Triệu Hoán Sư Khuynh Thành


Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên không biết Trưởng Tôn Trường Minh đang ở đó mà cảm thán hướng gió, nàng và mọi người đang nhìn hai người Lương Nhu Vân cùng Văn Dật, cảm thấy ê răng. Hai người này, có thể bận tâm đến hình tượng một chút hay không! Lương lão sư, người lấy cái khăn tay đến lau trán cho Văn Dật lão sư làm cái gì, người xác định trán hắn thật sự có mồ hôi sao? Hình như bình thường hắn chỉ động miệng lưỡi gào thét chúng ta thao luyện thôi mà? Văn Dật lão sư, người có thể chú ý tới hình tượng một chút không, người ẩn tình đưa tình nhìn Lương lão sư thì cũng thôi đi, Lương lão sư đưa nước uống cho người, người có cần phải nắm lấy cái chén cùng với tay Lương lão sư mãi không buông như thế không? Còn có, người uống nước đổ nước cả vào lỗ mũi, còn không cho phép chúng ta cười, đây là muốn chúng ta phải làm sao?
"Nhìn cái gì vậy?" Văn Dật vừa nghiêng đầu, lại nhìn thấy vài tên học sinh đang ở đó nhìn bọn họ cười trộm, nhất thời hóa thân thành sói rít gào lên, "Mặc Sĩ Thần, tinh thần lực của ngươi vẫn là quá yếu, tiếp tục triệu hoán, không ngừng triệu hoán đi triệu hoán lại. Đem tinh thần lực ra dùng cạn! Gia Cát Minh Nguyệt, ngươi không ăn cơm hả? Vung cái chủy thủ nhẹ như vậy. Tiếp tục đánh , vừa đánh vừa gọi ma sủng của ngươi ra. Lăng Phi Dương, ngươi là kiếm sĩ là kiếm sĩ đó, toàn lực ứng phó đi chứ. Tiết Tử Hạo, ngươi lăn còn chưa đủ, tiếp tục lăn lộn!"
Mặc Sĩ Thần dựa theo biện pháp của Văn Dật, không ngừng tiêu hao toàn bộ tinh thần lực, sau đó lại minh tưởng khôi phục lại, hắn cảm giác tinh thần lực quả thật có tiến bộ. Mà Gia Cát Minh Nguyệt đang khổ sở đánh nhau với Lăng Phi Dương, vừa đánh vừa lặng lẽ đọc chú ngữ triệu hoán ma sủng. Tiết Tử Hạo bi thảm nhất, Văn Dật vì giúp cho hắn có thể đối mặt bất kỳ tình huống gì cũng có thể tiến hành công kích trong trạng thái tốt nhất nên đã nghĩ hết biện pháp. Để hắn nhảy qua chướng ngại vật, để hắn lăn lộn trên đất, sau đó tìm cơ hội bắn tên...
Bọn họ trưởng thành thật sự kinh người. Có lúc Văn Dật bí mật cảm thán, mấy người này đều là báu vật, làm sao lại để cho mình gặp phải. Thực sự là giẫm phải vận cứt chó rồi, vấp phải đại vận rồi.

