Tần Dao ngượng nghịu vân vê cổ tay áo, váy vải thô đã bị co kéo nhăn nhúm, nước mắt theo hai gò má tái nhợt lã chã rơi, nàng nức nở nói: “Sở Nhị ca, muội sai rồi.”
Sở Du quay lưng về phía Tần Dao, nghe vậy nhưng trong mắt chẳng dậy một gợn sóng.
Tần Dao nức nở nói tiếp: “Sở Nhị ca, là muội sai… Trước kia đều là muội không hiểu chuyện, không hiểu được nỗi khổ tâm của ca ca huynh, hiện tại muội…”
Lý Tứ mặt mày nhăn lại, mới vừa rồi còn chưa biết nữ tử này là ai, hiện tại thật ra hắn có thể mơ hồ đoán ra vài phần.
Hắn lặng lẽ nhìn vào mắt Sở Du, thấy đối phương không hề có cảm xúc gì, cũng chẳng có lấy nửa phần động dung.
Tần Dao lấy tay lau lệ, đem hết những lời muốn nói dưới đáy lòng suốt mấy năm qua tỏ bày: “Sở Nhị ca trước từng bảo muội chớ nên kiêu căng phách lối, muội không chịu nghe, còn nghĩ rằng huynh cản trở tương lai của muội, thật sự muội là đồ vô liêm sỉ.
Tần gia suy tàn, những quý nữ nhà cao cửa rộng kia đều cá mè một lứa bỏ đá xuống giếng, chẳng có người nào thèm nhớ tới nửa phần tình cảm thuở xưa.
Muội cùng mẫu thân trở về bổn tộc, một cô nương thứ xuất nho nhỏ trong tộc cũng có thể tùy ý khi nhục bọn muội… Nửa gian phòng chứa củi, chắn không được gió ngăn chẳng được mưa, muội chỉ có thể cùng mẫu thân nương tựa vào cứu tế của người trong tộc mới miễn cưỡng có được chút cơm ăn…”
Không có phụ thân, mẫu thân lại cả ngày lấy lệ rửa mặt, kẻ nào trong tộc cũng khi dễ, Tần Dao chỉ cảm thấy chẳng còn nơi nào bám víu, hiện giờ thấy Sở Du, đúng là có loại cảm giác tìm thấy người nhà, thầm muốn bộc bạch cho hết một bụng đầy ủy khuất.
“Sau đó tộc trưởng vì lợi lộc của bản thân mà gả muội làm lẽ…” Tần Sao vừa nói xong, nước mắt lại nhịn không được tuôn rơi, nàng đường đường là đích nữ của Hầu phủ, phụ thân là tướng quân, ca ca là Hầu gia, hiện giờ lại lưu lạc đến nông nỗi phải làm thiếp.
Sở Du nghe vậy thì cười một tiếng, rất nhẹ, lại khiến cho Tần Dao cúi đầu càng thấp hơn, xấu hổ tột cùng.
Đúng, Tần Dao thừa nhận, chính mình lúc đó cũng động tâm.
Nàng dẫu tình nguyện làm thiếp cũng không muốn nghĩ tới những ngày tháng nghèo khổ bị người người khi nhục cười nhạo… Cho nên mặc dù nàng làm thiếp không mấy cam lòng, nhưng cũng chưa hẳn là không tình nguyện.
Tần Dao cắn cắn môi dưới, bỗng nhiên quỳ xuống, nước mắt lưng tròng: “Sở Nhị ca muội thật sự biết sai rồi, từ ngày muội trở thành thiếp, muội… Muội chưa từng có một ngày vui sướng, muội thà rằng quay về bản tộc trải qua những ngày ăn không no, cũng không muốn trở thành một thứ đồ chơi trong mắt phu quân, bị chà đạp đủ đường.”
Vốn gia đình nhà chồng tuy rằng khinh thường xuất thân của nàng, thế nhưng tốt xấu gì Tần Dao cũng có vài phần tư sắc, phu gia vẫn có chút vừa lòng.
Có điều Tần Dao không thay đổi được tính tình kiêu căng của mình, lại có chút không hiểu hoàn cảnh của bản thân, chưa được bao lâu đã bị phu gia chán ghét mà vứt bỏ.
