Triệu Hoán Sư Khuynh Thành


Mặc Sĩ Thần mời khách, đương nhiên phải gọi cả Lăng Phi Dương nữa. Nhờ người của tiệm cơm đi mời Lăng Phi Dương xong, một nhóm ba người đi lên lầu hai đặt một phòng riêng rộng rãi.
Gia Cát Minh Nguyệt trước tiên muốn một mâm đùi gà lớn, sau đó gọi Cự Phong ra. Cự Phong vừa đi ra, hai mắt liền tỏa sáng nhìn mâm đùi gà lớn trước mặt.
"Cự Phong à, đây là thưởng cho biểu hiện tốt của ngươi hôm nay đó." Gia Cát Minh Nguyệt cười híp mắt xoa đầu khen ngợi Cự Phong.
"Cảm ơn chủ nhân." Cự Phong thâm tình nhìn đùi gà, ánh mắt tha thiết.
Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo kinh ngạc há hốc miệng. Phong báo này biết nói? Suy nghĩ một chút, hai người không cảm thấy kỳ quái nữa, bởi vì trước mắt không phải là phong báo bình thường, mà là phong báo chi vương —— vân văn phong báo a.
"Ăn đi." Gia Cát Minh Nguyệt cười tươi, mắt nheo nheo lại thành một sợi chỉ.
Cự Phong đung đưa đuôi, bắt đầu ăn đùi gà thơm lừng.
"Cự Phong à, ăn ngon không?" Gia Cát Minh Nguyệt cười xán lạn.
Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo nhìn Gia Cát Minh Nguyệt cười như thế, hai người không hẹn mà đều rùng mình một cái, mỗi lần nhìn thấy nàng cười như vậy, nhất định không có chuyện tốt.
"Ăn ngon..." Cự Phong cắn đùi gà mơ hồ trả lời.
"Đây là khen thưởng cho biểu hiện tốt, biểu hiện xuất sắc thì khen thưởng càng nhiều hơn." Gia Cát Minh Nguyệt cười càng ngày càng xán lạn.
"Biểu hiện thế nào mới được coi là xuất sắc?" Cự Phong ăn mấy cái một lần, một mâm đùi gà rất nhanh sẽ hết, sau đó hắn ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, tha thiết mong chờ nhìn nàng.
"Ừm, đôi khi, chỉ là đôi khi dưới tình huống đặc thù, để ta cưỡi một chút, ví như lúc ta đang không có thời gian, cực kỳ gấp gáp chẳng hạn." Gia Cát Minh Nguyệt nhấn mạnh rồi lại nhấn mạnh.
Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo biến sắc mặt, xưa nay chưa từng nghe nói có ai cưỡi ma sủng của chính mình, ma sủng có sự kiêu ngạo của bọn chúng. Từng nghe nói có nữ Triệu Hoán Sư bốc đồng muốn cưỡi ma sủng của chính mình đi rêu rao một chút, kết quả ma sủng kia thề sống chết không theo, liều mạng cũng phải giải trừ khế ước, cuối cùng cả ma sủng lẫn chủ nhân đều thoi thóp. Hiện tại Gia Cát Minh Nguyệt lại đưa ra yêu cầu như thế, hai người đều hoảng sợ, lập tức lo lắng cảnh giác, chỉ lo phong báo trước mặt tức giận lên.
Kết quả...
"Được." Cự Phong lại một lời đáp ứng luôn, không chút do dự. Hơn nữa hai mắt phát sáng biểu lộ ý tứ là hắn kiếm lời!
Gia Cát Minh Nguyệt hơi giật giật khóe miệng, nàng giờ khắc dường như có 10 ngàn thớt *thảo nê mã đang lao nhanh. Đây là chuyện gì? Là chuyện gì? Phong báo chi vương, ngươi có cốt khí của chính mình hay không đây? Chỉ vì một chút đùi gà mà ngươi lại bằng lòng cho người ta cưỡi ngươi! Mất công ta cứ thấp thỏm trong lòng, nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại. Kết quả người ta còn tỏ vẻ “mình đã lời to rồi”.
* thảo nê mã : từ chửi bậy
Hai người Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo ngất luôn trên bàn, giờ khắc này đã không có lời nào, không cách nào có thể diễn tả tâm tình của bọn họ. Phong báo chi vương trước mặt này, nào đâu có chút khí phách vương giả nào? Chẳng qua, ở trên võ đài cái tên này trái lại là vô cùng khí thế. Có điều trước đùi gà, kiêu ngạo là cái gì? Mặt mũi là cái gì? Thật ngại quá, chưa từng nghe qua.
Thế là, Gia Cát Minh Nguyệt lại gọi thêm một mâm đùi gà nữa, hối lộ Cự Phong ham ăn.
Rất nhanh, Lăng Phi Dương cũng tới, Lăng Phi Dương vừa đến thì đaz nhìn thấy Cự Phong đang ngồi ăn đùi gà, ngẩn người.
"Phi Dương, nhanh ngồi đi, ta kể cho ngươi, ngày hôm nay nha..." Mặc Sĩ Thần chào hỏi Lăng Phi Dương xong, liền kích động nói về chuyện xảy ra ở học viện ngày hôm nay. Lăng Phi Dương nghe xong, cũng hơi kinh ngạc. Hắn đã nhìn thấy Cự Phong, thế nhưng cũng không biết Cự Phong lại là vân văn phong báo.( sao mình nhớ là hình như LPD biết rồi mà >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui