CHƯƠNG 41
TÔI CHEN QUA KHE hở giữa hàng rào và nhà kho, một tay nắm chặt chiếc giày của Derek, tay kia giật áo ra khỏi quần, đoạn vò rối đầu tóc. Đến được cuối nhà kho, tôi thò đầu ra ngoài. Tiến sĩ Gill đang đứng xoay lưng lại, ngọn đèn trong tay cô quét qua một khoảng sân khác.
Tôi phóng ra sau đám cây bụi và tiếp tục di chuyển dọc theo bờ rào cho đến khi đến được chỗ hiên nhà. Rồi tôi ngồi nép mình tại đó, bôi bôi ít bùn đất lên má và trượt chân ngã ra ngoài, mấy nhánh cây con kêu rắc rắc.
“Tiến... Tiến sĩ Gill.” Tôi lóng ngóng nhét áo lại vào quần. “Em... em chỉ ra ngoài h... hít thở chút thôi.”
Tôi nhảy lò cò trên một chân, cố mang giày của Derek vào.
“Cô không nghĩ đấy là giày của em đâu, Chloe à,” vừa nói tiến sĩ vừa đi tới, ánh đèn pin rọi vào mắt tôi.
Tôi lấy tay che mặt tránh ánh đèn và giơ chiếc giày lên, nheo mắt nhìn, đoạn buông một tiếng cười lo âu căng thẳng. “Trời ạ. Chắc là em đã vơ nhầm giày ai đó khi ra ngoài này.”
“Cậu ta đâu?”
“Ai ạ?” Tôi ré lên.
Tiến sĩ chỉ vào chiếc giày. “Derek.”
“Derek ạ? Đây là giày anh ấy sao?” Tôi lén lút liếc nhìn ra sau vai mình, hướng mắt vào bụi cây, thu hút sự chú ý của tiến sĩ về phía ấy. “Em... em không gặp Derek kể từ bữa tối. A... anh ấy cũng ở ngoài đây sao?”
“Ồ, tôi đảm bảo là có đấy. Nói thế nào nhỉ, chắc là cao chạy xa bay rồi, với Simon và Rae. Tiến hành bỏ trốn trong khi em đứng gác và làm nghi binh.”
“S... sao cơ ạ?” Thời khắc đó, việc tôi nói cà lăm là thật. “B... bỏ trốn ấy ạ? Không. Derek và em...” Tôi ra dấu chỉ vào đám cây bụi. “Anh ấy biết mật mã nên chúng em ra ngoài để được riêng tư và... cô biết đấy.” Tiến sĩ bước đến gần hơn, chiếu thẳng đèn vào mắt tôi. “Cùng một giải thích như chiều thứ Sáu sao?”
“Vâng ạ.” Tôi kéo áo xuống và cố tỏ ra xấu hổ.
“Em thật sự nghĩ tôi sẽ tin chuyện đó sao Chloe? Những cô gái như em sẽ không dành thời gian cho những cậu con trai như Derek Souza đâu, huống hồ là chuyện vụng trộm với nhau trong bụi cây hay mấy cái khoang trống. filepos-id="filepos1307905">
Tôi ngẩng phắt đầu lên. “Nh... nhưng cô đã bắt quả tang tụi em. Thứ Sáu rồi. Cô đã nói là...”
“Tôi ý thức được mình nói gì, Chloe à. Và tôi biết chính xác lúc ấy em đang làm gì trong khoang trống. Tôi cũng biết cả những người bạn mới của em nữa.”
Tôi đứng đấy như trời trồng, không thể tin vào những gì tai mình đang nghe thấy.
“Họ kể em nghe gì nào?” Tiến sĩ chạm vào tay tôi. “Họ là của ông ấy, đúng không? Những đối tượng nghiên cứu của Samuel Lyle.” Cô ta cúi người xuống bên tôi, hai mắt sáng lên, nhìn thì giống như lúc Derek bị sốt nhưng trong ánh mắt tiến sĩ ánh lên vẻ điên cuồng. “Họ có kể em nghe những bí mật của ông ấy không? Những phát hiện của ông ta? Tôi sẽ đảm bảo rằng không một ai biết em bỏ trốn đâu. Tôi sẽ nói là tôi tìm thấy em ngủ quên trong phòng xem ti-vi. Em chỉ việc kể lại cho tôi nghe các hồn ma đó đã nói gì thôi.”
“Em... em không nói chuyện được với hồn ma.”
Tôi cố giật tay ra, nhưng tiến sĩ đã bấu chặt thêm. Người tôi lả đi, như thể chịu thua, đoạn lại lách người sang hướng khác. Thoát được bàn tay của tiến sĩ, nhưng vì giật ra quá mạnh nên tôi trượt chân, mất thăng bằng té xuống đất. Tiến sĩ ngã nhào theo. Khi tôi vụng về tìm đường thoát khỏi cô ta, một bóng đen nhảy qua rào chắn.
