_ Triệu Kiều, tỉnh?
Hắn cho nàng đan dược, sắc mặt người ngọc hồng hào chút đỉnh. Chiếc mông sưng tấy mát lạnh dị thường. Hoá ra hắn thay nàng đem phiến băng chườm chỗ sưng, còn đem vải tơ mỏng bọc lại từng khối băng thanh lãnh, nhu nhu đến mông đùi nhức buốt.
_ Hầu Vương Gia, ta thiếp đi bao lâu?
_ Chừng một canh giờ.
_ *ân*
_ Ngươi cứ trước mặt hạ nhân ngỗ nghịch đi, lần sau ngươi hẳn phải trầy da cái mông.
_ Hầu Vương Gia, là chính ngài sai người thưởng ta mộc bản... đổng!!!! (Đau)
_ Làm càn! Ngươi tự chuốc lấy.
_ Đổng!!!! aaaa....
Sở Huyền Vũ phát hiện, nàng thay đổi. Cái mông đau cắt da cắt thịt, hảo hảo nóng rát, hắn lạp thuốc mỡ tới châm chước từng vết sưng thũng, vẫn đau không chịu nổi, nàng giật nảy mình mỗi lần hắn thượng dược. Thế mà Triệu Kiều chỉ khẽ rên vài tiếng, bả vai run rẩy mặt chôn sâu vào gối mềm!
Chớp đuôi mắt, nàng bộ dáng kiều mỵ vểnh vểnh hạ thân.
_ Hầu Vương Gia, người chạm vào ta mẫn cảm đậu phụ sưng huyết sắc làn da, có chút nào phản ứng a? aaaa~
Bàn tay to, vài nốt tròn chai sần hơi cứng khẽ dừng lại đột ngột. Thiếu nữ bày ra bộ dáng thành thục câu hồn đoạt phách, sống lưng cong nhẵn nhụi, chân đùi thon dài trắng mịn thẳng tắp, hông đẩy đít vú sưng cạ cạ Sở Hầu Gia đại nam nhân ngón tay. Nàng trâm cài tóc đã tháo bỏ, làn tóc đen nhung thoang thoảng Dạ Yến Thảo Hương.
_ Ngươi nói loại gì phản ứng?
_ Vương Gia người... người giả ngốc.. ai ui, cái mông thiếp!
Gượng người, nàng hai đầu gối tựa vào đệm êm ái, chân hơi cong đưa hạ thân hướng về phía sau, nàng mặt đối diện lưng hắn, bóp vai bóp cổ nam nhân, giúp hắn ấn huyệt đạo. Móng tay luồn ra trước, nút thắt dưới ngực trái nới lỏng, Sở Huyền Vũ áo ngủ hững hờ, cơ ngực cơ bụng rắn rỏi từng khối, nhiệt độ tân phòng tăng dần, muốn thiêu đốt cả hai người.
Hắn thừa nhận, Tiểu Kiều công chúa khiến hắn yêu thương bảo bọc cả đời, còn Triệu Kiều Quận Vương nàng, một cái mê dược từ lúc nào đã thấm dần vào hắn tim phổi. Dù nàng đóng kịch, dù nàng mưu kế, hắn đường đường Hầu Vương Gia mắt nhắm mắt mở bị lừa vào tròng.
_ Ngươi coi chừng đấy.
_ Aaa~~
Hít ngụm khí lạnh, nàng chui vào hắn lồng ngực rộng lớn vững vàng, chiếc bánh bao đỏ tím nở rộ ngàn đoá hoa đụng trúng đùi nam nhân cứng như gỗ đá. Dù tránh cái mông mang thương tích, vẫn là rất đau a. Nụ hôn da diết mãnh liệt, nàng ngộp thở, hắn đều đã ăn sạch bóng đôi môi tô sơn đỏ mọng.
_ Tiểu Kiều, ngươi thí thí...?
_ Hầu Vương Gia, ta thí thí dĩ nhiên cử động đều là như từng đợt đánh đòn phừng phừng triền miên đau nhức. Ui da!
_ Ngươi ẩn nhẫn đắp dược liệu vài ngày tới, sưng thũng luồng thịt đều sẽ biến mất.
_ Ân, ai ôi. Mấy đoá hoa đào nào Lam nào Khiết nhà chàng, ô ô, các nàng là trả thù trên cái mông nhỏ của ta. Ai ui!
Bàn tay trái hắn đỡ nàng thí thí đầy vết bản tử đánh, nhu nhu dịu dàng cẩn thận.
_ Tiểu Kiều, roi thưởng đánh gả tân nương đều là Sở Gia Tổ Tông quy chế. Nàng lại tính tình bộc phát tuỳ hứng như vậy.
Hắn mặc kệ nàng có phải Tiểu Kiều công chúa, đem nàng thê tử ôm chặt.
_ Ai du! Hầu Vương Gia, người quả tim, đập vừa nhanh vừa mạnh.
Triệu Kiều bất chợt xoay người, hạ thể trần trụi, tách hai chân ngồi đối diện nàng Sở Hầu Gia, mông vểnh lên, được hắn nương tay theo nâng đỡ. Hầu Gia cùng Quận Vương lại cứ thế quấn lấy nhau càn rỡ.
_ Quận Vương!
Nàng tư thế quỳ chân dang rộng, nét mặt phiền chán. Đại sự của nàng, đêm nay phải thành.
_ Chuyện gì?
Hắn cũng đang cơn phát tiết cao trào, cũng giận theo.
_ Ngài Nhất Phẩm mới thu nạp vào phủ Nữ Quan An Ngọc Hiên thỉnh an.
An Nữ Quan xem ra xui xẻo. Nhập phủ nhận mộc trượng, hèo đánh theo hoàng thất quy tắc xong, đi thỉnh an nàng chủ tử Quận Vương, lại trúng ngay lúc Triệu Kiều ân ái Huyền Vũ.
_ Hừ, bảo nàng ta lui.
_ Ân, Quận Công.
_ Khoan đã, nếu An Ngọc Hiên đã thích thỉnh an chủ tử, thì để nàng ta làm đi.
_ Quận Công ý người?
_ Đem nàng ta đến đại tiền sảnh, hạ thân hướng thiên, đầu hướng ta phủ đệ dập đầu thỉnh an, cùng lúc thưởng hèo đến khuya cho ta. Bảo mama bà tử, giúp bản Quận Vương hảo hảo nghênh tiếp nàng ta.
_ Ân, nô tỳ tuân mệnh.
_ Còn nữa...
_ Ân, Phò Mã Gia.
_ An Nữ Quan ở tẩm điện mới, hẳn cần người chiếu cố. Sai phó các bà tử túc trực đêm làm đi.
Tỳ nữ quỳ bò cáo lui, chỉ dám thở nhẹ nhàng, khẽ khép kín cửa, đôi phu phụ bọn họ thật xứng đôi a! Bóng dáng nữ nhân trèo lên người nam nhân hắt lên vách ngăn, Hầu Vương còn miết miết Triệu Kiều phiến mông.
_ Tiểu Kiều Nhi, ngươi thật cái nữ nhân cay độc rắn rết.
_ Du! Ai bảo nàng ta vô ý đến phá đêm xuân của ta chứ. Mà Hầu Vương Gia, ngài còn cấp nàng ta thêm khó chịu nha.
_ Hừ, Nữ Quan nhập phủ, bổn hầu dĩ nhiên sẽ hảo "đối đãi" nàng ấy.
Đèn lồng đỏ lửa cháy hừng hực...
...
"Vút Chát....." AAAAAA!!!!!!!!! Ôi mẹ ơi!!
"VỤT vúttttt..." Auuuuuuu!!!! Đau quá!!!
_ An Nữ Quan, thỉnh người đối Quận Vương Thỉnh An.
An Ngọc Hiên nàng đại tiểu thư nhà quan Nội Vụ Phủ, thân hồng y váy áo tôn quý vén cao, dương dương tự mãn mông đít lồ lộ, nàng khố cùng tiết khố sớm kháp cởi ngang đùi. Ngọc Hiên hức hức nước mắt chảy dài, gập đầu gối quỳ hướng Triệu Quận Vương tẩm điện rộng lớn dập đầu sát đất, nàng cặp đít hoàn mỹ buổi sáng dự lễ nhập phủ nhận mũ áo quan, nhận đình viện ưu đãi rộng còn hơn Đại Tổng Quản, nhân tiện nhận luôn trăm bản gỗ điều giáo Nhất Phẩm Nữ Quan. Buổi tối đến...
"VÚT CHÁTTTTTT" "NGAO~~~!!!"
"VÚT CHÁTTTTT" "ÁI ÔI" "ÔI"
_ Ô.. ô... Các Má má, điểm nhẹ...
