì hắn sẽ chỉ cứng cổ nói là
đối phương cần ăn đòn, đối phương ngu xuẩn, đánh đều là cho bọn họ mặt
mũi. Điểm này, hai người có bản chất khác nhau.
"Tại hạ là Phó
Thống Lĩnh vệ quân Trần Phàm Tân bên trong Tuyết Ngọc thành, chính là
mấy người các ngươi đả thương Mục Hiên Vũ thiếu gia hay sao?" Nam tử
trung niên cất giọng không tốt hỏi. Mục gia ở Tuyết Ngọc thành địa vị
cao, không khác gì Hoàng thất, cố tình nhân khẩu các thế hệ lại mỏng
manh, đến thế hệ này của Mục Thư Bách, càng thêm là con một đời thứ ba,
mà phu nhân lại vẫn luôn không có có thai, hết lần này tới lần khác Mục
Thư Bách lại sủng ái phu nhân có thêm không chịu cưới người khác, cho
nên dưới gối vô hậu.
Mục Hiên Vũ này là dòng họ bà con xa Mục
gia, từ nhỏ đã được đưa đến Tuyết Ngọc thành, Mục Thư Bách luôn luôn đối với hắn coi như là càng cực kỳ sủng ái. Nếu như không gì ngoài ý muốn
xảy ra mà nói, nói không chừng chức thành chủ kế nhiệm sẽ rơi vào trên
đầu của hắn. Cho nên vừa thấy Mục Hiên Vũ bị đánh, Trần Phàm Tân không
dám chậm trễ dẫn thủ hạ đi ra ngoài trả thù.
Tuyết Ngọc thành lấy thực lực một thành đứng vững vàng ngàn năm, thực lực dĩ nhiên không thể khinh thường, quân dân trong thành tự nhiên có một loại cảm giác ưu
việt. Đừng nói con em thế gia bình thường, ngay cả vương công quốc thích như của tiểu quốc cũng không được bọn hắn để ở trong mắt.
"Hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi." Lam Vũ Hạo vẫn cười hề hề nói.
"Hiểu lầm? Chẳng lẽ vết thương trên người hắn chỉ là hiểu lầm? Mặc dù Tuyết
Ngọc thành của chúng ta chỉ là một tòa thành đơn độc, nhưng mà không
phải tùy tiện người nào cũng có thể đến bắt nạt." Trần Phàm Tân giận dữ
nói. Sau lưng kỵ sĩ rối rít đè lại binh khí bên hông, trên người xông ra ý chí chiến đấu nồng đậm.
Gia Cát Minh Nguyệt khinh thường khẽ
hừ một tiếng, chịu không nổi nhất chính là những thứ gọi là danh môn
vọng tộc tông môn cổ xưa ..., động một chút là mang uy danh tôn thất ra, có bản lãnh để cho hắn tự mình tới báo thù đi. Rõ ràng chính là ỷ thế
hiếp người, cố tình còn giả bộ là dáng vẻ lòng đầy căm phẫn.
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Gia Cát Minh Nguyệt không vui hỏi.
"Như thế nào? Người Tuyết Ngọc thành chúng ta, há có thể tùy tiện ăn hiếp,
chuyện các ngươi làm, Tuyết Ngọc thành ta tự nhiên muốn hoàn trả gấp
trăm lần." Trần Phàm Tân cười lạnh nói.
"Còn nữa, thanh bảo kiếm kia cũng phải để lại." Mục Hiên Vũ bổ sung.
"Bảo kiếm cái gì?" Lúc trước ngược lại Trần Phàm Tân không có nghe hắn nói về chuyện này, kinh ngạc hỏi.
"Trên người bọn họ mang theo thanh bảo kiếm, vừa vặn đưa cho thúc phụ ta làm
lễ chúc thọ." Mục Hiên Vũ lặng lẽ nói ở bên tai Trần Phàm Tân.
Trần Phàm Tân nghe vậy thì liếc về bên hông Lam Vũ Hạo, nhìn thấy thanh bảo
kiếm thì vẻ mặt vui mừng. Dù sao mấy người này đắc tội Tuyết Ngọc thành, vốn chỉ có một con đường chết, đánh bọn họ một trận cũng coi là cực kỳ
khai ân, lấy thanh kiếm thì tính là cái gì, vừa đúng lúc hiến tặng cho
Thành Chủ Đại Nhân tỏ một chút trung thành.
