“Đúng rồi, Nicolas.” Vui sướng qua đi, Gia Cát Minh Nguyệt nhớ tới
Nicolas, liền dùng tinh thần lực xem xét, Nicolas vẫn còn ở trong Thánh
Linh Giới Chỉ, dù năng lượng của linh hồn có vẻ rất yếu ớt, nhưng không
phải chịu mối nguy bị biến mất.
Adler thành thành thật thật đứng
bên cạnh Nicolas, có lẽ đang liên tục đem năng lượng linh hồn của chính
mình bổ sung cho Nicolas, mặt mày nhăn nhó.
“Thưa chủ nhân tôn
kính, năng lượng linh hồn của sư phụ ngài đã vô cùng yếu rồi, nếu cứ
tiếp tục như vậy e rằng không thể kiên trì được lâu hơn.” Phong Bạo chúa tể dùng khuôn mặt đáng thương nói với Gia Cát Minh Nguyệt.
“Bớt nói nhảm đi, nếu sư phụ có chuyện gì, ta sẽ làm cho ngươi biến mất vĩnh viễn.” Gia Cát Minh Nguyệt hung ác nói.
“Ai.” Adler dài thở dài một hơi, trong lòng tức muốn hộc máu, nếu mà xả ra
được thì tốt rồi. Nó đã từng là Phong Bạo chúa tể tung hoành thất hải,
mà nay lại sa sút tới mức này. Nhưng cho dù có buồn bực thế nào, nó vẫn
đàng hoàng truyền năng lượng linh hồn liên tục cho linh hồn của Nicolas.
“Sư phụ, người có khỏe không?” Gia Cát Minh Nguyệt ở trong đầu thân thiết hỏi.
Bóng dáng mờ ảo của Nicolas nở một nụ cười khó có thể nhận ra, nhưng không
hề trả lời. Năng lượng linh hồn của hắn đã vô cùng suy yếu, ngay cả việc giao tiếp bằng tinh thần lực với Gia Cát Minh Nguyệt cũng không thể làm được.
“Sư phụ, người yên tâm, con nhất định cứu được người,
chúng ta nhất định có thể giống như trước đây, cùng nhau làm thí nghiệm
luyện kim, cùng nhau hoàn thành thí nghiệm sinh mệnh nguyên tố kia, cứu
người nhà của người, người hãy kiên trì, hãy cho con chút thời gian.”
Gia Cát Minh Nguyệt nghẹn ngào, trong lòng chua xót.
Trên gương mặt mơ hồ của Nicolas dường như có một tia nóng nảy.
“Lão nhân, hãy tin tưởng con.” Gia Cát Minh Nguyệt cười cười, nói với Nicolas.
Nghe được xưng hô thân thiết quen thuộc, Nicolas lại lần nữa nở nụ cười.
Gia Cát Minh Nguyệt dụi mắt, thu hồi tinh thần lực, mở cửa phòng đi ra ngoài, lập tức giật mình.
Ngoài cửa, Socrates, Rijkaard cùng toàn bộ ma pháp sư trở về từ Atlantis đều
đứng đây, Quân Khuynh Diệu cùng Lăng Phi Dương nhìn nàng mỉm cười.
“Chúc mừng ngài, Gia Cát Minh Nguyệt đại sư!” Nhóm ma pháp sư ào ào cúi đầu
hành lễ, vẻ mặt vô cùng cung kính. Ở đại lục Phong Ngữ, hai chữ “Đại sư” là tôn xưng của Ma Pháp Sư có trình độ đặc biệt. Trước đây, tuy rằng
thái độ của cả nhóm ma pháp sư đối với Gia Cát Minh Nguyệt cũng đủ tôn
trọng, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì nể mặt Nicolas, chưa từng biểu hiện ra sự tôn kính như bây giờ.
“Các ngài đây là…” Gia Cát Minh Nguyệt bị hành động khác thường của bọn họ làm cho khó hiểu.
