CHƯƠNG 6
Bà Talbot bảo tôi gọt cà rốt cho bữa trưa. Tôi không dám nói với bà mình
chưa từng gọt củ cà rốt nào trong đời. Sau khi cắt phải ngón tay cái, tôi đã hiểu rõ công việc của mình.
Vừa gọt củ, tâm trí tôi vừa bắt đầu suy nghĩ lan man... về những nơi tôi thà là không bén mảng đến. Vậy nên tôi thu về trạng thái phòng ngự tốt nhất của mình: biến hết chúng thành một bộ phim.
Khi những trải nghiệm đau buồn qua đi, vài ngày gần đây là chất liệu chưa được gọt giũa cho bộ phim hay nhất của tôi từ trước đến nay. Nhưng biết xếp nó vào thể loại nào bây giờ? Kinh dị thông thường? Tâm lý hồi hộp? Có lẽ là sự kết hợp các yếu tố, đồng thời gây ngạc nhiên cho người xem với...
“Bắt đầu nhiệm vụ gọt rau củ rồi hả?” một giọng rì rầm vang lên. “Cậu đã làm gì mà phải chịu như vậy?”
Lần này, khi quay người >Tôi không hề nhìn thấy một bàn tay đứt lìa không có phần thân. Thật ra thì đó là một nam sinh, có lẽ lớn hơn tôi một tuồi, cao hơn tôi mười lăm phân và thân hình gầy gầy, xương gò má cao và mái tóc vàng sậm cắt ngắn rối nùi. Đôi mắt nâu hình quả hạnh lấp lánh tỏ vè hứng thú.
“Chắc cậu là Chloe.”
Cậu ta chìa tay ra. Tôi giật lùi ra sau. Củ cà rốt vọt khỏi tay tôi và văng trúng cánh tay cậu ta. Một cánh tay thật sự. Đi kèm với một anh chàng thực thụ.
“Tớ... tớ...”
Cậu ta đặt một ngón tay lên môi, đoạn chỉ về phía cửa phòng ăn. Xa xa bên đó. bà Talbot đang nói chuyện với Liz.
“Tớ không được vào trong này,” cậu ta thì thầm. “Nhân tiện, tớ là Simon.”
Đột nhiên tôi để ý thấy cậu ta đứng chắn giữa tôi và lối ra. Nụ cười trên môi cậu thân thiện và dứt khoát là cậu ta trông dễ thương, nhưng dễ thương không được tính với người dồn bạn vào góc trong một nhà mờ.
Cậu ta lùi về phía phòng cất chứa thực phẩm, giơ một ngón tay lên ý bảo tôi đợi, đoạn lủi mất vào trong. Tôi nghe tiếng cậu ta lục lọi các kệ. Khi tôi ghé mắt nhìn vào, cậu ta đang lấy xuống một hộp bánh quy làm bằng bột chưa rây.
Một vụ lục l nhà bếp à? Tôi không khỏi mỉm cười. Có lẽ chuyện này chẳng can dự gì đến việc nơi này có là nhà mờ hay trại hè hay không, các nam sinh và dạ dày của họ không hề thay đổi. Simon kéo ra một bao bánh quy chưa khui.
“Có bao khác mở sẵn rồi đấy,” tôi nhỏ giọng, giơ tay chỉ chỉ.
“Cảm ơn, nhưng anh tớ sẽ thích những vật nguyên vẹn hơn. Đúng không anh trai?”
Hướng theo ánh mắt của cậu ta qua vai mình, tôi ré lên. Nam sinh đứng sau tôi chắc phải cao đến một mét tám hai, vai rộng bằng cửa ra vào. Mặc dù to con như người lớn nhưng anh ta sẽ không bao giờ bị nhầm với một người trưởng thành. Gương mặt anh ta có thể được dùng như tấm ảnh “lúc trước” trong một quảng cáo trị mụn trứng cá. Mái tóc sẫm màu phủ lấy mắt, rủ, thẳng và xỉn xỉn.
“Tôi... tôi... tôi...” Tôi nuốt xuống. “Tôi không nhìn thấy anh ở đó.”
