Sau trận la hét điên cuồng của Yến Chi.
Phi Vũ phải vào sở cảnh sát hơn 4 tiếng mới được thả ra ngoài.
Cậu trừng mắt nhìn cô."Đáng đời" - Yến Chi nhún vai nhìn cậu rồi lững thững bỏ đi.●●□ Dãy phân cách □●●"Anh hai dậy đi đừng làm em sợ.
Em làm sai rồi.
Anh hai, em xin lỗi.
Hức hức.
Anh hai..." - Hải Băng hét toáng lên rồi bật người dậy.Căn phòng yên tĩnh chỉ có ánh đèn mờ ảo.
Cô lại gặp cơn ác mộng đó.
13 năm nay thi thoảng cô lại mơ thấy nó.Ngày cô tròn 8 tuổi.
Ba mẹ cô bận đi công tác ở Nga.
Anh hai cô Lâm Hải Thiên đã đặt một cái bánh kem lớn ở cửa hàng cô ưa thích.
Hai anh em cô vui vẻ ngồi trên xích đu thổi nến và ăn bánh kem, đột nhiên anh hai cô chạy đi trốn.《Bé gái.
Anh hai cháu đâu rồi.
Chỉ cho chú, chú sẽ tặng cho cháu món quà lớn》Người đàn ông nhìn cô mỉm cười.
Hải Băng lúc đó vui vẻ chỉ nơi Hải Thiên trốn.Sau đó, sinh nhật cô trở thành thảm kịch.
Cậu bé 15 tuổi bị bắn sáu phát súng liên tiếp, người đàn ông nhếc môi cười rồi bỏ đi.Cô vội vã chạy lại ôm anh hai mình, máu từ người Hải Thiên thấm vào bộ váy hồng của cô tạo thành những vệt loang lổ.Sau đám tang anh cô.
Cô vô tình nghe đc ba mẹ nói chuyện, mặc dù lúc đó còn quá nhỏ nhưng cô vẫn nhớ rõ những lời đó.《"Chỉ vì muốn Tịnh Hân sụp đổ mà bọn chúng ra tay giết hại Hải Thiên như vậy.
Tiểu Băng sẽ ra sao đây? Em không muốn mất thêm một đứa con nữa" - mẹ cô (bà Lâm) khóc nấc lên."Đúng là cầm thú mà.
Anh nhất định không để chúng làm hại tiểu Băng" - ba cô (ông Lâm) rít lên từng chữ."Ba, mẹ con muốn đi du học.
Bọn chúng muốn Tịnh Hân sụp đổ con sẽ làm cho Tịnh Hân trở nên vững chắc.
Con nhất định tìm ra kẻ đứng sau.
Nhất định bắt chúng chết thê thảm hơn anh hai" - cô bước vào trong, ánh mắt trở nên tàn nhẫn lạnh lùng và mang theo mùi chết chóc》2 ngày sau cô biến mất khỏi Paris và xuất hiện trên đất Mĩ.
Cô bắt đầu vùi đầu vào học tập và giải quyết công việc của Tịnh Hân.
Lúc đó cô mới hơn 8 tuổi, nhiều lúc cô mệt đến mức ngất đi, nhưng khi tỉnh dậy cô sẽ lại vùi đầu vào làm việc mà không quan tâm bản thân đủ sức hay không..