“Chúc mừng ngài thăng cấp Ma Đạo Sư, Gia Cát Minh Nguyệt đại sư, ta nghĩ sẽ
sớm thôi, ngũ đại Ma Đạo Sư của đại lục Phong Ngữ sẽ biến thành lục đại
Ma Đạo Sư rồi.” Socrates vừa cười vừa nói. Hắn hoàn toàn tin tưởng, với
thiên phú và số tuổi của Cát Minh Nguyệt, thành tựu về ma pháp trong
tương lai tuyệt đối không hề dưới bọn họ, cách nói lục đại Ma Đạo Sư
cũng không phải nói đùa.
“Ma Đạo Sư, ta là Ma Đạo Sư ư?” Bản thân Gia Cát Minh Nguyệt cũng không thể tin được, chỉ là một hồi Phượng
Hoàng niết bàn trùng sinh, bản thân ngay cả bình cảnh để Đại Ma Pháp Sư
tấn chức Ma Đạo Sư gặp, liền trực tiếp thăng cấp thành Ma Đạo Sư. Tuy
cảm giác được thực lực đột nhiên tăng mạnh, nhưng tiến triển như thế này cũng quá nhanh rồi.
“Không cần phải nghi ngờ nữa, chắc chắn hiện tại trong thành Miranda có rất nhiều ma pháp sư đang muốn cám ơn ngươi
đấy, ha ha.” Rijkaard sang sảng cười nói.
“Ta thăng cấp, ta cuối
cùng cũng thăng cấp, ta đã trở thành Đại Ma Pháp Sư rồi.” Trong lúc đang nói chuyện, một người đàn ông tóc vàng khoảng ba mươi tuổi mừng như
điên lao ra khỏi phòng, chạy tới chỗ đám người Gia Cát Minh Nguyệt.
Đây là một gã cao cấp hỏa hệ Ma Pháp Sư của gia tộc Miranda, thực lực vẫn
vướng ở đỉnh cấp không thể đột phá, ngay lúc Gia Cát Minh Nguyệt tấn
chức thánh cấp, dưới sự dồi dào của nguyên tố, hắn cũng được hưởng lây,
thế là thăng cấp thành Đại Ma Pháp Sư. Ở tuổi này là Đại Ma Pháp Sư, tuy rằng không thể sánh với thiên tài như Goethe, nhưng trên toàn bộ đại
lục Phong Ngữ đại lục cũng không gặp nhiều lắm, cũng khó trách hắn lại
vui mừng như vậy.
“Cám ơn ngài, cám ơn ngài.” Nam tử tóc vàng đi
tới trước mặt một Ma Pháp Sư lớn tuổi, cõi lòng đầy cảm kích, hành lễ
liên tục. Trong số những Ma Pháp Sư bên trong, ngoại trừ Socrates và
Rijkaard là hai người đã sớm thăng cấp Ma Pháp Sư, thì người trước mắt
này nhìn qua có khả năng thăng cấp lớn nhất.
“Không phải ta, không phải ta.” Lão Ma Pháp Sư mặt đỏ bừng, xua tay nói.
“Không phải à?” Nam tử tóc vàng ngừng lại, nhìn từng người một bằng ánh mắt
nghi hoặc, ngoại trừ lão thì còn có thể là ai nữa chứ? Cuối cùng, ánh
mắt của hắn dừng lại ở trên người Gia Cát Minh Nguyệt, tuy rằng Gia Cát
Minh Nguyệt không cố ý biểu hiện điều gì, nhưng vẻ mặt thong dong bình
tĩnh kia, và một thân nguyên tố dao động sâu không lường được, lại làm
cho nam tử tóc vàng không tự chủ sinh ra kính ý.
Chẳng lẽ lại là
nàng, nhưng làm sao có thể? Đại lục Phong Ngữ từ khi nào lại xuất hiện
một Ma Đạo Sư trẻ tuổi như vậy? Cho dù đệ nhất thiên tài Goethe của gia
tộc, cũng không thể nào trở thành Ma Đạo Sư với số tuổi đó đi? Nam tử
tóc vàng đã từng thấy biểu hiện của Gia Cát Minh Nguyệt ở trận đấu ma
pháp của Quang Minh Thánh Giả, ít nhiều cũng đã biết được thực lực của
nàng, nhưng như thế nào cũng không thể tin được phán đoán của chính
mình.