Anh ta với tay ra sau lưng tôi, nhận lấy mớ bánh quy từ tay Simon. Khi anh ta bắt đầu rút lui. Simon chộp lấy đuôi áo anh ta.
“Tụi mình vẫn đang dạy anh ấy cách cư xử,” cậu ta bảo tôi. “Derek, đây là Chloe. Chloe, giới thiệu với cậu. anh trai tớ. Derek.”>
“Anh trai ư?” tôi hỏi lại.
“Ừ.” m vực của Derek là một giọng trầm khẽ. “Anh sinh đôi cùng trứng.”
“Anh ấy là anh nuôi của tớ.” Simon nói. “Nên em vừa mới định kể với Chloe là...”
“Xong việc ở đây chưa?” Derek ngắt lời.
Cậu ta xua tay đuổi anh trai mình đi, đoạn trợn tròn mắt. “Xin lỗi nhé. Dù sao tớ cũng chỉ định nói hoan nghênh...”
“Simon?” Giọng Tori vang vọng qua nhà bếp. “A ha. Tớ biết cậu ở đâu rồi.” Mấy ngón tay của cô ta thò ra trên cửa phòng chứa thực phẩm. “Cậu và Derek lúc nào cũng lục lọi trong...”
Cô ta nhận ra tôi đứng đấy, liền nheo mắt lại.
“Tori?” Simon nói.
Biểu cảm trên mặt Tori chuyền từ kìm nén sang cười điệu.
“Ừ?”
Simon chỉ tay về phía cửa phòng ăn.
“Suỵt!”>
Khi cô ta lắp bắp xin lỗi, tôi liền chuồn.
Sau khi gọt hết cà rốt. bà Talbot bảo tôi được rảnh rang đến giờ ăn trưa và chỉ đường cho tôi đến phòng nghe nhìn. Nếu đang nuôi hy vọng về một màn hình TV bự khủng cùng dàn âm thanh nổi kèm theo máy vi tính đời mới nhất thì tôi không may mắn rồi. Chỉ có một chiếc TV màn hình hai mươi inch, một đầu chiếu DVD/VCR rẻ tiền, một máy trò chơi điện tử Xbox xưa lắc và một chiếc máy vi tính thậm chí còn cổ lỗ sĩ hơn. Liếc mắt sơ qua bộ sưu tập phim, tôi biết mình sẽ không dành nhiều thời gian ở đây lắm... trừ khi tôi trờ nên hoài cổ vì hai chị em sinh đôi nhà Olsen. Bộ phim duy nhất được giới hạn PG là Công viên kỷ Jura và nó được dán nhãn “vui lòng hỏi trước khi xem”, giống như việc tôi phải trình thẻ học sinh ra để chứng minh là mình trên mười ba tuổi.
Tôi mở máy tính. Tốn năm phút khởi động. Hệ điều hành Windows 98. Tôi mất thêm năm phút nữa để cố nhớ xem làm thế nào sử dụng hệ điều hành Windows. Ở trường chúng tôi dùng hệ điều hành Macs và tôi từng tận dụng đó làm cớ thuyết phục cha mua cho một cái laptop hiệu Apple - đầy đủ chức năng cho mọi chương trình biên tập phim cao cấp.
Tra trình duyệt, tôi hy vọng đó là Firefox. nhưng chẳng có gì khá khẳm hơn anh bạn IE đơn giản mà cũ xì. Tôi gõ vào đấy một đuôi URL và nín thờ mong nhận được tin báo “không thể kết nối với Internet”. Thay vào đó, trang màn hình bất thình lình vọt ra. Ước chừng là chúng tôi không cắt đứt với thế giới bên ngoài như tôi hằng lo sợ.
Tôi nhấp qua một lượt các trang ưa thích, giết thời gian cho đến khi đủ can đảm kiểm tra hộp thư đến. Vài phút.... và tôi gõ URL vào để truy cập tài khoản MSN.
Trình duyệt kêu ò í e khoảng một phút, sau đó đưa ra thông báo “Trang này không thể hiện”. Tôi thử Hotmail xem sao. Cũng y hệt.