"Giao kiếm trong tay
các ngươi ra, ta còn có thể thủ hạ lưu tình, chỉ đánh các ngươi gần
chết." Trần Phàm Tân liều lĩnh cười lên ha hả, giọng nói phách lối không thôi.
Gia Cát Minh Nguyệt nghe Mục Hiên Vũ và Trần Phàm Tân nói
chuyện, trong lòng khinh thường tới cực điểm, ban đầu vẫn chỉ là ép mua, bây giờ lại có thể đánh lên ý niệm cướp đoạt trắng trợn, cái này có
khác gì cường đạo đâu. Vốn là còn có mấy phần khâm phục đối với Tuyết
Ngọc thành nổi danh ngàn năm, nhưng bây giờ chỉ có thất vọng.
"Vị thống lĩnh này, chúng ta là người Lam gia Lĩnh Nam quốc, lại nói cũng
coi là người một nhà với Tuyết Ngọc thành, không cần huyên náo chuyện
này lớn như vậy chứ?" Lam Vũ Phàm cũng đã nghe được Mục Hiên Vũ rỉ tai,
nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói, trong lòng cũng thất vọng đối với Tuyết
Ngọc thành.
"Các ngươi nói các ngươi là người Lam gia thì chính
là người của Lam gia sao? Tiểu miêu tiểu cẩu tùy tiện từ đâu tới cũng
muốn giả mạo thân thích phu nhân Thành chủ? Các ngươi làm như ta ngu
ngốc hả?" Trần Phàm Tân cười ha ha, chỉ là trong lòng có chút phiền não
và hốt hoảng. Bởi vì hắn hiểu rõ, có thể đối phương nói là sự thật. Vừa
nghĩ tới Thành chủ sủng ái phu nhân, trong lòng Trần Phàm Tân nóng nảy,
cũng dâng lên sát ý. Thành chủ sủng ái phu nhân, mọi người đều biết.
Chuyện bây giờ đã đến một bước này, đã không thể thương lượng lại. Chỉ
có làm thịt đối phương, giấu giếm chuyện này xuống. Nếu như Thành chủ
phu nhân nổi giận, ở đây không ai có kết quả tốt. Cho nên tất nhiên mọi
người cũng sẽ ngậm miệng. Về phần thiếu gia ngu ngốc bên cạnh này, nhìn
dáng vẻ của hắn hận không được đối phương chết đi, càng không cần lo
lắng tiết lộ tin tức rồi. Bởi vì phu nhân Thành chủ tính tình không phải dễ sống chung như vậy, nếu như bị nàng biết mình bắt nạt cháu của nàng
còn muốn cướp đoạt đồ, hậu quả kia. . . . . .
"Tiểu di của ta là
phu nhân thành chủ của các ngươi, ngươi không biết sao?" Lam Vũ Hạo có
chút kinh ngạc hỏi. Chẳng lẽ chuyện tiểu di rất được Thành chủ Tuyết
Ngọc thành sủng ái là giả? Không đúng, lời của đối phương không phải
biểu đạt ý này. Rõ ràng cũng không muốn thừa nhận thân phận của bọn họ!
Không thừa nhận thân phận của bọn họ, muốn làm cái gì? Cái này còn không rõ ràng sao? Lúc này Lam Vũ Hạo nổi cơn giận dữ. Tuyết Ngọc thành, thật là giỏi, thật là giỏi! Hôm nay nhìn tiểu gia giết các ngươi gà bay chó
sủa không!
Lam Vũ Phàm cũng nhìn thấy sát khí trong mắt Trần Phàm Tân. Rốt cuộc nổi giận, người này lại muốn giết bọn họ đoạt bảo ở chỗ
này để đè xuống chuyện này. Thật là thật là cẩu lớn mật!
"Trần Phàm Tân đúng không?" Lam Vũ
Phàm cười lạnh: "Ngươi cũng đã biết Lam gia chúng ta, chuyện bắt nạt sỉ
nhục đối với chúng ta, hoàn trả không chỉ là gấp trăm lần, mà là nghìn
lần!"