“Nếu ngươi muốn cám ơn, hẳn là nên cám ơn Gia Cát Minh
Nguyệt đại sư, đúng là khi nàng tấn chức Đại Ma Đạo Sư đã xảy ra nguyên
tố triều tịch, giúp cho ngươi thăng cấp.” Đại Ma Pháp Sư giải thích,
khẳng định lại suy đoán khó tin của nam tử tóc vàng.
“Thật sự
chính là ngài, cám ơn ngài, Gia Cát Minh Nguyệt đại sư.” Nam tử tóc vàng cung kính hành lễ với Gia Cát Minh Nguyệt. Chẳng qua đã không còn kích
động như trước nữa mà ngược lại, còn có một chút uể oải. Người ta mới
ngần này tuổi đã là Ma Đạo Sư, còn mình lớn tuổi như vậy mới tấn chức
Đại Ma Pháp Sư, có cái gì mà kích động? Phải cảm thấy xấu hổ mới đúng.
Nói cảm ơn xong, nam tử tóc vàng liền ôm tâm tình phức tạp rời khỏi.
“Gia Cát Minh Nguyệt đại sư, ngươi vừa mới tấn chức Ma Đạo Sư, có lẽ đối với ma pháp hỏa hệ cao cấp hơn nữa còn chưa hiểu biết nhiều, ta đây có một
chút tâm đắc, nếu như Nicolas đại sư không ngại, ta nguyện ý chỉ điểm
cho ngươi một ít kỹ xảo.” Rijkaard nói một cách kín đáo, ai nấy đều
biết, lấy trạng thái hiện tại của Nicolas, trong khoảng thời gian này
rất khó có thể chỉ điểm cho Gia Cát Minh Nguyệt rồi.
Lâm Khổng
đứng bên cạnh vừa nghe thấy lời nói của Rijkaard, tròng mắt xem tí nữa
rớt xuống, bọn họ thân là đệ tử của Rijkaard, từ nhỏ đến lớn đều được
giáo dục theo kiểu chăn thả, căn bản chưa từng được hắn đích thân chỉ
điểm cái gì. Lại nói tiếp, Rijkaard tuyệt đối có thể được coi là con
người không xứng đáng làm sư phụ nhất trên đại lục Phong Ngữ. Thế mà bây giờ người này lại chủ động đề nghị muốn dạy cho Gia Cát Minh Nguyệt cao cấp ma pháp, chắc mặt trời mọc hướng Tây mất.
Người so với người, không chỉ khiến người ta tức chết, mà còn khiến cả người chết cũng phải nghẹn khuất đó.
“Cám ơn ngài, Rijkaard đại nhân, ngài vẫn cứ gọi ta là Gia Cát Minh Nguyệt
đi, hoặc là Minh Nguyệt cũng được.” Gia Cát Minh Nguyệt thực sự không
thể thích ứng nổi với xưng hô Đại Sư này, cả người thấy không được tự
nhiên.
“Đúng rồi, Socrates đại nhân, ta muốn mượn dùng phòng thí
nghiệm luyện kim ở Miranda một chút, có được không?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi Socrates. Linh hồn của Nicolas thật sự rất yếu rồi, cho dù có Thánh Linh Giới Chỉ, cho dù có Phong Bạo chúa tể, Gia Cát Minh Nguyệt cũng
không yên tâm lắm, cần phải mau chóng nghĩ biện pháp khôi phục linh hồn
lực của người mới được. Trước mắt, biện pháp duy nhất mà Gia Cát Minh
Nguyệt có thể nghĩ đến, cũng chỉ có luyện kim thuật, mà điều kiện luyện
kim ở thành Miranda chắc chắn tốt hơn rất nhiều so với lãnh địa Yarra.
