Khi Sở Du tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời đã tỏ ban mai.
Áo khoác trên người hắn đã bị cởi, chỉ còn áo trong, đoán hẳn là đêm qua có người thay đồ giúp hắn.
Mơ hồ nhớ tối hôm qua sau khi hắn trông Chân Nhi tới nửa đêm, sau đó quả thực nhịn không được, liền tựa ở thành giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ai biết hai mắt vừa nhắm lại liền lập tức ngủ thiếp đi.
Trong mộng mơ mơ màng màng cảm thấy có người bế hắn lên, hắn vốn định mở to mắt, thế nhưng mí mắt nặng tựa như chìm trong cát, chỉ có thể phó mặc cho người đưa đi.
Sở Du biết ôm hắn trở về là Tần Tranh, người ngoài là không có can đảm dám sau khi trở về còn duỗi móng vuốt sờ sờ bụng hắn.
Chân Nhi đã hạ sốt, mặc dù nhìn khuôn mặt nhỏ có chút trắng bệch, thế nhưng tinh thần không tệ lắm.
Tần Tranh đang bưng cháo bón từng muôi cho khuê nữ ăn, thấy Sở Du tiến đến thì hơi kinh ngạc nói: “Sao sớm như vậy đã tỉnh rồi?”
Sở Du vịn khung cửa, trên dưới đánh giá Tần Tranh một vòng.
Tần Tranh ánh mắt khiêu khích: “Nhị gia nhìn ta làm gì, chẳng lẽ vừa sáng sớm liền bắt đầu say mê phong thái của bản hầu?”
Sở Du nhướng nhướng mày: “Thật không biết xấu hổ.”
Tần Tranh buông tay nói: “Mặt mũi này của ta nào có đáng tiền, làm sao vượt Nhị gia được.”
Chân Nhi một hồi nhìn thấy phụ thân, một hồi lại nhìn thấy đại phụ thân, mặc dù ngữ khí của hai người cũng không gọi là tốt, thế nhưng hình như cũng không phải tức giận.
Tuy niên kỷ nàng nhỏ, nhưng lại hiểu cách nhìn sắc mặt người lớn, biết đại phụ thân và cha thường xuyên cãi nhau, cũng biết tổ mẫu và cô cô hình như cũng không thích nàng lắm.
Cha rất thương nàng, Thu Nguyệt tỷ tỷ trong phòng cha, Bích Ngọc tỷ tỷ trong phòng nàng cũng đều rất thương nàng.
Đại phụ thân mặc dù sẽ cười với nàng, có điều đại phụ thân thường bề bộn nhiều việc, thường xuyên không ở nhà…
Nhìn mà xem, trong nội tâm nàng kỳ thật đều hiểu.
Nàng đôi khi rất nhớ nhung đại phụ thân, trong đêm vụng trộm rơi nước mắt, cũng không dám để cho cha biết.
Bích Ngọc tỷ tỷ nói với nàng, nàng là cô nương dòng chính* duy nhất của Hầu phủ, sẽ có rất nhiều người đối xử tốt với nàng.
Thế nhưng không đúng lắm… Nàng nói không nên lời chỗ nào không đúng, nhưng tóm lại là có chút khác biệt. *Dòng chính: con của vợ cả.
Đương nhiên, cãi nhau cũng khác biệt, thí dụ như trước mắt, Chân Nhi liền không một chút lo lắng, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên cong cong khóe mắt nhìn cha.
Sở Du thở dài, duỗi ngón tay điểm lên mi tâm Chân Nhi, chọc chọc: “Biết khó chịu rồi chứ? Hôm qua chơi dữ lắm mà.”
Chân Nhi nắm lấy đầu ngón tay Sở Du, lắc lắc làm nũng nói: “Cha đừng tức giận, Chân Nhi biết sai rồi.”
Sở Du sắc mặt hòa hoãn: “Thái độ tạm được.”
Thế nhưng có người thái độ lại không được.
Tần Tranh vội vàng cúi đầu nói: “Hôm qua ta đã tự kiểm điểm một đêm, chuyện này là ta không đúng.”
