Triệu Hoán Sư Khuynh Thành


Ở tại chỗ nghỉ ngơi vài ngày, Yến Khinh Phong và Mặc Sĩ Thần có chút khởi sắc, bọn họ mới chuẩn bị lên đường.
"Đi!" Yến Khinh Phong nhẹ nhàng sờ sờ vết thương trên vai mình, không biết Gia Cát Minh Nguyệt dùng thuốc gì, vết thương khôi phục rất nhanh.
"Đi đâu?" Mặc Sĩ Thần có chút khẩn trương hỏi.
"Đương nhiên là đi về, lẽ nào ngươi muốn ở đây ở cả đời?" Yến Khinh Phong cười hỏi.
"Lại phải băng qua tuyết sơn?" Bắp chân Mặc Sĩ Thần bắt đầu run rẩy, đây mới là mối quan tâm trọng điểm của hắn, hắn trơ mắt nhìn Yến Khinh Phong, dáng vẻ kia muốn đáng thương bao nhiêu có đáng thương bấy nhiêu, "Yến đại tỷ, chúng ta, có thể không băng qua tuyết sơn hay không? Có đường khác hay không? Chúng ta đi vòng qua đi?"
Yến Khinh Phong nhìn dáng vẻ Mặc Sĩ Thần tội nghiệp như vậy, cười ha hả: "Tiểu mập mạp, lúc trước không phải ngươi còn anh dũng không sợ ? Chết còn không sợ, còn sợ độ cao?"
"Cái kia, cái kia không giống nhau." Mặc Sĩ Thần lắc đầu như trống bỏi.
"Kỳ thực có thể đi một con đường khác, băng qua cái đầm lầy này, xuyên qua rừng rậm Hắc Đàn trước mặt, có thể đến biên thành Đông Thịnh quốc, sau đó chúng ta đi quan đạo, như thế cũng có thể trở về." Yến Khinh Phong nhìn dáng vẻ khổ sở trông mong của Mặc Sĩ Thần, nín cười nói ra một con đường khác.

"Oa, vậy thì tốt quá! Chúng ta liền từ con đường này đi thôi." Mặc Sĩ Thần cao hứng nhảy nhót, hắn thật sự không muốn quay lại tòa tuyết sơn đáng sợ kia nữa đâu.
"Nhìn cái bộ dạng nhát chết của ngươi kìa. Ngay cả phân nửa của Huyên Huyên cũng không bằng." Tiết Tử Hạo ghét bỏ trợn tròn mắt.
Gia Cát Minh Nguyệt cũng cười lắc đầu.
Cứ như vậy, mọi người chuẩn bị băng qua đầm lầy. Yến Khinh Phong đi phía trước dẫn đường, cái đầm lầy này nàng cũng tương đối quen thuộc, cầm trên tay một cây gậy chống làm bằng cành cây lớn, đi trước dò đường, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt theo sát phía sau.
Đi rất lâu, băng qua hơn nửa đầm lầy mới nhìn thấy có những sinh vật khác. Gia Cát Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn đầm lầy phía sau, thầm nghĩ ở đây không có bạo hùng biến dị nữa, sau này chắc hẳn sẽ náo nhiệt hơn. Sẽ có không ít sinh vật tới nơi này.
Băng qua đầm lầy đại khái thuận lợi, ngoại trừ một lần chân Tiết Tử Hạo bị lọt vào đầm lầy, sau đó mọi người kéo hắn ra ngoài, không có những chuyện ngoài ý muốn khác.
Ngồi ở bên cạnh đầm lầy, Tiết Tử Hạo giũ giũ giày của mình, còn may không bị thấm nước, chỉ bị ướt một chút bên ngoài. Tiết Tử Hạo lấy cỏ và lá khô trên đất lau qua loa, lại thấy một cánh tay nho nhỏ đưa tới, trên tay đang cầm một túm lá khô lớn. Tiết Tử Hạo ngẩng đầu nhìn lên liền thấy cặp mắt ướt nhẹp của Đoan Mộc Huyên đang ngó chừng hắn. Tiết Tử Hạo mỉm cười, cầm lấy lá khô trong tay Đoan Mộc Huyên, xoa xoa giày."Huyên Huyên là ngoan nhất." Tiết Tử Hạo vừa nhìn Huyên Huyên vừa cười cười.
Đoan Mộc Huyên mím môi, cười nhu thuận.
"Tìm khoảng đất trống nghỉ ngơi thôi, tranh thủ trước đêm nay đi qua cánh rừng rậm này." Yến Khinh Phong ngẩng đầu nhìn sắc trời, tính toán thời gian một chút, chắc là có thể trước lúc trời tối đi qua cánh rừng rậm này.