“Đương nhiên không thành vấn đề, nếu ngươi cần, trong đại thư viện Miranda có
cất giữ một ít ghi chép về luyện kim và cách tu luyện Quang Minh ma
pháp, ngươi lúc nào cũng có thể xem thêm.” Socrates trả lời. Hắn cũng
biết Gia Cát Minh Nguyệt hiện tại một lòng một dạ đặt ở trên người
Nicolas, cho nên không nhắc tới chuyện trong Trưởng Lão viện, song lại
cho Gia Cát Minh Nguyệt Miranda đặc quyền của trưởng lão trước.
“Vậy cám ơn ngài.” Gia Cát Minh Nguyệt nói lời cám ơn.
Mấy ngày tiếp theo, Gia Cát Minh Nguyệt chuyên tâm nghiên cứu ghi chép về
luyện kim mà Nicolas để lại, muốn tìm được biện pháp giúp tăng cường
linh hồn lực cho Nicolas, về ý tưởng làm Nicolas sống lại, nàng cũng đã
từng suy nghĩ, nhưng thể loại luyện kim thuật nghịch thiên này gần như
chỉ là phỏng đoán của Nicolas, chính ông ấy cũng chưa từng thí nghiệm
thành công, lấy thực lực về luyện kim thuật hiện tại của Gia Cát Minh
Nguyệt đương nhiên là không thể hoàn thành, chỉ có thể lấy lui làm tiến
vậy.
Đáng tiếc, tuy rằng Nicolas là một trong số những nhà luyện
kim ưu tú nhất từ trước tới nay, nhưng linh hồn ma pháp và luyện kim
thuật cũng là độc quyền của các ma pháp sư hắc ám, nên ngay cả hắn cũng
không biết nhiều lắm. Ngược lại, bản ghi chép của nhà luyện kim hắc ám
mà Socrates đưa tặng kia có thể giúp ích một chút, thông qua ma pháp hắc ám đem linh hồn luyện thành bất tử tà ác u hồn, giống như Thor đã từng
làm. Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt không phải là Hắc ám Ma Pháp Sư, cũng
không hề muốn biến Nicolas thành như vậy.
Mấy ngày qua, sự tình
vẫn không có chuyển biến, mắt thấy Nicolas vẫn vô cùng suy yếu như cũ,
ngay cả Adler cũng đang vì tiêu hao linh hồn lực không ngừng mà trở nên
suy yếu không chịu nổi, Gia Cát Minh Nguyệt nhịn không được mà lo lắng.
Cũng trong mấy ngày này, Miranda chính thức tuyên chiến với Hắc Ám Thần
Điện, giờ đây đại lục Phong Ngữ cùng Giáo Đình Thánh Thành Saintis song
song với nơi bắt nguồn ma pháp, cuối cùng cũng phô bày với người đời gốc gác vững chắc cùng thực lực hùng mạnh của mình. Vô số nguyên tố ma pháp sư trung lập tụ tập về Miranda, chuẩn bị cho cuộc báo thù. Trên đại lục Phong Ngữ vốn trăm năm yên tĩnh, bắt đầu xuất hiện nhiều mạch nước
ngầm.Lăng Phi Dương đang tìm kiếm huy hiệu long kỵ sĩ dưới sự trợ giúp
của Maldini, mỗi miếng huy hiệu long kỵ sĩ đều do Long tộc tự mình chế
tạo và trao tặng, khi Long kỵ sĩ qua đời sẽ được trả về Long thành.
Nhưng ngàn vạn năm qua, có nhiều Long kị sĩ tử nạn bởi đủ loại nguyên
nhân không rõ, nên khó tránh khỏi sẽ có một ít huy hiệu lưu lạc dân
gian, dưới sự giúp đỡ của Miranda, Lăng Phi Dương rốt cục tìm được huy
hiệu Long kỵ sĩ phù hợp.
