Hát khúc bi ca cũng như thay tiếng khóc, nhìn nơi viễn phương cũng như bước trở về.
Tần Tranh thất hồn lạc phách đi khỏi Hầu phủ, cũng không biết nên đi nơi nào, linh hồn nhỏ bé trong ngực này, làm sao có thể trở về nữa? Y thu tay, ôm chặt hơn đứa nhỏ trong tã lót, nhìn đứa bé trắng xanh trong ngực thanh tú khiến người ta sửng sốt, có điều đôi môi nứt nẻ đích thị khiến người ta không đành lòng nhìn thêm lần nữa.
Người lớn tuổi gọi đây là quỷ oa nhi, trời sinh chính là đến để hành hạ thân phụ mẫu, đứa bé chết yểu lệ khí nặng, không thể chôn cũng không thể nhập mộ tổ, chỉ có thể dùng chiếu cuốn lại ném ở nơi hoang dã, mặc cho thú rừng chim chóc tới chia ăn.
Tần Tranh dựa trán lên trên tã lót, hai vai hơi chùng xuống, hồi lâu, mới nghẹn ngào không thành tiếng bi thương khóc.
Y biết không phải như vậy, đứa bé này khi còn ở trong bụng Sở Du vẫn luôn nhu thuận, ngay cả thai động cũng là dè dặt nhẹ nhàng mà đạp, không muốn khiến Sở Du cảm thấy mảy may khó chịu nào.
Đứa nhỏ nhu thuận như vậy, sao có thể là đến để tra tấn Sở Du được cơ chứ, nó là do Sở Du vất vả mang thai dựng dục mới sinh ra được, là sự ôn nhu hiếm hoi mà Sở Du kí thác.
Đứa bé này tới hay đi đều là ngoài ý muốn, thế nhưng lại mang theo hi vọng cuối cùng của Sở Du.
Rốt cục, dưới sự kiên định của Tần Tranh, một quan tài nho nhỏ được người ta đưa tới, trở thành ngôi nhà sau cùng của đứa trẻ, nơi sơn minh thủy tú, Tần Tranh tự tay chôn cất con trai mình, cũng chôn theo gút mắc yêu hận mấy chục năm giữa y cùng Sở Du.
※
Sở Du mơ một giấc mộng rất dài, mơ thấy một chuyện đã từ rất lâu về trước.
Trong mộng hắn khoác trên người tang phục màu trắng, trên trán buộc một chiếc khăn tang rộng lưỡng chỉ.
Năm đó hắn mười bốn, lão phụ thân Tĩnh Quốc Công qua đời, không đầy ba tháng sau mẫu thân cũng theo người ra đi, phu thê cùng huyệt, vĩnh biệt cõi đời, để lại một đôi nhi tử.
Ô mộc mã xa rủ xuống dải lụa trắng, Sở Du với tay lấy nắp lò hoa sen dập tắt lô hỏa, dập đi mùi đàn hương lượn lờ không ngừng kia.
“Mùi nồng quá, mở cửa sổ ra đi.” Sở Du tùy ý đẩy lư hương một cái, mấy ngày nay hắn đều một mực ở trong miếu giữ đạo hiếu, tựa như không sao thoát khỏi mùi đàn hương này, khiến cho lúc nào hắn cũng nghĩ đến nỗi khổ phụ mẫu qua đời.
Thu Nguyệt lên tiếng, đưa tay đẩy cửa sổ xe ra một nửa, không đợi chủ tử nhắc nhở liền phủ lên người chủ từ một kiện y phục, chợt nghe bên ngoài có tiếng ngựa hí lên một cái, thân xe bỗng nhiên lung lay.
Sở Du vô thức chống lên vách xe ngựa, ổn định thân thể, mở miệng dò hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Xa phu Sở gia trả lời: “Nhị gia, đối diện có xe ngựa chặn đường, không qua được.”
Con hẻm đá xanh* này vốn cũng không rộng rãi, nếu không phải buổi sáng lúc Sở Mính tới Hàn Lâm Viện đã làm thất lạc hồ sơ, Sở Du muốn đi qua chỗ ca ca đã đi, nếu không cũng sẽ chẳng lựa chọn con đường này.