“Chloe, em đây rồi.”
Tôi vừa quay người lại thì bà Talbot bước vào.
“Em chỉ...” Tôi vẫy tay chỉ vào màn hình. “Em muốn kiểm tra thư, nhưng em toàn nhận được cái này.”
Bà bước sang, thoáng nhìn qua màn hình và thở dài. “Đó là phần mềm Net Nanny hay bất cứ thứ gì mà họ sử dụng. Tôi e nó còn làm vài việc khác ngoài nhiệm vụ chặn một số trang web. Em có thể gửi và nhận thư thông qua tài khoản của chúng tôi. Em cần sử dụng chương trình thư tương thích với máy và gặp cô Van Dop để gõ mật khẩu vào, thế là em gửi được thư. Tôi biết là phiền phức thật, nhưng năm ngoái chúng tôi đã gặp vấn đề với một nam sinh truy cập vào những địa chỉ không được phép và khi hội đồng quản trị tìm ra thì...” Bà lắc đầu. “Chúng tôi ph hết những ai đã làm gương xấu, tôi rất tiếc phải nói thế. Nào, đến giờ ăn trưa rồi.”
Giờ ăn trưa, tồi gặp được người sống cùng nhà cuối cùng, Peter. Cậu chào tôi, hỏi xem mọi chuyện thế nào, sau đó chuyền sự chú ý sang cái máy chơi game PSP khi đang dùng bữa. Giống như mọi chuyện khác ở Nhà mờ Lyle, việc đó cũng bình thường. Quá sức bình thường. Mỗi lúc ai đó chuyển động, tôi căng thẳng, đợi chờ cô ấy bắt đầu nói chuyện một cách khó hiểu hoặc la hét về đám rệp bò trên đĩa cậu ta. Chẳng ai làm thế hết.
Thức ăn vừa đủ tươm tất. Món thịt hầm tự chế, đầy ắp rau củ và thịt. Có lợi cho sức khỏe, tôi tin là vậy, giống như số sữa và bánh mì nguyên khúc mà chúng tôi phải ăn kèm. Chúng tôi được hứa hẹn sẽ có món tráng miệng là thạch Jell-O. Thật vui sướng.
Tiếng còi báo động và tiếng rít của lốp xe từ trò chơi của Peter đóng vai trò tạo nên phần lớn tiếng ồn cho bữa ăn. Rae bảo đến nhưng lại chẳng thấy tăm hơi. Tori và Liz líu ríu với nhau, bẻ giọng đến nỗi tôi không dự vào được. Derek thì bận ngấu nghiến đồ ăn, còn rỗi đâu mà tám chuyện với tỏi.
Vì vậy nhiệm vụ nghinh tiếp bị bỏ lại cho Simon. Cậu ta hỏi tôi sống ở đâu trong thành phố. Khiú nhận rằng mình chẳng định cư ở khu nào quá lâu, cậu ta bảo hai anh em mình cũng chuyển chỗ nhiều lần - cậu ta và Derek. Chúng tôi bắt đầu so sánh xem chuyện nào dở ẹ nhất, rồi Tori nhảy bổ vào với câu chuyện kinh dị thương tâm của chính mình - từ phòng ngủ trên lầu cho đến tầng hầm của cô ta. Simon để mặc cô nàng huyên thuyên trong khoảng hai phút, trước khi hỏi xem tôi học lóp mấy và học ở trường nào.
Tôi biết cậu ta chỉ đang tỏ ra lịch sự - kể cả cô gái mới tới trong đoạn hội thoại - nhưng nếu Tori là một nhân vật hoạt hình, khói sẽ xì ra liên tục từ hai tai cô ta. Tôi từng gặp những cô gái như vậy rồi. Chuyện đó mang tính “địa bàn”, dù cho đó là về một cái bàn chải tóc. bạn thân nhất, hay một chàng trai mà họ để mắt tới đi chăng nữa.
