CHƯƠNG 14
Hai đứa tôi nhận thấy bà Talbot đang dọn bữa ăn nhẹ buổi tối. Cà rốt xắt lát và nước chấm. Tuyệt. Dù hay than phiền về Annette nhưng chí ít ở nhà, lúc nào tôi cũng còn mong có món bánh sô-cô-la hạnh nhân
“Hai em đói rồi à? Tôi chẳng lấy làm lạ đâu. Lúc tối ai cũng ăn ít cả.”
Bà chìa ra một cái đĩa. Mỗi đứa chúng tôi nhón lấy một que cà rốt và chấm.
“Bà Talbot, Chloe với em đang bận tâm về Tori.” Rae lên tiếng.
Bà đặt cái đĩa lên bàn, cúi mắt xuống khi bà gật đầu. “Tôi biết. Em ấy khó chấp nhận việc Liz rời đi. Hai đứa nó rất thân. Tôi tin là tâm tình con bé sẽ khá hơn một khi hai đứa được phép nói chuyện với nhau, nhưng cho đến lúc đó, có lẽ Tori sẽ thấy mệt mỏi một chút khi chúng tôi... điều chỉnh lại đơn thuốc. Chúng tôi cần các em thân thiện hơn với em ấy.”
“Vâng ạ.” Rae búng tay cái tách. “Dù vậy bọn em cũng đang băn khoăn là liệu Tori có thấy dễ chịu hơn nếu được ở riêng một phòng không. Em c
ó thể ngủ cùng Chloe.”
Bà Talbot đưa khăn ăn cho Rae. “Tôi không muốn tách biệt em ấy quá nhưng thôi, tôi đồng ý, chắc hiện giờ em ấy sẽ vui hơn khi ở một mình.”
“Chỉ hiện giờ thôi ư?”
Bà y tá mỉm cười. “Em có thể dọn qua ở với Chloe luôn cũng được, nếu cả hai em đều thích như vậy.”
Trong khi Tori xuống dưới lầu xem ti-vi, Rae bắt đầu dọn đồ qua, như thể lo rằng cô Van Dop hoặc Tiến sĩ Gill sẽ không cho cô ấy đổi phòng.
Cô ấy đưa cho tôi một chồng sơ mi. “Là Simon phải không?”
“Hửm?”
“Cậu muốn biết vấn đề của Simon là gì.”
“Tớ không...”
Rae xếp quần jeans lên tay rồi xua tay ý bảo tôi ra ngoài. “Lúc nào đang ăn hai cậu chẳng tán gẫu. Ban đầu tớ ngỡ là cậu ta lợi dung cậu để thoát khỏi Tori. Nhưng hôm nay, khi cô ta ngồi ngây ra đấy, cậu ta vẫn cứ huyên thuyên.”
“Tớ không...”
“Này, cậu thích cậu ta rồi đấy. Có sao đâu.” Rae mở ngăn kéo dưới cùng của Liz ra. Trong đó trống không - mọi đồ đạc của cô ấy đã được dọn sạch sẽ lúc chúng tôi đang ngồi trên lớp. “Tớ không bận tâm đến anh chàng, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tớ thôi. Có thể Simon bênh vực tớ chỉ vì tớ không cùng đẳng cấp với cậu ta.”
“Đẳng cấp?”
Rae cầm một cái quần jeans lên, chỉ vào mác quần. “Cậu có gặp ai ở đây mà mặc quần jeans mua ở Wal-Mart chưa? Đây là nhà mở tư nhân. Cậu phải trả phí, và tớ cá là khoản đó còn tốn hơn cả Motel 6[1] nữa đấy. Tớ là trường hợp được chọn vì mục đích từ thiện thôi.”
[1] Một chuỗi khách sạn giá rẻ dành cho khách vãng lai nghỉ lại với hơn 1000 nơi dừng chân trên khắp nước Mỹ và Canada.
“Tớ...”
“Oách mà. Cậu đối xử với tớ rất tốt. Với Peter và cả...” - cô ấy ngó quanh căn phòng mới với vẻ buồn buồn - “Liz nữa. Mọi người nghĩ Derek là một tên ngốc, tớ không có ý xúc phạm đâu. Simon và Tori đối xử lạnh nhạt với tớ cũng chẳng sao. Đó là lý do vì sao tớ nói hai người đó là một đôi trời sinh, nhưng nếu cậu thích Simon và cậu ta cũng thích cậu? Chẳng phải chuyện của tớ. Dù vậy, cậu rất khôn ngoan khi tiến hành kiểm tra lý lịch gốc gác của cậu ta đấy.”
