Triêu Tần Mộ Sở


Băng mới được gõ ra từ hầm băng, thoa ở trên mặt lạnh thấu xương.

Đại quản sự ở một bên thấy khí lạnh phả ra, nhịn không được nhíu mày nhắc nhở: “Nhị gia, có phải nên gọi ngự y tới xem một lát không?”

Sở Du che túi chườm nước đá, qua một hồi lâu mới nói: “Gọi người tới Hầu phủ xem trò cười sao?”

Đại quản sự tự biết mình lỡ lời, vội vàng cáo lỗi.
Sở Du khoát tay áo, cũng không để ở trong lòng.

Đầu ngón tay cóng đến có chút cứng ngắc, nước tan ra theo kẽ ngón tay vòng qua cổ tay chảy thấm vào ống tay áo, lạnh đến khó chịu.
Sở Du nhất thời tựa như vô tri vô giác, không nhúc nhích.

Đại quản sự đứng bên thấy vậy thì tỏ vẻ muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng hồi lâu: “Nhị gia… Có mấy lời không biết có nên nói hay không…”

Sở Du tựa như lấy lại hồn vía, thản nhiên nhìn đại quản sự Hầu phủ.

Trước mắt là lão nhân khá có sức ảnh hưởng trong Hầu phủ, hiếm thấy lúc nào lại ấp úng thế này.

“Cứ hỏi, ngươi nói đi.” Sở Du cụp mắt nói.

Đại quản sự do dự một chút, có lẽ là muốn tìm cách nói thích hợp: “Nhị gia, lão nô tuy không phải là tôi tớ của Hầu gia, thế nhưng dù sao cũng là người chứng kiến Hầu gia lớn lên.
Hầu gia trước kia không phải như vậy, hắn từ nhỏ đã là một đứa trẻ trọng tình trọng nghĩa, sau đó lão Hầu gia ra đi…khụ, sau đó Hầu gia sợ là không vượt qua được chướng ngại tâm lý nên mới thành ra cục diện ngày hôm nay.”

Sở Du bình tĩnh nói: “Ngươi muốn nói, đều là ta sai, mới khiến y thành như vậy?”

Đại quản sự vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên không phải, Nhị gia vì Hầu phủ tốn bao nhiêu tâm huyết, người ngoài không biết chẳng lẽ lão nô đây còn không rõ hay sao? Những năm này nếu không phải Nhị gia lo liệu Hầu phủ, sợ rằng Hầu phủ đã sớm không chịu nổi… Nhị gia, người ta thường nói vợ chồng nào có ai giận quá một đêm, giữa ngài và Hầu gia chẳng qua có quá nhiều hiểu nhầm.
Nói một câu quá phận, Nhị gia không ngại hạ mình một chút, đối diện với Hầu gia nói trắng ra, giải thích rõ ràng…”

“Sao ta phải hạ mình.” Sở Du tựa như mèo bị đạp phải đuôi, trong ánh mắt tràn ngập phòng bị và kháng cự, lạnh lùng nói: “Người muốn hạ mình làm thiếp của Tần Tranh có nhiều lắm, đám người ở hẻm hoa chẳng phải toàn là mấy kẻ ngoan ngoãn đấy sao? Bình thường y còn chưa làm càn đủ à?”

Đại quản sự thấy Nhị gia hiểu nhầm ý mình, vội vàng giải thích: “Nhị gia, Hầu gia là người ưa mềm không ưa cứng…”

Sở Du chợt đứng dậy, thân hình tuấn tú như trúc xanh khẽ chao đảo, tay chống cạnh bàn, hắn cúi thấp đầu, lông mi dài phủ kín đôi mắt xinh đẹp, khiến cho người ta nhìn không rõ ưu tư.

Hồi lâu, mới thấy hắn nhỏ giọng nói: “À quên, Mạnh Hàn Y ngược lại là kẻ muốn gì chiều nấy, hắn ta cũng phải có bản lĩnh này thì mới muốn cưới chứ.”

Đại quản sự nghe thấy ba chữ Mạnh Hàn Y, tự giác ngậm miệng lại.

Có mấy lời có thể nói, cũng có mấy lời là không thể nói được.

Mạnh Hàn Y chính là thứ không thể nói trong cái nhà này.
Đại quản sự thở dài tự đáy lòng, nói tới Mạnh Hàn Y này, ngược lại cũng là một đứa trẻ đáng thương.
Vốn cũng là xuất thân từ dòng dõi thư hương, sau đó gia cảnh sa sút, lăn lộn một hồi cuối cùng lại lưu lạc vào tay buôn người, bị bán tới thượng kinh.