Cuối tuần, rốt cuộc Văn Dật cho bọn họ nghỉ một ngày.
Gia Cát Minh Nguyệt gọi Cự Phong ra, cưỡi lên, lắc lư chạy vào trong kinh thành, đi mua đồ ăn. Mà mấy người Lăng Phi Dương thì đều co quắp ở trên giường ngủ bù. Khoảng thời gian này huấn luyện cường độ cao khiến cho bọn họ mỗi ngày đều mệt bở hơi tai, nguyện vọng lớn nhất của mỗi người chính là ngủ một giấc thật ngon. Gia Cát Minh Nguyệt chạy đi mua đồ ăn là bởi vì thương thế của Cự Phong đã được chữa khỏi, hắn thèm, muốn ăn đùi gà. Mua đùi gà xong kín đáo đưa cho Cự Phong, Gia Cát Minh Nguyệt lại điều khiển Cự Phong đi đến tiệm bánh ngọt xếp hàng mua bánh hạt dẻ. Lần nào những người xếp hàng nhìn thấy thiếu nữ cưỡi phong báo này cũng tự giác tránh ra nhường nàng mua trước.
Cho nên, một lát sau, Gia Cát Minh Nguyệt liền vui sướng hài lòng bỏ mấy gói bánh ngọt vào trong túi của mình, chính mình cầm một gói bánh hạt dẻ ăn mặt mày hớn hở. Vừa vào miệng liền tan ra, bánh hạt dẻ thơm ngát nha. Gia Cát Minh Nguyệt lấy ra một miếng bánh hạt dẻ cao, lại nhìn thân hình nhỏ nhắn của Dạ Mị đang ngồi trên vai mình, cuối cùng bẻ ra một nửa rồi mới đưa cho Dạ Mị. Hai cánh tay nhỏ bé của Dạ Mị nâng miếng bánh hạt dẻ còn to hơn đầu nàng, đầu tiên là cẩn thận từng li từng tí một nếm một miếng. Sau đó, hai mắt liền sáng lên. Nàng há to mồm, cũng không để ý hình tượng, ngấu nghiến ăn xong, sau đó bay đến trước mũi Gia Cát Minh Nguyệt, đưa tay: "Ta còn muốn!" Gia Cát Minh Nguyệt cười cười lại đưa cho Dạ Mị nguyên một miếng bánh hạt dẻ. Dạ Mị ôm bánh hạt dẻ, run rẩy bay, cuối cùng cũng đáp xuống được trên vai Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó há miệng ra bắt đầu ăn!
Gia Cát Minh Nguyệt rất nhanh lại gọi vẹt mập ra, vẹt mập oa oa kêu, vừa ra đã ngửi thấy mùi thơm, lập tức nịnh hót: "Chủ nhân, chủ nhân nhân từ cao quý xinh đẹp của ta..." Gia Cát Minh Nguyệt dứt khoát nhét luôn bánh ngọt vào trong mỏ hắn. Ừm, thế giới thanh tĩnh.
Gia Cát Minh Nguyệt không biết, cử động của chính mình lại bị người ta nhìn thấy hết. Lầu hai một khách sạn nào đó trên phố lớn, có người đứng tựa vào cửa sổ, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt cho ma sủng của chính mình ăn, miệng hắn hơi nhếch lên một đường cong không dễ phát hiện. Lúc hắn nhìn rõ chiếc bông tai lóng lánh trên tai Gia Cát Minh Nguyệt, độ cong của khóe miệng lại càng lớn hơn, đôi dị đồng tuyệt mỹ hiện lên sự thoả mãn. Rất tốt, nàng vẫn luôn đeo bông tai chính mình tặng. Nam tử này, tất nhiên là Quân Khuynh Diệu rồi.

"Chủ nhân, bên kia có manh mối." Phía sau có người cung kính bẩm báo.
"Ừm, đi thôi." Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Quân Khuynh Diệu trong nháy mắt thu liễm, xoay người, vẻ mặt biến thành lạnh nhạt.
Người kia đi theo sau Quân Khuynh Diệu, trước khi đi liếc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt trên đường phố. Cô gái này, chính là người mà chủ nhân đối xử có vài phần đặc biệt. Tinh huyễn thủ hộ có hai cái đều ở trong tay nàng, vậy mà chủ nhân cũng không có bất kỳ cử động gì. Hiện tại cứ như vậy phải rời đi? Trong lòng chủ nhân rốt cuộc nghĩ như thế nào đây? Có điều là, những chuyện này không phải là chuyện bọn họ nên suy nghĩ. Bọn họ chỉ cần dựa theo chủ nhân dặn dò mà hành động là được. Những chuyện không nên quản, bọn họ tuyệt đối sẽ không nói nhiều một câu.
...
Lại là thống khổ huấn luyện một tuần. Mỗi ngày đều là mệt bở hơi tai co quắp ngã ở trên giường.