Rae quay lại của mình, tôi theo sát gót cô ấy. “Mẹ của bạn tớ từng làm thế với một chú mà cô ấy định kết hôn. Sau đó mới biết là chú kia đã có ba con, trong khi chú ta chẳng hề đả động đến.” Cô ấy ngoảnh lại, tươi cười. “Tớ khá chắc là Simon không có con cái gì đâu, nhưng làm thế quái nào mà cậu biết được.”
Khi đã dọn hết đồ trong tủ cá nhân của Rae xong, tôi cân nhắc có nên kể cô ấy nghe chuyện xảy ra giữa mình và Derek không. Tôi không muốn cô ấy cho tôi là loại con gái vừa đến một nơi mới mà đã tăm tia ngay lũ con trai. Nếu đã định sẽ không báo lại cho các y tá, tôi nên kể với một ai đó. Ít ra lỡ như mai này có việc cần, tôi còn có biện pháp dự phòng.
“Không phải là Simon,” lúc vào lại phòng Rae và việc thu dọn quần áo đã kết thúc, tôi mới mở lời. “Mà là Derek.”
Đang dở tay giật một tấm ảnh trên tường, Rae lóng ngóng làm rơi ảnh xuống, đồng thời thốt ra tiếng chửi khi tôi đưa tay chụp lấy.
“Derek á? Cậu thích...”
“Chúa ơi, không. Ý tớ là, Derek mới là người tớ định kiểm tra - và chuyện cũng không phải như thế. ”
Rae thở phào và dựa người vào tường. “Tạ ơn Chúa. Tớ biết là vài cô gái thích nhảy bổ vào những tên ngốc, nhưng chuyện này nghe kinh quá.” Mặt Rae đỏ lên khi cô ấy nhận lại tấm ảnh và với tay lên giật tấm khác. “Tớ không nên nói vậy. Có phải lỗi của anh ta đâu, toàn bộ chỉ là...” Cô ấy ngập ngừng tìm từ.
“Cú sốc tuổi dậy thì.”
Rae cười toét tận mang tai. “Chính xác. Lẽ ra tớ nên lấy làm tiếc cho anh chàng, nhưng thật khó để làm vậy khi mà thái độ cư xử của Derek cũng khó chịu chẳng thua gì bản mặt anh ta.” Cô ấy khựng lại, bức ảnh vẫn cầm trên tay và ngoái qua vai nhìn tôi. “Phải chuyện kia không? Anh ta... đã làm gì hả?”
“Sao vậy? Anh ta có dớp gì à?”
“Còn tùy thuộc vào chuyện đó là chuyện gì. Cư xử thô lỗ, có nhé. Một tên ngốc, có luôn. Bất đắc dĩ lắm thì Derek mới không phớt lờ tụi tớ và, tin tớ đi, chẳng ai phàn nàn gì cả. Thế anh ta đã làm gì?”>
Tôi cân nhắc từ ngữ. Vì không muốn Rae sẽ khăng khăng bảo tôi đi mách với các y tá, do đó tôi bỏ qua phần ném-bay-qua-bên-kia-phòng và chỉ thuật lại là Derek đã bám theo tôi, bất thình lình xuất hiện khi tôi ở một mình.
“À, anh ta thích cậu.” Cô ấy đưa tôi cầm một bức ảnh.
“Không, không giống vậy đâu.”
“Ừm hứm. Chà, so với có thì chắc cậu muốn phủ nhận là không rồi, nhưng nghe sao chuyện cũng giống thế mà. Biết đâu cậu là mẫu người của anh ta. Hồi còn đến trường, tớ có thích một anh chàng trong đội bóng rổ. Cậu ấy còn cao hơn cả Derek, nhưng lúc nào cậu ấy cũng xáp tới những cô nàng nhỏ nhắn như cậu.”
Tôi nhận lấy một bức ảnh khác. “Không phải mà. Tớ chắc như đinh đóng cột đó.”
Rae há hốc miệng và tôi thấy hơi bực mình. Tại sao chuyện một cô gái than thở rằng có một anh chàng đang quấy rầy cô ấy muôn đời luôn được đúc kết ngớ ngẩn thế này: Ồ, chỉ vì anh thích cậu đó thôi, cứ như không còn kết luận nào chuẩn xác hơn vậy?
Nhìn thấy biểu cảm của tôi, Rae lập tức khép miệng lại và tiếp tục gỡ ảnh xuống.
Tôi nói, “Derek làm tớ sợ và tớ muốn xem xem hồ sơ của anh ta có gì trong đấy. Có lý do gì để tớ sợ hãi hay không. Cậu biết đấy, ngộ nhỡ anh ta có vấn đề thì sao.”
“Một hành động khôn ngoan. Cho tớ xin lỗi. Nếu anh ta làm cậu sợ thì nghiêm trọng rồi đây. Tớ không đùa đâu. Tối nay chúng ta sẽ biết sự thật thôi.”