Cây hèo vô tình sát phạt Ngọc Hiên bừng bừng lửa đốt hiu hiu đít. Khắp sân đứng trông coi, còn có vô số nô tỳ, nô tài, thị vệ qua lại, không chút ngạc nhiên.
_ An Nữ Quan, thỉnh ngài đứng dậy thực thi lễ nghi thỉnh an Quận Vương.
_ Huhu... ô ô.. Má má, ta sai rồi, ô ô.
Nàng khập khiễng vực dậy, nhảy dựng co quoắp đôi chân hòng giảm bớt đau đớn.
_ AI! Aiii!!! Aiiiiii!!!!!
Tiếng rên la thảm thương, cái mông An Ngọc Hiên quoắn quít vùng vẫy chổng lên trời sau mỗi lần dập đầu. Bà mụ mỗi người đứng một bên nặng nề theo lệnh ban nàng con lươn vắt vẻo ngang tả hữu cánh mông.
"VÚT CHÁTTTT" "Ố ô ô"
"VỤT CHÁTTTTTTT" "ÁAAAAAAA"
_ NGAAAAO Ù!!! Má má, Ngọc Hiên biết sai ô ô.. Huhu... Má má điểm nhẹ ... huhu...
_ An Nữ Quan nói sai rồi. Người làm gì sai. Người nên cung kính vui vẻ đón nhận chủ tử tinh tế đối đãi mới phải.
_ Ô ô ô... HUHU... ô ô.... Ngày đầu nhập phủ đã nát mông hết cả rồi.
Nữ nhân chống đỡ đứng dậy dập đầu quy củ quỳ dâng mông, lằn roi hèo đỏ chót cái thí thí nàng.
"VÚT ..." "VÚT...."
_ Aaaaaa!!! Mama!!!! Tê~~~ Ố ô huhu!!! Má má, về sau Ngọc Hiên sẽ hành sự.. ô ô
"VÚT... VÚT"
_ GAO Ù!!!!!!! Ô ô ô!!!!!!
...
_ Kiều Nhi, nàng khả dĩ nói ta, sao đến nông nỗi này?
_ Hầu Gia, người nói đây là?
Triền miên say sưa kích tình hồi lâu, hắn hy vọng nàng mở lời. Triệu Kiều cung kính dè chừng.
_ Tiểu Kiều, vi phu nói nàng.
Sống mũi thẳng tắp cay nồng, mắt nàng có chút sương mờ, rốt cuộc nén uỷ khuất mỉm cười.
_ Sở Hầu Gia, Triệu Kiều ta có thể có chuyện gì? Ngài nghĩ nhiều.
Tuấn nhan tối tăm, nhẫn nại bao dung đối nàng đều mất sạch. Phi phi thủ chưởng đến thí thí nữ nhân, lực đạo khổng lồ cái tát.
"Ba ba ba ba ba..."
"Ba ba ba ba ba ..."
_ Ngỗ!!!
Triệu Kiều Quận Vương im lặng, hắn dùng phương pháp giáo dục tiểu hài tử đối nàng.
"Ba ba bốp bốp ba ba ba..."
"Ba ba ba ba ba ba bốp bốp..."
_ Nga!!! Hầu Vương Gia!
Ô ô, hắn sai người thưởng nàng những tám mươi mộc bản. Hiện tại ân ân ái ái xong còn giận dữ tét nàng mông lần nữa hoả lạp lạp đổng đổng đau đích.
_ Hừ, vi phu xem thử nàng cứng miệng đến đâu.
"BA BA BA BA BỐP BỐP..."
"BA BA BA BA BA Bốp..."
_ Ai du!
Miệng Triệu Kiều suýt xoa rên rỉ, nằm ở Sở Huyền Vũ đùi, chưởng ấn rát bỏng chà đạp tái sưng huyết màu máu gà đẫy đà mông.
_ Aaaaaa~~~~ Hức...
Nửa canh giờ lặng lẽ trôi qua, hắn Sở Hầu Gia bàn tay vẫn đều đặn phét đít Triệu Kiều nở hoa rần rần, tiếng khóc nỉ non. Hắn dứt khoát, nhắm hài tử bướng bỉnh tròn tròn huỷ dung mông trái với mông phải gia tặng lực đạo phi thường châm chích.
"BA BA BA BA BA..."
_ Hầu Vương Gia, ta cần nghỉ ngơi. Ngày mai ta tìm ngài phủ đệ tỳ nữ lãnh roi tiếp hảo?
_ Vi phu thấy nương tử đích làn da đều tốt lắm. Bôi dược sớm quên đau rồi.