"Ha ha, mặt trắng nhỏ, chịu chết đi!" Trần Phàm Tân đối với lời nói của Lam Vũ Phàm, trong lòng chấn động, nhưng mà lập tức đè
xuống cái loại tâm tình lo lắng đó, quát to một tiếng, kỵ sĩ thủ hạ nhảy xuống tuấn mã, công tới hướng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt. Lúc này
hắn đã cưỡi hổ khó xuống, chỉ có chịu khó tiến lên rồi.
Tuyết
Ngọc thành lấy lực một thành kiêu ngạo với Đại lục, trong thành tự nhiên tinh anh xuất hiện lớp lớp, mặc dù chỉ là một đám vệ binh, tuy nhiên
cũng có thực lực cấp Thiên Không, mà Trần Phàm Tân thân là Phó Thống
Lĩnh càng càng là cấp Linh Hồn trung kỳ, so với Lam Vũ Phàm cũng cao hơn một bậc.
"Hừ!" Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, thực
lực như vậy, nếu như đặt ở bất kỳ một thành hoặc là một gia tộc nào,
tuyệt đối cũng đều là lực lượng không thể coi thường, nhưng mà, ở trước
mặt nàng, thật sự còn quá yếu một chút.
Chỉ là một ý niệm, một cỗ uy áp Đế cấp từ trong cơ thể tỏa ra bao phủ cả vùng đất. Trong nháy
mắt, tất cả trong trời đất giống như cũng yên tĩnh lại, thần phục dưới
cổ uy áp này.
Bầu trời vẫn xanh lam như được tẩy rửa như cũ, đám
mây trắng noãn như bông như cũ, nhưng ở dưới sự uy áp này, trừ huynh đệ
Lam gia, mỗi một người ở đây cũng cảm thấy không khí nặng nề làm cho
người khác không cách nào hít thở, trong lòng thế nhưng không khỏi dâng
lên sợ hãi trước ngày tận thế tới.
Đây là một loại sợ hãi ngay cả chính bọn họ cũng không thể hình dung, không biết từ đâu mà đến, rồi
lại giống như trực tiếp dâng lên ở đáy lòng, làm người ta không thể
kháng cự. Vào giờ khắc này, bọn họ giống như thấy được ánh lửa địa ngục, nghe được tử thần triệu hoán. Thiếu nữ long lanh trước mắt, lại giống
như Tử Thần.
Gia Cát Minh Nguyệt chỉ thả ra một chút uy áp Đế cấp thì nhanh chóng thu hồi, nhưng đám người Trần Phàm Tân lại giống như đi qua từ trong địa ngục một lần, toàn thân bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, ngay
tay nắm binh khí cũng run rẩy vô lực một trận, gần như cũng không cầm
được nữa.
Huynh đệ Lam Vũ Phàm cũng không có cảm giác một chút
khác thường nào, thấy đám người Trần Phàm Tân đột nhiên giống như choáng váng đứng tại chỗ không nhúc nhích, Lam Vũ Hạo không chút do dự nhảy
xuống xe ngựa xông tới. Nếu đối phương cũng đã động thủ, bọn họ dĩ nhiên sẽ không khách khí, người Lam gia, cho tới bây giờ thì không phải là
người khiêm tốn miệng đầy nhân nghĩa đạo đức. Nắm tay người nào lớn thì
người đó có lý, đây chính là tín điều Lam lão gia tử xuất thân quân nhân nhất quán. Hơn nữa những tên khốn kiếp này mới vừa rồi lại có sát ý,
Lam Vũ Hạo có thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ mới là lạ.
Vừa mới
trải qua một trường uy áp Đế cấp, nội quân vệ binh còn chưa có khôi phục như cũ, kình khí trong cơ thể cũng bị đè nén chậm lại vô cùng, cũng
không phát huy ra được một nửa thực lực ngay cả khi bình thường, chỉ có
bị động bị đánh.
Vì vậy, một đám nội quân vệ binh trong Tuyết
Ngọc thành bị Lam Vũ Hạo đánh bò lổn ngổn đầy đất kêu rên chấn động trời cao, căn bản không có sức đánh lại. Tuyết Ngọc thành kể từ khi xây
thành trì tới nay, vẫn là lần đầu có người dám lộ liễu động thủ với quân vệ binh, hơn nữa còn là một người đánh một đám. Người ra vào Tuyết Ngọc thành rối rít dừng chân quan sát, nhưng không có một ai dám lên trước.
