Không nghĩ tới, ngày hôm nay ngay cả một vãn sinh hậu bối chưa đủ lông đủ cánh cũng dám khiêu chiến hộ quốc Kiếm Thánh của Đan Lăng quốc, chuyện này căn bản là một loại nhục nhã. Hình Lâm Châu thân là hoàng tộc nhất mạch, mặc dù lạnh nhạt với thế ngoại, nhưng đối với quốc gia này ai không có tự tôn và tự hào, Việt Tĩnh Xuyên, giống như quăng một cái bạt tai lên mặt hắn, có thể nào không tức?
"Chỉ bằng ngươi, có tư cách gì khiêu chiến ta hộ quốc Kiếm thánh của Đan Lăng quốc ta, Minh Nguyệt, để cho hắn mở mang cái gì mới gọi là thiên tài! Một tên ếch ngồi đáy giếng, phản rồi!" Hình Lâm Châu tức giận run người, đột nhiên vỗ một cái lên trên bàn đá. Kết quả tay đau trợn tròn mắt, nhưng mà, hắn miễn cưỡng nhẫn nhịn, trên mặt vẫn y như cũ, trong lòng lại thầm rơi lệ, đau quá, nhất định đã đỏ lên rồi. Gia Cát Minh Nguyệt chú ý tới những chi tiết này, âm thầm cười trộm. Nàng hiện tại nhìn Việt Tĩnh Xuyên rất không vừa mắt, đối phương ngông cuồng đến cực điểm, lại còn làm sư phụ mình đập bàn đau tay. Kỳ thực, người ngông cuồng chút không sao cả. Thế nhưng người đến có vốn để ngông cuồng nha.
"Ta?" Gia Cát Minh Nguyệt nháy mắt, "Ta đánh?" Nàng hình như là Thiên Không Triệu Hoán Sư mà, đối phương là kiếm sĩ cấp Linh Hồn đó. Nàng mới lên cấp Thiên Không có được hay không?
"Bảo ngươi đánh liền đánh!" Hình Lâm Châu nhìn Việt Tĩnh Xuyên hếch mũi lên trời, giận không chỗ phát tiết. Thực sự là hận không thể xông lên tự mình động thủ đánh hắn!
"Cũng được, Minh Nguyệt ngươi cứ thử một chút đi." Thanh tiên sinh cũng gật gật đầu nói, lấy thân phận của hắn, cùng một vãn bối động thủ, thắng thua đều không có ý nghĩa, nói chung là Đan Lăng quốc mất mặt. Mà thực lực Gia Cát Minh Nguyệt hắn đã thấy rồi, cũng không quá lo lắng, coi như đánh không lại, có hắn ở đây cũng sẽ không xảy ra nguy hiểm gì.
"Được!" Vốn là còn chút do dự, Gia Cát Minh Nguyệt nghe tiên sinh nói như vậy, dứt khoát đứng dậy. Hình Lâm Châu thấy thế trong lòng khó tránh khỏi lại thất lạc ai oán một hồi, rốt cuộc ai là sư phụ đây? Làm sao mình nói nhiều như vậy lại không bằng một câu nói của Thanh Vân Châu đây!
"Ta, Gia Cát Minh Nguyệt, thay mặt Thanh tiên sinh tiếp thu khiêu chiến của ngươi, ngươi dám không?" Gia Cát Minh Nguyệt tiến lên vài bước đi tới trước mặt Việt Tĩnh Xuyên, lạnh lùng hỏi.
"Ngươi?" Việt Tĩnh Xuyên trên mặt hiện rõ vẻ coi thường. Thiếu nữ này lại dám đi ra ứng chiến? Nhưng mà thiếu nữ này rốt cuộc là chức nghiệp gì? Trên lưng không có kiếm, không phải kiếm sĩ. Không có cung, không phải Cung Tiễn Thủ. Vậy thì là Triệu Hoán Sư? Cái này, làm sao đánh? Phải đợi nàng gọi ra ma sủng sao? Không! Đây không phải là trò chơi ! Việt Tĩnh Xuyên quyết định chủ ý, muốn đánh bại Gia Cát Minh Nguyệt trước khi nàng gọi ma sủng ra. Sau đó hướng về Thanh tiên sinh khiêu chiến! Mặc dù có chút không quang minh chính đại, thế nhưng, nếu như ở thời điểm đối mặt với địch nhân, lẽ nào cũng phải chờ ngươi gọi ma sủng ra sao? Việt Tĩnh Xuyên nghĩ như vậy, liền tỏ vẻ có lý chẳng sợ.
"Nếu như ngươi thua thì phải tạ lỗi với Thanh tiên sinh, sau đó cút khỏi Đan Lăng quốc." Gia Cát Minh Nguyệt nói năng có khí phách.
Nhìn thấy tự tin trong mắt Gia Cát Minh Nguyệt, Việt Tĩnh Xuyên thoáng thu hồi sự coi thường, trịnh trọng nói: "Nếu như ta thua, từ giờ sẽ không bước vào Đan Lăng quốc nửa bước, nhưng nếu như ta thắng, kính xin Thanh tiên sinh chỉ điểm." Việt Tĩnh Xuyên nói xong nhìn phía Thanh tiên sinh.
Thanh tiên sinh không nói một lời, chậm rãi gật gật đầu. Chẳng biết vì sao, vào lúc này, thanh tiên sinh chợt nổi lên sự tín nhiệm không tên đối với Gia Cát Minh Nguyệt. Hắn cảm thấy, Gia Cát Minh Nguyệt sẽ không thua! Cho dù thực lực của đối phương còn mạnh hơn nàng!