Trời tối người yên, Đoan Mộc Huyên đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt làm thế nào cũng không ngủ được. Mấy ngày trước nàng đã biết danh ngạch của giải thi đấu Thần Long lần này là do đâu. Hậu trường cứng, là chuyện tốt. Thế nhưng, sâu trong nội tâm của nàng lại có một tia không cam lòng. Nàng muốn trở nên mạnh mẽ, mà không phải ỷ lại vào người khác! Nàng muốn dựa vào chính mình, muốn có một ngày, dựa vào thực lực của chính mình, đứng ở chỗ cao chuyện trò vui vẻ, không cần phải mượn nhờ sức mạnh của người khác nữa!
Lại tu tập thượng cổ thể thuật một hồi đi. Gia Cát Minh Nguyệt điều hoà hô hấp, chậm rãi thả lỏng thân thể, bắt đầu tu luyện tới cổ thể thuật, từ sau khi trải qua lần lịch luyện ở Bạch Băng bình nguyên, nàng càng ngày càng cảm giác được bản thân không đủ mạnh, một khi ma sủng bị thương, năng lực tự vệ của nàng vẫn là quá kém, lần này nếu như không phải dựa vào hào quang bảy màu của tinh huyễn thủ hộ, nàng chắc chắn đã chết vì tinh thần lực bị bạo hùng biến dị thôn phệ rồi, cho nên Gia Cát Minh Nguyệt đối với việc tu luyện thượng cổ thể thuật cũng càng thêm chăm chỉ.
Trong cơ thể, tựa hồ có một dòng nước ấm đang chầm chậm chảy xuôi, những chỗ đi qua một đường sảng khoái thích ý, cứ như được ngâm mình trong suối nước nóng vậy, sau khi dòng nước ấm này lưu động một vòng khắp cơ thế, cả người gần như không cảm thấy chút uể oải nào, tràn ngập sức sống.
"Chuyện gì thế này?" Gia Cát Minh Nguyệt không khỏi cảm thấy kinh ngạc, đoạn thời gian gần đây, mỗi khi nàng tu luyện thượng cổ thể thuật thường xuất hiện loại cảm giác thần kỳ này, trong quá khứ không có.
Lẽ nào là bởi vì tinh huyễn thủ hộ? Nhưng mà sau khi đồng thời thu thập tinh huyễn ngọc bội và hạng liên(dây chuyền), hiệu quả đặc biệt có được không phải là linh hồn thủ hộ sao? Gia Cát Minh Nguyệt đã tự mình trải qua chỗ tốt của linh hồn thủ hộ, đương nhiên sẽ không hoài nghi chút nào. Tình huống trước mắt là thế nào đây? Hoặc là tinh huyễn thủ hộ còn có tác dụng khác? Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ mãi cũng không ra.
Luyện tập thượng cổ thể thuật từng lần từng lần một, dòng nước ấm lưu động trong cơ thể cũng càng lúc càng nhanh? Giống như có một luồng sức mạnh không tên lặng lẽ xuất hiện, không ngừng ngưng tụ, càng ngày càng mạnh, ngột ngạt đến mức khiến người ta khó chịu.

Gia Cát Minh Nguyệt đột ngột mở mắt ra, lặng lẽ đứng dậy, trực tiếp nhảy khỏi cửa sổ nhẹ nhàng rơi xuống, nhắm phía sau núi mà chạy. Trong cơ thể có một nguồn sức mạnh, tựa hồ muốn trút xuống mà ra.
Sau núi, Gia Cát Minh Nguyệt dừng lại, trong lồng ngực chợt dâng lên một luồng kích động trước nay chưa từng có, đột nhiên một quyền hướng về phía đại thụ đối diện đánh tới. Trong chớp mắt, thân thể của nàng bị một vòng hào quang bảy màu vây quanh, bên ngoài nắm đấm mềm mại trơn nhẵn, giống như lưu động lên một tầng khí lưu vô hình. Sau đó, nắm đấm của Gia Cát Minh Nguyệt vững vàng rơi xuống trên cây khô.
Không hề có một chút biến hóa, đại thụ vững chắc bất động, thậm chí không cảm giác được một chút run rẩy nhỏ bé nào, mà mặt ngoài nắm tay của Gia Cát Minh Nguyệt vẫn hoàn mỹ nguyên vẹn như cũ.
Chậm rãi thu quyền, đại thụ trước người đột nhiên lay động, sau đó ầm ầm đổ xuống, giữa thân cây đường kính rộng nửa mét, vị trí Gia Cát Minh Nguyệt đánh lên không ngờ lại vỡ thành một đống bột phấn.
Nhìn đống bột phấn kia, động tác của Gia Cát Minh Nguyệt cứng lại rồi, vẻ mặt kinh ngạc. Đây, là do chính mình làm ra?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận