"Là lý do gì?" Gia Cát Minh Nguyệt lại lên tiếng.
"Những kim xà này đang tìm bảo vật của bọn chúng. Mấy người kia trộm thứ gì đó rất quý báu của kim xà!" Thanh âm Dạ Mị bỗng nhiên lớn lên, bay lên trên đầu Gia Cát Minh Nguyệt, chỉ vào Thẩm Nhược Phong, "Trong túi trên lưng hắn có trứng của kim xà vương!"
Đoàn người Yến Khinh Phong, Gia Cát Minh Nguyệt đều sửng sốt, ánh mắt chăm chú nhìn túi đeo trên lưng Thẩm Nhược Phong.
"Thẩm đội trưởng, ngươi, tại sao ngươi muốn trộm trứng kim xà? Như vậy sẽ hại chết chính ngươi và đoàn đội của ngươi đó." Yến Khinh Phong có chút đau đớn nói, ở đây đều là thành viên tinh anh của dong binh đoàn Đao Phong.
"Ta nhất định phải mang quả trứng này đi." Thẩm Nhược Phong bị Dạ Mị vạch trần, sắc mặt vẫn bình tĩnh.
Lúc này Dạ Mị bỗng nhiên hát lên, tiếng ca vang lên như tiếng từ trời cao vọng xuống, đám kim xà tạm thời ngừng công kích, lui về phía sau vài mét, tuy hơi lay động thân thể nhưng vẫn không có rời đi.
"Trả lại!" Gia Cát Minh Nguyệt lớn tiếng nói, "Lập tức trả lại, ngươi muốn nhiều người như vậy phải chôn cùng với ngươi sao?"
"Không!" Thẩm Nhược Phong thân thể có chút cứng ngắc, giọng điệu vẫn kiên quyết, "Chính là ta không muốn để cho nhiều huynh đệ của Đao Phong phải chôn cùng, ta mới phải mang quả trứng này về, phải!"
Đây là tình huống gì? Gia Cát Minh Nguyệt không hiểu.
"Vì sao? Rốt cuộc là chuyện gì?" Yến Khinh Phong nóng nảy, vốn cho là đã tìm được biện pháp giải quyết, kết quả Thẩm Nhược Phong lại có thái độ này, phải giải quyết như thế nào đây?
"Chúng ta đi theo đội trưởng, không oán không hối hận."
"Dù chết cũng đáng giá."
Những đoàn viên còn lại đều tỏ thái độ.
Gia Cát Minh Nguyệt lại chậm rãi đi tới trung tâm, nhìn mấy vị đoàn viên bị kim xà cắn kian, bọn họ cả người đau nhức, lúc này nhịn đau không kêu to lên, nhỏ giọng rên rỉ. Thế nhưng ngũ quan trên mặt vặn vẹo đều thể hiện sự thống khổ của bọn họ. Gia Cát Minh Nguyệt thở dài, móc từ trong túi ra thuốc viên đút ấy người. Không lâu sau, bệnh trạng của những người này đã có chuyển biến tốt đẹp.
Mấy người Thẩm Nhược Phong và Liêu Phi kinh ngạc nhìn hành động của Gia Cát Minh Nguyệt, nhất thời chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
"Mỗi người đều có người cần quan tâm, có lẽ là thân nhân của ngươi, có lẽ là vợ của ngươi, có lẽ là bằng hữu của ngươi. Tùy tiện nói muốn đi chết, thực sự rất vô trách nhiệm." Gia Cát Minh Nguyệt đứng dậy, quay đầu nhìn Thẩm Nhược Phong, "Thẩm đội trưởng, có thể nói ra nỗi khổ của ngươi không?"
"Ta. . . Không có!" Ánh mắt Thẩm Nhược Phong né tránh, thốt ra một câu nói như vậy.
"Đã tới nước này rồi, chúng ta có thể an toàn đi ra ngoài hay không còn không biết, dưới tình huống như thế ngươi còn ngạimở miệng. Chúng ta hảo tâm tới cứu, chẳng qua xem tình hình này rất có khả năng sẽ phải chết cùng các ngươi, tốt xấu cũng nên đề chúng ta chết rõ ràng một chút đi." Lăng Phi Dương miễn cưỡng lên tiếng, trong giọng nói lại có sự kiên quyết không cho phép cự tuyệt.
Thẩm Nhược Phong do dự một chút, nhìn thành viên bị thương, lại nhìn bầy rắn cách đó không xa, cuối cùng nhìn đám người vẫn kiên định đứng bên cạnh mình, rốt cuộc thở thật dài: “Chính là hoàng thái tử điện hạ. . . Nếu ta không mang quả trứng rắn này về cho hắn, phụ thân ta, dong binh đoàn Đao Phong chúng ta sẽ phải đối mặt với cơn giận của hắn. Chúng ta chịu không nổi cơn giận của hắn, bởi vì chúng ta chỉ là một dong binh đoàn có hai trăm người. . . Hắn là hoàng thái tử, hắn. . ."
"Hắn có rất nhiều phương pháp gây sự với các ngươi, đả kích các ngươi, làm cho các ngươi ở kinh thành không có nơi nào sống yên ổn." Lăng Phi Dương chậm rãi tiếp lời.
"Thẩm đội trưởng, phụ thân ngươi chính là một quan viên dưới trướng hoàng thái tử điện hạ. . ." Yến Khinh Phong lúc này mới nghĩ tới, phụ thân của Thẩm Nhược Phong, là một viên quan nhỏ, hình như thuộc đảng Thái tử thì phải.
“Đúng vậy." Thẩm Nhược Phong có chút chán chường khẽ gật đầu. Hắn là đội trưởng đoàn dong binh Đao Phong tiếng tăm lừng lẫy. Hắn mang theo một đám huynh đệ, từng bước một đi từ dong binh đoàn cấp E thấp nhất, chật vật đi tới ngày hôm nay. Ở trong giới dong binh rốt cuộc có địa vị, có phong cảnh. Thế nhưng, tất cả những thứ này lại sắp bị hủy diệt, sao hắn có thể buông tha?
"Hoàng thái tử điện hạ?" Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày, nàng từng gặp qua hoàng thái tử trên yến hội cung đình yến, hoàng thái tử mang đến cho người ta cảm giác thật lòng chiêu hiền đãi sĩ, tao nhã. Nhưng mà biết người biết mặt không biết lòng, không thể trông mặt mà bắt hình dong. Nghe Thẩm Nhược Phong nói như vậy, Gia Cát Minh Nguyệt liền hiểu. Dân không đấu được với quan, bởi vì vĩnh viễn cũng đấu không thắng. Dong binh đoàn Đao Phong là một dong binh đoàn cấp A, thế nhưng dù thanh danh hiển hách đến mức nào đi nữa, mạnh đến đâu đi chăng nữa, cũng không có khả năng mạnh hơn quân đội, mạnh hơn hoàng quyền. Chỉ là, hoàng thái tử này muốn trứng kim xà vương làm cái gì? Nghĩ tới đây, Gia Cát Minh Nguyệt liền hỏi, "Hoàng thái tử muốn trứng kim xà vương làm cái gì?"
"Không biết." Thẩm Nhược Phong lắc đầu, sắc mặt rất trầm trọng. Bởi vì hắn cho rằng lần này không chỉ không hoàn thành được nhiệm vụ, phụ thân cũng sẽ bị liên lụy.
Gia Cát Minh Nguyệt nhíu chặt chân mày, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lăng Phi Dương: "Phi Dương, ngươi có biện pháp sao?"
"Ta không có biện pháp. Nhà của chúng ta dù sao đi nữa, cũng không thể ảnh hưởng đến Thái tử, " Lăng Phi Dương lắc đầu, khiến trên mặt mọi người lộ ra thần tình tuyệt vọng, lại cười nói, "Ta không có biện pháp, thế nhưng nàng có nha."
"A?" Gia Cát Minh Nguyệt cũng không hiểu.
"Địa vị của sư phụ nàng, lẽ nào nàng còn không biết?" Lăng Phi Dương cười rộ lên, "Một người sư phụ của nàng, Hình đại sư, nàng biết hắn còn có một thân phận là gì không?"
"Là gì?" Gia Cát Minh Nguyệt không hiểu hỏi.
Người chung quanh nghe đối thoại của bọn họ, vừa sợ vừa nghi ngờ. Bọn họ đang nói cái gì? Hình đại sư? Sư phụ của thiếu nữ này? Sư phụ của nàng còn không chỉ có một người?
"Sư phụ khác của nàng họ gì?" Lăng Phi Dương rất bình thản hỏi.
"Hình." Gia Cát Minh Nguyệt trả lời ngắn gọn.
"Đương kim hoàng thượng họ gì?" Lăng Phi Dương lại hỏi.
Mọi người lúc này vô cùng hồi hộp. Đương kim hoàng thượng, cũng họ Hình, mọi người đều biết a! Trong này có quan hệ gì sao?
"Sư phụ nàng là hội trưởng hiệp hội Triệu Hoán Sư, hoàng thượng nhìn thấy cũng phải lễ nhượng ba phần. Một sư phụ khác của nàng là Hình Lâm Châu đại sư, là hoàng thúc của hoàng thượng!" Lăng Phi Dương rất bình tĩnh nói.
Chung quanh toàn bộ vang lên tiếng hít không khí, Yến Khinh Phong trợn to mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. Nàng trăm triệu lần không ngờ tới thiếu nữ minh diễm ngạo nghễ trước mắt này lại có địa vị lớn như vậy. Liêu Phi thì cảm giác mắt mình sắp rớt xuống dưới. Hắn là chân chánh có mắt không tròng!
"Nói như vậy, ta rất có hậu trường?" Gia Cát Minh Nguyệt trực tiếp bật cười.
Như vậy, thoạt nhìn mọi chuyện cũng rất dễ giải quyết.