"Ừ, cũng mệt mỏi rồi, ăn chút gì đi." Lăng Phi Dương đứng lên nhìn xung quanh một chút, sau đó đi chọn một nơi rồi bảo mọi người đi qua đó ngồi nghỉ."Ăn một chút gì đi Minh Nguyệt." Lăng Phi Dương cầm thịt xông khói trong tay đưa tới.
Gia Cát Minh Nguyệt nhận lấy, cắn một cái, mặn đến mức nàng nheo mắt lại. Nàng vội vàng vớ lấy túi nước của chính mình, hết nước! Sau đó quay đầu liền thấy Lăng Phi Dương móc ra túi nước đang chuẩn bị uống nước, nàng một tay đoạt lại, ùng ục ùng ục uống ngay vài ngụm, thở một hơi dài, mới trả túi nước lại cho Lăng Phi Dương.
"Phi Dương, thịt xông khói của ngươi, mặn thật!" Gia Cát Minh Nguyệt ghét bỏ lắc lắc thịt trong tay trả lại cho Lăng Phi Dương.
“Thật không?" Lăng Phi Dương sửng sốt, nhón một chút bỏ vào trong miệng, cũng mặn đến nhướng mày, "Xem ra miếng thịt này cho hơi nhiều muối rồi."
"Đúng thế." Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Mặc Sĩ Thần, "Mập mạp, đưa thịt bò khô ngươi giấu trong túi ra đây cho ta."
"Ơ! Làm sao ngươi biết?" Mặc Sĩ Thần kêu thảm thiết một hồi, đau lòng ôm túi của mình, trợn to hai mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, "Chỉ còn một miếng cuối cùng thôi, không muốn đâu."
"Ta bảo ngươi đưa!" Gia Cát Minh Nguyệt nhào tới, cướp thịt.
Lăng Phi Dương nhìn nét mặt tươi cười của Gia Cát Minh Nguyệt, khóe miệng cũng cong lên. Hắn cầm lấy túi nước đang chuẩn bị uống nước, lại dừng lại. Vừa nãy, Minh Nguyệt đã uống. . . Lăng Phi Dương nhìn mình túi nước trong tay mình sợ run, lát sau mới chậm rãi nhẹ nhàng uống một hớp nước. Cảm giác trong lòng lúc này, rất vi diệu, có chút vui vẻ, còn có hoảng loạn. . .

