CHƯƠNG 43
SAU VÀI PHÚT, Derek quay lại và không nói không rằng đưa tôi đến bức tường phía sau, ở đấy có một cửa sổ đã hỏng. Ắt là nó đã được đóng ván kín lại, nhưng giờ thì tấm ván ấy đang nằm trên sàn nhà.
“Chờ đã.”
Derek dẹp hết mớ kính vỡ chỗ ngưỡng cửa thấp hơn rồi đan tay lại, tạo thành bậc cho tôi bước lên. Khi bò qua, tay áo tôi vướng phải một mảnh vỡ còn sót.
Cánh cửa gần nhất mờ toang ra.
“Chloe? Derek? Tôi biết các em đang ở trong này. Cửa bị phá rồi.”
Tôi giật mạnh tay áo, cảm thấy da thịt mình đau nhói. Keng. Mảnh kính vỡ rơi xuống nền lát bên dưới khi tôi lồm cồm bò qua.
Tôi ngã nhào xuống đất, hồi phục tinh thần rồi cuống cuồng tháo chạy, mục tiêu là nơi ẩn nấp gần nhất - một tấm che bằng vải dầu trên một đống gỗ xẻ. Tôi hạ thấp người bò bên dưới đống gỗ, Derek đẩy tôi đi xa hơn. Tôi tìm thấy một chỗ, nơi tấm che có dạng như một chiếc lều căng ra. Thời điểm tôi hít thở lại được như bình thường, cánh tay tôi bắt đầu run run, nhắc tôi nhớ rằng mảnh kính không chỉ đơn giản làm xước da.
“Em bị thương.” Derek khẽ nói, như thể đọc được ý nghĩ của tôi.
“Trầy xước chút thôi.”
“Không, sâu hơn đấy.”
Anh chộp lấy tay tôi và kéo thẳng ra. Đau. Tôi cố kìm lại, không há hốc miệng ra. Tối quá, tôi chẳng nhìn thấy gì, nhưng có cảm giác là tay áo đã ướt nhẹp, dán sát vào da. Máu. Hẳn Derek đã ngửi thấy mùi máu.
Anh thận trọng cuộn tay áo tôi lênửi thầm.
“Sâu lắm sao?” Tôi khẽ hỏi.
“Ừ. Phải cầm máu đã. Chúng ta cần vải buộc.”
Anh buông tay tôi ra. Một vật gì đấy màu trắng loáng lên, và tôi nhận ra anh đang xé áo mình.
“Đợi chút,” tôi nói. “Anh chỉ mặc có chừng ấy. Em mặc nhiều lớp.”
Derek quay mặt đi chỗ khác. Tôi cởi hết cả ba chiếc áo ra, nghiến chặt răng khi lớp vải chạm vào vết thương. Tôi tự nhắc mình nhớ tôi đã cảm nhận được ít nhiều tình hình sẽ thế này trước khi Derek bảo tôi là vết cắt sâu lắm.
Tôi mặc lại hai áo và đưa Derek một cái. Roạt. Anh xé nó ra. Hẳn là vẻ mặt tôi hoảng hốt lắm, vì anh nói. “Không có ai quanh đây đâu. Tôi nghe thấy họ đang tìm kiếm trong nhà kho.”
Anh quấn băng quanh tay tôi. Rồi anh ngẩng đầu lên, chừng như phát hiện ra gì đó, và tôi chợt nhận thấy có tiếng gọi văng vẳng rồi một tiếng trả lời.
“Lúc này tất cả bọn họ đang ở trong nhà kho,” anh khẽ giọng. “Đến lúc đi tiếp rồi. Tôi sẽ cố bắt mùi Simon. Theo tôi nào.”
Derek luồn lách qua các chướng ngại vật là các hàng gạch vụn, không hề giảm tốc độ. May thay là tôi đi phía sau nên anh không thấy tôi đã bao lần va đầu gối hay đụng cùi chỏ khi thình lình ngoặt qua một vài chướng ngại vật.
Rốt cuộc anh cũng bước chậm lại. “Tìm thấy Simon rồi,” anh thì thầm và chĩa tay về phía nam nhà máy. Chúng tôi hướng theo lối đó. Khi gần tới được khúc quanh, một bóng người từ một góc khuất thò ra rồi nhanh chóng thụt vào. Là Simon. Một lát sau. Rae bước ra và vẫy tay lia lịa trước khi bị kéo lùi lại, có lẽ người kéo cô ấy là Simon.
Chúng tôi lập tức chạy sang và tìm thấy họ trong một hốc tường vừa sâu vừa hẹp toàn mùi khói thuốc và trông giống như một lối vào chính.
“Anh làm gì ở đây?” Rae khẽ hỏi, nhìn chằm chằm Derek như thể hốt hoảng. “Đáng lý ra anh phải ở...”
“Kế hoạch thay đổi.”