Lam Vũ Phàm ngồi ở trên xe ngựa, lạnh lùng nhìn một màn trước mắt. Người
Tuyết Ngọc thành, cho hắn ấn tượng thật sự quá kém. Gia Cát Minh Nguyệt
cũng lạnh nhạt nhìn một màn này, chỉ có ở khi Lam Vũ Hạo sắp bị người
đánh được thì nàng sẽ lặng lẽ ra tay trợ giúp.
Đúng lúc này, một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi trong Truyết Ngọc thành bay ra, chạy tới nhanh như gió.
"Dừng tay!" Một tiếng gầm lên, chấn động người ta đau cả màng nhĩ. Người tới thực lực rất cao, điểm này không thể nghi ngờ.
Lam Vũ Hạo ngừng tay, vừa đứng lại, quan sát nam nhân mới xuất hiện này. Sau một khắc thì hắn biết thân phận của đối phương rồi.
"Thành Chủ Đại Nhân."
"Thành Chủ Đại Nhân." Đầu tường, vệ binh rối rít nửa quỳ hành lễ.
Người tới, chính là Thành chủ Tuyết Ngọc thành, Mục Thư Bách. Mục Thư Bách
khẽ gật đầu, không nói lời nào. Mới vừa rồi ở trong thành, hắn cũng cảm
thấy uy áp xâm phạm trên thiên địa, mặc dù chỉ là thoáng hiện, vốn dĩ
hắn có thực lực Thánh cấp, cảm giác cũng không quá rõ ràng, đây chính uy áp là ngay cả thực lực của hắn cũng cảm thấy khó có thể kháng cự. Rốt
cuộc là ai? Lại sẽ có uy áp mạnh như vậy, lại tại sao xuất hiện ở Tuyết
Ngọc thành, lúc này trong lòng Mục Thư Bách dâng lên sầu lo mơ hồ.
Hắn lập tức đi đến phụ cận, nhìn một đám nội quân vệ binh bị đánh đến quỷ
khóc sói tru, Mục Thư Bách vừa giận vừa sợ. Từ ngàn năm nay, làm sao
người Tuyết Ngọc thành bị người đến cửa nhà bắt nạt như vậy? Mục Thư
Bách chỉ cảm thấy giống như một cái tát đập ở trên mặt, giận đến thiếu
chút nữa phát tác tại chỗ. Nhưng nhìn tình cảnh tại chỗ, rồi lại đè nén
tức giận.
Thực lực của Trần Phàm Tân và những nội quân vệ binh
hắn rõ ràng quá nữa, tên nam tử trước mắt này, nói là nam tử, không bằng nói là thiếu niên, xem ra chỉ là chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, chỉ là
thực lực một cấp Đại Địa, làm sao có thể đánh bọn hắn tới không hề có
lực hoàn thủ. Tất cả cái này, khẳng định có liên quan với uy áp vừa rồi, nhưng mà, thả ra uy áp này rốt cuộc là ai? Mục Thư Bách đã thấy được
bóng dáng của Gia Cát Minh Nguyệt, nhưng mà tuyệt đối không dám tin
tưởng, thiếu nữ xem ra gầy yếu này, lại sẽ có thực lực mạnh như vậy.
"Thúc phụ, thúc phụ, cứu mạng với." Mục Hiên Vũ Thương thế mới vừa khôi phục
một chút miễn cưỡng có chút hình người thì lúc này vết thương cũ chưa
lành lại thêm mới thương, mang đầu heo lớn mới ra lò vừa lăn vừa bò một
vòng bổ nhào tới hướng Mục Thư Bách.
"Ngươi là?" Mục Thư Bách mở
mắt nhìn con ngươi không giống con ngươi cái mũi không giống cái mũi
khuôn mặt muôn hồng nghìn tía, có chút nghi ngờ. Lúc này Lam Vũ Hạo là
thật sự đánh Mục Hiên Vũ bị thúc phụ hắn cũng nhìn không ra.
"Thúc phụ, con là Hiên Vũ." Mục Hiên Vũ nhào tới trước mặt của Mục Thư Bách, gào khóc.
"Ngươi...ngươi là Hiên Vũ!" Chất tử chi họ xa mà Mục Thư Bách thương yêu từ nhỏ, thấy
hắn bị đánh thành như vậy, vừa đau lòng vừa tức giận.