"BA BA BỐP BÁCH BÁT BÀNH BẠCH"
_ Auuuuuuu!!!!!!! Đổng a~
_ Nương tử, muốn trốn?
_ Hầu Gia... ô ô... Ngài người điên tự dưng sinh khí thô bạo đối ta khởi đánh đòn.. ô ô
_ Kiều Nhi, tướng công đối nương tử dạy dỗ là chuyện kinh thiên nghĩa địa.
"BỘP BẠCH BÁCH BÁCH BÁCH..."
_ Aaaaa!!! Tê, đổng a, đổng (đau)!!!!
Đít vú Triệu Kiều chống đối kịch liệt, xoay trái xoay phải chật vật né Sở Huyền Vũ cái chứng chắc nóng hổi chưởng ấn ác động. Hắn bao năm luyện công phu tập kiếm đạo, đánh giặc, phá án. Nàng Quận Công quốc sắc thiên hương, cẩm y ngọc thực sống qua ngày, há có thể chịu được cường hãn nam nhân thô ráp bàn tay to?
_ NGƯỜI TỚI!
Nàng gào khóc, hắn rống giận cực độ. Triệu Kiều tranh thủ trốn một góc lúc hắn đi ra buồng ngoài, xương ngón tay gầy guộc gọn gàng ôm chầm nàng đau đít vú đáng thương hề hề.
_ Cấp Bản Hầu Vương mộc thước dài vào phòng. Nhanh!
_ Hầu Vương, ngài bớt giận. Quận Công thân thể nữ nhi.
_ Đem đến cho ta!
Haizz, cả hạ nhân đều sẽ biết nàng đêm khuya còn bị hắn phạt đánh đòn a.
...
_ Ngao huhu! Ui ui!! Ô ô!
An Ngọc Hiên tay nâng váy đứng lượng mông hằn học chi chít vết hèo đánh trong một góc đại sảnh. Tưởng người khắp nơi đều đem nàng làn quên, nhưng không... Lại một đoàn người bao gồm bà tử, hầu nữ, thị vệ rồng rắn kéo nàng ấn xuống ghé vào ghế dài.
_ Má má, tha ta... má...
_ An Nữ Quan thứ tội. Bà già đây là làm theo quy củ. Người thân phận đặc biệt, chức vị nữ quan, chịu hình vừa phải trải qua bà tử giám chế, vừa phải thông qua triều đình thị vệ xử phạt.
*Nữ Quan thuộc hàng cung nữ trong cung cấm, hoàng thất, chức vị còn cao hơn nhất đẳng mama, cung phi, còn được triều đình phong quan ngũ phẩm*
_ Mama, đừng... ô ô. Ngọc Hiên thà làm tỳ nữ để mama tuỳ ý xử phạt... ô ô... Cầu má má.
_ An Nữ Quan đừng hồ ngôn loạn ngữ. Chuyện này ta một bà tử nhỏ nhoi khó xen vào. Người nên quen dần, Nữ Quan Triệu Quốc người người chấp hành pháp quốc như một.
_ Má má, Ngọc Hiên sao có thể.. má má... ưm...
Thị vệ ấn nàng tứ chi xuống trường kỷ, Thống Lĩnh Thị Vệ tuyên chỉ An Ngọc Hiên quan vị ngũ phẩm hầu hạ Quận Vương sơ sót, cảnh cáo ba chục quân côn.
"LỘP BỘP BỐP BỐP.... BỐP"
_ Ưmm... AAAAAA!!!! ÁAAAA!!! Các vị huynh đài, đổng! Đổng! Đau quá! Nhẹ tay a!
Triệu Quốc quân côn dài gần hai thước, là một cây gậy đánh phạt, thân tròn lẳn sáng bóng như cây hèo, nhưng dày và to gấp ba bốn lần cây hèo. An Ngọc Hiên đôi mông mềm mại lõm xuống trồi lên nảy tưng bừng líu ríu.
"BỐP BỘP LỐP BỐP BỐP BỐP.."
_ AAAAAA!!! HUHU!!!! HUHU!!! Ố Ô HUHU!!! AI NGA ĐAUUUUU!!!!
Thân thể tứ chi Nữ Quan giãy đành đạch, đít trái cùng đít phải khối thịt nữ nhân non mềm muốn vỡ nát, quân côn đánh lốp cốp thanh âm giòn tan, từng lằn máu bầm tụ dưới da màu tím đen chớp mắt xuất hiện.