Phu quân lại nạp thêm mấy mỹ thiếp hầu phòng, Tần Dao trở thành kẻ cũ hoàn toàn không người ngó ngàng.
Họa lớn năm đó, phu gia đem mẹ con Tần Dao ném tới thôn trang tự sinh tự diệt, sinh tử cũng không hỏi han, chẳng nói chẳng rằng đưa hưu thư tới.
Đó là nữ nhân đã gả ra ngoài mà bổn tộc không chịu giữ lại, hiện giờ đúng là đã lưu lạc tới kết cục phải dựa vào lương thảo cứu nạn thiên tai để sống. (Raph: Đáng lắm mẹ con ác nữ! Hứ!)
Lệ ướt đẫm vạt áo, Tần Dao cứ lệ nối lệ mà khóc: “Sở Nhị ca, muội không dám cầu huynh tha thứ… Muội tự biết gieo gió gặt bão, chỉ cầu Sở Nhị ca trăm triệu bảo trọng chính mình.” (Raph: Giả tạo vl.)
Lý Tứ thấy lông mi Sở Du run lên, thế nhưng đôi mắt vẫn là không buồn không vui.
Tần Dao nói xong, vẫn không đứng dậy, chỉ quỳ xuống ngẩng đầu, nhìn về phía Sở Du.
Sở Du từ đầu tới cuối không nói năng gì, hắn không biết nên đối đáp làm sao.
Mặc dù theo hướng tôn trọng, chính là hy vọng người Tần gia mạnh khỏe, thuận theo lời thề với lão Hầu gia, để bản thân giáo dưỡng muội muội.
Hiện giờ Tần gia rơi xuống kết cục này, chẳng phải là do chính mình từng quá tự phụ đó sao.
Đã cắt áo đoạn tình với Tần Tranh, chẳng còn lập trường gì để nói, nói gì thì cũng đều là việc đã rồi, đều không quan trọng.
Lời an ủi nói ra, trước không an ủi được Tần Dao, sau chẳng an ủi được chính mình.
Lời trách cứ nói ra, bất quá là cả hai càng thêm thống khổ mà thôi, thật chẳng có ý nghĩa.
Đã như thế, cũng không sao, vậy thì đành thôi.
Sở Du phải đi, nửa bước vừa rồi, một trận đau nhức từ mắt cá chân truyền tới, lúc này thân hình liền mềm nhũn, suýt nữa nghiêng người ngã xuống.
“Tiên sinh trẹo chân rồi, không thể đi lại.” Lý Tứ quyết định nhanh chóng, nói: “Không biết có tổn thương tới xương cốt hay không, phải nhanh chóng trở về tìm đại phu mới được.”
Sở Du gật đầu, không đợi nói tiếng nào, trước mắt liền nhoáng một cái, đã bị Lý Tứ khom lưng bế bổng lên.
“Thanh Tương, thả ta xuống.” Sở Du hít mạnh một hơi, không chịu để Lý Tứ ôm.
“Tiên sinh không cần cậy mạnh.” Lý Tứ không chịu, cố ý muốn ôm Sở Du rời đi.
Sở Du thân mình không xong, theo bản năng liền lấy tay víu lấy cổ Lý Tứ, lướt qua đầu vai hắn, lúc này mới thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tần Dao.
Tần Dao thấy Sở Du nhìn nàng, đôi mắt càng đỏ lên, chỉ có thể vội vàng đứng dậy hướng hắn cúi người thật thấp thi lễ, xấu hổ vô cùng xoay người che mặt khóc lóc rời khỏi.
Sở Du thấy Tần Dao có phản ứng này, bất giác cảm thấy tư thế của mình và Lý Tứ quá mức không ổn, giãy dụa muốn xuống.
“Tiên sinh chớ đẩy nữa.” Lý Tứ có chút tủi thân nói: “Đệ tử thật sự là không có sức, nếu là lại quăng ngã tiên sinh, Tứ hôm nay sẽ không dám trở về.”
Sở Du chống đầu, không chịu dán lên lồng ngực hắn: “Cũng có trách ngươi đâu.”
“Là ta ra tay không biết nặng nhẹ, khiến tiên sinh bị thương.” Lý Tứ rầu rĩ nói.
Sở Du thấy hắn tự trách như vậy, trong tâm cũng không đành lòng, lại không muốn phụ tấm lòng tốt của hắn, đành phải nói: “Không có chuyện gì… Đích thực không hề tổn thương tới xương tốt, nhào lộn một vòng cũng không đau ấy chứ.”
Lý Tứ không nói gì, sau một lúc lâu mới nói: “Tiên sinh… Mới vừa rồi nàng kia…”
Sở Du hơi ngẩn ra, hơi hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Mỗi người đều có cái mệnh của mình.
Đây là mệnh của ta, đó là mệnh của nàng.”
Trước đây hắn không tin có số mệnh, chỉ nghĩ rằng bản thân thấy núi ngăn thì mở đường thấy lũ tới thì cầu xây*, vì chính mình vì Tần gia mở ra một con đường.
Thế nhưng kết quả thì sao, bất quá chỉ là một con đường đầy bùn nhơ, càng bước càng xa.
*Phùng sơn khai lộ ngộ thủy điền kiều (逢山开路遇水填桥) = “thấy núi (thì) mở đường, gặp nước (thì) xây cầu”, ý chỉ việc ứng biến tốt trước khó khăn trước mắt mà không hề sợ hãi, chùn bước.
Hiện tại, nếu như vẫn không tin số mệnh, hắn còn có thể tin vào điều gì?
Lý Tứ ngập ngừng, có chút muốn nói lại thôi.
….
Sau khi hai người về phủ, Sở Du bấy giờ mới biết được bản thân đã nói quá sớm, không phải là chân không đau, mà là đau đến chết lặng, chỉ là không có cảm giác mà thôi.
Sau khi đại phu kiểm tra, quả quyết nói rằng không chỉ bị thương tới gân cốt, còn là bị thương tương đối nghiêm trọng.
Sở Du ngồi ở mép giường, y bào bằng vải thô trên người đã được đổi, một kiện áo choàng xanh thẫm khoác trên đầu vai, tóc dài vừa gội, ướt sũng chảy xuôi trên đầu vai, uốn lượn ở trên hông, áo khoác ngọc tàm (lụa tơ tằm màu trắng) trên người đặt ở đầu gối xếp lại tầng tầng như tuyết, hai chân cân xứng lộ ra phân nửa, thời điểm co lên có thể thấy được đường cong tuyệt đẹp, một đôi bàn chân như khối bạch ngọc được mài dũa cẩn thận yên lặng đặt ở đôn thêu, mỗi một đầu ngón chân như lờ mờ phủ một lớp phấn trắng.
“Lời ta mới nói Lý đại nhân đã nghe rõ chưa nhỉ? Này, Lý đại nhân?” Sau khi đại phu dặn dò xong chỉ thấy Lý Tứ cúi đầu thất thần, không khỏi nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn.
“Hả? À ừ.” Lý Tứ hồi phục tinh thần lại, nhanh chóng gật gật đầu.
Đại phu lo lắng nói: “Bó xương có chút đau, đại nhân nhất định phải nắm chặt chân Nhị gia, nếu không Nhị gia nhịn không được lại tránh đi, sợ xương cốt sẽ nghiêng lệch, đến lúc đó không tránh khỏi phải đau thêm lượt nữa.”
Lý Tứ còn thật sự ghi nhớ, cẩn thận chà xát hai tay bên người, đưa tay mình lau trán hắn, vững vàng cầm lên bắp chân phía trên mắt cá của Sở Du.
Chân Sở Du có chút lạnh, thế nhưng đặt trong lòng bàn tay Lý Tứ lại trở nên nóng bỏng.
“Nhị gia, chịu đựng chút.” Đại phu nói xong, còn vứt cho Lý Tứ sắc mặt ngươi không làm được thì biết tay ta.
Sở Du nhìn thấy đại phu cầm mắt cá chân hắn, ngay sau đó chỉ nghe thấy xương cốt rắc một tiếng ròn vang, đau đớn khiến cho hắn nhắm tịt mắt lại, hai tay vốn còn đang đặt trên người bên cạnh rất nhanh liền dùng để nắm lấy đệm giường, mồ hôi lạnh theo chiếc cằm nhỏ tinh tế rơi xuống dưới.
Đầu óc chớp mắt trống rỗng, thở hắt thật mạnh hai tiếng, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.
Lý Tứ vội lấy khăn cẩn thận lau mồ hôi trên mặt Sở Du, đại phu ở một bên cẩn thận dùng thanh gỗ nhỏ cố định và băng vải quấn lại, dặn dò tiếp hồi lâu mới lui đi.
“Tiên sinh nghỉ ngơi một lát đi.” Lý Tứ đỡ Sở Du nằm xuống.
Sở Du mệt mỏi rũ mi, nhẹ giọng nói: “Ngươi lui xuống đi.”
Lý Tứ vốn định trông Sở Du, thế nhưng lại không dám vi phạm mệnh lệnh của thầy, chỉ có thể từng bước quay đầu lui xuống.
Nghe cửa vừa kẽo kẹt đóng lại, Sở Du mới chậm rãi mở to mắt, không nhúc nhích nhìn chằm chằm màn trên đỉnh.
Thật lâu sau, hắn mới tự tay kéo chiếc khăn Lý Tứ mới vừa rồi lau mồ hôi cho mình ở trên đầu giường vứt xuống sàn.
Chiếc khăn trắng tinh còn vương mộc hương, lẻ loi bay xuống mặt đất, tựa như tâm ý không kẻ ngó ngàng.
“Hà tất gửi gắm nhầm người.”
Tiếng thở dài của Sở Du nhẹ nhàng như khói đàn hương lượn lờ trên bàn, tán ở trong phòng đảo mắt tìm không thấy.
※
Minh đường Kim Loan, bệ hạ không thể nhịn được nữa.
Hộ bộ Thượng thư giữa tháng xin phép nghỉ, nghe nói thời tiết mưa ẩm khiến chân hắn đau không thể đi lại.
Yến Thừa Khải, chuẩn.
Dù sao tới cuối tháng, cho dù là ý tứ có thế nào thì cũng phải ló mặt ra rồi chứ.
Kết quả người không gặp, lại lưu loát đưa qua cái giấy xin phép.
Ba chữ, trẹo chân rồi.
Yến Thừa Khải có chút bực mình rồi nhé, loại hành vi bỏ bê công việc kiểu này thật sự là quá đáng lắm, ai nhìn cũng tức đến đỏ mắt, tuyệt đối phải ngăn chặn cái kiểu lười biếng* này.
Còn không chờ Yến Thừa Khải nghĩ ra biện pháp, Sở Mính đã trước một bước về Quốc Công Phủ thăm hỏi đệ đệ, thấy đệ đệ thân mình gầy yếu đến thế này không khỏi đau lòng, liền dứt khoát ngụ lại.
*Lười biếng: bản gốc dùng từ “phải ngăn chặn cái kiểu ‘mò cá’ này.” Mò cá: giữa lúc hỗn loạn chỉ biết lo cho lợi ích của riêng mình.
Hiện tại dùng để chỉ sự lười biếng, không chịu làm việc.
(Baidu)
Yến Thừa Khải mất nửa cái mạng mới dỗ hoàng hậu về nhà, tất nhiên không thể cứ trơ mắt nhìn người trốn đi như vậy, chỉ có thể đại thủ vung lên, ngày nghỉ chứ gì, phê.
Nhân tiện phái Thái Y Viện đào ra một đám dược liệu cực phẩm, chịu đựng nỗi đau xẻo thịt mang đi tặng.
(Raph: Đồng tiền nó đi liền với khúc ruột.
=))))) Nỗi đau mất tiền giống như nỗi đau cắt ruột vại.:v)
Sở Du đối với những điều này vẫn như trước lưu lưu loát loát trả về chiết tử.
Ba chữ, tạ bệ hạ.
Sau đó liền nơi này đau nơi kia đau, lôi kéo huynh trưởng đã nhiều năm không gặp ở lại non nửa tháng mới thôi.
Yến Thừa Khải cảm thấy Hộ bộ Thượng thư càng ngày càng vô pháp vô thiên, thế nhưng niệm tình quân thần nhiều năm hắn đều hạ xuống hạ phong, thật sự là không có cách.
Thẳng đến khi biên quan truyền tới chiến báo về việc phong tước, đợi đến khi nhìn thấy cái tên quen thuộc đã lâu, Yến Thừa Khải mới giật nảy mình.
Trời cũng giúp hắn.
Hoàn chương 42
.