Việt Tĩnh Xuyên chậm rãi rút trường kiếm đi về phía trước, mỗi một bước, đều là kiên cố như vậy, trầm trọng như vậy, sức mạnh trong cơ thể đang điên cuồng ngưng tụ, ngay cả trường kiếm trong tay cũng đều tràn ngập kình khí phát sinh từng luồng tia sáng chói mắt.
Mà Gia Cát Minh Nguyệt đứng phía trước hắn cách đó không xa, lại không hề nhúc nhích, hoàn toàn không có chút phản ứng nào, nếu như không phải ánh mắt nàng vẫn linh động và trong suốt, Việt Tĩnh Xuyên gần như muốn hoài nghi có phải là nàng đã bị khí thế của chính mình dọa sợ.
Việt Tĩnh Xuyên hét lớn một tiếng, chém ra một chiêu, trong lúc đó phong vân lôi động, một quầng sáng lạnh lẽo xuất hiện trước mắt, chiêu kiếm này thật sự có uy thế khai thiên phách địa. Hắn sẽ không cho Gia Cát Minh Nguyệt cơ hội đọc chú ngữ.
Kim quang chói mắt thoáng hiện, đâm mù mắt người ta. Giống như một mũi tên nhọn bằng vàng đâm thủng tấm màn ánh sáng lạnh lẽo kia.
Trong tiếng vang lanh lảnh, nửa đoạn trường kiếm rơi xuống trên đất, bắn ra những đốm lửa nhỏ, Việt Tĩnh Xuyên tay nắm nửa đoạn trường kiếm, nhìn chỗ bị cắt vỡ trơn láng bóng loáng, gần như không thể tin vào hai mắt của chính mình, đây chính là bảo kiếm được thợ rèn danh tiếng trộn lẫn tinh kim vẫn thạch rèn đúc ra, còn dồn vào kình khí toàn thân của mình, sao có thể bị chém thành hai đoạn một cách dễ dàng như vậy, đối phương rốt cuộc đã dùng thần binh lợi khí gì? Nhưng mà nàng không có trường kiếm, bên hông có một thanh chủy thủ tinh xảo mà thôi. Chủy thủ kia, cũng không thấy nàng rút ra mà.
Gia Cát Minh Nguyệt, hờ hững tự nhiên đứng tại chỗ, ngay cả động cũng không động chút nào, chỉ có khóe miệng mang theo ý cười khinh bỉ? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Việt Tĩnh Xuyên trong lòng mờ mịt.
Mãi đến tận khi thân hình thần bí tao nhã của Cự Phong cùng lợi trảo vàng kim chói mắt hiện lên trước mặt, Việt Tĩnh Xuyên mới rõ ràng, là ma sủng của Gia Cát Minh Nguyệt công kích hắn, nhưng mà tại sao không nghe thấy chú ngữ? Hơn nữa, đây là phong báo hả? Lúc nào phong báo lại có tốc độ đáng sợ như thế? Còn có móng vuốt vàng kim chói mắt kia là sao?
Khuôn mặt Việt Tĩnh Xuyên chợt vặn vẹo, muốn bao nhiêu đáng sợ thì có bấy nhiêu. Du lịch các quốc gia chưa nếm một lần thất bại, ai nghĩ đến, ở Đan Lăng quốc vậy mà lại thua trong tay một thiếu nữ, càng giận hơn là, hắn còn bị bại triệt để như thế, mờ mịt như thế. Giả như vừa nãy lợi trảo của con phong báo kia không chụp vào kiếm của hắn, mà là trực tiếp công kích thân thể hắn, bây giờ có lẽ hắn đã rơi vào tình cảnh đầu một nơi thân một nẻo từ lâu rồi.
Không nghe thấy Gia Cát Minh Nguyệt đọc chú ngữ, lẽ nào, nàng biết mặc phát trong truyền thuyết? Bất cẩn rồi, bất cẩn rồi!
Việt Tĩnh Xuyên trong lòng có quá nhiều không cam lòng, thực lực của hắn căn bản cũng không thể phát huy chân chính, thậm chí ngay cả một phần mười đều không có, nếu như sớm biết Gia Cát Minh Nguyệt mặc phát, nếu như kiếm trong tay tốt hơn một chút, hắn tự nhận hắn chắc chắn không thể thất bại. Hắn chính là thiên tài trăm năm khó gặp của Đông Thịnh quốc, du lịch các quốc gia chưa nếm một lần thất bại nào, cho dù thua, cũng tuyệt đối không thể thua vào tay Gia Cát Minh Nguyệt.
"Ta thua, không ngờ ngươi biết mặc phát, càng không ngờ ma sủng của ngươi lại lợi hại như vậy." Việt Tĩnh Xuyên không cam lòng cúi đầu.
"Ý của ngươi là nói, nếu như ta không dùng triệu hoán thuật, thì ngươi sẽ không thua?" Gia Cát Minh Nguyệt nghe ra trong lời hắn nói có ý tứ khác, cười ‘xùy’ một tiếng hỏi.
"Đó là đương nhiên." Việt Tĩnh Xuyên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Gia Cát Minh Nguyệt, toàn thân vẫn không che giấu được sự ngạo nghễ như trước.
"Ta là Triệu Hoán Sư, ta không triệu hoán ma sủng, tay không đánh với Kiếm Sĩ như ngươi, ngươi thắng liền cảm thấy đó là chuyện đương nhiên? Liền cảm thấy rất quang vinh?" Gia Cát Minh Nguyệt nói lời sắc bén như dao.