Gia Cát Minh Nguyệt đẩy cánh cửa phòng
thí nghiệm luyện kim, vừa dụi dụi mắt vừa bước ra, thí nghiệm lại thất
bại, nhìn thấy Nicolas càng ngày càng suy yếu và Adler sắp chống đỡ
không nổi, Gia Cát Minh Nguyệt tâm loạn như ma.
“Socrates đại
nhân, Rijkaard đại nhân.” Gia Cát Minh Nguyệt vừa bước ra, liền thấy hai vị Ma Đạo Sư đứng trước cửa, rõ ràng là đã đợi nàng được một lúc rồi.
“Gia Cát Minh Nguyệt tiểu thư, có tiến triển gì không?” Socrates hỏi.
Gia Cát Minh Nguyệt không nói gì, lắc lắc đầu.
“Tình hình của hai vị đại nhân Giggs và Audrey cũng không khả quan lắm, chúng ta vẫn không thể làm họ tỉnh lại, xem ra đã trúng phải một loại ma
thuật hắc ám nào đó, linh hồn lực của họ cũng đang ngày một suy yếu.”
Socrates trầm trọng nói.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” lòng Gia Cát Minh Nguyệt trầm xuống, Nicolas chắc chắn cũng do trúng phải ma thuật
hắc ám, mới dẫn đến việc linh hồn thể càng ngày càng suy yếu, ngay cả
Thánh Linh giới chỉ cũng không thể giúp nổi.
“Bọn ta muốn đi
thành Saintis, có lẽ quang minh ma pháp của bọn họ có thể có biện pháp
gì đó.” Socrates bất đắc dĩ nói. Hai hệ ma pháp Quang minh và hắc ám, dù Miranda có là nơi khởi nguồn của ma pháp cũng không còn cách nào.
“Được, vậy chúng ta cùng đi.” Gia Cát Minh Nguyệt hai mắt sáng ngời, có lẽ trước mắt đây mới là kế sách khả thi nhất.
Saintis, nơi ở của giáo chủ Thánh Giáo, là thành thị có địa vị cao nhất trên
Phong Ngữ. Tuy rằng bàn về lịch sử và nội tình ma pháp thì nó kém xa so
với Miranda, nhưng nếu nói về việc tín đồ của họ trải rộng khắp cả quốc
gia loài người, thì Saintis lại hơn xa Miranda. Miranda chính là thánh
địa trong lòng các ma pháp sư, còn đối với những tín đồ có số lượng đông gấp nhiều lần ma pháp sư mà nói, Saintis mới chính là thánh địa trong
lòng bọn họ.
Khi Gia Cát Minh Nguyệt và mấy người Socrates mấy
bước ra khỏi đại sảnh truyền tống, liền bị cả biển người trắng xóa trước mắt làm cho kinh ngạc vô cùng.
Lúc này ở Saintis, khắp nơi trong thành đều tản ra từng đạo quang huy thánh khiết, trên ngã tư dường cổ
kính rộng rãi, đoàn người mặc trường bào trắng đông như trẩy hội, không
thể thấy được điểm cuối.
Màu trắng, là biểu tượng của ánh sáng,
là màu sắc mà các tín đồ phải mặc khi hành hương đến Saintis. Trong đám
người, ngoài những người hành hương bình thường, còn có một số nhân viên thần chức đến từ các thành phố lớn, áo bào trắng trên người bọn họ, so
với tín đồ bình thường lại càng thêm trắng trẻo sạch sẽ, trên các đường
viền còn có thêu hoa văn thể hiện chức vụ.
Dòng người dù đông
nghịt, nhưng lại không hỗn loạn tí nào, các tín đồ thành kính đều khép
hờ hai mắt, vừa khẽ cầu nguyện, vừa chậm rãi di chuyển lên phía trước.
Gia Cát Minh Nguyệt bắt đầu hiểu được vì sao dù Miranda có nội tình và sức
mạnh, nhưng Socrates lại không thể không hợp tác với Giáo Đình, thậm chí còn có thể cho phép họ thành lập sở trọng tài tông giáo ở Miranda rồi.