“Trường nghệ thuật.” Tori thở ra. “Nghe chẳng hấp dẫn tẹo nào. Kể cho tớ nghe xem Chloe. Cậu học gì ở đấy? Chụp ảnh ma? Hay là viết về ma?”
Tôi sặc một miếng thịt.
“Ồ.” Ánh mắt vô tội của Tori hướng sang Simon. “Chloe chưa kề với cậu vì sao cô ấy ở đây phải không? Cô ấy nhìn thấy người chết.”
Peter ngẩng mật lên khỏi trò chơi. “Thật sao? Ngầu quá xá.”
Khi tôi ngước mắt lên,> cái nĩa đang trên đường đến miệng của Derek khựng lại, đôi mắt màu lục xuyên thấu qua lọn tóc phủ mắt khi anh ta chăm chú nhìn tôi, môi cong lên như thề muốn nói Cô ta dị hợm cỡ nào khi thấy ma nhỉ?
“Chuyện không phải thế. Tớ-tớ-tớ...”
“Cô ấy là vậy đấy.” Tori thở dài. “Liz, vỗ lưng cô ấy đi. Coi như khởi động lại.”
Simon trừng mắt giận dữ. ‘Thôi cái thói cư xử mất nết đó đi. Tori.”
Tori khựng lại, miệng mồm há hốc. đứng bất động khiếp sợ vì bề mặt. Derek tiếp tục dùng bữa trưa của mình.
“Ý tớ không phải thế.” Tori nói, lời lề thốt ra lộn xộn hết. “Như Peter vừa bảo ấy, chuyện đó ngầu mà. Nếu thực sự thấy ma. có lẽ cô ấy giúp được Liz, cậu biết đấy, yêu tinh.”
“Tori!” Liz hét lên, làm rơi nĩa trên tay.
“Thôi hết đi,” Derek càu nhàu.
Liz trợn tròn mắt trượt ghế ngồi ra sau, báo hại cái ghế kêu ken két. Tori rối rít xin lỗi lần nữa. Simon chụp lấy ly của trước khi cô làm rơi nó. Peter lại cúi xuống hí hoáy chơi game. Derek chóp lấy thời cơ nhân lúc hỗn loạn vốc lấy miếng thịt hầm cuối cùng.
Cửa bếp bật mở và bà Talbot xuất hiện, nhưng những lời bà nói bị tiếng ồn át mất.
Rae xuất hiện tại một cánh cửa khác, trên tay cầm cái giỏ giặt quần áo bẩn.
“Lần cuối nhé?” cô ấy nói to. “Thêm nữa chứ?”
Chẳng ai chú ý, huống chi là nghe thấy cô ấy nói. Tôi liếc nhìn xung quanh và hết sức choáng khi nhận ra sẽ chẳng có ai để ý đến việc tôi rời đi. Nên tôi cất bước ra khỏi phòng ăn.
Họ biết. Tất cả mọi người đều biết.
Tôi, một đứa dị hợm. Một đứa điên nhìn thấy ma. Tôi thuộc về nơi này.
Bữa trưa đang lộn tùng phèo trong dạ dày tôi. Tôi chạy vội lên cầu thang, đồng thời ý nghĩ về cái giường trải nệm mỏng bốc mùi va-ni thình lình trở nên cực kỳ hấp dẫn. Kéo rèm che xuống, tôi cuộn trònn với iPod và cố quên đi...
“Tôi giúp gì được em không. Chloe?”
Cách đầu cầu thang hai bước, tôi thôi không chạy nữa và quay lại, thấy cô Van Dop đứng bên dưới.
“Em... em muốn đi nằm một chút. Em bị nhức đầu và...”
“Vậy thì đến chỗ tôi lấy vài viên Tylenol nhé.”
“Em... em hơi mệt thôi. Em không có tiết, nên em nghĩ là...”
“Xuống đây nào, Chloe.”
Cô ấy đợi đến khi tôi gần xuống tới nơi rồi bảo, “Ở Nhà Lyle, phòng ngủ là để ngủ.”
“Em...”