Tiến sĩ Gill chỉ có đủ thời gian để nhận thấy một cái bóng vọt qua người mình. Cô ta xoay người sang, miệng há hốc. Derek đáp xuống ngay trước mặt cô ta. Tiến sĩ chới với giơ tay lên cao, thốt ra một tiếng rít rồi ngã ngửa ra sau, do còn đà nên cô ta vướng phải chân mình và ngã luôn ra đấy. Đoạn cô ta lần mò trong túi quần tìm kiếm. Derek lao tới và ghìm chặt cánh tay tiến sĩ khi cô ta lấy ra một chiếc bộ đàm hai chiều. Bộ đàm rơi xuống bãi cỏ. Đầu tiến sĩ va vào nền xi măng.
Tôi chạy đến. Derek đang cúi người bên cạnh tiến sĩ Gill kiểm tra mạch đập.
“Cô ta không saoói, thở phào nhẹ nhõm. “Chỉ bị bất tỉnh. Đi thôi. Trước khi cô ta tỉnh lại.”
Derek cầm lấy tay tôi. Mấy ngón tay tuy có bẩn nhưng lại rất con người, gương mặt và hai bàn tay anh đã trở lại bình thường. Chiếc áo rách bươm và mướt mồ hôi là dấu hiệu duy nhất cho trãi nghiệm đau đớn mới rồi của anh. Tôi gạt tay anh ra, chầm chậm đi sang chỗ giày anh rơi và nhặt nó lên, sau đó quay sang thì thấy anh đang cầm chiếc giày mà tôi đã ném đi trước đó.
“Đổi nhé?”
Chúng tôi mang giày vào.
“Simon đang đợi ở nhà máy,” tôi nói. Chúng ta phải báo cho cậu ấy. Họ đã biết chúng ta định chạy trốn.”
Derek đẩy tôi về phía hàng rào. “Đường phố không an toàn. Băng qua mấy cái sân ấy.”
Tôi ngoảnh nhìn anh.
“Tôi ở ngay phía sau em.” Derek nói. “Giờ thì đi thôi!”
Tôi bắt đầu trèo lên bờ rào, nhưng so với Derek, người đã chụp lấy tôi và giúp tôi leo qua bên kia, sau đó nhảy qua y như trong một cuộc thi vượt rào thì tôi quá chậm. Thêm hai cái cửa, tiếng còi báo động rền rĩ khiến chúng tôi lao vào nấp sau một ngồi nhà mô hình cho trẻ con.
“Cành sát à?” Tôi hỏi nhỏ.
“Không chắc được.”
Sau một chốc, tôi nói. “Tiến sĩ Gill biết vụ các hài cốt. Khi em đánh thức họ, ắt hẳn cô ta đã không ở trong văn phòng như chúng ta tưởng. Cô ta biết em có thể liên lạc với những người đã khuất, về Samuel Lyle, v>
“Để sau đi.”
Derek nói đúng. Tôi cố thu ý nghĩ đó về và tập trung vào tiếng còi báo động. Nó lướt qua chỗ chúng tôi theo hướng ngược lại, sau đó biến mất.
“Nó dừng tại nhà mở à?” Tôi hỏi.
Derek lắc đầu. “Tôi vẫn còn nghe thấy tiếng còi. Đi thôi.”
Theo Derek, có khoảng bảy cái sân sau giữa Nhà mở Lyle và đích cuối dãy nhà. Tin tưởng anh thì sẽ có hy vọng. Chúng tôi đang chạy qua sân thứ năm thì anh giơ tay ra như một thanh chắn an toàn trên đường ray xe lửa và tôi va vào đấy. Tôi quay sang, thấy anh hếch đầu lên, nghe ngóng. Mười giây trôi qua. Tôi kéo kéo áo anh, nhưng anh lờ tôi đi, chờ thêm mười giây nữa. Rồi Derek hạ thấp đầu xuống và thì thầm, “Tôi nghe thấy tiếng ô-tô nổ máy. Có ai đó ngoài kia.”
“Ở đâu cơ?”
Một cái phẩy tay thiếu kiên nhẫn. “Đằng đó. Trên con đường chúngta cần băng qua.” Anh chỉ. “Tiếng bước chân. Có người đang nói chuyện. Một phụ nữ. Bà ta nói khẽ lắm. Tôi không nghe ra được.”
“Anh có nhận ra là giọng ai không?”
Derek lắc đầu. “Ở lại đây. Tôi sẽ đến gần xem xét thử, biết đâu có ích gì thì sao.”
Anh bình tĩnh di chuyển đến gần ngồi nhà, dừng bước sau một đám cây bụi.