"Các ngươi là người nào, lại dám hạ độc thủ đối với người Tuyết Ngọc thành ta như vậy?" Mục Thư Bách giận dữ nói.
"Oa oa oa, hu hu hu, Tiểu di phu, ngươi có thể tới đây, nếu không tới mà
nói, chúng ta sẽ phải bị những người thủ hạ này của ngươi bắt nạt thảm.
Bọn họ, muốn đánh chết chúng ta, ngươi nhìn một chút, cả người của ta
đều là vết thương. Tiểu di thấy được sẽ đau lòng muốn chết." Cái tên cực phẩm Lam Vũ Hạo, khóc còn thảm hơn Mục Hiên Vũ kia, người không biết
còn tưởng rằng hắn bị ức hiếp có bao nhiêu thảm đấy. Vấn đề là con hàng
này vừa khóc còn vừa vén ống quần của mình lên, trên bắp chân một mảnh
máu ứ đọng. Lam Vũ Hạo khóc là một phen nước mắt nước mũi, hắn gào khóc
đau đớn, thật ra thì Gia Cát Minh Nguyệt và Lam Vũ Phàm thấy rất rõ
ràng, máu ứ đọng lúc này đây, là người này tự mình dùng lực quá mạnh,
đụng phải trên khôi giáp người khác tạo thành.
Quá vô sỉ, quá
không cần thể diện rồi, rất rất rất đáng yêu! Lam Vũ Phàm nhìn đệ đệ dở
hơi của mình, khóe miệng đều là nụ cười. Còn Gia Cát Minh Nguyệt lại là
vui mừng nhìn Lam Vũ Hạo, rất tốt, tiếp tục phát triển phong cách vô sỉ
như vậy, tuyệt đối sẽ không bị người khi dễ.
"Tiểu di phu
(dượng)?" Mục Thư Bách bị cách gọi xa lạ này chấn động không dứt, trong
đầu vòng vo vài vòng cũng không nhớ ra được mình từ nơi nào xuất hiện
đứa cháu ngoại như vậy. Nhìn khuôn mặt Lam Vũ Phàm và Lam Vũ Hạo hoàn
toàn xa lạ rồi lại hình như mang theo vài phần cảm giác quen thuộc trước mặt, trong đầu đột nhiên linh quang hiện ra.
"Các ngươi là, người của Lam gia Lĩnh Nam?" Mục Thư Bách hỏi dò.
"Đúng vậy, đúng vậy." Lam Vũ Hạo gật đầu liên tục: "Tiểu di phu, cuối cùng
nhìn thấy ngươi rồi. Tiểu di viết thư cho chúng ta, chúng ta vừa nhận
được thì chạy đến."
"Ngươi là Vũ Phàm, ngươi là Vũ Hạo?" Mục Thư
Bách nhìn về phía Lam Vũ Phàm vẫn ngồi ở trên xe ngựa, lại nhìn Lam Vũ
Hạo đứng ở một bên một chút.
"Ha ha, Tiểu di phu, ngươi cũng nhớ
lại chúng ta rồi, lần này chúng ta cũng đặc biệt tới thăm ngươi và tiểu
di." Dáng vẻ Lam Vũ Hạo là một bộ vui mừng quá đổi, nhảy cẫng lên đi
tới, rất là thân thiết.
"Đúng rồi, đây là chuyện gì xảy ra?" Mục Thư Bách quét mắt chung quanh một cái, trầm giọng hỏi.
"Thúc phụ, người cần phải làm chủ cho con, hôm qua chính là hắn đánh con đến
toàn thân mang thương, hôm nay lại còn đánh tới cửa rồi, căn bản không
để Tuyết Ngọc thành chúng ta ở trong mắt." Mục Hiên Vũ thấy chuyện không ổn, bóp méo sự thật, ôm chân Mục Thư Bách khóc thét nói. Mà Trần Phàm
Tân ở một bên sắc mặt lại hơi đổi, không dám thở mạnh.
Nghe lời
nói của Mục Hiên Vũ, Mục Thư Bách cau mày, huynh đệ Lam gia cũng thế,
tới thì đúng rồi, chọc nhiều chuyện như vậy làm gì? Hắn không phải người mù, Lam Vũ Hạo toàn thân cũng chỉ có bắp chân là có máu ứ đọng, mà
người của mình, bao gồm cháu của mình, vết thương chằng chịt, thê thảm
không nỡ nhìn.