_ Ô ô ô... HUHU!!! HUHU!!! Ô Ô!!
_ Ngọc Hiên Nữ Quan, ta hy vọng ngươi sẽ lấy trận đòn này làm cái bài học nhớ đời. Hầu hạ tận trung, chu đáo cho chủ tử.
_ Ố Ô... HUHU.... Ố Ố... Bản quan ghi nhớ.. Ố Ô HUHU... Má má... phiền má má giúp bản quan về sân đình nghỉ ngơi... HUHU... HUHU....
Nhất Đẳng Nữ Quan An Ngọc Hiên, ngày đầu nhập phủ, chịu quân côn cùng Triệu Quận Chúa phủ lễ nghi tiếp đón nồng nhiệt, nàng đau đến khóc thét tê liệt. Mông ngọc ngà trắng tinh nay bầm đen ngả vàng co quoắp trước mắt thiên hạ. Nàng được người kéo khiêng cán gỗ trở về biệt viện. Mà rong ruổi thay, Ngọc Hiên Viện của nàng đã lớn còn phải đi một vòng gần hết cả Quận Công phủ đệ mới đến nơi, thành ra cục diện già trẻ nam nữ tổng cộng trên dưới một nghìn người đều chiêm ngưỡng đến An Nữ Quan nở hoa đại đít vú, khố nàng vẫn để ngang đùi, trọng điểm là mỗi bên luồng thịt co giật thê thảm tả tơi, thật nhục nhã bộ dáng toàn nhân phủ Quận Công đều trông thấy.
...
An Ngọc Hiên chủ tử, Triệu Kiều Quận Công Gia, cũng không thoải mái hơn nàng là bao nhiêu.
"BÁCH!!!!!!!!!!!!"
_ PHI~!
_ Cái mông đùn đẩy ra sau cho ta.
_ Hầu Vương Gia! Đau a...
Nữ nhân khoả thân nửa nằm nửa quỳ, cơ thể nàng ghì chặt sát giường, riêng thí thí còn phải bị Sở Huyền Vũ hành hạ. Hắn tay cầm cái thật dài thật dày, bản hẹp, màu đen bóng mộc thước, khẽ xuống Triệu Kiều thương thế trầm trọng hai đít vú.
_ Hảo, nàng đau thật tốt.
"BÁCH.....!!!!!!!"
_ Hức...
_ Tiểu Kiều, nói vi phu, mấy qua năm nàng thế nào sinh tồn?
_ Sở Hầu Vương Gia, thiếp tốt lắm. Thiếp trước khi hoàng huynh phong Vương là cái sủng ái Đại Công Chúa.
"BÁCHHHHHHHHHHH!!!!"
_ A!!!!!!
"BÁCHHHHHHHHHHHH!!!!!!"
_ Á!!!! Hầu Gia, đổng... đổng... hảo đổng (đau quá) Ui da!!!!!
_ Hừ, nương tử mình đồng da sắt. Này đau vi phu nghĩ còn quá nhẹ.
"BÁCH!!!!!! PHÁCH!!!! PHÁCH.......!!!!"
_ Ô!!! Ô!!! AI DA! *phì phò*
Mộc thước lũ lượt bào mòn Triệu Kiều khí phách, lằn thước đỏ chót vót thay phiên nhau tô son điểm phấn đôi mông tròn trĩnh sưng tấy đàn hồi phập phồng. Sở Huyền Vũ vừa tăng lực đánh vừa tăng tốc độ đánh khiến nàng trợn tròn mắt, hạ thân thiêu đốt kiến cắn hàng loạt cảm giác truyền đến nàng đại não.
_ Hầu Vương Gia, ai du, ai, ngài rốt cuộc muốn làm gì?
"BÁCH BÁCH BÁCH!!!!!!!!!!!!!! BÁCH!!!!"
_ AAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!
_ Tiểu Kiều, Kiều Nhi, nàng thành thật trả lời ta, hảo? Vi phu sẽ lập tức dừng tay.
Nàng Quận Công kia lại im lặng, chần chừ, chiếc bánh màn thầu lằn vết thước cong cớn. Ngoảnh lại phía sau kiểm nghiệm mình da thịt, quệt nước mắt, nàng kiên quyết gục đầu xuống nệm. Hắn bất lực thét to:
_ TRIỆU KIỀU, NÀNG LÀ ĂN GAN HÙM TIM HỔ ĐÚNG KHÔNG?