“Tôi biết, chắc em mệt và thấy choáng, nhưng em cần tích cực vận động và giao tiếp với người khác, chứ không phải cô lập bản thân. Rae đang bận rộn bên phòng giặt trước giờ học buổi chiều. Nếu ăn trưa xong rồi em có thể qua đó giúp bạn.”
Tôi gắng sức mở cửa tầng hầm ra, mong sẽ nhìn thấy cầu thang bằng gồ kêu kẽo kẹt hướng xuống một tầng hầm tối tăm, ẩm ướt, loại nơi chốn mà tôi rất ghét. Thay vào đó, tôi bắt gặp một cầu thang sáng bóng, lối hành lang sáng trưng, tường quét sơn màu lục nhạt và viền hoa. Lần đầu tiên trong ngày, tôi thấy vui v hào hứng.
Sàn phòng giặt được lát gạch, trong phòng có một ghế tựa cũ, một chiếc máy giặt và máy sấy kèm theo một dãy tủ ly cùng kệ. Chẳng có chút dấu tích của một “tầng hầm cũ kỹ”.
Máy giặt đang chạy ro ro, nhưng không thấy tăm hơi Rae đâu hết.
Tôi nhìn qua bên kia phòng, mắt hướng về phía cánh cửa đóng kín. Khi bước sang đó, tôi ngửi thấy mùi hăng hắc.
Khói thuốc ư?
Nếu Rae đang hút thuốc dưới này, sẽ không phải là tôi bắt quả tang cô ấy làm thế. Tôi xoay người đi lên trở lại và nhìn thấy Rae đang luồn qua hai dãy kệ cao ngất.
Môi Rae mấp máy giống như đang thầm mắng chửi khi cô ấy phẩy tay làm tắt một que diêm. Tôi mong sẽ nhìn thấy một điếu thuốc. Chẳng có gì – chỉ là một que diêm cháy âm ỉ.
Tôi lại nghe thấy giọng nói của Liz: Cô ấy sở hữu “thứ” tạo ra lửa đấy.
Hẳn tôi đã phản ứng gì đó vì Rae nhảy bồ tới trước, đứng chắn giữa tôi và cửa ra vào, hai tay chấp chới giơ lên cao.
“Không, không, chuyện này không phải vậy. Tớ không định làm gì hết. Tớ không...” Rae nói chậm lại, đồng thời nhìn thấy sự quan tâm của tôi. “Tớ không mồi lửa. Họ sẽ không cho tớ ở lại đây nếu tớ làm thế. Hỏi mọi người xem. Tớ chỉ thích lửa thôi.”
“Ồ.”
Cô nhận ra tôi đang nhìn chăm chăm vào hộp diêm, bèn đút nó vào túi.
“Tớ, ừ, thấy cậu chưa ăn trưa...” tôi nói. “...tớ mang cho cậu chút gì nhé?”
Nét mặt Rae sáng rỡ. “Cảm ơn cậu. Nhưng tớ sẽ chôm một quả táo trước giờ lên lóp. Tớ tận dụng mọi cớ để tránh phải ăn trưa với Nữ hoàng Vtoria. Cậu thấy cô ta thế nào rồi đấy. Với tớ, đó là thức ăn. Nếu tớ nhận lấy một suất bự, suất thứ hai hay phần tráng miệng thì thể nào cô ta cũng chõ mũi vào.”
Hẳn tôi trông có vẻ lúng túng, bởi vì Rae liền vẫy tay theo dọc thân hình mình.
“Ừ, tớ có thề chịu mất vài cân, nhưng tớ không cần cô ta cư xử như chuyên gia dinh dưỡng của mình tớ.” Rae di chuyển một chồng quần áo bẩn chưa phân loại. “Lời khuyên của tớ á? Tránh xa cô ta ra. Cô ta trông như lũ quái vật trong một bộ phim khoa học viễn tường xưa lơ xưa lắc, ma cà rồng vũ trụ, chỉ có họ mới không hút máu, họ hút hết tất cả năng lượng của cậu.”>
“Lifeforce. Tobe Hooper. Ma cà rồng huyền bí.”
Rae cười toe. khoe ra một chiếc răng khểnh cong cong. “Những tên ma cà rồng huyền bí. Tớ sẽ ghi nhớ từ đó.”