"Nói rõ tại sao ngươi bị đánh." Gia Cát Minh Nguyệt lạnh nhạt lạnh lùng nói.
"Vị này là?" Mặc dù Mục Thư Bách không có cảm thấy bất kỳ kính khí và Tinh
Thần lực gì dao động ở trên người nàng, nhưng lại có khác một loại cảm
giác thần bí thăm thẳm, nội tâm kinh ngạc không thôi. Chẳng lẽ, uy áp
mới vừa rồi thật sự là nàng phát ra. Nhãn lực của Mục Thư Bách có thể
cao hơn đám người Trần Phàm Tân rất nhiều, mặc dù không nhìn ra thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt, nhưng mà tuyệt đối không dám khinh thường
nàng.
"Đây là bằng hữu của chúng ta, Gia Cát Minh Nguyệt." Lam Vũ Phàm nói.
"Nếu như không phải là muốn mạnh mẽ mua bảo kiếm làm lễ thọ cho ngươi, ép
mua không được còn muốn cướp đoạt trắng trợn, vì sao ngươi lại lần lượt
bị đánh?" Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi đi xuống xe ngựa, gật đầu tỏ ý
đối với Mục Thư Bách, thản nhiên nói. Nói xong, nhàn nhạt liếc nhìn đám
người Trần Phàm Tân đang làm cảnh ở bên kia: "Thành chủ đại nhân, thuộc
hạ thật là gan lớn hơn người đấy. Mới vừa rồi còn muốn giết người đoạt
bảo, thật là rất can đảm, thật là thủ đoạn nha." Giọng của Gia Cát Minh
Nguyệt không có gợn sóng, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy thấy
lạnh cả người dần dần bao phủ lại, làm cho người ta có một loại cảm giác run sợ trong lòng.
Đám người Trần Phàm Tân mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra ở trên trán, hắn biết chuyện này không thể khắc phục hậu quả rồi.
"Còn có chuyện như vậy?" Mục Thư Bách trợn mắt nhìn Mục Hiên Vũ, sau đó vừa giận vừa sợ nhìn về phía đám người Trần Phàm Tân.
"Không phải, thúc phụ, con chỉ muốn mua kiếm của hắn chúc thọ cho ngài, tuyệt
đối không có ép mua buộc bán, càng không có ý cướp đoạt." Mục Hiên Vũ
ngập ngừng nói.
"Thành Chủ Đại Nhân, không có, làm sao bọn thuộc
hạ dám làm ra chuyện như vậy? Thuộc hạ cho là có người giả mạo thân
thích phu nhân, vừa muốn ra tay dạy dỗ một chút." Trần Phàm Tân cũng vội vàng biện giải.
"Hồ đồ, tất cả đều là hồ đồ!" Làm sao Mục Thư
Bách sẽ không biết dáng vẻ đứa cháu họ hàng xa của mình bị nuông chìu đã thành cái gì, coi như không có ép mua buộc bán, khẳng định cũng là
miệng nói ra ngôn ngữ bức bách bất kính. Lam gia là thân phận gì ở Lĩnh
Nam, Lam lão gia tử là có xuất thân gì, hai người tôn tử này còn có thể
là đèn đã cạn dầu sao? Không động thủ mới là lạ.
"Còn ngươi nữa,
Trần Phàm Tân, đứa bé không hiểu chuyện hồ đồ, chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu chuyện sao? Ta thấy mấy năm qua ngươi là trôi qua quá an dật rồi,
tự mình trở về nhận hai trăm quân côn, diện bích ba tháng, những người
khác, tất cả nhận năm mươi quân côn." Mục Thư Bách có chút nhức đầu,
thanh quan khó quản chuyện nhà, một là chất tử họ hàng xa sủng ái từ
nhỏ, một là cháu ngoại lão bà, tình thế khó xử. Trần Phàm Tân cũng là
nhân tài, phế hắn là không thể nào. Cho nên, chỉ có trừng phạt như vậy,
hy vọng có thể giao phó được. (diện bích: đóng cửa đối mặt tường hối
lỗi)
Chỉ là hắn đã quên mất có một từ ngữ gọi có thù tất báo, hơn nữa lại càng quên có một từ ngữ gọi là tính sổ sau.