Đoàn người nghỉ ngơi xong xuôi, lần nữa lại lên đường.
"Cánh rừng rậm này gọi là rừng rậm Hắc Đàn, ban ngày thì không sao, buổi tối sẽ có một loại rắn kịch độc thường lui tới. Gọi là kim xà, toàn thân đều là màu vàng kim, trên lưng chỉ có một vệt đen, tốc độ công kích rất nhanh. Bị nó cắn bị thương mà nói, vết thương cho dù rất nhỏ cũng lập tức khiến cho cả người biến thành màu đen và sưng to lên, đau nhức không gì sánh được, nếu trong ba giờ không được trị liệu sẽ từ từ thối rữa mà chết. Phiền toái nhất chính là đám xà này sống thành bầy đàn, đụng đến một con là cả bầy chạy ra." Yến Khinh Phong đi phía trước, vừa đi vừa giải thích cho bọn họ tại sao trước khi trời tối phải băng qua rừng rậm Hắc Đàn.
"Độc như vậy?" Gia Cát Minh Nguyệt thầm cả kinh, lại còn sẽ thối rữa mà chết. Hình Lâm Châu kia nàng bóc lột được không ít thứ tốt, đương nhiên trước khi đi, Hình Lâm Châu cũng chủ động gói ghém cho nàng không ít dược tề, trong đó có không ít thuốc giải độc. Cũng không biết những dược tề Hình Lâm Châu cho có thể chống lại được độc của kim xà hay không. Gia Cát Minh Nguyệt cũng chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, với lại bầy kim xà buổi tối mới hoạt động mà, chỉ cần trước khi trời tối đi qua mảnh rừng rậm này thì tốt rồi.
Một đường đi tới, Yến Khinh Phong chợt phát hiện có chỗ nào đó không ổn. Đầu tiên là không ngừng có sóc, thỏ nhỏ vân vân từ đằng trước chạy về phía bọn họ, hoang mang rối loạn giống như đang chạy trối chết. Ban đầu Tiết Tử Hạo còn nhân tiện bắn mấy con thỏ, thế nhưng lát sau không chỉ những động vật nhỏ, thậm chí có cả hươu nai, lợn rừng và một số loài động vật lớn hơn cũng chạy về phía bọn họ bên này. Bọn chúng hoàn toàn không công kích bọn họ, từ bên cạnh bọn họ kinh hoàng chạy mất. Giống như phía sau có vật gì đáng sợ sắp đuổi kịp vậy. Không bao lâu, đám chim chóc trên cây cũng tới tấp bay lên.
"Chuyện gì xảy ra?" Lăng Phi Dương nhíu mày, phía trước chẳng lẽ có dị trạng gì. Lẽ nào là một mãnh thú cường đại?
"Đi xem. . ." Yến Khinh Phong còn chưa nói hết lời, phía trước đã mơ hồ truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Mà tiếng kêu thảm kia càng ngày càng thê lương.
"A!" Bỗng nhiên, Mặc Sĩ Thần quát to một tiếng, bỗng nhiên lui về phía sau hai bước, suýt nữa đạp phải Tiết Tử Hạo.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn liền thấy một con kim xà thân nhỏ như ngón cái vắt ngang trên cành cây, bỗng nhiên rũ xuống, dọa cho Mặc Sĩ Thần sợ hãi kêu lên. Loại xà này quả nhiên giống như Yến Khinh Phong đã giới thiệu, toàn thân đen kịt, trên lưng có một vạch vàng chói mắt. Mặc Sĩ Thần lui về phía sau, hắn mà còn tiếp tục đứng đằng trước không chừng sẽ bị kim xà cắn luôn. Quá nguy hiểm!
"Kim xà!" Yến Khinh Phong thay đổi sắc mặt. Chuyện gì xảy ra? Kim xà không phải thường đi ra ngoài vào buổi tối sao ? Ban ngày kim xà đi ra hoạt động chỉ là ngẫu nhiên? Rất nhanh, suy đoán này lập tức bị phủ định. Thanh âm huyên náo vang lên chung quanh.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn kỹ xong, lập tức sởn hết cả da gà. Phạm vi xung quanh không ngừng có kim xà bò ra, trên nhánh cây, dưới gốc cây, trong đám lá rụng, trong bụi cỏ, rậm rạp chằng chịt kim xà thè ra thụt vào cái lưỡi đỏ tươi, xuy xuy~. . .

"Sao lại nhiều xà như vậy?" Mặc Sĩ Thần tái mặt.
Đoan Mộc Huyên nhịn không được dựa sát bên cạnh Tiết Tử Hạo, Tiết Tử Hạo ôm chầm vai của nàng, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ."
Yến Khinh Phong cũng có chút kinh sợ, bầy kim xà, nàng cũng là lần đầu tiên thấy bầy kim xà hoạt động vào ban ngày. Phía trước rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Gia Cát Minh Nguyệt thì lại nhanh chóng móc trong túi ra mấy bình thuốc bột, tay mắt lanh lẹ rắc bột phấn đều đều lên trên người từng người, từ đầu đến chân, chỗ nào cũng không bỏ sót. Sau đó, chuyện thần kỳ xảy ra, đám kim xa này nhìn thấy bọn họ dứt khoát đi đường vòng, khắp nơi chung quanh la liệt kim xà, duy chỉ có chỗ bọn họ đứng không có, tạo thành một khu vực trống rỗng nho nhỏ.
"Phó đoàn trưởng, giết ta đi, ta không chịu nổi!" Phía trước truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương.
"Không, phải chịu đựng, chúng ta có thể đi ra!" Mơ hồ truyền tới giọng nói này, tựa hồ có chút quen tai.
Yến Khinh Phong biến sắc: “Là đám người Liêu Phi !"
Liêu Phi? Phó đoàn trưởng dong binh đoàn Đao Phong? Tên ngốc không lễ phép có ma sủng là sư thứu kia? Đầu óc Gia Cát Minh Nguyệt trong nháy mắt hình dung ra người này như vậy. Không có biện pháp, Liêu Phi cho nàng ấn tượng chỉ có như vậy.
"Ta đi xem!" Yến Khinh Phong nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở bên kia, tất nhiên sẽ không mặc kệ dửng dưng, chạy chậm phóng lên phía trước. Nàng đi đến đâu, đám kim xà đều né tránh đến đó, đây đều là nhờ chỗ bột thuốc của Gia Cát Minh Nguyệt. Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt tất nhiên cũng đi theo, tuy rằng không thích tên Liêu Phi này, thế nhưng Yến Khinh Phong và hắn có giao tình, Yến Khinh Phong nhất định sẽ xuất thủ tương trợ. Như vậy, bọn họ sẽ không bỏ lại Yến Khinh Phong không quan tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận