Một đoàn người của Gia Cát Minh Nguyệt đi vào dong binh công hội, lập tức dẫn đến sự chú ý của mọi người, nhìn xem cách ăn mặc của bọn họ, chắc hẳn là thiếu gia tiểu thư nhà có tiền đến ủy thác nhiệm vụ rồi. Chuyện như vậy thường xuyên phát sinh, cho nên cũng không có ai nhìn họ nhiều, tiếp tục quay đầu xem hai gã dong binh đánh nhau.
"Xin chào, xin hỏi các vị có nhiệm vụ gì cần ủy thác sao?" Một nữ nhân viên ăn mặc gợi cảm chạy ra tiếp đón, trên mặt treo nụ cười chuyên nghiệp, giống như căn bản không nhìn thấy sau lưng có vụ đánh nhau vậy, không có biện pháp, công hội dong binh suy cho cùng vẫn chỉ là một tổ chức mưu cầu lợi nhuận, mà thành viên trong đó, đương nhiên cũng không phải quý tộc gì, trông cậy bọn họ học được ưu nhã còn không bằng hi vọng gà biết bơi, loại tràng diện này nàng sớm đã gặp nhiều rồi.
"Xin hỏi có dong binh đoàn đi Bạch Băng bình nguyên không, chúng ta muốn cùng dong binh đoàn đi Bạch Băng bình nguyên. Chúng ta đến chỗ đó có chuyện phải làm." Gia Cát Minh Nguyệt nói.
"Đi Bạch Băng bình nguyên sao?" Nữ nhân viên có chút kinh ngạc, tuy dong binh đoàn xác thực có đôi khi sẽ nhận tiền mà dẫn theo một ít quý tộc tới những địa phương tương đối nguy hiểm. Nhưng mà, đoàn người trước mắt này thoạt nhìn cũng không lớn tuổi. Tiểu cô nương kia ít tuổi nhất, sẽ không vượt quá mười tuổi đi?
"Có sao, dong binh đoàn sẽ đi Bạch Băng bình nguyên mấy ngày gần đây ấy?" Gia Cát Minh Nguyệt thấy nàng vẫn còn sững sờ, lặp lại.
"À, có, có." Nữ nhân viên rốt cuộc kịp phản ứng, hướng vào trong đám người hô lớn một tiếng, "Kỳ to con, tới, có người muốn cùng các ngươi đi Bạch Băng bình nguyên, có chuyện làm ăn rồi."
Một gã đại hán trung niên đang mải quay đầu nhìn thoáng qua, đứng dậy, giật giật áo ngắn mở một nửa, cầm bình rượu màu bạc rót vào miệng ực một ngụm, sau đó xoa xoa những giọt rượu trên ria mép, ngậm điếu thuốc cuốn lắc lư thong thả đi tới.
"Hắn là Phó đoàn trưởng của dong binh đoàn Liệt Hỏa, gọi Kỳ Kiến Sơn, chúng ta gọi hắn là lão Kỳ, dong binh đoàn của bọn hắn ba ngày sau muốn đi Bạch Băng bình nguyên." Nữ nhân viên thấp giọng giải thích.
"Các ngươi muốn đi Bạch Băng bình nguyên?" Kỳ Kiến Sơn đi tới, híp mắt hỏi.
"Đúng vậy." Gia Cát Minh Nguyệt nói.
"Bạch Băng bình nguyên..." Kỳ Kiến Sơn nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, lại nhìn mấy người phía sau nàng một chút, lớn tiếng nở nụ cười, "Có thể nha, giao nộp một trăm vạn kim tệ, chúng ta mang các ngươi đi!"
Đám người ồn ào chợt an tĩnh thoáng chốc, sau đó bộc phát ra một trận cười vang.
Gia Cát Minh Nguyệt nghiêm mặt xuống, Kỳ Kiến Sơn trước mắt rõ ràng là đang giễu cợt bọn họ. Một trăm vạn kim tệ, nói ra giá cả như vậy...