"BÁCH!!! BÁCH!!!!!!!!! PHÁCH!!!!!!!"
_ AUUU ÔI!!! AAAAAA!!!!! Tê~~~~
"BÁCH.........!!!!! BÁCH!!!!! PHÁCH.....!!!"
_ AAAAA!!! Hầu Vương Gia, đừng đánh nữa, cầu ngài... đổng! Đổng a!
Ô ô ô.... Nàng khó khăn chịu đựng. Việc mấy năm qua phải giữ bí mật. Nhưng mà cứ không nói... ô ô... nàng da thịt mông đùi xinh đẹp sắp biến dạng luôn rồi... ô ô..
"BÁCH!!!!!!!!! BÁCH!!!!!!! BÁCH...!!!!!!!"
_ Dám đối ta bướng bỉnh?
_ Hức... Thiếp nào dám... Hức...
Ô ô ô... Ba lằn thước huyết dụ sưng u ẩn ẩn nhức nhối dương dương tự đắc nằm vắt ngang mông nàng... ô ô hắn cứ như vậy sẽ biếm nàng đánh hỏng đó!
_ Ân? Kiều Nhi nói không dám sao?
"BÁCHHHHHHHHHHHHHHH...."
_ AAAAIIIIIIII DU!!!! Huyền Vũ ca ca!!!! Tha cho Kiều Nhi... Ô ô.. Ca~!
Nàng tuyệt vọng, chỉ xin chút lòng thương hại từ Sở Huyền Vũ.
...
_ Huyền Vũ ca ca, đừng phạt... đừng phạt Kiều Nhi hảo? Huhu... Hức, hức!
Nàng tiểu công chúa bé nhỏ chưa kịp ăn đòn đã nằm khóc nghẹn, chiếc mũi thanh tú bé xinh có điểm hồng hào. Thế Tử nghiêm mặt trông đến hài tử sắp thụ phạt trên trường kỉ.
_ Tiểu Kiều, ca ca có dặn muội chỉ luyện công phu bằng mộc kiếm? Hửm?
_ Ô ô... nhưng là... mộc kiếm là trẻ nhỏ đồ chơi. Ô ô...
_ Ngươi đủ! Ngươi này hài tử đã tính kế thừa lúc ca ca đi vắng đem trường kiếm thép rèn bén nhọn lén lấy luyện tập. Còn cãi?
_ Huhu, Huyền Vũ ca ca, nhưng... nhưng... Kiều Nhi chưa kịp dùng mà... huhu...
_ Ngươi nếu đã kịp dùng, ta liền vút mộc thước cho nát ngươi tiểu thí thí, cho ngươi cả đời tàn phế.
Hắn lăm le cây thước mỏng dài, bản bằng hai đốt tay, âm trầm mắng mỏ dạy bảo tiểu công chúa hắn cưng chiều hư. Nàng thân thể bé nhỏ chỉ dài bằng một nửa trường kỉ, mái đầu ghé vào gối thêu gấm hoa khóc thét.
_ Huhu, Huyền Vũ ca ca, đừng đánh Kiều Nhi mà. Ô ô, huhu, thí thí Kiều Nhi nở hoa mất, huhu. Ca ca tha ta.
_ Hừ, ngươi luyện trường kiếm nhỡ may thụ thương sẽ đau hơn đấy biết không?
_ Ô ô, ca ca bất đánh hảo? Huhu, muội sai rồi... ô ô... lần trước mẫu hậu phạt muội có mười mộc thước thôi nhưng đau lắm... ô ô Mấy ngày ngồi đều là đổng đổng đau nhức cái mông... ô ô Vũ ca thương Kiều Nhi nhất mà... Huhu!
Thế tử nhà Sở Hầu thở dài, hắn cũng sợ xuống tay hại nàng bị thương, nhưng tha nàng, nếu ngộ nhỡ nàng tái phạm sai lầm...
_ Tiểu Kiều ngoan, ca phạt ba mươi bàn tay, khẽ năm thước nhắc nhở, sau cấp muội lạp thuốc mỡ, hảo?
Triệu Kiều tiểu công chúa ôm chính nàng mông trắng trắng mềm mềm khóc nức nở, đầu nhỏ lắc nguầy nguậy. Huyền Vũ ca ca sớm tối đều yêu chiều nàng, nay đòi đánh sưng nàng mông. Ô ô...
"Ba ba ba ba ba...."
_ Ô huhu, ca ca.... ô ô điểm nhẹ a...