*Đá xanh: đá lục lam hoặc đá vôi, một loại đá phổ biến dùng để lót đường.
“Vậy tìm cái ngõ nhỏ quẹo vào đi, tránh một chút.” Sở Du không chút nghĩ ngợi nói.
“Vâng, Nhị gia.” Xa phu lên tiếng, vốn muốn lái xe tránh đi, liền nghe thấy một tiếng nói trong trẻo: “Hóa ra là xe ngựa Sở gia à?”
Sở Du khép lại hồ sơ trong tay, ra hiệu Thu Nguyệt kéo rèm lên.
Bên ngoài đang mưa phùn mờ mịt, mỗi một khối gạch xanh trên con hẻm đá xanh đều tựa như được gột rửa một lượt, lộ ra màu xanh tươi như ngọc.
Xe ngựa đối diện mành gấm lộng lẫy, biểu lộ quý khí.
Một công tử tuổi trẻ từ trên xe ngựa đối diện bước xuống, ngọc quan cẩm bào, rất tuấn tú, hắn đi đến trước xe ngựa Sở Du khẽ vuốt cằm thi lễ.
Sở Du thấy là thế tử gia Ninh Bá Phủ, đáp lễ lại chào: “Ninh thế tử.”
Ninh thế tử hai mắt tỏa sáng, vẫn nghe người ta nói châm biếm rằng, nếu muốn đẹp thì mặc áo trắng*, Sở Du này một thân tố y* ngược lại so với trước càng đặc biệt động lòng người.
Khuôn mặt thiếu niên còn non nớt, cũng hiện lên nhu mĩ không ai sánh bằng, áo trắng giữa màn mưa phùn tựa như một bức tranh thủy mặc, linh khí bức nhân.
*Nếu muốn đẹp thì mặc áo tang: Bản gốc là “yếu tưởng tiếu, tam phân hiếu” (要想俏, 三分孝) = “nếu muốn đẹp, ba phần hiếu”.
Câu này được lấy từ câu tục ngữ “Nam yếu tiếu, nhất thân tạo; nữ yếu tiếu, tam phân hiếu”, ý là nam muốn đẹp thì mặc cây đen, nữ muốn đẹp thì mặc cây trắng (của tang phục).
Chữ “hiếu” (孝) ở đây là “hiếu thảo”, nhưng cũng có nghĩa là “tang phục.” -Raph-
*Tố y: áo trắng.
“Sở nhị công tử vẫn khỏe chứ?” Ninh thế tử bước tới hai bước, một tay nhẹ nhàng chống vách xe ngựa, thân thể có hơi hướng về phía trước, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Sở Du khẽ giật mình, Tĩnh Quốc Công phủ cùng Ninh Bá phủ cũng không phải thâm giao, mình cùng Ninh thế tử cũng chỉ là sơ giao thôi, thân mật hỏi thăm như vậy, ngược lại cảm thấy kì quặc.
Thế nhưng gia phong tốt đẹp khiến cho hắn cố nén ý nghĩ muốn lùi về phía sau hai bước, đáp: “Cũng được, đa tạ Ninh thế tử quan tâm.”
Ninh thế tử nheo mắt tinh tế đánh giá Sở Du, dòng dõi Sở gia cao quý, đôi huynh đệ này trời sinh chính là đẹp đẽ như châu như ngọc, trước đây dù thế nào cũng không dám nghĩ bậy, hôm nay Sở gia không còn người chống đỡ, liền khiến cho người ta không khỏi sinh ra mấy phần tâm tư.
“Con hẻm đá xanh này đường hẹp, hai xe ngang hàng sợ là không qua được.” Ninh thế tử mắt mang ý cười, nói khẽ.
Sở Du nhịn không được khẽ nhíu mày, Ninh thế tử ám trên người mùi son phấn đang lưu hành tại thượng kinh, có chút gay mũi, nghe vậy chỉ đành nói: “Không sao, xe ngựa nhà ta sẽ lui sang một con ngõ khác.”