Ban đầu. tôi đã nghĩ mình không thuộc về nơi này vì tôi không thấy mình điên. Tôi cá chẳng có ai trong số bọn họ bị vậy. Có lẽ chỉ là vài bệnh lý như chứng lắp bắp. Tôi sẽ dành cả đời để thuyết phục mọi người mình chỉ mắc tật nói lắp chứ không có gì khác bất ổn. Chỉ có một rắc rối, tôi sẽ phải cố gắng hơn để bỏ được tật đó.
Giống như việc nhìn thấy người đã khuất.
Giống như bị lửa khơi dậy hửng thú.
Những điều đó không đồng nghĩa với việc bạn bị tâm thần hay mắc chứng gì.
Càng chóng lấy lại tinh thần bao nhiêu thì tôi sẽ sớm rời khỏi Nhà mở Lyle bấy nhiêu. Tôi sẽ càng mau trở nên khá hơn... và được ra ngoài.
Tôi nhìn mấy chồng quần áo. “Tớ giúp nhé?”
> chỉ tôi cách làm - một việc nữa mà tôi chưa từng động tay động chân vào bao giờ. Ngay cả khi đi cắm trại cũng có người làm giúp chúng tôi việc này.
Sau vài phút làm việc cùng nhau, Rae nói, “Cậu có cảm tưởng thế nào?”
“Sao cơ?”
“Về việc đưa một cô gái vào một nơi thế này vì cô ấy thích lửa.”
“Ừ thì, đó là tất cả...”
“Còn hơn thế ấy chứ, nhưng chỉ là chuyện vặt thôi, chuyện liên can tới lửa ấy. Chẳng có gì nguy hiểm hết. Tớ không làm mình hay người khác bị thương đâu.”
Cô lại tiếp tục phân loại.
“Cậu thích manga không?” sau một phút, cô ấy hỏi. “Anime nữa?”
“Anime rất thú vị. Thật tình thì tớ không mê cho lắm. nhưng dù có là anime hay không thì tớ vẫn thích phim Nhật.”
“Chà, tớ thì có. Tớ đi xem các buổi trưng bày, đọc sách, tám trên các diễn đàn, tất tần tật. Nhưng cô gái mà tớ quen, cô ấy ghiền anime lắm. Cô ấy tiêu hết tiền tiêu vặt của mình vào sách và DVD. Có thể đọc thuộc lòng các mẩu đối thoại nằm trong ấy.” Rae bắt gặp cái nhìn chằm chằm của tôi. “Vậy cậu sẽ cho rằng cô ấy thuộc về nơi này>
“Không. Chẳng phải lúc nào lũ trẻ cũng mê một thứ gì đó sao? Với tớ thì là phim ảnh. Giống như việc biết được ai là người đạo diễn một bộ phim viễn tường trước khi tớ ra đời ấy.”
“Nhưng không ai bảo cậu bị điên vì chuyện đó hết. Chỉ là cuồng phim thôi. Bị mê hoặc. Giống như là...” Rae cầm lấy cặp đựng diêm làm từ giấy cứng trong túi ra. vẫy vẫy, tớ và lửa.”
Cánh cửa trên đầu cầu thang kêu lách cách.
“Các cô gái?” Bà Talbot cất tiếng gọi. “Các em còn dưới đó à?”
Tiếng bước chân lộc cộc vọng xuống trước khi chúng tôi kịp đáp lời. Bóng bà Talbot vừa phủ xuống góc phòng, tôi tranh thủ chộp lấy cái cặp đựng diêm trên tay Rae rồi giấu dưới áo sơ mi.
“Rae?” Bà Talbot hỏi lại. “Giờ học của em bắt đầu rồi đấy. Chloe...”
“Em xong việc dưới này rồi lên ngay.”
Bà Talbot rời đi. Tôi đưa lại cái cặp cho Rae và cô ấy nói cảm ơn, đoạn theo bà y tá bước lên cầu thang.
Giờ chỉ còn có mình tôi trong tầng hầm.