Năm thứ hai mươi bảy Xương Vũ, trong triều nổi lên một trận phong ba.
Định Quốc Công Giang Nguyên ngầm nuôi tư binh, âm mưu mưu phản rõ rành rành.
Bệ hạ lệnh cho Sở Du âm thầm điều tra việc này, chứng cứ vô cùng xác thực, không khỏi giận tím mặt, lệnh cho Tổng đốc Lưỡng Giang điều thủy quân Giang Chiết bao vây tiêu trừ binh mã vượt mức của phủ Định Quốc Công.
Vào tháng Hai, Giang Nguyên bị bắt, cùng đường mạt lộ, treo cổ tự vẫn, một hồi chính biến mở ra đến đây thì ngừng.
Ai nấy đều biết, phía sau không chừng còn có dính líu, người đứng sau Giang Nguyên rốt cuộc là người nào, mưa gió sao có thể kết thúc đơn giản như vậy, thế cục trong triều đột nhiên trở nên tế nhị.
Ngự thư phòng, Long Tiên Hương*.
*龙涎香: Long Diên Hương, hoặc Long Tiên Hương, đây là tên của một loại hương liệu cổ, vô cùng đắt tiền.
Bản chất là một chất rắn có mùi thơm được cá nhà táng nôn ra.
Triều phục đỏ thêu hoa văn khổng tước xếp chồng trên mặt đất, tựa như thược dược tầng tầng nở rộ, quỳ ở giữa chính là Sở Du.
Sở Du cúi người dập đầu, lam ngọc đế đồng mạ vàng trên quan phục cũng theo đó mà đong đưa, vốn nên là một quan sức sáng đến lóa mắt, thế nhưng vào khoảnh khắc hắn vừa ngẩng đầu, phối sức đoan hoa vô song cũng liền trở nên ảm đạm lu mờ. Không có chúng, chỉ với dung sắc tự nhiên, vẫn là không gì có thể sánh bằng.
Cửu ngũ chí tôn ngồi ngay ngắn sau án kiện, long bào trên thân, khí thế uy nghiêm, cho dù sắc mặt có vài phần gần đất xa trời, cũng đủ khiến cho người người kính nể, không dám sinh lòng khinh thị.
“Làm gì lễ lớn như vậy, còn không mau mau đứng lên, ngồi xuống rồi nói.” Bệ hạ vừa dứt lời, đại thái giám bên cạnh đã bước lên phía trước tự mình dựng nắm tay nâng Sở Du, lại mệnh cung nhân chuyển tú đôn* đến.
*Tú đôn: ghế đôn phủ gấm.
“Tạ bệ hạ.” Sở Du nghe lời đứng dậy, quả thật không muốn từ chối, mới vừa rồi lúc quỳ xuống, toàn bộ thắt lưng đều đau, ngay cả trong bụng cũng không an ổn.
Tiếng ho khan nặng nề từ lồng ngực đế vương phát ra, lát sau mới chậm rãi nói: “Khoảng thời gian này vất vả ngươi, nhìn ngươi gầy đi nhiều, nếu để ca ca ngươi nhìn thấy, không chừng trong lòng sẽ oán trẫm.”
Sở Du lộ ra nụ cười yếu ớt: “Bệ hạ nói vậy khiến thần sợ hãi, có thể gánh việc này là bệ hạ đối với thần tín nhiệm, trong lòng thần cảm kích còn không kịp, thần cùng ca ca nào dám oán hận nửa phần.”
Người khi đã có tuổi, nói chung có khuynh hướng thích tán gẫu với một thiếu niên xinh đẹp hiểu chuyện, giữa quân và thần, ở giữa lằn ranh kính sợ và thân cận tìm đúng một điểm chuẩn xác mà thích hợp.
Không khiến người có thân phận cao quý nhất thế gian cảm thấy bị mạo phạm, cũng không làm cho đối phương cảm thấy cao xử bất thắng hàn*
*Cao xứ bất thắng hàn – 高处不胜寒 xuất từ bài Thủy điệu ca đầu của Tô Thức, bài có câu Đãn nguyện nhân trường cửu, Thiên lý cộng thiền quyên ý.
Nghĩa đen là ở trên vị trí cao không thắng nổi (chịu nổi) phong hàn lạnh lẽo.
Còn nghĩa ẩn dụ là người chức cao quyền trọng sẽ ko tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, ko có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh giới càng cao thâm càng ít bạn…).
Kim thượng thích đôi huynh đệ Sở gia, cũng là vì lý do này.
Trong lòng hoàng đế thở dài một tiếng lại nói: “Nếu người trong triều đều giống ngươi cùng ca ca ngươi, thì thật tốt.”
Sở Du vội cúi đầu nói: “Bệ hạ lời ấy sai rồi, thần cùng huynh trưởng tư lịch còn thấp, sao có thể vượt được các vị lão thần đắc lực trong triều.”
Hoàng đế than nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: “Hay cho một câu thần tử đắc lực, nếu không phải lúc trước ngươi thận trọng, phát hiện những năm gần đây sổ sách Giang Nguyên có sơ hở, trẫm chẳng phải là nuôi hổ làm loạn!”
Sở Du đành phải quỳ xuống một cái, dập dầu nói: “Bệ hạ bớt giận, đã có trời cao phù hộ hoàng triều ta, nịnh thần nào có nửa phần thành sự, không cần bệ hạ phải ra tay.”
Hoàng đế lại ho khan kịch liệt một trận, một lúc mới hoãn lại được khẩu khí, sắc mặt tái nhợt, phảng phất như già đi chục tuổi, ngài run rẩy vươn tay hướng về phía Sở Du, giọng nói có chút sa sút tinh thần: “Thanh Từ, ngươi lại đây.”