"Các ngươi không muốn mang theo thì thôi, nói ra mấy lời như vậy, thú vị sao? Nam nhân nói chuyện cũng quanh co lòng vòng như vậy, chanh chua!" Gia Cát Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, "Ngươi là nam nhân sao?"
Kỳ Kiến Sơn kia hoàn toàn không ngờ Gia Cát Minh Nguyệt nói chuyện lại trực tiếp ác độc như vậy, hắn ngẩn người về sau, đột nhiên bạo phát ra: "Con mẹ nó chứ sao lại không phải nam nhân ? Các ngươi biết Bạch Băng bình nguyên là địa phương nào sao? Chỗ kia, dưới chân ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể dẫm phải đầu lâu người, rất có thể buổi tối ngủ một giấc, ngày hôm sau cũng không thấy tỉnh dậy nữa. Bạch Băng bình nguyên không phải chỗ cho đám đại tiểu thư thiếu gia quen sống an nhàn sung sướng các ngươi có thể đến. Chúng ta cũng không có hứng thú dẫn theo đám người vô dụng phiền toái như vậy. Ra nhiều tiền hơn nữa thì làm sao? Để các ngươi bồi thường ấy người huynh đệ chúng ta, không có khả năng. Muốn du lịch, các ngươi có thể đi Tử Kính hồ, chỗ kia phong cảnh không tệ."
"Chúng ta là dong binh, không phải bảo mẫu, chiếu cố không tốt cho đám thiếu gia tiểu thư các ngươi, nếu không muốn chết, sớm bỏ ý niệm này đi, đây không phải là chỗ các ngươi có thể đi." Chung quanh có mấy tiếng phụ họa.
"Mấy đứa con nít chưa mọc đủ lông cũng muốn đi Bạch Băng bình nguyên, ngay cả chỗ ấy là chỗ nào cũng không biết rõ."
"Hài tử nhà có tiền, từ nhỏ đã bị làm hư rồi, không biết trời cao đất rộng."
"Muốn tìm cái chết tự mình đi là được rồi, rõ ràng còn muốn kéo bọn ta ra làm đệm lưng, ngu ngốc."
...
Tuy trong công hội lúc này rất ồn ào, nhưng những lời mỉa mai trào phúng không nể mặt vẫn truyền vào trong lỗ tai mấy người Gia Cát Minh Nguyệt.
Mặc Sĩ Thần đang muốn phản bác cái gì, Gia Cát Minh Nguyệt ngăn hắn lại. Những tên dong binh này mỉa mai không dễ nghe, nhưng cũng khiến cho nàng hiểu rõ một chuyện, Bạch Băng bình nguyên, tuyệt đối còn nguy hiểm hơn nhiều so với tưởng tượng. Không có ai sẵn lòng tiếp nhận một đám đồng bạn không cách nào tín nhiệm thậm chí còn cần phải chiếu cố, bởi vì họ không thể cầm tính mạng của mình ra để đùa giỡn, nếu Gia Cát Minh Nguyệt là bọn họ, cũng sẽ làm ra lựa chọn giống như vậy.
"Không có dong binh đoàn khác đi Bạch Băng bình nguyên sao?" Gia Cát Minh Nguyệt hỏi nữ nhân viên kia.
"Có, nhưng mà chỉ sợ không dong binh đoàn nào sẽ tiếp nhận các ngươi đâu." Nữ tử kia cười khổ một cái, lắc đầu nói.
"Thôi đi, những tên không có mắt." Mặc Sĩ Thần rất không thoải mái, hờn dỗi nói , "Không tiếp nhận chúng ta thì thôi, Minh Nguyệt, tự chúng ta thành lập một dong binh đoàn!"
"Chủ ý này không tệ." Gia Cát Minh Nguyệt cười cười nói . Tuy đi Bạch Băng bình nguyên rất nguy hiểm, nhưng một chuyến này nhất định phải đi. Hơn nữa bọn họ luôn muốn học cách để trưởng thành...
"Ngươi xác định?" Nữ nhân viên hỏi, mới vừa rồi còn cho rằng mấy người bọn họ chỉ là nhất thời hứng thú muốn đến Bạch Băng bình nguyên, nghe ý tứ này của nàng, hẳn là không đi không được.
"Xác định." Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu.
"Được rồi." Thấy Gia Cát Minh Nguyệt hạ quyết tâm, nữ nhân viên dẫn theo mấy người tới trước bàn làm việc.
"Mời điền đầy đủ tên tuổi, chức nghiệp, đúng rồi, còn có tên của đoàn dong binh, lại giao nộp mười kim tệ làm phí đăng ký là được rồi." Nữ nhân viên đưa tới một bản đăng ký nói với Gia Cát Minh Nguyệt.
"Đoàn dong binh chúng ta tên gọi là gì?" Gia Cát Minh Nguyệt quay đầu lại hỏi.
"Thiết Huyết thế nào, có phải rất khốc hay không?" Mặc Sĩ Thần gật gù đắc ý.
"Tầm thường!" Mấy người trăm miệng một lời phản bác. Mặc Sĩ Thần bị thương chạy qua một bên ngồi xổm vẽ vòng tròn rồi.
"Rồng và Hoa Hồng, rất có khí tức thần bí đúng không?" Lăng Phi Dương tươi cười rất ưu nhã, ánh mắt rất mê say.
(Canina : rồng và hoa hồng ha ha ha, ta thích tên này)
"Thấp kém!" Lần này mấy người phản bác càng thêm sắc bén hơn. Lăng Phi Dương cũng thua chạy, ngồi xổm bên cạnh Mặc Sĩ Thần cùng hắn vẽ vòng tròn.
Đoàn dong binh ‘Kim tệ cuồn cuộn đến’, Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ một chút, điền tên đoàn dong binh lên bản đăng ký.
"Á, Minh Nguyệt, cái này, cái tên này!" Tiết Tử Hạo nhìn thấy tên của đoàn dong binh, kêu lên.
"Bút ở trong tay ai, người đó làm chủ." Gia Cát Minh Nguyệt cười hắc hắc, "Ai nha, dù sao cũng chỉ là đùa giỡn thôi mà. Cái tên này không được sao? Kim tệ cuồn cuộn đến nha, nhiều không khí vui mừng nha."
Toàn bộ mọi người đều trầm mặc, Tiết Tử Hạo và Đoan Mộc Huyên cũng thua chạy rồi, ngồi xổm góc nhà vẽ vòng tròn luôn.
Thế là, đoàn dong binh của bọn họ đã ra đời như vậy đó.
Đoàn dong binh ‘kim tệ cuồn cuộn đến’.
Không ai ngờ rằng, đoàn dong binh tạm thời được thành lập này, ngày sau sẽ trở thành đoàn dong binh đệ nhất đại lục. Lúc ấy, tất cả mọi người đều nhìn Gia Cát Minh Nguyệt bằng ánh mắt ai oán. Đều ra sức oán trách, lúc trước vì sao lại không đặt một cái tên phong cách chút hả hả hả hả!
Đăng ký xong xuôi, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt bắt đầu xem xét, có nhiệm vụ gì thuận tiện thì nhận luôn. Nhưng mà bây giờ bọn họ mới chỉ là đoàn dong binh cấp E thấp nhất, nhiệm vụ có thể tiếp nhận cũng không ít, đương nhiên đều là nhiệm vụ cấp E, đều chỉ là mấy chuyện nhỏ, cũng không có thù lao hay ho gì. Quan trọng nhất là, không có nhiệm vụ đi Bạch Băng bình nguyên. Ngẫm lại thấy cũng đúng, chỗ nguy hiểm như vậy có nhiệm vụ nào cho đoàn dong binh cấp E sao?