“Sai chỗ nào.” Sở Du từ trong tay Tần Tranh đón lấy chén nhỏ làm bằng bạch ngọc, múc một muỗng cháo lên môi thổi, bón cho Chân Nhi ăn.
Tần Tranh nhịn không được giật mình, có cảm giác sợ hãi không sao hiểu được như hồi còn bị ông già nhà mình véo tai dạy dỗ, đầu óc còn chưa hoạt động, miệng đã buột mồm nói: “Sai ở chỗ không nên bỏ ngoài tai lời Nhị gia nói, làm hại Chân Nhi phải chịu đợt ốm này.”
Sở Du buông chén nhỏ đã cạn, lấy khăn lau miệng cho nữ nhi, nghe vậy với lãnh đạm liếc Tần Tranh một cái: “Cho nên?”
Tần Tranh miệng nhanh hơn não, thuận miệng đáp: “Sau này không dám nữa.” Nói xong liền sững sờ, hận không thể tát cho chính mình một cái.
Không đợi Tần Tranh nói hết lời, liền thấy khóe môi Sở Du có chút nhoẻn lên một độ cong không rõ ràng, tựa như làn gió xuân thoảng qua sen xanh ướp đá, dù chỉ vô tình cũng đủ làm rung động lòng người.
Một chút hối hận ở đáy lòng, trong nháy mắt liền bị thổi đi không còn chút nào, Tần Tranh vừa lòng thỏa ý, nói: “Về lý mà nói đúng là như vậy, hôm qua là ta không đúng mực, thế nhưng cô nương nên rèn luyện thì vẫn phải rèn luyện, dựa hết vào thuốc nuôi cũng không nên, từ từ là được.”
Sở Du không hề đáp lại, phân phó Chân Nhi trong phòng cho người chăm sóc, an bài thỏa đáng xong xuôi mới đứng dậy muốn đi, tuy là hưu mộc tại gia, thế nhưng những việc trong phủ nội vụ từ trước đến nay vừa nhiều vừa hỗn tạp, không thể thanh tĩnh như ở nha môn, không lấy đâu ra thời gian nhàn rỗi.
“Nhị gia có thể cho ta chút thời gian được không?” Tần Tranh gọi Sở Du lại.
Sở Du thoáng dừng, thế nhưng vẫn đi tiếp, không hề để ý y.
Tần Tranh xem như ngầm đồng ý, liền đi theo.
Vào đến thư phòng, Tần Tranh ngồi xuống sát bên Sở Du, Sở Du bên này vừa nâng bút, y liền tự giác bắt đầu mài mực.
Thư phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng vang trầm thấp nhưng ổn trọng của mặc điều* nghiền trên nghiên mực.*Mặc điều: cục mực.
Hồi lâu sau, Tần Tranh mới mở miệng nói: “Nhị gia, khi đó tại sao ngươi lại đến Hầu phủ?”
Tay Sở Du bỗng dừng hoạt động, hơi thở tắc lại trong nháy mắt, suy nghĩ thật lâu mới chân thành nói: “Đại khái là bởi đầu óc úng nước.”
“Nhị gia, ta với ngươi nói chuyện cho rõ ràng đi.” Tần Tranh hết cách.
Sở Du không nhẹ không nặng đặt bút trong tay xuống: “Ta không hề nói qua loa lấy lệ với ngươi.”
Tần Tranh bế tắc: “Vậy quên đi, không nói cái này.
Nhị gia, ta không vòng vo với ngươi nữa, Chân Nhi là nữ nhi của ta, đứa nhỏ trong bụng Nhị gia cũng là dòng chính Hầu phủ… Nhị gia, không quản quá khứ giữa chúng ta có gì không phải, ta đều bồi thường cho ngài, sau này chúng ta cùng sống cho tốt, ngài thấy được không?”
Sở Du cười lạnh một tiếng: “Lúc này không sợ ta tra tấn mẹ ngươi với muội muội ngươi nữa à?”
Tần Tranh sắc mặt cứng đờ, nửa ngày sau mới nói: “Trung thúc nói với ta… Hầu phủ có thể đi cho tới hôm nay, quả thực là làm khổ Nhị gia.