Ninh thế tử bỗng nhiên cười một tiếng, xích lại gần mấy phần nói: “Vậy sao được, Tĩnh Quốc Công phủ là dòng dõi thế nào chứ, dù gì cũng không nên để Nhị công tử phải nhượng bộ, nếu để người ta biết được há chẳng phải khiến cho người đời nói Ninh Bá phủ ta không hiểu lễ nghĩa hay sao?”
“Chẳng qua là tiện đường mà đi thôi, để Ninh thế tử phải lo rồi.” Sở Du không muốn nhiều lời, ngược lại phân phó xa phu nói: “A thúc, tránh một bên đi.”
Ninh thế tử thấy thế liền nắm chặt một tay Sở Du đang tì lên thành xe, lơ đễnh nói: “Nhị công tử gấp cái gì, mới nói không cần lui xong, nhà ai lui một bước cũng đều không thích hợp cả, vậy dứt khoát cùng không lùi đi.
Nhị công tử cùng ta lên một chiếc xe ngựa chẳng phải là được rồi sao?”
“Càn rỡ!” Sở Du tức giận, giãy tay ra.
Ninh thế tử ỷ vào mình tuổi lớn sức lớn hơn Sở Du, lại muốn kéo Sở Du xuống xe ngựa hiếp đáp hắn.
Sở Du cắn răng, tức giận đến phát run.
Sở gia mấy đời dòng dõi thư hương, là gia đình có truyền thống học thức đích thực, trước đây khi phụ mẫu hắn còn, ngay cả các hoàng tử trong cung thấy hai huynh đệ bọn họ, cũng phải ba phần nể mặt.
Thế nhưng song thân vừa tạ thế, ngay cả cái loại quần là áo lượt ẽo à ẽo ợt như Ninh thế tử cũng dám tới trước mặt hắn làm nhục, thật khiến người ta không thể không buồn.
Ngay tại lúc hai người đang giằng co, chợt nghe thấy một tiếng roi quất cao vút, Ninh thế tử kêu lên một tiếng, bị đau mà buông bàn tay đang giữ chặt Sở Du, một vết roi rướm máu thình lình xuất hiện trên mu bàn tay gã.
“Kẻ nào không có mắt!” Ninh thế tử từ nhỏ lớn lên trong gấm lụa, trong nhà lại cưng chiều hắn, chiều đến mức hắn trở thành kẻ chưa bao giờ biết chịu thiệt.
“Kẻ nào không có mắt dám đụng roi của ta?” Một tiếng cười tràn đầy giễu cợt truyền tới, khiến cho Sở Du ngẩng đầu nhìn lại.
Lọt vào mắt là một con tuấn mã oai phong, lưng là hổ văn long dực cốt, tê thanh vân, chấn lục phát, đích thị là huyết mạch Đại Uyên* thuần chủng, tay áo mạ vàng, giày gấm phủ bạc, đai ngọc đĩnh đạc, áo choàng ánh xanh, mái tóc dài thẳng tới eo, cặp mắt đào hoa có chút sắc lẻm, sóng mắt lưu chuyển lộ ra mấy phần kiêu căng, y một tay siết cương, một tay cầm nhuyễn tiên quấn kim tuyến*.
Quả thực là thần thái đầy phấn chấn hăng hái.
*Đại Uyên: một nước ở Tây Vực đời nhà Hán.
Ngựa Đại Uyên (hoặc Đại Uyển) là giống ngựa quý ở Trung Quốc, được mệnh danh là “ngựa trời” vì loài này sống trên núi cao.
Ngựa Đại Uyên có đặc điểm là có mồ hôi đỏ như máu.
Thể lực rất khỏe và dai.
*Nhuyễn tiên: roi mềm.
Mẹ ơi, hình ảnh anh công cầm roi làm tôi lại liên tưởng tới mấy màn BDSM với roi da =))) Sau đó, “roi quấn kim tuyến” thì lại thấy sai sai rồi.