"Có nhiệm vụ không hạn chế hay không?" Lăng Phi Dương thuận miệng hỏi.
Nữ nhân viên đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói, "Đúng rồi, xác thực có một nhiệm vụ không hạn chế, nhưng mà là nhiệm vụ cấp A, các ngươi có muốn thử một chút hay không?"
"Cho ta xem xem." Với Gia Cát Minh Nguyệt, cấp độ A có nghĩa là tiền thù lao phong phú. Đương nhiên, cũng có nghĩa là độ khó càng khó và càng nguy hiểm.
Địa điểm nhiệm vụ: Bạch Băng bình nguyên.
Đẳng cấp nhiệm vụ: Cấp độ A
Mục tiêu nhiệm vụ: Tìm kiếm ngôi sao thủy tinh, loại đá thủy tinh này bên trong có đồ văn giống như mặt trời mặt trăng và ngôi sao, cực kỳ trân quý. (đằng sau tờ nhiệm vụ, kèm theo một bộ tranh vẽ đá thủy tinh, vẽ vô cùng rõ ràng cẩn thận, hơn nữa ghi rõ kích thước đại khái. Đồng thời lại vẽ một bức bản đồ rất lớn. )
Tiền thù lao: Mười vạn kim tệ
Gia Cát Minh Nguyệt bị mấy con số nhiều số 0 làm cho hoa mắt, sau đó mới nhìn thấy ghi chú phía dưới cùng:
Tính đến hiện tại, đã có một dong binh đoàn cấp độ A và bốn dong binh đoàn cấp độ B tiếp nhận nhiệm vụ này, nhưng không một ai thành công, toàn bộ đều rơi vào kết cục diệt đoànthê thảm. Mong các vị đồng liêu ngàn vạn lần phải cẩn thận, lượng sức mà đi.
Lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) là Tổng hội dong binh đoàn của Đan Lăng quốc, đại lục Thương Lan, thời gian là một năm trước kia.
"Nhiệm vụ này kỳ thật đã được ủy thác từ 10 năm trước, bởi vì một mực không có ai hoàn thành, cho nên dựa theo quy định của công hội, đổi thành nhiệm vụ không hạn chế, ai cũng có thể đi thử, nhưng mà ta phải nhắc nhở các ngươi, ngay cả dong binh đoàn cấp độ A và cấp độ B cũng đều không thể hoàn thành nhiệm vụ, tốt nhất các ngươi nên cẩn thận một chút." Nữ nhân viên có ý tốt nói, lấy ra mấy cuốn sổ tay dong binh cùng với huy chương để chứng minh thân phận dong binh giao ấy người.
"Ừ, cám ơn." Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ gật đầu, thuận tay nhận nhiệm vụ này. Dù sao dong binh đoàn bọn họ lập ra chơi chơi thôi, cho dù thất bại cũng không có gì, thuận tay nhận một cái cũng không sao. Điền xong đăng ký nhiệm vụ, mấy người cùng nhau rời khỏi công hội.
Những thành viên dong binh đoàn trong đại sảnh đều dùng ánh mắt nhìn người ngốc mà nhìn đám người Gia Cát Minh Nguyệt rời đi, nhưng đến lúc Dạ Mị xinh đẹp chui ra từ trong túi của Gia Cát Minh Nguyệt, mọi người nhìn thấy đều choáng váng.
"Đó là, Dạ Mị?"
"Ngươi hoa mắt sao?"
"Ta cũng nhìn thấy, ta cũng hoa mắt?"
"Hơ? Ta cũng hoa mắt?"
"Đều hoa mắt?"
Nhìn bóng lưng của đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt dần dần biến mất, công hội lại nổ tung tồi.
Kỳ Kiến Sơn trợn mắt há hốc mồm nhìn cửa ra vào, hắn có một cảm giác, hắn sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay !