"Thực phẩm bị nhiễm độc là hải sản, chủ yếu là mực.
Tôi đang cô gắng khắc phục hậu quả.
Lâm tổng không cần lo đâu ạ" - giám đốc Trần phải nói là rất cố gắng để kiềm nén sự sợ hãi."Dọn đồ.
Biến ra khỏi Thiên Lâm" - Hải Băng lúc này mới ngước mặt, ánh mắt cô trở nên cực kỳ đáng sợ."Lâm tổng...!tôi..." - giám đốc Trần lắp bắp nhìn cô van xin, nhưng nhìn thấy ánh mắt cô ông ta liền rời đi."Gọi người phụ trách mua thực phẩm đến cho tôi" - cô gọi cho thư kí nói.15' sau, quản lí Ngô vào phòng làm việc của cô, thái độ thận trọng khẽ đưa mắt nhìn cô."Lâm tổng, tôi đến rồi" - quản lí Ngô cúi đầu nhìn cô."Báo cáo" - cô vẫn kiệm lời nói."Hôm qua chúng ta có 3 tiệc cưới và hai tiệc sinh nhật.
Lượng thực phẩm không đủ nên tôi đã lấy thêm ở siêu thị nhỏ một ít" - quản lí Ngô chậm rãi đáp lời cô, giọng bà ta hơi run rẩy."Thực phẩm ở nông trại Xanh đủ để nấu 6 bữa tiệc" - Ý Hi trừng mắt nhìn quản lí Ngô."Lâm tổng.
Thật ta tôi bị ép...!tôi...tôi không muốn như vậy...tôi...một người phụ nữ nói nếu tôi không làm vậy thì mẹ tôi ở ngoại ô sẽ nguy nhiểm nên...Lâm tổng..." - bà ta quỳ rụp xuống khóc lóc van xin cô, lời nói trở nên run rẩy."Cầm tiền rồi biến khỏi đây" - cô ném tờ chi phiếu xuống đất, ánh mắt nhìn trừng vào người đàn bà kia.Bà ta biết cô đang rất tức giận liền rời chân đi."Đi theo bà ta" - Hải Băng nhỏ giọng nhìn Ý Hi, ánh mắt có vài phần chết chóc.Ý Hi hiểu ý cô liền dẫn vài vệ sĩ đi theo quản lí Ngô.
Đúng như Hải Băng mong muốn.
Bà ta dừng ở một con hẻm lớn nằm ở phía tây Paris, khẽ quan sát một hồi lâu bà ta mới mở cổng vào trong."Có chuyện gì sao?" - người đàn bà bên trong nhìn thấy quản lí Ngô liền nở nụ cười."Bà cẩn thận một chút.
Cô ấy nghi ngờ rồi" - bà Ngô khẽ nhìn ra cổng nói.Ý Hi ra lệnh cho vệ sĩ vào trong.
Nhìn đám người vừa vào nhà mình người đàn bà kia có chút sợ hãi."Tìm ra rồi tiểu thư" Ý Hi cung kính nói với cô rồi ra lệnh cho vệ sĩ dẫn người đàn bà kia vào."12 năm trước cũng là bà" - vừa thấy người đàn bà này cô có chút gì đó nôn nóng liền mở miệng hỏi..