Kiên quyết chống đối Giáo Đình, không khác gì chống đối toàn bộ tín đồ,
dù thực lực của Miranda có hùng hậu ra sao, Socrates cũng không thể
chống lại cả xã hội loài người được, nên đành phải đưa ra sự nhượng bộ
nho nhỏ, cho Giáo Đình chút mặt mũi.
“Người hành hương nhiều đến vậy à?” Gia Cát Minh Nguyệt nhịn không được cảm khái.
“Ta nhớ là không hề có nhiều người đến vậy mà” Socrates cũng hơi nghi ngờ,
trước kia ông đã từng tới Saintis, nhưng chưa hề gặp qua cảnh tượng như
vậy.
“Gia gia ngươi quên rồi ư? Còn ba ngày nữa là đến ngày Thánh Lâm, hay còn gọi là ngày chư thần giáng xuống đại lục Phong Ngữ, đem
ánh sáng phủ khắp nhân gian đó.” Goethe giải thích, trong giọng nói có
chút khinh thường.
“Cháu mà không nhắc chắc ông cũng quên luôn,
ha ha.” Socrates vỗ nhẹ đầu cười nói. Người sáng lập ra Thánh Giáo chính là người xuất thân từ viện trưởng lão Miranda, cái gọi là chư thần
giáng xuống đại lục Phong Ngữ, đương nhiên là do Thánh Giáo vì muốn mê
hoặc tín đồ nên mới bịa ra cái thần thoại này mà thôi, lão sao có thể
đem cái thứ gọi là ngày Thánh Lâm để trong lòng được chứ. Có điều, bí
mật này chỉ có rất ít người trong viện trưởng lão biết được, mà cho dù
họ có nói ra chăng nữa, chắc chắn đám tín đồ cuồng nhiệt này cũng sẽ
không hề tin tưởng.
“Ngươi, các ngươi lại dám quên ngày Thánh
Lâm? Các ngươi không kiên định với tín ngưỡng của mình, chính là làm ô
uế Thánh Giáo” Tiếng nói của mấy người Socrates cũng không lớn, không
mấy ai nghe được, nhưng lại rơi vào tai một gã kiếm sĩ. Tên kiếm sĩ loài người mộ đạo hô lên đầy phẫn nộ, nếu không phải mơ hồ cảm thấy được
thực lực của Quân Khuynh Diệu và Lăng Phi Dương không hề tầm thường, có
hắn đã đi lên cho mấy tên tín đồ không kiên định này một chút giáo huấn
rồi.
Sau khi bọn họ tới Saintis, bị người ta hiểu nhầm thành tín đồ cũng là chuyện bình thường.
“Giờ chúng ta đi đâu đây, trực tiếp tới thẳng điện Giáo Chủ à?” Goethe mặc kệ hắn, hỏi.
“Đầu tiên phải tới phía Tây của Quang Minh Giáo Đường, tìm Quang Minh Thánh
Nữ, trong số đám nhân viên thần chức mà ta quen biết, có lẽ chỉ có Quang Minh Thánh Nữ là thật sự có một trái tim khoan dung nhân từ.” Socrates
cảm khái một câu, trên nét mặt vậy mà có vài phần khâm phục.
Người có thể khiến cho Socrates lộ ra vẻ mặt này không nhiều, Gia Cát Minh
Nguyệt đối với vị Quang Minh Thánh Nữ chưa từng gặp mặt này có chút tò
mò.
“Sao ngươi lại nói chỉ có Quang Minh Thánh Nữ mới có trái tim khoan dung nhân hậu, vậy Thánh Chủ Nghê Hạ thì sao, Phán Quan đại nhân, Tổng Giám Mục và Hồng Y Đại Giáo Chủ thì sao?” Tên kiếm sĩ kia sau khi
bị trực tiếp ngó lơ, lại nghe thấy lời nói đại nghịch bất đạo như thế,
càng thêm tức giận nói.
Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt hoàn toàn
xem hắn như không khí, thực lực như vậy, một người tùy tiện bước ra cũng có thểm đem hắn đánh bay, chẳng qua ở đây là Saintis, bọn họ cũng không thể vì một chút việc nhỏ liền động thủ được, cho nên liền rộng lượng
lựa chọn bỏ qua không nhìn. Theo Socrates tiến lên trước, lúc này trên
ngã tư đường chật kín người, muốn đi qua được thành phố xem ra không
phải chuyện dễ. Nói chung là ở đây không thể sử dụng ma pháp nổ thành
một con đường xuyên qua đám người hoặc trự tiếp bay qua. Giống như
Miranda, Saintis cũng có những quy tắc của chính mình, bọn họ không muốn khiến cho các tín đồ ghi thù.
Tên kiếm sĩ mộ đạo bị hành động
của họ làm cho tức đến run người, thoắt cái nhảy tới trước, rút trường
kiếm ra, ngăn lại đường đi, lớn tiếng nói: “Không được, các ngươi phải
đi giáo đường sám hối, cầu xin các vị thần tha thứ.”
Giọng nói của hắn cuối cùng cũng làm cho các tín đồ khác chú ý, mọi người vừa chậm rãi đi theo dòng người vừa ngoái lại nhìn.
Gia Cát Minh Nguyệt cuối cùng cũng được chứng kiến sự ngoan đạo của các tín đồ và sự cường thế của Tân Thánh Giáo, chỉ vì mấy câu nói, liền bị bắt
buộc phải đi giáo đường sám hối, hèn gì đám người Socrates đối với Tân
Thánh Giáo không hề có hảo cảm, tên kiếm sĩ nhỏ bé to gan này còn muốn
dựa vào đó mà lý luận, cả gan xúc phạm chủ nhân Miranda, nên bị đánh cho dính vào tường, muốn kêu cũng kêu không nổi.
“Cút!” Quân Khuynh
Diệu không kiên nhẫn liếc hắn một cái, nếu hắn tiếp tục làm càn liền
chuẩn bị động thủ, Quân Khuynh Diệu có ít nhất một trăm biện pháp, khiến cho tên kiếm sĩ thích chuyện bé xé ra to này lập tức biến mất không dấu vết.
Tên kiếm sĩ vừa rồi còn vô cùng căm phẫn giờ đây trên người phát lạnh, bất giác ngậm miệng. Ở trên người Quân Khuynh Diệu, hắn cảm
giác được một nỗi sợ hãi chưa từng có.
Lúc này, dòng người yên
tĩnh bỗng nhiên xảy ra một chút rối loạn, tất cả mọi người dời về tấp
vào hai bên đường, tạo thành lối đi rộng rãi, đứng khoanh tay vẻ mặt xúc động.
Theo tiếng vó ngựa thanh thúy, hai cỗ xe ngựa nạm vàng
khảm bạc vô cùng xa hoa xuất hiện. Có một gã kỵ sĩ mặc áo giáp bạc dáng
vẻ oai phong đang điều khiển xe ngựa, hai gã kỵ sĩ ăn mặc giống nhau
đứng thẳng tắp, tay hai gã vững vàng giơ lên pháp trận thật lớn tượng
trưng cho thần.
“Thánh kỵ sĩ! Đánh xe chính là thánh kỵ sĩ!” Trong đám tín đồ truyền đến từng trận xôn xao.
Chỉ có người đang giữ chức Hồng Y Đại Giáo Chủ hoặc người đến thăm viếng
hắn, mới có thể có đãi ngộ như vậy, người ngồi trong xe ngựa, rốt cuộc
sẽ là ai? Tất cả tín đồ đều đứng lặng bên đường kiễng chân trông mong,
trong số họ có rất nhiều người cả đời nhiều lắm chỉ gặp được Tổng Giám
Mục thuộc địa mà thôi, chứ làm sao đã gặp qua trận thế phô trương như
vậy.
Gia Cát Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, nhìn xe ngựa trước mặt.
Sẽ là ai đây?