Tính làm chị em hay gì mà còn thêu kim tuyến vào roi??? =)) -Raph-
“Tần Tranh!” Ninh thế tử nhận ra vị tiểu bá vương trước mắt, nhịn không được nghiến răng nghiến lợi quát.
Tần Tranh nghiêng nghiêng đầu, nhếch mi cười một tiếng: “Hóa ra là ngươi, chúng ta lại gặp mặt.”
Ninh thế tử tức giận nói: “Tần Tranh ngươi dám ở bên đường đánh bản thế tử!”
Tần Tranh đầu tiên là cười ra tiếng, lập tức tiếng cười liền dừng lại, kim tiên (roi vàng) trong tay tựa như giao long lao khỏi nước, nhanh như tia chớp, vững vàng quấn lấy eo Ninh thế tử rồi thu lại, tay còn lại đang nắm chặt cương ngựa bỗng buông lỏng, kiếm dài ba thước bên hông ra khỏi vỏ, hời hợt đặt trên một bên cổ Ninh thế tử.
Tần Tranh nhào khỏi lưng ngựa, cúi người từ trên cao nhìn xuống, ghé vào tai Ninh thế tử nói: “Ngươi mà không phải thế tử, ta khi dễ một chút chắc cũng được nhỉ?”
Ninh thế tử bị sự uy hiếp có phần lưu manh này dọa cho phát mộng, kinh ngạc nhìn Tần Tranh, á khẩu không trả lời được.
Tần Tranh trở tay dùng sống kiếm vỗ vỗ lên mặt Ninh thế tử: “Khỏi phải nhìn, lấy chút tư sắc này của ngươi, tiểu gia ta nhìn không trúng.”
Ninh thế tử bị chọc tức liền nổi trận lôi đình: “Tần Tranh! Ngươi dám làm nhục bản thế tử!”
*Raph: Cũng thích lắm, mà bị hố =))
Tần Tranh thu nhuyễn tiên, siết đến mức Ninh thế tử nói không ra lời: “Tiểu gia thì có gì mà không dám, cùng lắm thì về lại bị lão gia tử nhà ta quất cho vài roi, tiểu gia cũng chẳng có quy củ gì, nhưng so với loại cầm thú khoác y quan lấy việc ức hiếp kẻ khác làm nguồn vui như ngươi thì sao ta có thể so được.”
Ninh thế tử tức đến không nói ra lời, tên khốn Tần Tranh so với mấy công tử thượng kinh quần là áo lượt thì không giống cho lắm, dù thế nào cũng không sợ trời chẳng sợ đất.
Thấy mặt Ninh thế tử đã nghẹn thành màu gan heo, Tần Tranh bấy giờ mới thu roi, trường kiếm vào vỏ, siết chặt dây cương.
“Ngươi cứ chờ bản thế tử đi!” Ninh thế tử vất vả thoát thân, thở phì phò quay người đành rút lui, vừa đi ra một bước, bên hông liền lỏng ra, quần xoạt một cái bỗng chốc rơi trên mặt đất, hóa ra thứ mà nhuyễn tiên của Tần Tranh túm lấy vừa rồi chính là đai lưng buộc quần.
“Ha ha ha ha ha…” Tần Tranh cười như muốn rớt xuống khỏi lưng ngựa, không đợi Ninh thế tử mắng ra miệng, liền giục ngựa đi gấp.
Sở Du trơ mắt nhìn Tần Tranh khoác mưa, từ bên xe ngựa phóng vụt đi, giọt nước mưa vương trên mái tóc dài tựa như hắt lên môi hắn, một trận lạnh buốt.
“Tần Tranh ca ca…” Sở Du bật thốt một tiếng, lại chỉ thấy bóng lưng Tần Tranh, ngay lúc hắn nghĩ rằng Tần Tranh cứ thế mà đi, chợt thấy người đang giục ngựa bỗng nhiên thu tay.
Cặp mắt hoa đào trong trẻo mang theo ý cười thoáng ẩn thoáng hiện, Tần Tranh mở miệng, im lặng ra hiệu cho hắn hai chữ.
Chạy mau.
Hoàn chương 29
.