“Thật tốt khi gặp anh, anh trai,” Simon nói, đồng thời vỗ vỗ lưng Derek. “Em đã lo là Chloe không bao giờ tìm thấy em với Rae. Có cả đống người đang tìm chúng ta.”
“Anh biết.”
Simon di chuyển đến chỗ rìa hốc, ngó nghiêng rồi bước sang chỗ tôi đưa ba lô. “Cậu ổn chứ?”
Tôi gật đầu, giấu đi cánh tay bị thương. “Họ có súng.”
“Sao cơ?” Rae trợn tròn mắt. “Không đời nào. Họ sẽ không khi nào...”
“Súng gây mê,” Derek chữa lời.
“Ồ.” Rae gật gù, như thể mấy khẩu súng gây mê là vật dụng đạt chuẩn để theo dấu nhừng đứa trẻ bỏ trốn vậy.
“Em nhìn thấy những ai?” Derek hỏi Simon.
“Cô Van Dop, Davidoff, và, em nghĩ là, bà Talbot, nhưng không chắc lắm. Không thấy Tiến sĩ Gill đâu hết.”
“Cô ta ở sau nhà,” tôi nói. Nhưng còn có hai người khác mà bọn tớ không nhận ra. Một người đàn ông và một phụ nữ.” Tôi nhìn Derek. “Anh có nghĩ đấy là cảnh sát tay trong không?”
“Không biết. Chúng ta sẽ lo vụ đó sau. Ngay lúc này thì chỗ trú ẩn của chúng ta rất dễ bị tìm thấy, cần ra khỏi đây đã.”
Khi Derek ra phía ngoài quan sát, Simon ghé sát tai tôi. “Cảm ơn cậu. Vì đã đi tìm anh ấy. Mọi chuyện ổn hết chứ?”
“Để sau đi,” Derek nói. “Sau chỗ này còn một nhà kho khác xa hơn, cửa sổ bị hỏng. Chắc là bỏ hoang. Nếu chúng ta có thể đi đến đó thì...”
“Chloe?” Rae kêu lên, trố mắt nhìn cánh tay tôi. “Cái gì dính đầy trên tay cậu thế? Trông như...” Cô ấy sờ vào lớp vải. “Ôi trời. Cậu đang chảy máu kìa. Chảy máu thật ấy.”
Simon cúi xuống gần hông bên kia tôi. “Ướt nhẹp rồi. Cái...?”
“Chỉ là một vết cắt thôi,” tôi nói.
“Sâu lắm đấy,” Derek nói. “Cô ấy cần khâu.”
“Em không...”
“Cô ấy cần khâu,” anh lặp lại. “Anh sẽ tìm được cách thôi. Giờ thì...” Anh chửi thề và thụt lùi vào. “Họ đến rồi.” Derek nhìn quanh quất, nhăn mặt. “Đây là chỗ trốn tồi tệ nhất...”
“Em biết,” Simon lên tiếng. “Em muốn tìm một chỗ đỡ hơn, nhưng...” Ánh mắt của Simon chiếu vào Rae, ý bảo là cô ấy đã không chịu rời đi.
“Chỗ này có sao đâu?” cô ấy nói, đoạn dịch lui ra, tựa vào tường. “Nơi này tối hù. Họ sẽ không thấy tôi.”
“Cho tới lúc họ chiếu đèn pin vào cô.”
“Ồ.”
Derek ải bước đến chỗ cửa, chộp lấy tay nắm và thử giật ra. Sau đấy anh dùng chân làm trụ, giữ chặt tay cầm bằng cả hai tay và ra sức kéo cho đến khi gân trên cổ anh căng lên. Cánh cửa rung rung, sau đó bật mờ với một tiếng “rắc” to như tiếng súng bóp cò.
Derek vẫy tay lia lịa, ra hiệu cho chúng tôi vào trong. “Tìm chỗ nấp đi!” anh khẽ nói khi tôi vội vàng chạy qua.
Chúng tôi tức tốc chạy vào một hành lang rộng mà bên hông toàn cửa, có cái mở, cái đóng. Rae hướng đến cánh cửa mở đầu tiên. Derek đẩy cô ấy đi tiếp tới trước. “Tiếp tục chạy!” anh thì thào.
Anh chạy đều bước cạnh Rae và dẫn chúng tôi đến hành lang thứ hai. Sau đó ra hiệu cho chúng tôi im lặng để anh nghe ngóng, nhưng thậm chí chẳng cần đến các giác quan vượt trội tôi cũng nghe thấy tiếng cửa mờ rít vèo và tiếng bước chân ầm ĩ.
“Cửa mở kìa!” một người đàn ông hét lớn. “Bọn nhóc chạy qua lối này.”
“Chúng ta phải ra khỏi đây,” Derek nói. “Chia ra nhé. Tìm một lối thoát. Lối nào cũng được. Sau đó thì huýt sáo khe khẽ. Tôi sẽ nghe thấy.”