Hắn sớm đã gỡ tay mũm mũm nho nhỏ, đặt lên phản, lực đạo vừa phải phét tiểu công chúa hai chiếc bánh màn thầu bạch ngọc đáng yêu.
"Ba ba ba ba ba ba ba ...."
_ Ai ui đổng! Đổng a ca ca! Đừng đánh Kiều Nhi nữa, đau quá, đau quá! Huhu! Huhu!
Nàng quệt nước mắt khóc om sòm cả góc phòng. Hạ nhân bên ngoài nghe đều thấp thỏm lắc đầu. Thế Tử Sở Gia vốn vạn phần sủng ái nàng, mà nàng tiểu công chúa xem ra rất quá phận rồi, sớm nên giáo dưỡng.
_ Hức, hức... Ca ca.. Kiều Nhi về sau sẽ nghe lời ca ca mà... ô ô... thí thí Kiều Nhi vừa đau vừa nóng... Ngao... ô ô... Ca tha muội ... huhu!
_ Tiểu Kiều, hứa với ca ca, không được dám gây sự tổn hại thân thể.
_ Ô huhu huhu... chính là cho trăm lá gan cũng không dám tái phạm nay sai lầm a... huhu... hức.. huhu... Tê! Ố huhu... đừng ca ca, dừng tay, dừng tay... đừng đánh Kiều Nhi nữa.... ô ô... Huhu đau lắm...
Thước từ bao giờ trong tay hắn nâng cao vừa tầm, Triệu Kiều vội vã khóc hoảng loạn trốn đòn vào mông. Nàng đáng yêu, trắng, mềm, thơm thơm com rúm người nằm dài, váy áo hồng phớt thêu hoa mai vàng xinh xắn. Sở Thế Tử ngắm tiểu mỹ nhân đau lòng muốn chết. Vụt một thước quất trúng nàng giữa mông.
"Bốp!!!!"
_ Á!!!!!!! Aaaaaaa!!! Aaaa!!!!!!!! Ui da tê!!! Ô ô Huyền Vũ ca ca, huhu!! Đau quá!! Huhu!!! Cái mông muội đau đến nở hoa a!!! Ô ô!!!
_ Đáng đời, cho ngươi vụn trộm trường kiếm!
_ Ô ô ô, huhu, đau quá ca ca, ca ca tha cho Kiều Nhi.... ngỗ!
_ Ngươi nằm yên đó, đem tay trở về.
"Bốp" một hạ vung trúng Triệu Kiều hai cánh mông vốn đã hồng rực dấu ấn bàn tay.
_ Ô ô... Huyền Vũ ca... Ca ca.. Kiều Nhi đau lắm.. ô ô.. huhu...
"Bốp" lại thước thứ ba khiến cái đít nhỏ vùng vẫy nóng rát. Sở Thế Tử không đành lòng đánh đòn nàng tiếp.
_ Tiểu Kiều, ca hỏi muội, còn nghĩ muốn hư nữa? Hửm?
_ Ô ô huhu huhu *lắc đầu* Nát đít rồi a! Huhu.. ô ô... Ca xem đi.. ô ô... huhu
Nàng được thể khóc tưng bừng, ngón tay kiến nghị chỉ chỉ nàng mông be bé. Hắn bật cười, bưng tiểu bánh bao mít ướt nhào nặn trong lòng, bóp nhéo nàng đôi má hồng hồng tinh xảo.
_ Hài tử, muội thật đáng sưng mông.
_ Hức, ô ô ca ca bắt nạt người.
Tiểu gia hoả nằm sấp, mặt ghé vào trong tường, hắn lo lắng mở nàng tiết khố kiểm tra, non nớt da thịt phớt hồng ửng giống quả đào, vết thước sưng không nặng không nhẹ.
_ Ai du, thí thí Kiều Nhi hảo tốt a. Ca ca phải khẽ thêm mười thước nữa mới đủ.
_ Ô ô, ca ca người xấu, đều trêu chọc ta!
Thế Tử bồi nàng điểm điểm thoa thoa phì nộn hồng nhuận sưng thũng thí thí, thuốc mỡ kim sáng dược dạng cao đặc mát mẻ, khiến nàng dễ chịu hơn nhiều. Huyền Vũ ca ca còn nhu nhu xoa xoa, quệt thêm thuốc trị thương, ôn nhu cẩn thận quét đến nàng da thịt.
_ Hức, ca, ca, người ôm Kiều Nhi a~ cái mông nhỏ ta khắp nơi ê ẩm. Hức!