Tôi đưa mắt nhìn quanh quất. Tôi đang đứng ở giữa sân, bất cử ai nghe thấy tiếng ồn và liếc ra ngoài cửa sổ đều rất dễ phát hiện ra tôi. Vị trí của Derek trông an toàn hơn nhiều. Khi tôi tiến đến, Derek chợt quay ngoắt sang, trừng mắt nhìn tôi, làm tôi đứng im một ch
“Xin lỗi.” tôi khẽ nói, đoạn bước chậm hơn, nhẹ nhàng hơn.
Anh phẩy tay ra hiệu tôi lùi lại. Thấy tôi vẫn đi tiếp, Derek lại quắc mắt, sau đó ngoảnh mặt đi. Tôi rón rén đến bên anh và đứng bất động. Derek chậm rãi ngó nghiêng bốn bề, theo dấu các tiếng động, tôi đoán chừng thế. Nhưng khi anh xoay sang hướng tôi, tôi để ý thấy cằm anh hếch lên, mũi khịt khịt, và nhận ra là anh đang đánh hơi.
Khi thấy tôi đang quan sát anh, mặt mày Derek cau có.
“Anh có thể nhận thấy được, à...?”
“Các mùi.” Anh thốt lên. “Phải, tôi có thể lần theo dấu bằng cách ngửi mùi. Như một con chó."
“Em không cố ý...”
“Sao cũng được.”
Anh lại quay mặt đi hướng khác, xem xét tỉ mỉ đường bờ rào. “Tôi tưởng em đoán ra tôi là gì rồi chứ.”
“Một người sói.”
Tôi cố nói ra điều đó một cách bình thản, nhưng không chắc mình có thành công hay không. Tôi không muốn tỏ ra khiếp sợ vì đấy hẳn là những gì Derek mong đợi - lý do tại sao anh không nói thật cho tôi biết. Tôi tự nhủ rằng cũng chẳng khác mấy giữa việc là một người gọi hồn, một pháp sư hay một bán yêu. Nhưng có đấy.
Khi bầu không khí im lặng cứ thế kéo dài, tôi biết mình nên nói gì đó. Nếu lúc trước Derek từng kể cho tôi anh ấy là một bán yêu thì hẳn tôi sẽ hỏi dồn anh cả mớ thắc mắc, và khi tôi chẳng biết gì như bây giờ, sự im lặng của tôi chẳng khác nào một sự chỉ trích với Derek rằng có sự khác biệt giữa chúng tôi, thứ gì đấy ít theo quy luật tự nhiên hơn hoặc là... tội tệ
“Vậy lúc nãy... có chuyện gì xảy ra? Anh đã, à...”
“Biến hình.” Derek bước qua bên phải, nghiêng người để nghe được rõ hơn, sau đó đứng thẳng lại. “Đáng lý thì việc này sẽ không bắt đầu cho đến khi tôi ít nhất mười tám. Cha tôi cho là vậy. Đêm hôm qua, những triệu chứng như ngứa ngáy, sốt, cơ bắp co thắt, ắt hẳn đấy là một dấu hiệu cảnh báo. Tôi nên đoán ra mới phải.”
Anh nghiêng đầu sang khi một làn gió nhẹ thổi qua, hít sâu một hơi, đoạn lắc đầu. “Tôi chẳng nhận ra ai cả.” Anh chỉ vào phần sân sau. “Chúng ta sẽ trèo ra sau hàng rào, di chuyển qua lối đó rồi đi vòng quanh. Hy vọng đến lúc đó họ sẽ khởi động ô tô.”
Chúng tôi lao ra phía sau hàng rào và băng qua khoảng sân kế tiếp đến đường lái xe vào nhà. Derek quan sát kỹ con đường, ngó nghiêng, nghe ngóng và, tôi đoán là, cả đánh hơi nữa, sau đó vẫy tay ra hiệu cho tôi qua đường. Chúng tôi đến được cái sân đầu tiên và tiếp tục đi theo hướng đông, cắt ngang các khoảng sân.
Đến được đường cái, tôi nhìn thấy chiếc ô-tô mà Derek đã nhắc đến. Một chiếc SUV bạc đậu bên một tòa nhà xập xệ. Đèn pha xe đã tắt, nhưng ai đó đang đứng bên cửa lái xe cúi thấp người, như thể đang trò chuyện.
“Chúng ta phải chạy thôi,” Derek nói. “Hy vọng họ không chú ý đến.”
“Anh có nghĩ họ đang tìm anh với em không?”
“Không, nhưng...”
“Thế thì nếu chúng ta bò chạy sẽ khả nghi lắm.”
“Giờ là ba rưỡi sáng. Dù sao thì chúng ta cũng đang trông đáng nghi rồi.” Derek nhìn chiếc ô-tô một chốc. “Được rồi. Nhưng nếu có tín hiệu rắc rối thì sao? Nhớ theo tôi đ
“Vâng thưa ngài.”