Khi đó Tần Tranh còn nhỏ, trong đầu y hễ ra khỏi cửa đều là ý nghĩ hành hiệp trượng nghĩa, gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ.
Tình cờ từ trong tay tú bà cứu thoát được Mạnh Hàn Y suýt chút nữa thì bị bán vào thanh lâu.
Mạnh Hàn Y vừa nho nhã lại xinh đẹp, liền đi theo Tần công tử làm thư đồng, thanh mai trúc mã, hai người tuổi nhỏ vô tư.

Tình nghĩa theo ngày dài tháng rộng đã sớm từ từ đâm chồi nảy lộc sinh ra những đóa hoa thắm đỏ khác biệt, lưỡng tình tương duyệt, cả đời gắn bó.
Thế nhưng Mạnh Hàn Y lại không có phúc phần này, lão Hầu gia trước thời khắc hấp hối, lại rước vị danh tiếng lừng lẫy kia về cửa.

Không người nào biết đêm hôm đó, lão Hầu gia với Sở Du đã nói những gì.

Ngày hôm sau, lão Hầu gia liền gọi tất thảy trên dưới Hầu phủ đến.

Đó chính là lúc bắt đầu cơn ác mộng của Tần Tranh…

Cho đến ngày hôm nay, đại quản sự vẫn còn nhớ rõ như in tình hình khi ấy.

Hình dáng gầy gò của lão Hầu gia đã sớm không còn hiển lộ uy phong hô hoán trên sa trường năm xưa, ông mở to mắt, tựa như một vỏ cây già khô héo, giọng điệu ồm ồm mà kiên định: “Sau khi ta chết, Tranh Nhi hãy đón Sở Du về làm vợ, chủ mẫu của Hầu phủ ta chính là Sở Du.”

Tần Tranh tràn đầy khiếp sợ.

Mạnh Hàn Y lệ rơi lã chã.

Chỉ có Sở Du yên tĩnh tựa như mặt hồ lặng sóng.

Tần Tranh kinh ngạc nhìn về phía hắn, không hiểu cha mình đang nói cái gì, thế nhưng y biết người trước mắt này muốn phá hủy tất thảy những thề non hẹn biển giữa mình và Hàn Y.

Lão Hầu gia buồn bực ho một trận kịch liệt.

“Cha… Cha, người nói vậy… Cha người không được đi, cha…” Tần Tranh nước mắt rơi không ngừng, cha y là một anh hùng cái thế trong lòng y, là một đại tướng quân vạn người có một, là bầu trời của Hầu phủ.

Tinh thần lão Hầu gia đã bắt đầu bất ổn, suy nghĩ của ông tựa như trở nên hỗn loạn vô cùng, lẩm bẩm một mình: “Tranh Nhi, Tranh Nhi của ta… Không phải sợ, cứ tiến về phía trước.
Tranh Nhi con… Con phải hiếu thuận thật tốt với mẹ con, bà ấy không dễ dàng gì… Lúc còn trẻ đã chịu quá nhiều đau khổ vì ta… Khi đó cuộc sống rất khó khăn…”

“Cha, con…” Tần Tranh khóc lóc nghẹn ngào.

Lão Hầu gia đưa tay chậm rãi xoa lên đỉnh đầu Tần Tranh: “Còn có em gái con, nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, con phải dạy dỗ nó cho tốt… Tranh Nhi à, con chừng nào thì lấy vợ, cha còn chưa kịp nhìn thấy con tìm thấy người hợp lòng, cùng trải qua những ngày tháng vui vẻ, cha còn chưa kịp nhìn thấy cháu nội…”

Một bàn tay nắm chặt lấy mu bàn tay của Tần Tranh, cầm lấy nắm tay run rẩy của y đưa vào lòng bàn tay của lão Hầu gia.

Tần Tranh nhớ kĩ đôi bàn tay đó rất ấm áp, y nghiêng mặt qua, cách màn nước mắt trông thấy một bên mặt nhu hòa của Sở Du còn mang theo nét thiếu niên.

Sở Du quỳ gối trước mặt lão Hầu gia, ngữ khí mềm mại: “Cha, con còn ở nơi này.”

Lão Hầu gia đã đến kiếp số, đầu óc mơ hồ: “Ngươi là tiểu lang quân, lại tuấn tú như vậy…”

Sở Du nắm thật chặt tay lão Hầu gia cùng Tần Tranh: “Cha, con là con dâu của người.”

Trên mặt lão Hầu gia hiện vẻ an tường: “Tốt, tốt lắm…”

Sở Du nhìn ánh mắt của lão Hầu gia, nghiêm túc nói: “Cha, người yên tâm.
Con sẽ chiếu cố tốt Hầu phủ, chăm sóc mẹ và em gái cẩn thận, cũng chăm sóc tốt cho phu quân…”

Giọng nói của hắn bỗng nhiên trở nên nhẹ bẫng vô cùng: “Cho dù là dùng cái mạng này của con đánh đổi cũng không hối tiếc.”

Lão Hầu gia nghe xong thì bỗng nhiên an tĩnh lại, không nhúc nhích nhìn Tần Tranh.

Tần Tranh không khỏi lắc đầu, nước mắt ướt nhòe vạt áo.

Lão Hầu gia cứ như vậy trợn tròn mắt, tắc thở.

Người ngoài vuốt ba lần, cũng không thể khép nổi mắt lão Hầu gia, tựa như không chờ được nhi tử trả lời chắc chắn, ông chết cũng không nhắm mắt.

Tần Tranh quỳ gối phục trước mặt lão Hầu gia sụp đổ khóc lớn: “Cha! Con nghe người! Con cưới Sở Du!”

Nghe được một lời này, lão Hầu gia mới bằng lòng nhắm mắt, yên lòng nhập thổ.

Cửa uỳnh một tiếng, Mạnh Hàn Y tông cửa xông ra.

Kể từ thời khắc đó, bọn họ đã đi tới con đường không cách nào quay đầu …

Đặt linh cữu trong bảy ngày, đến ngày thứ tám, Sở Du được gả vào Tần gia.

Ba năm giữ đạo hiếu, vốn không nên tổ chức chuyện vui, nếu không sẽ coi là bất hiếu.
Thế nhưng dù là như vậy, Sở Du thà gánh vác tất thảy sự chỉ trích và bêu riếu của vạn người cũng muốn gả vào.

Ngày Sở Du xuất giá trời đổ mưa phùn.

Không có đội ngũ đón dâu, không có kèn trống hoan hỉ.

Cả người hắn khoác đồ tang một đường từ Tĩnh phủ Quốc công đi tới Trấn Bắc Hầu phủ, toàn bộ sáu mươi tám khay đồ cưới sau lưng đều phủ hoa lụa trắng.

Thời điểm đại quản sự đi ra nghênh đón hắn, cảm thấy trời đất cũng bị mất đi màu sắc.

Trắng chính là y phục của hắn, đen chính là mái tóc của hắn.

Tựa như giữa mưa phùn đổ tuyết, luân phiên khi tỏ khi tàn.

Sở Du bước vào linh đường, nhìn cũng không nhìn Tần Tranh cùng Mạnh Hàn Y đang túc trực bên linh cữu, liên tiếp dập đầu ba cái.

Sau đó một ghế mây xanh đặt trước cửa Trấn Bắc Hầu phủ.

Hắn ngồi ở đó, chống cằm đối với mỗi kẻ mang những ý nghĩ xấu xa tới tế lạnh lùng nói: “Ta vào cửa Hầu phủ, chính là một nửa gia chủ của Hầu phủ.
Bất kể khi còn sống cha chồng ta đắc tội với ai, người chết là lớn nhất, dám can đảm đến Trấn Bắc Hầu phủ ta gây chuyện, trước hết nên cân nhắc một chút mình có thể đắc tội nổi cửa Tĩnh phủ Quốc công hay không!”

Nói xong, chính là lúc lão Hầu gia được đưa tới nơi an táng.
Ba trăm tám mươi chín hộ gia đinh ven đường, một trăm hai mươi nhà thế gia vọng tộc, bảy mươi hộ quan tước, hai mươi hộ trọng thần triều đình, mười hộ Quốc công Hầu phủ, ba hộ thế gia nhiều đời.

Không một nhà nào không thơm hương thờ tế, đều ra cửa đưa tiễn.

Năm ấy, Sở Du mười sáu tuổi.

Đôi vai người thiếu niên mới lớn, chống lên toàn bộ Trấn Bắc Hầu phủ.

Hoàn chương 5
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui