"A, kẻ to gan nào dám dỡ mái ngói hoàng kim của ta ra?"
"Khốn khiếp, Thiên Thần Thủy Tiên ta đợi suốt tám mươi năm nay.. tại sao bây giờ ngay cả một gốc cũng không còn?"
"Đan phòng của ta.. đan phòng của ta bị cướp sạch rồi." Một lão đầu lớn tuổi của Tuyết gia sau khi nhìn thấy đan phòng của mình trống trơn thì không thể nào chịu được cú sốc ấy, ngay lập tức ngã bất tỉnh.
* * *
"Là ai? Là tên trời đánh nào dám nạy thềm đá bạch ngọc trước cửa chính phòng đi? Đó chính là thánh vật mà tổ tiên truyền lại.."
Tuyết Lãnh Ngôn đứng đối diện với mảnh sân mà nhà không có mái, sân không có thềm, ngay cả một cọng cỏ cũng không còn tức đến mức vỗ ngực liên tục, thiếu chút nữa tức nghẹn mà đoạn khí.
"Tuyết Vũ! Tốt nhất người đừng có mà còn sống trở về. Tức chết ta rồi."
Tiếng gầm giận dữ của Tuyết Lãnh Ngôn trong màn sương buổi sớm truyền đi thật xa.
Mà giờ phút này, trên chiếc xe ngựa phía xa, người khởi xướng cho trận đánh cướp này đã ôm lấy một khối ngọc thạch lớn nhất ngủ đến mức không biết trời trăng là gì, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa, có vẻ như là mơ thấy chuyện gì đó rất vừa ý.
Chiến Hổ có chút ngại ngùng, hắn là người duy nhất không hề có kinh nghiệm trong chuyện trộm cắp 'trắng trợn' này, chỉ được coi là 'tân thủ' nhập môn mà thôi.
Còn Nguyên Phương và lão Hắc Viên ngồi bên cạnh lại vô cùng thuần thục, một người ghi một người đếm. Thứ tình cảm 'hận gặp nhau quá muộn' không ngừng thăng hoa giữa một người một thú, hai kẻ này càng nhìn bộ dáng tham tài của đối phương càng thuận mắt, ánh mắt nhìn nhau ôn nhu tới mức suýt tóe lửa trong không trung.
Chiến thú đề cao sự trung thành, quầng sáng thăng cấp lập tức hiện lên dưới chân Lão Hắc Viên. Linh thú năm sao!
Tận mắt chứng kiến Nguyên Phương và Lão Hắc Viên chỉ trao đổi tâm đắc trong chuyện đánh cướp mà cũng có thể tiến giai, Chiến Hổ lập tức có một loại xúc động muốn chết. Hắn mỗi ngày bị hai đứa Thanh đầu Lục đầu làm phiền, bọn chúng ngoại trừ da dày thịt béo thì chẳng được ưu điểm gì nữa hết. Mà hai tên tham tiền trước mắt thì sao, chỉ đi cướp một trận cũng dễ dàng tiến giai, có muốn để cho người khác sống nữa không.
"Lộp cộc.." Chiếc xe ngựa Băng Đề Liệt Mã hoa lệ cùng với mười bốn hắc y hộ vệ hộ tống Yêu Nhiêu, cả đoàn người nhanh chóng chạy đến nơi tập trung thí luyện.
Đế đô là một tòa thành vô cùng rộng lớn, địa vực bát ngát, tập hợp sáu siêu cấp Thế gia cùng với hàng trăm gia tộc phụ thuộc. Chỉ nói riêng Tuyết gia, tổ trạch của bọn họ ở Đế Đô hợp lại cũng đã thành một khu vực rộng lớn vô cùng, chiếm một diện tích không thể tưởng tượng được tại Đế Đô.
Mà hôm nay, đã định là một ngày không được yên tĩnh.
Đế Đô có tất cả ba sáu cửa thành, từng cửa được rộng mở. Có Bạo Phong, có Liệt Hỏa, có Hổ Khiếu, có Sư Rống. Đủ các loại huyễn thú ngày thường khó mà gặp được, nay không hẹn mà cùng phi như bay về phía quảng trường Liệt Nhật thần thành nhất Đại Hồng quốc.
Đám người đứng vây xem kinh ngạc phát hiện, phía sau những huyễn thú mà chỉ một tiếng gầm của chúng cũng đủ khiến bọn họ thất khiếu đổ máu đều kéo theo đủ loại xe liễn hoa lệ tôn quý.
Là tập thể những nhân vật tôn quý của Đại Hồng quốc cùng nhau xuất hành. Trong ánh mắt của dân chúng đứng dưới đều toát ra thần sắc hâm mộ ao ước.
Ác Điều bay lượn trên không, Thú Vương hí vang, thiên địa tràn ngập điềm lành chi âm. Sương mờ bao phủ lên toàn bộ kiến trúc của Đại Hồng quốc, không khí rất náo nhiệt.
So sánh xung quanh thì cỗ xe ngựa của Yêu Nhiêu khiêm tốn hơn rất nhiều.
Quả nhiên, vừa bước chân xuống quảng trường Liệt Nhật đã có một tên thế tử không có mắt tiến đến gần.
"A.. Ha ha ha."
Một tên thiếu niên mặt hoa da phấn, cũng không biết là thế tử của tiểu gia tộc nào, hưng phấn chỉ ngón tay vào Yêu Nhiêu mà chế giễu:
"Mọi người mau nhìn xem. Không ngờ lại có nha đầu khôg sợ chết dẫn theo hai tên triệu hồi sư cấp 1 đến tham gia thí luyện này. Ha ha ha, nha đầu kia, mau đi theo Vương Thông ta đi. Ở cùng một tổ với Vương Thông ta, bản công tử đảm bảo ngươi lông tóc vô thương."
Nguyên Phương và Chiến Hổ đứng phía sau Yêu Nhiêu sắc mặt vô cùng khó coi. Đúng là so với hộ vệ nhà khác, thực lực của bọn họ quả thật không đáng để vào mắt. Nếu không phải vì lấy cớ tham gia thí luyện mới có thể cứu được bọn họ ra, Yêu Nhiêu cũng không đến mức phải dẫn theo hai triệu hồi sư cấp thấp như bọn họ đến nơi sinh tử chỉ trong chớp mắt này. Điều này khiến trong lòng hai người bọn họ vô cùng áy náy.
Từ lúc Vương Thông nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ kia của Yêu Nhiêu thì nước miếng đã không chịu khống chế mà chảy ra rồi. "Nha đầu xinh đẹp yếu ớt này nhất định là trái hồng mềm dễ nẵn bóp đây." Hắn đắc ý ưỡn ngực, vỗ vai nói với hai tên hộ vệ đứng sau.
Yêu Nhiêu nhướng mày, vừa quay ra sau đã ngạc nhiên: Ôi mẹ ơi, như thế này cũng được sao? Yêu cầu tham gia thí luyện không phải là thanh thiếu niên từ 25 trở xuống sao?
Đứng phía sau tên thế tử diêm dúa kia không ngờ lại là hai lão đầu râu tóc bạc trắng, từ trên người bọn họ tản ra uy áp thuộc về cường giả cấp bốn.
"Thế nào? Quyết định được chưa? Ta là người của Vương gia Thanh Sơn thành. Bổn công tử chẳng những có thể bảo vệ tính mạng ngươi trong thời gian thí luyện mà ta còn có thể dìu dắt cả gia tộc nhỏ bé của ngươi nữa."
Không để ý đến biểu cảm xanh mét của Nguyên Phương và Chiến Hổ, ánh mắt của tên tên thế tử diêm dúa đó không thêm che giấu mà cứ quét tới quét lui trên người Yêu Nhiêu, phảng phất như muốn xuyên qua lớp vải mà nhìn vào bên trong, ánh mắt dâm tà đáng khinh làm cho người ta buồn nôn vô cùng. Hắn ta vẫn cứ dương dương đắc ý, vươn đôi tay dơ bẩn định chạm vào Yêu Nhiêu.
Đứng đằng xa lúc này là những đệ tử thế gia khoanh tay xem kịch vui, đem sự lạnh nhạt vô tình của quý tộc thế gia biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Trong mắt bọn họ, kẻ yếu trên thế giới này không xứng có tôn nghiêm.
"Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào ta, cẩn thận bổn cô nương dùng gạch chọi chết ngươi!" Yêu Nhiêu giận dữ dịch sang một bên.
"Ha ha ha. Gạch?" Từ chỗ đám người xem kịch vui nổ ra một tràng cười lớn, quả nhiên là nha đầu đến từ nông thôn.
Vương Thông và hai lão đầu hộ vệ cũng thiếu chút nữa sặc nước bọt vì câu nói của Yêu Nhiêu, tuy nhiên tươi cười ấy ngay lập tức đã đông cứng lại trên mặt bọn họ.
Chỉ thấy Yêu Nhiêu thật sự lấy ra một khối bạch ngọc cao chừng hai người lớn ném về phía bọn họ.
Trải qua trăm năm tẩm bổ từ Thủy nguyên tố, thềm đã bạch ngọc của Tuyết gia đã trở nên trong suốt, sắp bước vào hàng tiên ngọc. Mà phần Yêu Nhiêu lấy ra quả thực có thể gọi là 'gạch', thứ mà có thể trực tiếp khắc chế hành động của một triệu hồi sư Hỏa thuộc tính.
"Xem gạch đây."
Yêu Nhiêu ôm bạch ngọc lấy từ Tuyết gia, ném mạnh về phía ba tên vô lại đối diện.
Vương gia tiểu thế tử không kịp phòng bị lập tức bị bạch ngọc từ trên trời giáng xuống đập vỡ mất mấy chiếc răng.
"Ngươi." Hai gã hộ vệ của Vương thị mở to mắt, thật không ngờ nha đầu kia thật sự lấy ra một khối gạch đập về phía công tử nhà mình.
"Ngươi đáng chết." Hai lão nhân lập tức triệu hồi chiến thú, chuẩn bị đánh cho thiếu nữ trước mắt thành mảnh vụn.
Một quầng sáng rực rỡ đột nhiên xuất hiện trên quảng trường Liệt Nhật, dưới chân thiếu nữ bạch y lúc này là một thủy sắc triệu hồi trận. Lưng ngọc thẳng tắp, tựa như tiên tử lẳng lặng đứng trên người một huyễn thú kỳ lạ, lạnh lùng nhìn xuống ba người dưới chân.
"Thủy Kỳ Lân! Đó là Thần thú Thủy Kỳ Lân!" Rốt cuộc cũng có người nhận ra thân phận của Thần thú.
"Hóa ra lời đồn là thật.'Tuyết Kỳ Lân' thế hệ mới của Tuyết gia cũng tới tham gia thí luyện lần này."
Lúc này, lấy nàng làm trung tâm, chiến thú trong vòng năm mươi thước không một con nào tự chủ được, hai chân run loạn. Uy áp cường đại khiến cho một số tu luyện giả yếu ớt trực tiếp ngất đi, cũng làm cho hai lão đầu triệu hồi sư cấp bốn không dám động đậy.
"Vương gia Thanh Sơn thành? Một tiểu gia tộc phụ thuộc vào Tuyết thị, ta thấy cũng không cần thiết phải tồn tại nữa." Yêu Nhiêu đứng trên lưng ở Thủy Kỳ Lân, thản nhiên nói.