Sở Du đứng dậy đỡ bàn tay già nua của hoàng đế: “Bệ hạ.”
Hoàng đế trong ánh mắt tràn đầy ủ rũ, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đưa tay phủ lên đầu vai Sở Du: “Mới chớp mắt đã lớn như vậy, trẫm vẫn còn nhớ hình ảnh khi còn bé của hai huynh đệ các ngươi… Lật tung thượng kinh này lên cũng tìm không thấy hai đứa nhỏ xinh đẹp như hai huynh đệ các ngươi nữa rồi…”
Thần sắc trong mắt Sở Du liền trở nên dịu dàng, nói khẽ: “Thần còn nhớ rõ khi gia phụ vừa tạ thế, bệ hạ liền mang ta cùng ca ca vào trong cung ở một thời gian.
Đến đêm, bệ hạ mệnh cung nhân cùng thả đèn trời.
Ngài nói, nhà nhà đốt đèn, luôn có một chiếc được thắp sáng là vì chúng ta.”
Nhu tình của đế vương, là thứ khiến cho người ta khó quên nhất.
Bàn tay nam nhân nắm càn khôn, đã từng dịu dàng mơn trớn đỉnh đầu của bọn hắn, tự tay đốt lên một chiếc đèn trời, hướng trời xanh vì hai đứa nhỏ sống nương tựa lẫn nhau thỉnh cầu một ước nguyện bình an vui vẻ.
“Trẫm già rồi.” Trong tiếng thở dài mang theo sự bất lực, hoàng đế nhẹ nhàng lắc đầu.
Sở Du ngước mắt, nói: “Bệ hạ làm sao lại già, ngài còn phải tiếp tục nhìn ngắm giang sơn này thiên hạ thái bình, thiên thu vạn thế.”
Thần sắc hoàng đế hơi có mấy phần trấn an, vỗ vỗ mu bàn tay Sở Du nói: “Nhìn các ngươi chống đỡ mảnh non sông này, tâm trẫm đã được an ủi rồi.
Thanh Từ, những ngày này quá cực khổ ngươi, kể từ hôm nay ngươi về phủ tĩnh dưỡng một thời gian đi, tạm thời an tâm dưỡng thai.”
Trong lòng hơi hồi hộp một chút, Sở Du bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế, đối diện với cặp mắt già yếu nhưng không hề hàm hồ bên trên.
Sở Du âm thầm cắn chặt hàm răng, ý của bệ hạ đã vô cùng minh bạch, sự tình Giang Quốc Công dừng lại tại đây, không cần tiếp tục tra xét.
Nhưng hôm nay cách người giật dây chỉ cách một con đường, chỉ cần bệ hạ gật dầu, hắn có thể đem thế lực trong triều đánh tan sạch sành sanh, để triều đình không còn người nào dám can đảm sinh dị tâm.
Chỉ thiếu chút nữa, sao có thể nhân nhượng.
“Bệ hạ…” Sở Du vừa mới bắt đầu, đã bị đánh gãy.
“Thanh Từ ngươi nói, trẫm ở tuổi này còn muốn cầu cái gì?” Giọng nói hoàng đế một nửa là uy nghiêm bất khả xâm phạm, còn một nửa là sự cam lòng thỏa hiệp cùng tháng năm.
Sở Du nhìn vị đế vương trước mắt, về công, đây là quân vương của hắn, không thể trái.
Về tư, đây là trưởng bối của hắn, không thể nghịch.
Năm tháng không chỉ làm hao mòn dung nhan vị hoàng đế, mà hơn cả là trái tim đã từng quả quyết sát phạt kia.
Nếu như là cách đây mười năm, trong triều xảy ra chuyện này, hoàng đế tất nhiên sẽ tra rõ ràng tường tận.
Đã từ khi nào, bệ hạ cũng biết lừa mình dối người rồi? Thân tình nhà đế vương, đến cuối cùng vẫn là vặn vẹo đến nực cười.
Hoàng đế rốt cục cũng già rồi, già đến mức ngay cả trái tim cũng trở nên yếu mềm.
Sở Du dập đầu, nói: “Thần, tuân chỉ!”
Là con tử hiếu, là thần tử trung, nếu hoàng đế không muốn tự tay giết đi một người con trai, người ngoài có thể làm thế nào.
Chỉ đành cùng nhau giả câm vờ điếc, khẩn cầu mai này sẽ không phải vì một ý nghĩ sai lầm hôm nay mà gây ra đại họa.
Lúc từ trong cung đi ra, Sở Du vịn lan can bạch ngọc, đi có chút tập tễnh.
Dùng gần nửa năm thời gian, cuối cùng rơi vào một kết cục hồ đồ, nói không nên lời rốt cuộc là đáng buồn hay đáng cười.
Lúc bận rộn không cảm thấy, bây giờ trọng trách buông xuống, cả người có chút nhịn không được, mệt mỏi vô cùng khiến cho Sở Du cũng chẳng biết phải đi tiếp ra sao.
Từ Tô Châu trở về đã hơn hai tháng, trong khoảng thời gian này bận rộn chân không chạm đất, ngoài chỉnh đốn triều đình thì không có tâm tư khác, ngay cả Hầu phủ cũng ít trở về.
Nên lúc người hầu đi theo hỏi hắn muốn đi đâu, hắn thậm chí nhất thời không nghĩ ra nên đi nơi nào.
“Về nhà.” Sở Du dừng một lát, nhẹ giọng nói.
Nếu nơi đó còn là nhà, vậy tạm thời cho hắn dừng chân đi.
Hoàn chương 23
.