Dao Nhi không hiểu chuyện, nương lại là trưởng bối, Nhị gia chớ ghi hận các nàng.”
Sở Du mắt nhìn Tần Tranh, đây là năm năm qua, lần đầu tiên Tần Tranh cúi đầu trước hắn.
Vì người trước mắt này, hắn vứt bỏ hoạn lộ* chốn quan trường, từ nơi tuyết trắng dương xuân đến chốn mùi tiền ám thân.
Hắn từng vứt bỏ luân thường, áo trắng xuất giá, mặc cho vạn người cười mắng.
Hắn cũng từng một lần dạo chốn hoàng tuyền, sinh hạ cốt nhục của y. *Hoạn lộ: con đường làm quan.
Thương nhớ mười ba năm trời, đổi về một câu của Tần Tranh, chúng ta hãy sống cho tốt.
Sở Du đột nhiên cảm giác được trong lòng có một khoảng trống rỗng, hắn muốn nói với Tần Tranh, từ khi vừa mới bắt đầu thì hắn đã nguyện ý cùng y sống cho thật tốt rồi.
Có điều chẳng hiểu sao lại ra cục diện thế này.
Tần Tranh thấy Sở Du không nói, cũng lường trước lòng hắn mang khúc mắc, liền theo bản năng bắt lấy một góc ống tay áo của Sở Du, nói: “Những lời này không phải tùy tiện đến dỗ Nhị gia, ta là thật…”
Thật sự muốn buông bỏ quá khứ, trải qua những ngày tháng thật vui vẻ cùng Sở Du.
Sở Du bị Tần Tranh kéo một cái như vậy, liền lấy lại tinh thần, từ tốn hất tay Tần Tranh ra.
“Nhị gia?” Tần Tranh khẽ giật mình, từ chỗ y nhìn sang, gò má Sở Du tựa như một bức tranh sơn thủy tả ý* được chấm phá dày công, nặng nhẹ hư thực, mực đậm màu nhạt, kết hợp với rèm lụa đỏ bên ô cửa, càng nổi bật lên phong thái thanh nhã. *Tranh tả ý: phỏng vẽ một bức tranh theo ý của tác giả, thường sử dụng phép cường điệu để tạo sự thu hút.
Xem thêm: link
“Mài.” Sở Du nói khẽ.
Tần Tranh cười khẽ một tiếng: “Vâng, Nhị gia của ta.
Mà ta thế này có tính là hồng tụ thiêm hương* không nhỉ?” *Hồng tụ: “tay áo màu đỏ”, ám chỉ thiếu nữ áo quần xinh tươi diễm lệ.
Nghĩa ban đầu là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm hương.
Nghĩa mở rộng ý chỉ những người đàn ông có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh.
Sở Du: …
Trâm cài xếp lại bên nghiên mực.
Giấy trắng sao họa tấm lòng son.
Thắp đèn lưu ly, nào cạn chén.
Hẹn thề sống đến bạc mái đầu.
Ta cùng người tấu khúc cầm sắt.
Đôi bên an vui chung bước hợp hòa.*
*Trâm hoa nghiễn, rừng tâm chỉ, lưu ly đăng, nghi ngôn ẩm tửu, dữ tử giai lão.
Cầm sắt tại ngự, mạc bất tĩnh hảo.
(簪花砚, 澄心纸, 琉璃灯, 宜言饮酒, 与子偕老.
琴瑟在御, 莫不静好)
Tạm dịch: Trâm hoa nghiên mực, tâm trong sạch (và) giấy, lời lẽ thích hợp uống rượu, cùng nhau già đi.
(Đàn) cầm và đàn sắt (còn mang ý là vợ chồng hòa hợp) ở ngự, ai cũng đều tốt cả.
Bản dịch thơ tôi chịu chả giữ được nguyên thể loại nên chuyển nó qua thể thất ngôn.
Với lại tôi cũng không rõ bài thơ này là của ai.
Nếu ai có thông tin thì cmt cho tôi biết nhé.
.
Hoàn chương 12
.