_ Hảo, Tiểu Kiều đói không? Ca bồi muội ăn cơm? Ăn điểm tâm? Hôm nay có sủi cảo cùng bánh gạo nhân đậu ngươi thích ăn.
Những lúc như thế, nàng sẽ lại khịt khịt mũi, tỉ tê dính chặt gọi hắn "ca ca", bắt đền hắn đồ ăn ngon, quà vặt, đồ chơi.
...
Trong chớp mắt, "nắm gạo nhỏ" của Sở Huyền Vũ đã biếm thành Triệu Kiều Quận Công người người âm thầm sợ hãi. Bất luận phương pháp gì, chỉ cần điều nàng muốn, đại sự tiểu sự nàng đều đạt được.
_ Aaa!!! Aa!!!! Huyền Vũ Ca Ca, cầu huynh.
Sở Huyền Vũ chau mày. Nàng còn dám gọi hắn "ca ca", lợi dụng những kí ức tốt đẹp hắn cùng nàng trải qua khiến hắn buông tha nàng.
"CHÁT!!!!!!!!! CHÁT!!!!!! CHÁT!!!!!!!!"
_ ÁAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!! Đổng a!!!!!!! Ca ca tha Kiều Nhi a!!!!!
Đôi mông Triệu Kiều giật giật quấn quít, lằn roi từ trắng rất nhanh chuyển đỏ tím in dấu trên kiều đồn mỹ miều.
_ Tiểu Kiều, ta hiện tại là ca ca nàng sao?
"CHÁT!!!!!!!!! CHÁT!!!!!!!!!!!!"
_ Aaaaaaaaa!!! AAAAAA!!!!!! Thiếp... Thiếp sai rồi, Hầu Vương Gia... ô ô... thiếp đều sai lầm. Vương Gia thả thiếp đi.... ô ô...
"CHÁT CHÁT!!!!!!!! CHÁT!!!!! CHÁT!!!!!"
_ AI DÔ!!!!!!!!!!!!! AI DÔ!!!! Người dừng, cầu người!!!!!
_ Vi phu hỏi nàng, nàng nên xưng hô ta thế nào?
_ Ô.. ô... ô là...
"CHÁT..... CHÁT.... CHÁT......!!!!!!!"
_ Ái dô! Ái dô! Tướng công! Tướng công thiếp sai rồi, tướng công chàng đại ân đại đức từ bi tha thiếp! Ái dô! Ui!!!! Huhu!!!!
Nàng đôi chút ngẩn người, nhanh miệng khẩu ngôn điềm đạm đáng yêu gọi lớn. Chịu thiệt một chút tốt hơn cái mông chịu roi nhiều lắm ô ô ô!!!
_ Huhu... Tướng công!!! Ô ô Chàng tha ta đi!!
Hắn thở dài, tiểu ngang bướng vẫn nhất nhất không chịu nói nàng đã trải qua cái chuyện gì mấy năm qua. Cưỡng cầu vô ích, Sở Huyền Vũ tạm thời chấp nhận kết quả ít ỏi thu về đêm viên phòng.
...
_ Nàng đau sao?
_ Ô ô đau lắm ô ô.
Triệu Kiều yếu ớt nằm chu mông mặc hắn đắp cái gì đó lá thuốc thảo dược Sở Gia gia truyền.
_ Vi phu hỏi nàng, mộc trượng đánh đau sao?
_ Ai du! Ân.
_ Bàn tay vi phu tét mông đau không?
_ Hức... có ạ.
_ Vi phu phạt nàng mộc thước đau không? Thành thật trả lời.
_ Tướng công, chàng đánh đều là chân thực đổng đổng đau xót thịt da a. Ai dô!
_ Nàng nghĩ sẽ bướng bỉnh chống đối hay muốn ngoan ngoãn nghe lời vi phu? Hửm?
_ Du! Hức, nghe lời tướng công, ô ô. Hầu Vương Gia, tướng công, Kiều Nhi là sẽ ngoan ngoãn nghe theo chàng. Ô ô. Cả cái mông ầm ầm rộ nở hoa đào đều nghe. Ai du!
Hắn buông rèm, kéo nàng nằm sấp chổng mông nằm đè lên người, bọc nàng lại y như ôm bao vải đi ngủ. Triệu Kiều thở phào nhu nhu nhức nhối thí thí, nàng mệt mỏi, dựa tới hắn lồng ngực ấm híp mắt.
-End Chap 2-